Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 232: Mạng Người Quan Trọng (1)




Đám đệ tử Tiểu Trúc phong xung quanh đều đã triệt để choáng váng, mất hết đảm lược.   
Bọn hắn nhìn qua Phương Nguyên giống như đang nhìn một con quỷ vậy!   
Cho dù vừa mới tận mắt nhìn thấy một màn này, nhưng bọn hắn thật sự không dám tin tưởng rằng chuyện này là thật.   
Trong lòng bọn họ thì Phương Nguyên vẫn luôn là một vị cao thủ. Trong trận chiến ở Tiểu Trúc phong, việc hắn một người một kiếm đánh bại tất cả đồng môn đã làm cho bọn họ đặt Phương Nguyên tại một vị trí cực cao trong lòng mình. Nhưng dù là như vậy, bọn hắn cũng thật sự không dám tin rằng Phương Nguyên lại có thể mạnh đến mức độ này. Tới tận sáu tên đệ tử Thần Tiêu phong, tất cả đều là cao thủ Luyện Khí cảnh, thế mà bị hắn chém giết nhanh như thế?   
Càng làm cho bọn hắn kinh sợ hơn nữa chính là việc Phương Nguyên xuất thủ vô cùng tàn nhẫn...   
Vừa rồi lúc động thủ, Phương Nguyên không hề lưu thủ một chút nào a...   
Advertisement
Rất nhanh sau đó, đám đệ tử Tiểu Trúc phong cùng nhau động thủ, áp giải ba vị đệ tử Thần Tiêu phong còn sống đứng lên.   
Ba người còn sống này, một người là do kịp thời lột xuống chiếc khăn đen che mặt, còn một người tương đối may mắn, bị đám đệ tử Tiểu Trúc phong liên thủ đánh ngã. Mặc dù người này trông có vẻ tương đối thảm, trên người chi chít những vết thương, ngoài ra còn có mấy dấu giày thật to, nhưng dù sao cũng giữ lại được mạng. Người cuối cùng làm cho người ta bất ngờ nhất, đối phương vậy mà lại là Lưu Mặc Chân...   
"Hắn thế mà còn sống ư?"   
Ngay cả Phương Nguyên cũng cau mày lên, vừa rồi một kiếm mà hắn chém về phía Lưu Mặc Chân là tàn nhẫn nhất!   
Advertisement
Có điều khi nhìn qua mi tâm của Lưu Mặc Chân, hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ ra.   
Trên mi tâm của Lưu Mặc Chân có một vết đỏ, ẩn ẩn biến thành bộ dạng của một đạo phù triện. Hắn cũng có một đạo phù triện như thế này, đó chính là hộ thân phù của đệ tử chân truyền Thanh Dương tông. Chắc hẳn vừa rồi chính là nhờ đạo phù triện này đã triệt tiêu một bộ phận kiếm khí của hắn, giúp cho Lưu Mặc Chân may mắn sống sót, không bị hắn một kiếm chém chết. Việc phát hiện chuyện này lại càng khiến cho lửa giận ám thăng trong tim Phương Nguyên!   
"Đừng xuất kiếm nữa..."   
Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba giống như cảm ứng được sát cơ từ tận đáy lòng của Phương Nguyên, nên nàng lách mình ngăn ở trước người Phương Nguyên, thần sắc nặng nề nói: "Một kiếm kia của ngươi đã trảm phá khí hải của hắn, dù cho hắn được chữa khỏi thì cũng chỉ là một tên phế nhân. Tạm lưu hắn một mạng, giao cho tiên môn xử trí đi. Dù sao thì khi về tới tiên môn, tiên môn hỏi đến thì cũng phải có một người đứng ra phụ trách..."   
Phương Nguyên nhìn Lăng Hồng Ba một chút, lại nhìn sang Lưu Mặc Chân đã hôn mê, nếu không nhìn kỹ thì căn bản là không nhìn ra hắn còn một chút tức giận nào. Tận nửa ngày sau, hắn mới nhẹ nhàng buông lỏng chuôi kiếm, quả thực đúng như lời quả ớt nhỏ nói, Lưu Mặc Chân đã phế đi, không còn tu hành được nữa...   
Càng mấu chốt hơn nữa chính là, khăn che mặt trên khuôn mặt hắn đã bị lấy xuống, mình cũng không tiện tiếp tục xuất kiếm!   
Đây là một lằn ranh mà hắn nhất định phải tuân thủ!   
"Cứ áp giải hắn trước đi, rồi chờ Thần Tiêu phong cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!"   
Phương Nguyên cũng chỉ nhìn lướt qua, sau đó không nói thêm gì nữa, quay người rời nơi đây.   
Sát ý trong tâm được phát tiết không ít, Phương Nguyên vội vã đi xem những đệ tử Tiểu Trúc phong bị thụ thương.   
Nhiễu loạn một trận như thế, khoảng chừng hơn mười vị đệ tử Tiểu Trúc phong bị thương hoặc ít hoặc nhiều. Người thương thế nhẹ vào lúc này đã được xử lý qua, tình huống vẫn còn tốt, còn người thương thế nặng thì cần tốn nhiều thời gian để trị liệu. Về phần hai vị bị thương nặng không thể chữa trị được, Phương Nguyên cũng chỉ có thể lệnh cho đệ tử Tiểu Trúc phong thu hồi thi hài của bọn hắn, bỏ vào trong túi càn khôn, đợi sau khi trở về tiên môn thì sẽ đi an táng...   
Trong khi đó, ngoại trừ hai người chết đi, thì người có tình hình nghiêm trọng nhất chính là Quan Ngạo.   
Hắn bị thương rất nặng, bị một kiếm xuyên ngực, lại bị trúng hai thức thuật pháp trọng kích, vốn không có khả năng sống sót được. Thế nhưng nhục thân của hắn quá mức cường tráng, mãi đến lúc này vẫn còn sinh sinh chống đỡ được. Hắn chỉ còn thừa một hơi chưa tắt, trong khi máu đã chảy đầy ra đất...   
"Hắn thụ thương quá nặng, ta cũng vô lực xoay chuyển trời đất, chuẩn bị tâm lý thật tốt đi!"   
Nhìn qua bộ dạng của Quan Ngạo, ngay cả người quái gở điên khùng như Nhiếp Hồng Cô cũng thu liễm mấy phần, sau đó thản nhiên nói.   
Phương Nguyên nhịn không được mà siết chặt nắm đấm.   
"Phương Nguyên sư huynh, Quan Ngạo sư huynh chèo chống thật vất vả, có muốn cho hắn một viên An Ninh Đan hay không..."   
Tiểu Kiều sư muội thấy thế thì cũng có hơi không đành lòng. Khi thấy Quan Ngạo thống khổ chèo chống trong lúc trọng thương như thế, nàng nhỏ giọng đề xuất một câu, ăn vào loại đan dược này, Quan Ngạo sẽ chìm vào một giấc ngủ thật sâu, có điều rất có thể sẽ không tỉnh lại nữa.   
"Không cần!"   
Mãi đến lúc này, Phương Nguyên mới lãnh đạm nói một câu.   
"Cái này..."   
Mấy người khác lập tức đều có hơi xấu hổ, ánh mắt phức tạp nhìn Phương Nguyên.   
Sự tình đã đến nước này, các nàng không biết Phương Nguyên còn kiên trì như vậy để làm gì.   
"Lấy Già Lam Thảo ra đây!"   
Phương Nguyên cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt làm ra quyết định.   
"Cái gì? Ngươi muốn... việc đó không thể!"   
Đám người kia nghe hắn nói thế thì đều lập tức kinh hãi, Nhiếp Hồng Cô theo bản năng thốt lên.   
"Không có gì là không thể, mạng người quan trọng!"   
Khuôn mặt Phương Nguyên vẫn không có bất kỳ biểu lộ nào, nhưng giọng điệu lại không cho phép người khác hoài nghi.   
"Đây chính là Già Lam Thảo, ngươi đọc thuộc lòng y điển, không phải không biết tầm quan trọng của Già Lam Thảo a..."   
Phương Nguyên làm ra quyết định, lập tức khiến cho đám người xung quanh chấn kinh và phản đối theo bản năng. Ngay cả quả ớt nhỏ vào lúc này cũng nhịn không được mà mở miệng nói một câu. Thế nhưng Tiểu Kiều sư muội nhìn thấy sắc mặt Phương Nguyên đã có hơi lạnh đi nên liền kéo quả ớt nhỏ một cái, không để cho nàng nói tiếp. Nàng biết mình không khuyên được Phương Nguyên, nên liền bước nhanh ra ngoài, nói với tên đệ tử ở phía ngoài một tiếng rồi lấy đi Già Lam Thảo. Một đám đệ tử Tiểu Trúc phong nghe thấy Phương Nguyên muốn dùng Già Lam Thảo cứu người thì đều kinh hãi, nhao nhao chạy tới vây xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.