Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 269: Hắc Ám Ma Triều (2)




"Meooo..."   
Thế nhưng ngay khi Phương Nguyên vừa tăng tốc, hắn chợt nghe một tiếng mèo kêu hết sức đột ngột vang lên, khiến cho hắn biến sắc, thân hình lập tức phóng lên cao, đạp mạnh vào cây gỗ lớn bên cạnh, sau đó đảo lộn người lại, vững vàng ngồi nửa quỳ tại một chỗ trên sườn núi, đặt kiếm ngang ngực, ánh mắt quét nhìn xung quanh.   
Tiếp đó hắn chợt khẽ giật mình, trên mặt lộ ra ra vẻ kinh ngạc.   
Ngay sau lưng hắn, trên một mỏm nham thạch nhô ra cách hắn hơn mười trượng, vậy mà đang có một con mèo ngồi đó!   
Đó là một con mèo trắng mập mạp, mặt không chút biểu cảm đang quan sát mình.   
Cặp mắt kia đen kịt như bóng đêm, sâu không thấy đáy.   
Advertisement
Cho người ta một loại cảm giác, tựa như là nó đã ngồi ở đó từ mấy ngàn năm trước, cứ như vậy lạnh lùng nhìn chăm chú Phương Nguyên vậy...   
"Đây là thứ quỷ gì vậy?"   
Phương Nguyên kinh hãi, chậm rãi đứng lên, cũng không buông lỏng cảnh giác, vẫn đặt kiếm ngang ngực.   
Hắn nhìn ra được, con mèo kia cũng không phải là ma vật, bởi vì trên thân không có khí tức ma tức Hắc Ám, thậm chí nghiêm túc mà nói, trên người nó ngay cả chút yêu khí cũng không có, nói cách khác là ngay cả Yêu thú cũng không phải, nếu là ở bên ngoài Ma Tức hồ, con mèo này dù có thế nào cũng không thu hút nổi sự chú ý của người khác, bởi vì con mèo này ngoại trừ có chút mập mập ra cũng không có chỗ nào thần dị, trông thế nào cũng giống như một con mèo bình thường...   
Chỉ là... Mèo bình thường sao có thể ở trong Ma Tức hồ này?   
Advertisement
"Ịt ịt ịt ịt..."   
Trong lòng Phương Nguyên dâng lên một cảm giác hiếu kỳ khó nói thành lời, vô ý thức định gọi con mèo kia tới, hảo hảo nghiên cứu một phen, nhưng sau khi gọi, con mèo kia vẫn không chút phản ứng, vẫn chỉ lạnh lùng quan sát hắn, mãi đến lúc này, Phương Nguyên mới ý thức được, vừa rồi là hắn phát ra tiếng kêu lúc cho heo ăn, đương nhiên là không thể dùng để gọi mèo được!   
"Gọi mèo như thế nào đây?"   
Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, liền phát hiện ra bản thân đọc sách không ít, nhưng lại không biết cái này.   
Dù sao bình thường đều là những nhà giàu sang mới nuôi mèo, hắn xuất thân nông gia, bắt chuột đều dựa vào chó, nên đương nhiên chưa từng nuôi qua.   
Không biết nên gọi như thế nào, hắn liền theo bản năng cất bước, định đi tới ôm nó...   
Nhưng cũng chính vào lúc này, đáy mắt con mèo trắng kia dường hiện ra một loại thần sắc quỷ dị, từ từ ngẩng đầu lên.   
Ánh mắt của nó, tựa như đang nhìn phía sau lưng Phương Nguyên.   
"Đó là cái gì..."   
Phương Nguyên phản ứng cực nhanh, lập tức xoay người lại, con mắt lập tức hiện ra một vòng huyết sắc.   
Lúc này phía sau hắn, ở phía chân trời xuất hiện một vệt đen.   
Đó không ngờ lại là một mảng cuồng phong lớn, xen lẫn ma tức Hắc Ám đồ sộ khó mà hình dung nổi, tựa như là một cơn cuồng triều, từ phía chân trời xa quét tới, những nơi nó đi qua, núi đá sụp đổ, ma vật bay tứ tung, trên nối liền trời, dưới cày sâu mặt đất khô cằn, từ xa quét tới gần, mang theo một loại khí thế mãnh liệt không tưởng tượng nổi ầm ầm quét tới, tựa như lấy nơi đó làm điểm bắt đầu hủy thiên diệt địa vậy!   
"Hắc Ám Ma Triều?"   
Phương Nguyên khó khăn phun ra bốn chữ, sau đó liền quay người bỏ chạy.   
Lúc này, cho dù là với tính cách điềm tĩnh của hắn, cũng không nhịn được chửi ầm lên như mấy bà cô...   
Đã trải qua nhiều hung hiểm như vậy, đã đi được quãng đường xa như vậy, không ngờ rốt cuộc cũng đụng phải thứ này...   
Đây chính là thiên tượng quỷ dị do vô số Hắc Ám Ma Phong tụ lại, tựa như là vô số lốc xoáy đan xen quét tới, tựa như là hàng loạt cơn sóng lớn vậy, liền trời tiếp đất, cuốn lấy mọi thứ, cũng phá hủy hết mọi thứ...   
Cho dù là ở bên ngoài, tu sĩ gặp phải loại thiên tượng quỷ dị này, cũng sẽ tạm thời tránh đi!   
Huống chi, bây giờ lại đang ở trong Ma Tức hồ?   
Ai có thể nghĩ tới, trận thiên tai này vậy mà dẫn ra cả loại tai nạn này?   
Càng không thể ngờ tới chính là, mình đã dùng hết toàn lực xông ra một quãng đường xa như vậy, vậy mà hiện tại lại phải đối mặt với thứ này?   
Trong lòng của hắn cũng rõ ràng, loại Hắc Ám Ma Triều này, sẽ chỉ xuất hiện ngẫu nhiên, thời gian xuất hiện cũng sẽ không quá lâu, rất nhanh sẽ tán đi!   
Nhưng chỉ cần nó xuất hiện, chỉ cần gặp phải, thì cơ bản chính là không có chút sinh lộ nào...   
Đây cũng là nguyên nhân khiến Phương Nguyên tê tái trong lòng!   
Lúc này hắn bất chấp tất cả, trực tiếp điều khiển lên Mộc Diên, phóng gấp về phía sau.   
Lúc này, hắn thà rằng bị Cức Đằng Ma Hoa bắt lấy, điên cuồng nhét vào mồm, cũng không muốn bị Hắc Ám Ma Triều quét trúng...   
Chỉ tiếc, sức người có hạn!   
Dù tốc độ Phương Nguyên nhanh đến đâu, thì ở trước mặt Hắc Ám Ma Triều vẫn lộ ra nhỏ bé giống như con kiến vậy!   
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Hắc Ám Ma Triều kia liền cuốn tới, nuốt trọn thân thể Phương Nguyên, sau đó tiếp tục bay về phía trước.   
Nơi này đã sạch không còn một mống, tựa như là chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.   
"Meo..."   
Con mèo kia cũng lười biếng kêu lên một tiếng, tựa như cảm thấy tẻ nhạt vô vị, uể oải đứng lên, đang định tiến vào bên trong màn ma tức Hắc Ám vô tận, nhưng ngay khi nó vừa mới định nhảy khỏi mỏm nham thạch, bỗng nhiên nó như cảm ứng được cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại, cặp đồng tử dựng thẳng nhìn chằm chằm vào mảng mây đen đã ầm ầm quét qua trên đỉnh đầu nó...   
"Ta xxx em gái nó mà..."   
Bị cuốn vào ma tức Hắc Ám, Phương Nguyên vẫn không nhịn được chửi ầm lên như mấy bà cô ngoa ngôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.