Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 286: Đương Nhiên Phải Cứu (2)




Đệ tử Bách Hoa cốc dựng lên một dãy cung trướng ở trong khe núi, trông có vẻ phi thường tinh mỹ, bố trí thoải mái dễ chịu, so sánh với cảnh sinh hoạt gần như màn trời chiếu đất của đệ tử Tiểu Trúc phong trước đây, quả thật là không thể so sánh nổi. Lữ Tâm Dao rất khách khí, tặng một gian cung trướng của nàng cho Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh nghỉ ngơi, mà đây lại là gian ở giữa, rộng rãi đẹp đẽ nhất. Trong cung trướng lúc này, Lạc Phi Linh đã ngủ say, có vẻ như sau khi thi triển thức thần thông kia, thần niệm của nàng tiêu hao khá lớn, hiện tại lúc nào cũng trông như người thiếu ngủ vậy.   
Mà Phương Nguyên thì đang khoanh chân đả tọa, chậm rãi luyện hóa pháp lực của mình.   
Sau trận huyết chiến vừa qua, hắn thật sự mệt mỏi không chịu nổi, nhưng quan trọng hơn chính là, một thân pháp lực đã triệt để lộn xộn, lực lượng huyết tế vô tận kia khiến cho pháp lực của hắn so với trước đó còn mãnh liệt hơn nhiều, ngay cả hắn cũng không kìm nén được.   
Lúc này hắn chậm rãi thổ tức, chính là muốn muốn tận lực luyện hóa những lực huyết tế này, chỉ có điều sau khi hành công hơn nửa ngày, hay đành bất đắc dĩ hít vào một hơi rồi chậm rãi thu công, những lực huyết tế kia thực sự quá kinh khủng, mặc dù đã được hắn luyện hóa không ít, nhưng vẫn còn đại lượng lực huyết lực dung hợp cùng Huyền Hoàng chi khí của bản thân, trở nên hết sức hỗn tạp khó phân.   
Advertisement
Pháp lực của hắn trước đó vô cùng cô đọng, vô cùng tinh thuần, mà bây giờ lại trở nên vô cùng hỗn loạn.   
Điều này đã rời ra khỏi dự định tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết lúc ban đầu, ngay cả bản thân hắn cũng không biết, sau này còn có thể điều chỉnh trở lại như cũ hay không.   
"Lúc ấy nếu ta không tiếp nhận huyết tế chi lực, thì hiện tại e là đã sớm chết thảm, cũng không có cách nào khác!"   
Trong lòng của hắn thầm nghĩ, sau đó chỉ đành thở dài một tiếng, cố gắng quên hết chuyện này đi.   
Advertisement
Hiện tại phải lo chuyện cầu viện tứ đại tiên môn mới là đúng đắn, chuyện tu vi chỉ có thể ưu tiên cuối cùng.   
"Phương Nguyên sư huynh, ta vào có tiện không?"   
Đúng lúc này, bên ngoài cung trướng vang lên thanh âm của một nữ tử, chính là Lữ Tâm Dao.   
"Lữ sư muội, cứ việc tiến vào!"   
Phương Nguyên thu xếp đứng lên, nhìn sang bên giường thấy tướng ngủ của Lạc Phi Linh không tốt, liền đắp chăn giúp nàng che lại, sau đó liền thấy Lữ Tâm Dao mỉm cười nhẹ nhàng đi tới, trong tay còn bê một khay gỗ, phía trên đặt mấy bình đan dược. Nhìn thấy Phương Nguyên, nàng khẽ cười nói: "Phương Nguyên sư huynh, quãng đường vừa qua ngươi giết thẳng ra ngoài, có lẽ là pháp lực tiêu hao không ít, bên trong Ma Tức hồ cũng không tiện đả tọa thổ tức, ta đã đặc biệt vì ngươi cùng vị sư muội này chuẩn bị mấy bình đan dược, đây chính là ta đích thân luyện chế, rất thích hợp cho các ngươi nghỉ ngơi dưỡng sức..."   
"Đa tạ Lữ sư muội!"   
Phương Nguyên nhẹ giọng nói cám ơn, nhận lấy đan dược.   
Lữ Tâm Dao nhìn qua Lạc Phi Linh đang ngủ trên giường, nhẹ giọng cười nói: "Chúng ta vốn có giao tình từ nhỏ, ngươi còn khách khí như thế làm cái gì, ngươi đả tọa đi, đan dược này là do ta luyện chế, khá coi trọng, ta giúp ngươi hành công vận khí đi!"   
Nói rồi, nàng liền khẽ vén ống tay áo tiến đến.   
"Chuyện này... không cần đâu!"   
Phương Nguyên do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra: "Đan dược này giữ lại cho Lạc sư muội, ta thì tạm thời không cần đến!"   
Hắn nói vậy cũng không phải là khách khí, hiện tại pháp lực trong cơ thể hắn hết sức hùng hồn, tràn ngập lực huyết tế, nên không dám để cho Lữ Tâm Dao giúp mình hành công, lỡ như bị nàng cảm ứng được lực huyết tế trong cơ thể mình, không ai biết sẽ xảy ra chuyện xấu gì. Hơn nữa, hắn đã mấy năm không gặp Lữ Tâm Dao, nàng khách khí như vậy đương nhiên hắn rất cảm kích, thế nhưng quá thân mật, trong lòng lại có chút không quen!   
"Đã như vậy, vậy liền đợi nàng tỉnh lại đi!"   
Lữ Tâm Dao nhìn Phương Nguyên một chút, sau đó cũng không gượng ép hắn nữa.   
Kỳ thật lúc này không cần Phương Nguyên nói ra, thì một thân pháp lực hùng hồn của hắn kia, có muốn giấu cũng không giấu được...   
Lữ Tâm Dao bỏ đan dược xuống, cũng không rời đi, mà chỉ cười khanh khách ngồi xuống, ánh mắt nhìn Phương Nguyên chăm chú.   
Phương Nguyên cũng không tiện yêu cầu người ta rời đi, nên cũng ngồi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.   
Cứ như vậy, trong cung trướng, không khí có vẻ hơi xấu hổ.   
Qua hồi lâu, Lữ Tâm Dao vẫn là người lên tiếng trước, nàng cười khẽ một tiếng, nói: "Phương Nguyên sư huynh, ngươi ta từ biệt ở Thái Nhạc thành đã ba năm không gặp, lần trước gặp lại ở bên ngoài Ma Tức hồ cũng vội vàng không rảnh ôn chuyện, hiện tại gặp lại, ngươi cũng không có lời gì muốn nói sao?"   
Phương Nguyên nghe vậy, liền cảm thấy cũng nên bắt chuyện một chút, hắn trầm mặc một hồi rồi nói: "Lữ sư muội mấy năm nay vẫn ổn chứ?"   
Lữ Tâm Dao tỏ ra bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó chân thành nói với Phương Nguyên: "Cũng coi như không có trở ngại gì! Năm đó sau khi ta vào Bách Hoa cốc, cũng gắng chăm chỉ tu hành, chỉ có điều trên phương diện tu vi, trước giờ đều không xuất sắc bằng Tiểu Viên sư huynh, muốn tranh đoạt chân truyền là chuyện không thể nào, nhưng cũng may mà ta tương đối am hiểu đan thuật, liền bỏ ra bao công sức vào loại đạo thuật này, trải qua tu mấy năm tu luyện cũng có một chút thành tựu, hiện giờ đã được trưởng lão Hồng Đan của Bách Hoa cốc ta coi trọng, thu ta làm đệ tử nhập thất, mặc dù không sánh bằng chân truyền, nhưng cũng coi như có chút thu hoạch!"   
"Đệ tử nhập thất..."   
Phương Nguyên lại cảm thấy kinh ngạc, sau đó chắp tay nói: "Chúc mừng Lữ sư muội!"   
Hắn cũng biết được, đệ tử nhập thất khác với đệ tử chân truyền, đệ tử chân truyền là do tiên môn chọn ra để truyền thừa đại đạo, mà đệ tử nhập thất lại do một vị tu sĩ nào đó tuyển chọn ra để truyền thụ y bát của mình. Tính khắp toàn bộ tiên môn mà nói, thân phận đệ tử chân truyền đương nhiên là cao hơn một bậc, nhưng đối với vị trưởng lão kia mà nói, thì đệ tử nhập thất lại càng đáng giá để cho mình dốc hết tâm huyết bồi dưỡng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.