Cầm Đế

Chương 147: 10 trận quyết thắng




Vị Linh Phong vào lúc Diệp Âm Trúc đề xuất để Vị Minh trưởng lão làm trọng tài mới minh bạch quan hệ lợi hại bên trong,lúc này cũng không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng nhìn Diệp Âm Trúc một cái.
"Thái thượng trưởng lão. Ta còn có một yêu cầu. Ta muốn gặp nữ hoàng bệ hạ một lần. Ta và nàng vốn là hảo bằng hữu." Diệp Âm Trúc nói.
Vị Minh nhíu mày nói: "Điều này không thể, thân phận của nữ hoàng bệ hạ tôn quý như thế nào. Tuyệt không thể đơn độc gặp mình ngươi, nhưng ta có thể đáp ứng ngươi, trường tỉ thí này sắp bắt đầu, thì nữ hoàng bệ hạ nhất định sẽ đến nơi quan chiến."
Trong mắt Diệp Âm Trúc lóe lên, "Vậy cũng được."
Vị Minh nói: "Thế đã quyết định, vậy để chúng ta đi đến chỗ rỗng rãi bên ngoài, Âm Trúc. Ngươi đi bảo người dị tộc chuẩn bị một chút. Chúng ta liền bắt đầu, giải quyết vấn đề nội bộ của Cầm Thành sớm một chút, chúng ta cũng đối ngoại nhất trí hơn."
Diệp Âm Trúc gật đầu. Đi ra ngoài, bất luận là các tông chủ của Đông Long Bát Tông hay là ba vị trưởng lão trên đài, lúc này căn bản không có một ai xem trọng hắn, trong mắt họ, thực lực của Đông Long Bát Tông cường đại ở mức độ nào, há là vài dị tộc bé nhỏ có thể so sánh. Nhưng bọn họ đâu có biết, Diệp Âm Trúc đối với ngọn nguồn của Đông Long Bát Tông phi thường quen thuộc, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đã từng nói tỉ mỉ cho hắn, hiện tại các thứ truyền thừa của Đông Long Bát Tông, chẳng qua chỉ là da lông của Đông Long đế quốc năm xưa mà thôi, chân chính cường hoành vũ học của Đông Long đế quốc, đã sớm theo trận chiến hủy diệt và tổ tiên Thần Long của Đông Long đồng thời biến mất rồi. Tịnh không phải Đông Long không cường đại, mà là cường đại vũ học thất truyền mà thôi.
Diệp Âm Trúc ra khỏi phủ đệ, rồi nhìn đến nơi xa, đại quân ba tộc đã sớm tập kết sẵn sàng, quân đội hơn vạn người bình tĩnh đứng ở đó, hình thành vô hình khí thế đối đầu với vũ kĩ tam tông trong Cầm Thành.
Triển khai thân hình, hắn nhanh chóng quay về bên mấy người An Nhã, Tử, nói ra một lượt các việc trong hội nghị.
"Sự tình đã như vậy, tham gia trường tỉ thí này hay không, ta không miễn cưỡng mọi người. Các ngươi quyết định đi." Diệp Âm Trúc than một tiếng, đứng yên tại chỗ, trên thân phát ra vẻ cô tịch lạnh lẽo.
"Ta không vấn đề." Tử mở miệng nói, hắn đương nhiên biết hiện tại Âm Trúc có nhiều khó khăn, một bên là thân nhân, một bên là bằng hữu, hắn tuyệt không muốn thấy bất kì bên nào bị tổn thương. Đứng giữa, lúc này tâm tình của hắn có thể hiểu được, là huynh đệ tốt nhất của hắn, Tử tự nhiên minh bạch vào lúc này mình nên làm gì.
An Nhã chậm rãi gật đầu nói: "Ta cũng không vấn đề. Ta tin các ngươi sẽ tìm được năng lực thắng lợi 6 trận này, Lỗ Đặc Tư tộc trưởng, ngài nói sao?"
Lỗ Đặc Tư vô tư gật đầu nói: "Đã muốn đánh thì đánh, ta tin Cầm Đế đại nhân sẽ không hại bọn ta."
Tử gật đầu nói: "Tốt. Cứ quyết định vậy đi, chúng ta chuẩn bị một chút, rồi lập tức bắt đầu."
"Chờ chút." Sau khi do dự một chút, Diệp Âm Trúc vẫn kiến quyết ra quyết định, hắn chầm chậm nhắm hai mắt lại, một tầng dao động tinh thần nhu hòa từ mi tâm chậm rãi truyền xuống, chảy vào trong hai tay.
Hai ánh sáng màu vàng bạc đồng thời từ hai tay hắn sáng lên. Hào quang chớp sáng, hai con sâu lớn thân dài hơn 1m, béo núc ních đã rơi trên mặt đất.
Bọn chúng tựa hồ có phần mờ mịt, đầu chúng sáng chói. Nhìn Diệp Âm Trúc có phần không hiểu, thậm chí còn không ngừng há miệng hà hơi, bộ dạng vất vả khó khăn. Trên thân thể màu vàng nhạt, nhấp nháy phân biệt rõ ràng hiện ra hình dạng hoa văn màu vàng bạc, lai không có xuất hiện một chút nguyên tố dao động nào. Chính là hai Kim Giáp Cấm Trùng Thiểm và Lôi, dựa vào phương thức huyết khế kí túc ở trong thân thể Diệp Âm Trúc.
Nhìn thấy hai Kim Giáp Cấm Trùng, Tử không khỏi giật mình kinh ngạc. Thiểm và Lôi lúc này, so với lần đầu hắn gặp, thể tích đã tăng lên hơn một lần. Dù trên thân tịnh không có phóng ra nguyên tố khí tức nào, nhưng thông qua cảm giác sắc bén của Tử Tinh Bỉ Mông, Tử cuối cùng cảm thụ được uy hiếp cường liệt từ thân thể bọn chúng. Nên biết, vào lần gặp nhau trước Thiểm, Lôi chẳng qua mới là thất cấp ma thú! Mà trình độ tiến hóa hiện tại của bọn chúng đã không khác mình chút nào, rõ ràng đã đạt đến trên cửu cấp. Tiến hóa nhanh chóng như vậy, trong ma thú tuyệt đối là biến thái.
Kỳ thật, sau khi ly khai băng quyển, được lợi tốt nhất từ Diệp Âm Trúc tịnh không phải là Tử, người có đồng đẳng bản mệnh khế ước với hắn, mà lại là hai con sâu trước mắt. Thiểm Lôi với phương thức huyết khế trở thành khế ước ma thú của Diệp Âm Trúc. Tuy hoàn toàn là dạng bị nô dịch, nhưng cũng chính vì vậy, bọn chúng mới được cái tốt nhất từ thân thể Diệp Âm Trúc. Mỗi một lần thực lực Diệp Âm Trúc đề thăng, đếu mang đến cho bọn chúng năng lượng cực kỳ cường đại. Nhất là lần ở dưới Ám Tháp, lúc bị linh hồn xung kích mạnh mẽ, dưới tình huống ở cự ly gần, bọn chúng thu hoạch được cái tốt còn nhiều hơn so với Tử. Xét đến cùng, năng lượng bản thân của Kim Giáp Cấm Trùng chính là vô nguyên tố, đối với vô nguyên tố do Thần Nguyên Ma Pháp Bào lọc ra, tốc độ hấp thu so với Tử nhanh hơn nhiều, càng dễ dàng dung hợp. Sau khi Diệp Âm Trúc có Thần Nguyên Ma Pháp Bào, từ không khí hoặc từ hoàn cảnh bất đồng, vô nguyên tố lọc ra chỉ cần là bản thân hắn hấp thu không hết, sẽ đều bị Thiểm Lôi hấp thu sạch. Cho nên, xét trên mức độ tiến hóa, lúc này, hai Kim Giáp Cấm Trùng thậm chí còn trên cả Tử. Bề ngoài xem ra vô hại, nhưng chân chính thực lực của chúng lại cực kỳ khủng bố. Trong thất quốc thất bài vị chiến, nếu như không phải có năng lượng của Thiểm Lôi duy trì, thì Diệp Âm Trúc căn bản không thể kiên trì đến tối hậu. Chẳng qua chỉ là bọn chúng thật tại rất lười, mỗi ngày nằm trong tay Diệp Âm Trúc hấp thu vô nguyên tố chính là việc sung sướng nhất của bọn chúng.
"Ba ba. Con mệt, con vẫn muốn ngủ." Một thanh âm trung tính dễ nghe từ trong miệng Kim Giáp Cấm Trùng bên trái truyền ra.
Nhìn hai tiểu gia hỏa khả ái, Diệp Âm Trúc ngồi xổm xuống. Nhẹ nhàng xoa xoa đầu Thiểm, Lôi, nói: "Thiểm ngoan. Giúp ba ba một việc được hay không. Sau khi xong, các con lại tiếp tục quay về người ba ba mà ngủ. Cứ nói ngủ là chính, các con sẽ thành đần độn mất thôi."
Thiểm hấp háy con mắt nhỏ màu vàng, nhìn Diệp Âm Trúc, nói: "Thiểm không muốn biến thành ngốc, được rồi. Ba ba muốn chúng con giúp việc gì?"
Diệp Âm Trúc thông qua linh hồn khí tức, đem kế hoạch của mình nói rõ với bọn chúng. Hai Kim Giáp Cấm Trùng dù tâm lý tuổi tác còn nhỏ, nhưng cuối cùng cũng là ma thú rất có trí tuệ, rất nhanh đã minh bạch ý tứ của Diệp Âm Trúc.
Đứng dậy trở lại, Diệp Âm Trúc nói với mọi người: "Thiểm và Lôi áp trận tối hậu. Bọn nó dù bản thân không có năng lực thi triển kĩ xảo, nhưng trong chớp mắt bạo phát ra lực công kích và bề ngoài đủ để mê hoặc đối thủ chí ít có thể đem đến cho chúng ta một trận thắng. Ngoài ra đều trông vào các vị. Có một điểm các vị nhất định cần chú ý, thiên vạn không được so kĩ xảo với tộc nhân của ta. Chỉ có dùng lực lượng để áp đảo hoàn toàn, mới có thể thu hoạch được thắng lợi." Dù cho chỉ là Đông Long vũ kĩ tàn khuyết, cũng tuyệt không phải là một quốc gia nào hoặc là bản năng chiến đấu của ma thú có thể so sánh được.
Lúc này, chúng nhân của Đông Long Bát Tông đã từ lĩnh chủ phủ đi ra, rất nhanh, chiến sĩ mặc giáp nhẹ của vũ kĩ tứ tông trong đó bao gồm cả Trúc Tông chiến sĩ xúm xít quanh khoảng hơn 300 ma pháp sư thân mặc trường bào, đi theo sau ba vị thái thượng trưởng lão và tông chủ các tông từ trong Cầm Thành đi ra, so với chiến sĩ bốn tộc của Cầm Thành còn xa mới bằng. Trong đó, có đủ người nhà của Diệp Âm Trúc. Tần Thương và Diệp Ly đứng ở bên cạnh, bình tĩnh xem xét. Bọn họ cũng đã biết được tin tức về 10 trận tỉ thí.
Diệp Âm Trúc chậm rãi đi ra khoảng trống ở trung ương rộng khoảng 100m ở giữa song phương. "10 trận tỉ thí đã định, quy tắc tranh tài: cùng một người của song phương đã tranh tài thì không thể lại xuất chiến. Điểm đến liền ngừng. Mời các bên của Đông Long đế quốc và Cầm Thành phái xuất người đầu tiên của bên mình."
Đã phải tranh tài, hắn cũng không muốn bỏ lỡ thời gian, toàn bộ nên gắng kết thúc sớm.
Vị Minh thái thượng trưởng lão trầm giọng nói: "Cầm Tông Tần Thương. Xuất chiến."
Tần Thương giật mình, ông không ngờ Vị Minh lại vừa chỉ mình. Nhưng, ông xét đến cùng cũng là Đông Long Bát Tông, cũng chính là một phần tử của Đông Long đế quốc. Đối với mệnh lệnh của thái thượng trưởng lão, vào lúc này, tuyệt không thể chống lại. Chẳng biết làm thế nào, đành chỉ chậm rãi từ phía Đông Long đế quốc đi ra.
Chính vào lúc này, Diệp Âm Trúc nhìn thấy, trong sự bao bọc của ba vị thái thượng trưởng lão, có một thiếu nữ mặc quần dài màu trắng, tóc đen rủ thẳng sau lưng, khuôn mặt bị một vầng sáng màu nhũ bạch bao quanh, chỉ lộ ra đôi mắt đen lấp loáng băng lãnh quang mang.
Hải Dương, là Hải Dương. Đối với Diệp Âm Trúc hắn, đơn giản là quá quen thuộc. Chớp mắt, trong lòng bốc lên một xung động khiến hắn muốn lao lên. Gặp lại Hải Dương, Diệp Âm Trúc đột nhiên phát hiện, ở sâu trong lòng mình, Hải Dương chiếm cứ một vị trí rất là trọng yếu. Vị Minh thái thượng trưởng lão đã nói, nàng là người kế thừa duy nhất của Đông Long đế quốc hoàng thất huyết mạch, cũng nói, nàng hiện tại đã không còn người thân nào! Lúc ly khai Pháp Lam, mình khồng thể bảo hộ tốt Hải Dương, khiến nàng bị người của Đông Long đế quốc mang đi. Từ đó về sau, trong lòng Diệp Âm Trúc, nỗi nhớ Hải Dương cuối cùng thành cực kì cường liệt.
Diệp Âm Trúc nhìn thấy Hải Dương, Hải Dương cũng tự nhiên nhìn thấy hắn. Nhãn thần băng lãnh lập tức biến thành nóng rực. Nhưng, được ba vị thái thượng trưởng lão bảo hộ ở giữa, nàng làm gì cũng không được. Chỉ có thể dùng nhãn thần đã dần nhu hòa của mình truyền đến Diệp Âm Trúc nỗi lòng mong nhớ và vui sướng.
Tần Thương đã đi đến bên Diệp Âm Trúc không xa, "Âm Trúc. Bên Cầm Thành phái ai xuất chiến."
Thanh âm của Tần gia gia đem Diệp Âm Trúc từ ánh mắt phảng phất có thể dung hóa tinh thần của Hải Dương tỉnh lại, lườm Vị Minh thái thượng trưởng lão bên cạnh Hải Dương một cái, trong lòng thầm chửi ti bỉ. Trận đầu tiên lại để người quan trọng nhất với mình xuất chiến, đấy chẳng phải rõ ràng sắp xếp để chiếm tiện nghi sao?
"Ta tới đây." bên Cầm Thành, Lỗ Đặc Tư chầm chậm từ trong trận đi ra, kiện khải giáp cấp thần khí của hắn đã sửa lại tốt rồi, tay cầm chiến phủ chậm rãi tiến lên.
Nhìn thấy người xuất chiến là Lỗ Đặc Tư, trong lòng Diệp Âm Trúc ngầm than một tiếng. Dù Tần gia gia vô pháp thi triển âm nhận giống như mình, nhưng xét đến cùng ông là lão sư của mình! Lỗ Đặc Tư ngay cả mình khi trước chỉ có lam cấp mà còn vô pháp chiến thắng, thì làm sao mà thắng được Tần gia gia, đại lục đệ nhất thần âm sư.
Từ thực lực mà xem, sợ là trong Đông Long đế quốc, người có thực lực có thể vượt trên Tần gia gia rất ít rất ít. Chênh lệch về đẳng cấp rất khó bù đắp cho sự thần kì chân chính của thần âm sư.
Tần Thương hướng về phía Lỗ Đặc Tư gật gật đầu, nói: "Đông Long đế quốc Cầm Tông Tần Thương, xin lĩnh giáo."
Lỗ Đặc Tư biết người này chính là lão sư của Diệp Âm Trúc, tay cầm đại phủ đáp lễ nói: "Ải Nhân tộc tộc trưởng Lỗ Đặc Tư, xin chỉ giáo."
Diệp Âm Trúc bay ngược trở lại, chăm chú nhìn Tần gia gia của mình một cái, tuyên bố: "Đông Long đế quốc đấu Cầm Thành. Trận tỉ thí đầu tiên, bắt đầu."
Hai chữ "bắt đầu" vừa xuất ra, Lỗ Đặc Tư phản ứng đầu tiên, chiến phủ trong tay chớp mắt bùng cháy tử sắc quang mang cường liệt. Cặp giò tuy không dài nhưng rất có lực, đạp mạnh lên mặt đất, giống như đạn pháo bám sát mặt đất mà phi hành, xông thẳng đến Tần Thương.
Chỉ cần là chiến đấu, Ải Nhân tộc sẽ tuyệt không thủ hạ lưu tình. Hắn đã có kinh nghiệm chiến đấu cùng Diệp Âm Trúc, tự nhiên hiểu rõ không thể để cầm khúc của thần âm sư phát huy tác dụng, nếu không mình sẽ rất khó thu hoạch thắng lợi.
Mắt nhìn Lỗ Đặc Tư hướng mình lao đến, khuôn mặt già nua của Tần Thương lộ ra một tia cười nhẹ, trong tay ánh sáng lóe lên, đã lôi ra một cây cổ cầm. Cũng chưa thấy ông vào thế như thế nào, một chuỗi cầm âm nhu hòa đã từ đầu ngón tay bồng bềnh bay ra.
Đấy cũng là lần đầu tiên, Diệp Âm Trúc nhìn thấy Tần gia gia của hắn sử dụng Cầm Ma Pháp trong chiến đấu, lập tức tụ tinh hội thần tập trung lại. Cầm âm nhu hòa vừa vang lên, là đệ tử đích truyền của Tần Thương, Diệp Âm Trúc lập tức minh bạch ý đồ của lão sư, suýt nữa kêu lên "hay".
Một màn kì dị đã phát sinh, tử quang trên chiến phủ của Lỗ Đặc Tư vậy mà phách ra ngoài 3m cạnh Tần Thương. Trong tiếng ầm vang, trên mặt đất để lại một rãnh rất sâu, lại tịnh không lao vào Tần Thương chút nào.
Tay Tần Thương không ngừng lại, đứng nguyên tại chỗ, tay phải nhu hòa múa trên cầm huyền. Nhạc khúc nhu hòa vang lên, tiết tấu nhẹ nhàng cùng âm luật vui vẻ đem lại cho người ta cảm giác điềm tĩnh. Tử quang nhàn nhạt từ cầm huyền thoải mái bay ra, luôn bám theo thân thể Lỗ Đặc Tư, hóa thành một đạo tử sắc quang trụ bao phủ hắn bên trong.
Lực phá hoại cường hoành của chiến phủ của Lỗ Đặc Tư khiến phía Đông Long Bát Tông cực kì kinh ngạc. Đấy rõ ràng là thực lực trên cả tử cấp tứ giai! Bọn họ phải phán đoán lại về thực lực tứ đại dị tộc của Cầm Thành, nhưng càng khiến họ kinh ngạc lại là Tần Thương.
Đứng nguyên tại chỗ, phảng phất diễn tấu trong vô ý lại hiển thị ra ma lực kì dị vô bỉ của Cầm Ma Pháp. Dưới cái lồng tử quang, Lỗ Đặc Tư không ngừng hoa múa chiến phủ, giống như là một người đang múa trong trân, phảng phất như hắn căn bản không nhìn thấy Tần Thương. Tử sắc đấu khí cuồn cuộn không ngừng chớp sáng, thủy chung lại ở bên ngoài Tần Thương 5m. Trong thời gian tử quang lóe sáng trên chiến địa, khắp nơi phi sa tẩu thạch, tốc độ công kích của Lỗ Đặc Tư cáng lúc càng nhanh, nhưng khoảng cách giữa hắn và Tần Thương càng lúc càng xa.
Âm luật nhu hòa mà thoải mái thủy chung từ năm ngón bàn tay phải của Tần Thương chảy ra, âm nhạc nhẹ nhàng, lại hiển thị ra ma lực bất phàm. Là trọng tài của trận đấu, Diệp Âm Trúc biết Lỗ Đặc Tư đã thua rồi.
Cái Tần Thương diễn tấu, chẳng qua chỉ là một bản rất phổ thông trong các cầm khúc "Hoan lạc tụng", bản thân tịnh không có hiệu quả công kích gì. Nhưng chính cầm khúc quá phổ thông đó, lại làm Lỗ Đặc Tư bị mê hoặc, khiến cho hắn không có biện pháp gì cả.
Trong mọi người ở trường đấu, chỉ có Diệp Âm Trúc biết rõ là Tần Thương làm gì. Lúc Lỗ Đặc Tư vừa lao đến Tần Thương, một dải cầm âm Tần Thương diễn tấu đó nghe dù nhu hòa, nhưng lại bao hàm bạo âm uy lực đặc hữu của thần âm sư. Bạo âm ở cấp độ Tử Vi Cầm Tâm, mà còn là một chuỗi ít nhất 15 âm thanh liên tấu, thì làm sao mà tinh thần lực Lỗ Đặc Tư có thể chống lại? Cho nên, đầu tiên, Tần Thương đã phá khai tinh thần phòng ngự của Lỗ Đặc Tư, xâm nhập vào tinh thần chi hải của hắn, khiến trước mắt Lỗ Đặc Tư toàn là ảo tượng, căn bản vô pháp năm được vị trí thực sự của Tần Thương. Sau khi, tinh thần Lỗ Đặc Tư đã bị cầm khúc của Tần Thương khống chế, trận chiến đấu này chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Chiến đấu giản đơn như vậy, mang lại cho Diệp Âm Trúc phát hiện lớn lao. Hắn là ma vũ song tu, từ xưa đến nay khi đối diện với chiến sĩ ở cự ly gần đều dùng vũ kĩ để giải quyết, dưới tình huống có khả năng mới sử dụng âm nhận. Tình huống chân chính dựa vào Cầm Ma Pháp để giải quyết chiến sĩ đơn giản là rất ít. Lúc này hắn mới phát hiện, mình đối với việc tu luyện Cầm Ma Pháp còn xa mới đủ. Dựa vào Cầm Ma Pháp đơn thuần, cũng có thể chiến thắng đối thủ! Tần Thương bằng hành động của mình, một lần nữa, dạy cho ái đồ của mình một bài học.
"Có thể kết thúc rồi." Trong lòng Diệp Âm Trúc thầm than, ngăn trở tỉ thí tiếp tục tiến hành.
Tay phải Tần Thương án huyền, theo đó cầm âm ngừng lại, tử quang từ trên cổ cầm phóng ra luôn luôn bám theo Lỗ Đặc Tư biến mất không thấy nữa.
Động tác múa chiến phủ của Lỗ Đặc Tư lập tức chậm lại, trong mắt toàn là sắc thái lờ mờ. Lúc hắn quay người lại, mới kinh ngạc phát hiện ra, cự ly giữa mình và Tần Thương vậy mà còn cách 20m, mà Tần Thương đang nhẹ nhàng cười nhìn hắn.
"Phát sinh chuyện gì vậy? Sao ông lại ở chỗ đó?" Lỗ Đặc Tư ngây ngốc hỏi.
Diệp Âm Trúc nói không cảm tình: "Trận đầu tiên, Đông Long đế quốc thắng, Lỗ Đặc Tư quay lại. Sau này ngươi cần chú ý rèn luyện thêm về tinh thần tu vi của mình."
"Ta thua rồi sao?" Lỗ Đặc Tư tỉnh lại, nhìn cổ cầm trong lòng Tần Thương, "Đồ đệ lợi hại. Sư phụ quả nhiên càng lợi hại. Ta dù thua cũng không biết thua như thế nào."
"Thằng ngốc. Còn không mau quay lại." Thanh âm trưởng lão Lỗ Tây Nặc có phần phẫn nộ, hiển nhiên vang lên từ bên Cầm Thành tứ tộc. Sau khi Lỗ Đặc Tư quay lại, sợ là sẽ bị giáo huấn.
Tần Thương nhìn Diệp Âm Trúc một cái, đáy mắt lộ ra vẻ chẳng biết làm thế nào, đem cổ cầm thu hồi vào không gian giới chỉ rồi quay về bản trận. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhìn thần kì Cầm Ma Pháp của Tần Thương, không khỏi lay động phía Cầm Thành, đồng thời cũng khiến các cường giả của Đông Long đế quốc rất là kinh ngạc. Dù bọn họ đều trực tiếp biết trong cầm kỳ thư hoạ bốn loại ma pháp thì Cầm Tông là nhất, nhưng muốn nói chân chính kiến thức sự cường đại của Cầm Tông, có rất nhiều người lại là lần đầu tiên. Đối diện tử cấp chiến sĩ ở cự ly gần mà có thể nhẹ nhàng chiến thắng như vậy, sự thần kì của Cầm Ma Pháp khiến ba tông ma pháp kia không khỏi ủ ê thất sắc?
Sau khi Vị Minh thái thượng trưởng lão hướng về Tần Thương gật đầu, nói: "Trận thứ hai, Trúc Tông Diệp Ly xuất trận."
Đáy mắt Diệp Ly lóe lên một tia giận dữ, ông thực không nói chuyện tử tế như Tần Thương, lạnh lùng nói, "Thái thượng trưởng lão, chiến đấu trọng yếu như vậy, sao không để các vị tông chủ xuất chiến, tôi thực chỉ là một đệ tử phổ thông của Trúc Tông mà thôi, vạn nhất nếu là thất thủ bị thua, ông thực không được trách tôi."
Vị Minh nhàn nhạt nói: "Là vinh diệu của đế quốc, là một phần tử của Đông Long. Ta tin người sẽ không cố ý thua." Nếu quả Diệp Ly là dạng có tính cách âm hiểm giảo trá, thì sao lại chỉ có Tần Thương, bằng hữu duy nhất trong đống Đông Long Bát Tông, sao lại phu thê bất đồng ý kiến với Lan Như Tuyết. Đối với tính cách của ông, Vị Minh nắm rất rõ.
Hừ lên một tiếng bực bội, Diệp Ly bước bước lớn ra giữa trận.
Sau khi Tần Thương xuất trường, Diệp Âm Trúc đã nghĩ đến Vị Minh thái thượng trưởng lão sau đó sẽ mời gia gia xuất chiến. Hắn đối với Đông Long Bát Tông bản thân tịnh không có cảm tình thâm hậu, lúc này càng vì hành vi của Vị Minh mà lòng chán ghét đại tăng, lãnh quang nhàn nhạt từ đáy mắt lóe lên. Dù hiện tại hắn tịnh không có nói nhiều, nhưng sâu trong nội tâm lại lưu giữ một vết đen không nhỏ. Thân thể hắn xét đến cùng đang chảy Đông Long huyết mạch, đối diện với tộc nhân như vậy làm cho trong lòng lại có chút lạnh lẽo, thái thượng trưởng lão ti bỉ tầm nhìn ngắn như vậy, sự phát triển Đông Long đế quốc trong tương lai có thể nghĩ mà biết được.
Rất nhanh, Diệp Ly đã bước bước lớn đi đến bên Diệp Âm Trúc, nhàn nhạt nói: "Cầm Thành ai tới nghênh chiến?" Vì có tị hiềm, ông tịnh không có nói một câu nào với cháu ruột mình, chỉ tĩnh lặng đợi xem đối thủ xuất trường.
Bên kia, vì Diệp Âm Trúc là trọng tài, nên phía Cầm Thành lúc này hoàn toàn do An Nhã và Tử ra quyết định. Trận đầu tiên đã thua rồi, cũng khiến bọn họ biết rõ thực lực cường hãn của Đông Long Bát Tông, sau khi An Nhã và Tử thương lượng đơn giản một chút, tự mình đi ra, nàng đương nhiên biết Diệp Ly là gia gia của Diệp Âm Trúc. Nhưng hiện tại càng trọng yếu là bảo trụ căn bản của Cầm Thành. Lúc An Nhã đi đến đối diện với Diệp Ly, thì hướng về Diệp Âm Trúc xuất ra ánh mắt áy náy.
Diệp Âm Trúc chỉ lắc nhẹ đầu, từ đáy lòng nói: "Xin hai vị điểm tới là dừng."
Diệp Ly thấy người xuất trường là An Nhã, cũng không nói thêm gì. Tay phải vung lên, từ trên lưng rút ra Tử Trúc trường kiếm chỉ xiên xuống đất. Trường kiếm trông như chậm rãi từ mặt đất đưa lên. Ánh sáng lóe lên, chín đạo tử sắc trúc ảnh hoàn mỹ vô khuyết bồng bềnh xuất hiện trước mặt ông.
Ngạo Trúc kiếm pháp tại tay của vị tông chủ đời trước của Trúc Tông phóng ra quang huy tối hoàn mỹ. Nhìn kiếm ảnh triển hiện của gia gia, Diệp Âm Trúc tự vấn mình vô pháp làm được, trong lòng thầm than một tiếng, nhanh chóng thoái lui, thoát ly ra ngoài vòng chiến.
Lúc này tâm tình hắn là mâu thuẫn vô bỉ. Một bên là gia gia mình, một bên lại là An Nhã, người mình coi là tỷ tỷ và luôn chiếu cố mình rất nhiều. Nhất thời hắn đều không biết mình mong ai thu được thắng lợi.
"Diệp tiên sinh. Mời." Tuổi An Nhã thực tế lớn hơn nhiều so với Diệp Ly. Lúc này gọi ông là Diệp tiên sinh cũng thích hợp.
Diệp Ly điềm đạm nói: "Động thủ đi. Vì lợi ích của Đông Long Bát Tông, ta sẽ không thủ hạ lưu tình."
An Nhã điềm đạm cười, nói: "Vậy bắt đầu luôn. Diệp tiên sinh, tạ lỗi."
Chính vào lúc Diệp Ly còn không hiểu vì sao An Nhã lại nói "tạ lỗi rồi", thân thể An Nhã đã bay lên. Đó thực không phải là nhảy mà là trực tiếp phi hành.
Đối với vũ kĩ cao thủ mà nói. Phi hành tựa hồ là việc rất xa với. Muốn dựa vào đấu khí để phi hành trong không trung, dù là cường giả trên mức tử cấp lục giai cũng chỉ có thể duy trì trong thời gian rất ngắn mà thôi. Diệp Ly vừa mới là Tử Trúc nhị giai mà thôi, tuyệt đối không có khả năng phi hành.
An Nhã tịnh không phải là chiến sĩ đơn thuần, nàng và Diệp Âm Trúc giống nhau, đều là ma vũ song tu. Là người có huyết mạch của Tinh Linh nữ vương, thiên phú của nàng và nhân loại hoàn toàn bất đồng, trình độ ma pháp và đấu khí cân bằng. Có thể nói hiện tại trong toàn thể Cầm Thành, trừ người mạnh nhất là Minh thập cấp ma thú ra, dù cho là Tử, cũng chỉ có dưới tình huống hiện ra bản thể mới có thể miễn cưỡng đối kháng với An Nhã.
Kinh nghiệm chiến đấu của Diệp Ly cực kì phong phú. Mắt nhìn thấy An Nhã đột nhiên bay lên không trung, lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng. Vào thời khắc khẩn yếu lập tức quyết định, hét to một tiếng, cũng bay lên. Tử Trúc đấu khí tràn ra, đưa thân thể ông lao đến An Nhã đang chầm chậm bay lên. Tử Trúc kiếm trong tay hóa thành ngàn đạo tử hồng, giống như thác nước lao xuống công kích An Nhã.
Nhìn tình huống này, Diệp Âm Trúc đang làm trọng tài ở bên cạnh, biết rằng gia gia đã thua. Mình vừa mới quán triệt cho các chiến sĩ của Cầm Thành phương pháp chiến đấu, thì lần đầu tiên lại là áp dụng lên gia gia mình. Nếu như luận về kĩ xảo chiến đấu, vũ kĩ tinh diệu, thì sợ là có 10 An Nhã cũng vô pháp so sánh với gia gia. Nhưng, bản chất hai người là thực lực chênh nhau quá lớn. Tử cấp nhị giai so với tử cấp bát giai, đấy tuyệt đối là một trời một vực!
Quả nhiên, An Nhã đang bay lên không nhìn thấy Diệp Ly hướng tới mình công kích, căn bản không có ý né tránh gì. Hai tay làm ra một động tác đơn giản nhất là ấn xuống. Trong sát na, ánh sáng tử sắc sẫm từ hai tay nàng tràn ra, màu tím sẫm gần như đen đó giống như một lá chắn cứng không thể vỡ, hoàn toàn ngăn trở kiếm quang từ dưới đang phi đến.
Một quầng quầng ánh sáng tử sắc cường liệt tóe ra trên không, giống như yên hoa tử sắc rực rỡ nhất, một chuỗi âm thanh ầm ầm theo liên tiếp theo nhau vang lên giữa không trung. Diệp Âm Trúc nhìn thấy rõ ràng, lúc gia gia nhìn tử sắc quang mang sẫm màu do An Nhã phát xuất áp xuống đến, Tử Trúc kiếm trong tay vậy mà mang theo toàn bộ đấu khí lúc trước chớp mắt ngưng kết lại. hình xoắn ốc rõ ràng tụ thành một xoáy nước cự đại cuốn đi.
"Tuyền Qua Trúc Sát Trảm?" Diệp Âm Trúc buột miệng nói ra. Tuyền Qua Trúc Sát Trảm này hắn đương nhiên biết. Đấy chính là một trong 3 thức tuyệt sát mạnh nhất của Ngạo Trúc kiếm pháp. Thật tại hắn có phần xấu hổ. Cùng đạt đến tử cấp mà mình thì một trong ba thức tuyệt sát cuối cùng lại vô pháp thi triển.
Một màn kì dị đã xuất hiện. Vòng xoáy tử sắc cự đại vào chớp mắt chém lên màn sáng tử hắc sắc đột nhiên xiên xuống một chút, chỉ có một bên cạnh của vòng xoáy mới tiếp xúc với màn sáng, âm thanh ma sát chói tai giống như lưỡi cưa đang cắt nhanh vậy, một chuỗi tử sắc hỏa tinh không ngừng bắn ra từ chỗ va chạm, tử sắc đấu khí nông sâu sáng rõ tràn ra.
Khiến An Nhã rât kinh ngạc chính là, nàng kinh hãi phát hiện, đấu khí của mình chí ít so với Diệp Ly mạnh đến hơn 6 giai, dưới sự cắt cường liệt vậy mà sản sinh ra một sức nóng cực mạnh, tử cấp bát giai đấu khí của mình cắt, vậy mà có dấu hiệu vỡ nát.
Đó là chênh lệch 6 giai nha! An Nhã đương nhiên biết nếu như đấu khí của mình bị công phá rơi vào công kích của vòng xoáy thì thật đáng sợ. Mặc dù nàng đã suy đoán sự cường hoành của Đông Long Bát Tông vũ kĩ, nhưng trên tính toán vẫn còn hơi chưa đủ.
Nhưng, chênh lệch về đẳng cấp thật là quá lớn, nếu như chỉ chênh lệch trong vòng 3 giai, Diệp Ly hầu như có thể kích bại bất kỳ đối thủ nào. Nhưng chênh lệch của ông và An Nhã lại là 6 giai.
Cặp mắt của An Nhã hầu như vào chớp mắt lúc bức màn đấu khí sắp bị phá nát, biến thành tử sắc sẫm màu, sau đó một chút, lại có một quầng sáng tử sắc kì dị từ thân thể nàng phóng ra. Lần này thực không phải lại là đấu khí, mà là ma pháp. Giữa không trung, dưới tình huống không có bùn đất để dựa dẫm gì, vô số dây leo thô như cánh tay màu tử sắc sẫm tràn xuống, giống như vô số cây côn lớn nện vào Tuyền Qua Trúc Sát Trảm của Diệp Ly.
Giống như âm thanh pha lê vỡ nát vang lên, màn sáng phòng ngự tử cấp bát giai triệt để bị Tuyền Qua Trúc Sát Trảm hủy diệt. Nhưng thế xông lên của Diệp Ly cũng chậm lại rất nhiều. Sau đó một tích tắc, âm thanh cắt xé khiến người ta ghê răng vang lên trong vòng xoáy to lớn đó. Vòng xoáy trúc ảnh tử quang chớp sáng, với tốc độ không gì so sánh, thôn phệ đám dây leo trông có chút tử sắc sẫm màu kia.
Bất luận là ma pháp hay là đấu khí, cuối cùng đều vô pháp ngăn trở sự cường hoành của vòng xoáy tử sắc, chúng nhân quan chiến của Cầm Thành ở xa xa không khỏi hít vào một hơi kinh ngạc. Hiện tại, bọn họ mới minh bạch vì sao lúc Diệp Âm Trúc dặn đi dặn lại họ lại cẩn thận như vậy. Ba vị Hoàng Kim Bỉ Mông nguyên bản đứng bên cạnh Tử hóa thành hình người, đang sốt ruột muốn tỉ thí, lúc này đều không nói nên lời. Dù bọn họ tự khoe là phòng ngự lực kinh nhân, nhưng nhìn quang trảm cường hoành kia cũng không khỏi ngầm kinh hãi. Phòng ngự của Hoàng Kim Bỉ Mông rất mạnh, nhưng cuối cùng không thể so với tử cấp bát giai đấu khí. Ngay cả tử cấp bát giai đấu khí còn vô pháp chống lại, thì nói gì đến phòng ngự của bọn họ.
Nhưng, dù cho uy lực của Tuyền Qua Trúc Sát Trảm có mạnh nữa, thì chênh lệch về đẳng cấp vẫn là quá lớn. Dựa vào lực phản chấn do ma pháp áp xuống sản sinh, tốc độ phi hành lên không trung của An Nhã đột nhiên tăng gia, trong chớp mắt đã thoát ra khỏi phạm vi che phủ của Tuyền Qua Trúc Sát Trảm. Hai khối tử sắc nông sâu không đều đột nhiên phân tán. An Nhã tại không trung uốn chuyển thân hình, mắt nhìn phía dưới Diệp Ly bắt đầu rơi xuống đất, trong mắt nàng lộ ra vài phần kinh hãi.
Chỉ có mình An Nhã mới biết, trong chớp mắt vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm. Một khi để Tuyền Qua Trúc Sát Trảm của Diệp Ly đột nhập vào trong phòng ngự trước khi mình phóng ra ma pháp, vậy thì, nàng căn bản ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có. Lực cắn xé khủng bố của Tuyền Qua Trúc Sát Trảm vậy mà hoàn toàn coi thường chênh lệch về đẳng cấp giữa hai người.
Thân thể Diệp Ly trong khi rơi xuống, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt già nua cổ phác, cặp mắt của ông sung mãn hào quang bất khuất. Dù biết rõ thực lực kém nhiều so với đối thủ, nhưng ông xưa lại không phải là người cam tâm lạc bại. Sự thật thật tàn khốc, Diệp Ly biết, cuối cùng mình cũng là thất bại.
Vào lúc Diệp Ly đáp xuống đến đất, toàn thân An Nhã giữa không trung được phủ trong một quầng quang hoàn tử sắc sẫm màu, mọi người đều biết chiến đấu đã kết thúc rồi. Chênh lệch về đẳng cấp quá lớn, thêm vào nữa An Nhã là ma vũ song tu, Diệp Ly đã không có cơ hội gì, ông ở trên mặt đất chỉ có thể trở thành cái bia để An Nhã công kích mà thôi.
Diệp Ly vẫn bình tĩnh như cũ, chuyển hướng về Diệp Âm Trúc, điềm đạm nói: "Ta thua rồi."
Diệp Âm Trúc nhìn thật sâu gia gia. Hắn phát hiện, Diệp Ly dù đối với thất bại có chút bất cam nhưng sâu trong đáy mắt ông lại sung mãn ánh sáng vui mừng thanh thản. Đương nhiên, một tia thâm ý này chỉ có ở cự ly gần mới có thể nhìn thấy.
Thái thượng trưởng lão Vị Minh dù vì Diệp Ly thua trong tỉ thí mà có chút bất cam, nhưng hắn càng kinh hãi lại là tu vi của An Nhã. Hắn vạn vạn không ngờ tới, trong tứ đại di tộc tại Cầm Thành vậy mà còn có siêu cấp cường giả như An Nhã. Tử cấp bát giai, đấy có thể là thực lực mà toàn thể Đông Long Bát Tông cũng không có! Có di tộc sức mạnh cường hoành như vậy, thảo nào Diệp Âm Trúc vô pháp hoàn toàn khống chế bọn họ. Lúc này thái thượng trưởng lão Vị Minh, ngược lại có chút lý giải việc dựa theo đạo lý kiệt lực bảo hộ quan điểm của Diệp Âm Trúc.
Đã quyết định liễu tỉ thí, vậy chỉ có thể tiến hành tiếp. Sau khi, Diệp Âm Trúc tuyên bố trận tỉ thí thứ hai An Nhã thắng lợi, hắn nguyên bản cho rằng thái thượng trưởng lão Vị Minh sẽ ra lệnh người thứ ba xuất trường sẽ là nãi nãi hoặc là ngoại công của mình. Nhưng ngoài ý của hắn, người thứ ba xuất trường của Đông Long Bát Tông lại là tông chủ Ngô Đạo của Họa Tông trong ma pháp tứ tông.
Lúc Ngô Đạo đi vào chiến trường, thì hình dạng cũng rất đặc biệt. Trong tay nâng một ma pháp trượng to lớn, hoặc có thể nói là một cái bút lớn. Cây bút lớn dài đủ 2m so với thân thể ông còn muốn cao hơn không ít. Toàn bộ thân bút không biết sử dụng vật liệu gì chế tác thành, hiện rõ màu nâu đỏ. Lông ở đầu bút lại là màu nhũ bạch, thần sắc ông rất bình tĩnh. Thậm chí có vẻ tùy ý mang theo chút cười nhẹ. Trong lòng Diệp Âm Trúc ngầm kêu không ổn, ma pháp quái dị của Họa Tông hắn từ Mã Lương đã thấy qua không ít. So với với vị tông chủ Họa Tông này, thực lực của Mã Lương hiển nhiên còn thấp hơn nhiều. Với việc xuất ra triệu hoán liên tục không cùng của Họa Tông, thật tại hắn nghĩ không ra bên Cầm Thành có ai có thể đối kháng.
Sự tình khiến Diệp Âm Trúc cực kỳ không lường trước đã xuất hiện. Bên Cầm Thành nhảy ra tham chiến, vậy mà là một đạo thân ảnh xích hồng sắc. Bộ dạng giống như khỉ nhìn có chút buồn cười, nhưng trong màu xích hồng, hai mắt hắn lại lấp lóe vẻ giống như tử kim.
Hồng Linh? An Nhã và Tử vậy mà phái ra Hồng Linh xuất chiến? Diệp Âm Trúc há hốc miệng trợn mặt nhìn Xích Tinh Hồng Linh nhảy nhót đi ra trung ương chiến trường. Trong một lát không hiểu rõ nổi vì sao bọn An Nhã lại làm vậy. Cố ý thua sao? Không có khả năng. Việc liên quan đến sự an định trong tương lai của Cầm Thành, dưới tình huống này, sao bọn họ có thể cố ý thua, ngay cả vừa rồi trận chiến với gia gia đều tiến hành dưới tình huống công bình. Vừa chiến thắng gia gia xong, đến vị tông chủ Họa Tông chẳng quan hệ gì với mình xuất chiến, bọn họ căn bản không có khả năng cố ý thua mới đúng.
Diệp Âm Trúc kinh ngạc, tông chủ Họa Tông Ngô Đạo càng kinh ngạc hơn. Vì căn bản ông không biết phía Cầm Thành phái ra ma thú này là thế nào. Xưa nay Đông Long Bát Tông rất ít tiếp xúc với ma thú, thậm chí nay cả người có ma thú khế ước cũng rất ít. Tinh lực của bọn họ không chỉ dùng vào việc tu luyện, mà đồng thời còn cần dùng vào nghiên cứu võ học cổ của Đông Long và Cầm Kỳ Thư Họa ma pháp do mình sáng tạo ra. Mắt nhìn Hồng Linh bộ dạng nhảy nhót đi ra, lại còn hắn tịnh không có cảm giác khí tức cường đại nào, Ngô Đạo ngược lại trở nên cẩn thận, vì ông cho rằng, càng là địch nhân có biểu diện trông bình thường, rất có thể càng là cường đại. Giống như An Nhã vừa rồi, bề ngoài trông ra chẳng qua là một vị giai nhân đôi chín (tức là 18 tuổi), nhưng lại có thực lực cường hoành tử cấp cửu giai.
Hồng Linh rất nhanh đi đến trước mặt đối thủ của hắn. Không để ý đến Ngô Đạo, mà ngược lại nhìn Diệp Âm Trúc, trong mắt lộ ra tia sáng mong chờ khát vọng. "Cầm Đế đại nhân. Ngài vẫn khỏe chứ? Xin hành lễ với ngài." Vừa nói, Hồng Linh vừa cung kính quỳ xuống đất lạy Diệp Âm Trúc, đối với Diệp Âm Trúc lòng tôn kính của hắn phát ra từ nội tâm đích. Mà đoạn thời gian từ lúc tiến vào Cầm Thành đến nay, có thể nói là những ngày khoái lạc nhất từ lúc sinh ra đến nay của hắn. Ở chỗ này, hắn không cần luôn luôn sợ hãi, còn có mấy vị cao thủ tối cường của Cầm Thành luôn luôn bảo hộ, tìm được hi hữu khoáng thạch đều để hắn là người đầu tiên hưởng thụ. Tứ đại chủng tộc của Cầm Thành tuy mạnh, nhưng mỗi cá nhân đối với hắn đều phi thường tôn kính, những ngày mỹ diệu như vậy khiến Hồng Linh không chỉ là mãn ý, mà còn là cảm động. Và hiện tại, tất cả những gì hắn có, đếu là do Diệp Âm Trúc tặng cho!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.