Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 206: Phát Tài (1)




"Nếu Huyết Ngọc Hô này kết hợp với mười hai loại phụ dược khác có thể luyện thành Tráng Huyết Hoàn Khí Đan, là một loại thánh dược chữa thương vô cùng trân quý, dược tính có liên quan tới tuổi tác sinh trưởng của Huyết Ngọc Hô. Phần lớn Huyết Ngọc Hô trên thế gian đều do tiên gia tu sĩ tự mình trồng ra, dược tính không tốt, một mảng lớn Huyết Ngọc Hô này lại là tự mình sinh trưởng ra. Mấu chốt nằm ở chỗ, xem dược tính của nó, kém nhất cũng có thể vượt hơn hẳn Huyết Ngọc Hô trăm năm, mấy cọng ở giữa lại càng tốt hơn, thậm chí có thể sánh với linh dược ngàn năm, thực sự là giá trị liên thành..."   
Trong lòng Phương Nguyên không nhịn được mà cảm thán một tiếng: "Đều nói trong Ma Tức hồ tạo hóa vô tận, lời ấy quả nhiên không giả!"   
"Trong Ma Tức hồ này còn rất nhiều linh dược đồng giá trị với nó, chuẩn bị tâm lý thật tốt đi!"   
Chẳng biết từ lúc nào quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba đã đi tới bên cạnh Phương Nguyên, nhẹ khẽ thở dài.   
"Mau mau mau, mau đi hái Huyết Ngọc Hô, chú ý không nên tổn thương tới gốc rễ của nó..."   
Advertisement
Sau lưng, một đám đệ tử Tiểu Trúc phong đều tuôn trào mà đến, mặt lộ vẻ kích động đi lên hái thuốc.   
Đối với bọn hắn, đây nào phải là Huyết Ngọc Hô, đây rõ ràng là một đống linh thạch đỏ rực chói mắt...   
"Chữ Mậu hái dược, chữ Tân nhập kho, những người khác đều tản ra, canh gác tứ phương, không thể nhập cốc!"   
Mà Phương Nguyên lại nhíu mày, nhẹ nhàng phân phó một câu.   
Advertisement
Trước khi tới đây hắn đã phân đám đệ tử Tiểu Trúc phong thành mười tổ gồm giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý. Lúc này nghe thấy hắn phân phó, chúng đệ tử chỉ đành dựa vào mệnh lệnh của hắn mà phân tán ra, cảm giác hưng phấn cũng hơi giảm đi một chút. Chẳng qua cho dù không thể vào cốc, nhưng nghĩ đến những lời Phương Nguyên đã từng nói, tất cả linh dược tạm thời sẽ rơi vào tay hắn, nhưng sau đó sẽ được chia lại vào trong tay đám người. Nói cách khác, tuy rằng mình không vào cốc, nhưng điều đó không có nghĩa bản thân mình chẳng được gì. Nghĩ vậy, bất bình trong lòng cũng bị tiêu biến...   
"Mau mau mau, mỗi người một góc, mau chóng thu thập!"   
Mà lúc này, đám đệ tử tổ chữ mậu cũng đều vội vàng muốn chết. Trong tổ này, phần lớn là một số đệ tử tay chân linh hoạt lại cẩn thận tỉ mỉ, lấy nữ đệ tử làm chủ. Lúc này nghe vậy, đám người nhanh chóng vào cốc, thi triển đủ loại thủ đoạn hái dược ra!   
"Không tốt, mọi người cẩn thận..."   
Nhưng ngay lúc đám đệ tử Tiểu Trúc phong cảm thấy kích động, đột nhiên đệ tử góc đông nam thất thanh kêu lớn lên.   
Cùng lúc đó, chỉ nghe vị trí góc đông nam truyền đến một tiếng gào rú đáng sợ, núi đá văng tung tóe, lập tức hoàn toàn đại loạn.   
Đệ tử chung quanh nghe tiếng lập tức cả kinh, đồng loạt quay đầu nhìn sang.   
Mà Phương Nguyên lại chỉ nhíu mày, nhìn xuống đám đệ tử trong sơn cốc phía dưới, nói: "Các ngươi an tâm hái thuốc, trời sập cũng không cần kinh hoảng!"   
Dứt lời hắn cầm ngược trường kiếm trong tay, bình tĩnh nói: "Đệ tử tổ giáp theo ta tới xem một chút, những người khác không thể vọng động!"   
"Trời ạ, đó là một con... Ma Hạt?"   
Phương Nguyên dẫn theo đệ tử tổ giáp bay vút đi, rất nhanh đã đến chỗ rối loạn truyền đến.   
Vừa nhìn về phía trước, trong lúc nhất thời, mọi người đều lấy làm kinh hãi.   
Dù là Tiểu Kiều sư muội kiến thức rộng lớn cũng không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh. Chỉ thấy trên mặt đất nơi chân núi có một cái động lớn, một con bọ cạp khổng lồ màu vàng đất lớn chừng con nghé con đang chui nửa người ra khỏi động, cái đuôi đen nhánh như tinh cương đang nhanh chóng đập qua đập lại, mỗi một lần đập lại truyền đến cương châm xé gió, lộ vẻ đáng sợ dị thường...   
"Các vị sư huynh, cứu mạng, cứu mạng..."   
Ở bên cạnh Ma Hạt, một vị đệ tử tiên môn bị hù tới sắc mặt tái nhợt, đang liều mạng kêu to.   
Trước người đệ tử tiên môn này có một linh phù màu vàng nhạt, phía trên linh phù tản ra quang mang màu vàng kim chống đỡ chung quanh. Đuôi bọ cạp như cương châm đang đâm từng nhát lên trên kim quang, phát ra tiếng loong coong. Mắt thấy màu vàng kim đã hơi ảm đạm, đệ tử kia sợ hãi, kêu to, nhưng việc chế ngự linh phù trên tay lại một khắc cũng không dám thả lỏng.   
Mà ở chung quanh hắn cũng có 4 5 đệ tử tiên môn, đều cùng một tổ với hắn.   
Lúc này bọn hắn đều đang tế ra linh phù hộ thân.   
Không ngừng kêu to.   
Tuy đuôi bò cạp cũng không đâm về phía bọn hắn, nhưng bọn hắn lại không dám lộn xộn, cũng không dám mạo muội đi lên hỗ trợ, chỉ không ngừng kêu cứu.   
Con Ma Hạt kia xuất hiện quá đột ngột, cũng đáng sợ dị thường, chúng đệ tử vừa thấy được suýt nữa đã bị dọa tới hồn lạc phách tán. Chẳng qua cũng may ít nhiều gì bọn hắn cũng nhớ rõ lời dặn của Phương Nguyên, vội vàng tế ra linh phù che chở bản thân, sau đó kêu cứu, ngược lại cũng không có người nào thụ thương hay tử vong...   
Chẳng qua rất rõ ràng, con Ma Hạt kia quá lợi hại, linh phù hộ thể đã không thể tạo thành tác dụng quá lớn.   
"Ta đi giết hắn!"   
Một vị đệ tử tổ chữ Giáp thấy thế nhướng mày, muốn tế phi kiếm tiến lên.   
"Không cần qua loa, các ngươi cùng đi!"   
Phương Nguyên nhíu mày, nhỏ giọng phân phó.   
"Cẩn tuân mệnh lệnh của sư huynh!"   
Mấy vị đệ tử tổ chữ Giáp khác nghe thấy vậy đều gật đầu, cùng nhau vọt về phía trước.   
Thành viên tổ chữ Giáp đều là cao thủ trong đám đệ tử Tiểu Trúc phong, cho dù là tu vi hay là huyền công, vũ pháp, pháp bảo… đủ loại thuật chế địch, đều là đệ tử giỏi, trong đó có đám người Tiểu Kiều sư muội, Trần Hư, Tần Vô Lượng, tu vi của bọn họ đều đã tiếp cận Luyện Khí tầng bảy, chỉ kém nửa bước là có thể bước vào Luyện Khí tầng bảy. Tài cao, gan cũng lớn, tự nghĩ bản thân có thể đối phó đầu ma hạt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.