Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 191: Chuyện Trọng Yếu Nhất (2)




Kỳ Khiếu Phong lập tức biến đổi sắc mặt, hoảng hồn nói: "Ngô Thanh sư muội, ngươi nói thế... rốt cuộc là có ý gì?"

Ngô Thanh chỉ là thản nhiên nói: "Trước đó ta còn muốn ký một đạo huyết khế với ngươi, thế nhưng ngươi một mực kéo dài không chịu đáp ứng. Bây giờ ta cũng đã minh bạch rồi, hiện tại ngươi đã không còn hi vọng trở thành tiên môn chân truyền, phi kiếm của ngươi bị Phương Nguyên sư huynh bóp nát, ba năm tâm huyết coi như đổ sông đổ biển. Bây giờ không biết cần bao lâu để luyện lại từ đầu, ta cần gì phải tiếp tục quấn lấy ngươi? Cá về với nước, quên đi chuyện trên bờ đi!"

Kỳ Khiếu Phong lập tức giận dữ, run giọng nói: "Ngô Thanh... ngươi... ngươi dám khinh thường ta?"

"Là ngươi một mực khinh thường bản thân..."

Ngô Thanh nhăn mặt, lười nhác nói tiếp, quay đầu liền đi. Sau khi đi được mấy bước, nàng bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua hắn, nhíu mày nói: "Ngươi và Phương Nguyên sư huynh đều đi ra từ một Tiên Tử đường ở Thái Nhạc thành, nhưng chênh lệch sao lại lớn như vậy chứ?"

Kỳ Khiếu Phong lập tức ngây dại, một hồi lâu sau, một câu cũng nói không nên lời.

"Hôm qua Ngô Thanh sư tỷ tới tìm ta, nói dù mình bị đánh chết thì cũng sẽ không rời khỏi Tiểu Trúc phong, đây là đang muốn bộc lộ tâm sự gì a?"

Trong khi đó trong tiểu lâu của Phương Nguyên, Tiểu Kiều sư muội tìm được hắn, có hơi bất đắc dĩ nở nụ cười.

"Trước kia ta vẫn cho rằng nàng ta rất đần, hiện tại xem ra cũng không quá ngốc nghếch!"

Phương Nguyên vừa mới đổi xong y phục, dùng một sợi vải xanh buộc tóc lên, nhàn nhạt cười nói.

"Ta lại cảm thấy rằng nàng ta là đại ngốc mới đúng, thế mà một lòng muốn cùng ngươi chịu chết, lưu lại Tiểu Trúc phong..."

Tiểu Kiều sư muội liếc mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ cười khổ: "Kẻ đại ngốc cũng phải tính thêm một người là ta, vừa rồi ta cũng nói với Vu sư tỷ, ta từ bỏ cơ hội bái nhập Tử Vân phong. Cứ chờ đi, cô cô ta nhất định sẽ mắng ta như máu chó xối đầu cho xem!"

"Ừm?"

Phương Nguyên cũng có hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Tiểu Kiều sư muội một chút.

Tiểu Kiều sư muội nhếch miệng nói: "Ngươi nhìn ta làm gì, hiện tại 67 vị đệ tử của Tiểu Trúc phong chúng ta, thân gia tính mạng đều dắt trên người Phương đại sư huynh ngài. Ngươi cũng phải tranh thủ thời gian ngẫm lại, làm sao mang bọn ta sống sót thông qua thí luyện này mới đúng. Hiện tại Tiểu Trúc phong chúng ta, phàm là người có chút bản lãnh đều đã ra đi, người lưu lại thì đều cảm thấy tâm thần bất định, chờ đợi đại họa lâm đầu a..."

"Ta mấy ngày nay, đang chờ những người còn muốn chạy kia rời đi hết!"

Phương Nguyên nghe thấy vậy thì nở nụ cười, xoay người nói: "Ta đang định đi ra ngoài, muốn cùng đi với ta hay không?"

Tiểu Kiều sư muội hai mắt tỏa sáng, vội nói: "Tốt, muốn đi làm gì?"

Phương Nguyên đã dạo bước ra tới cửa, vừa đi vừa nói: "Tiểu Kiều sư muội, ngươi cảm thấy thí luyện này có khó không?"

Tiểu Kiều sư muội nặng nề gật đầu: "Đương nhiên khó!"

Phương Nguyên cười nói: "Ta cũng cảm thấy rất khó, nhưng khi suy nghĩ một chút thì lại cảm thấy không có khó như vậy. Nếu như thực lực không đủ, vậy thì chúng ra bỏ ra nhiều hơn một chút công phu vào giai đoạn đầu thôi. Theo ý của ngươi, trước khi chúng ta tiến vào Ma Tức hồ thì nên chuẩn bị thứ gì trước?"

Nghe hắn hỏi như vậy, sắc mặt của Tiểu Kiều sư muội ngưng trọng hẳn lên. Nàng không muốn tỏ vẻ e sợ trước mặt Phương Nguyên, sau khi cẩn thận tính toán phong cách làm việc của Phương Nguyên một phen thì trầm ngâm mở miệng: "Là tín niệm! Tu hành vốn là con đường nghịch thiên, sở dĩ sẽ có nhiều cường giả nghịch thiên mà lên, vươn cao bằng trời như vậy, chính là bởi vì bọn hắn đều có tín niệm vô địch! Bây giờ mặc dù trông có vẻ như khả năng mà Tiểu Trúc phong chúng ta thành công thông qua thí luyện không lớn, nhưng nếu như các sư đệ bọn họ đồng tâm hiệp lực, mọi người đồng tâm hiệp lực, vậy thì cũng chưa chắc là không có khả năng sáng tạo kỳ tích..."

Phương Nguyên nghe nàng dõng dạc nói như vậy thì hơi ngẩn người, cười khổ nói: "Nói thật hay, không hổ là hài tử lớn lên trong thế gia, kiến thức và lòng dạ đều là nhất đẳng. Nếu như đổi lại là ta thì chưa chắc có thể nói ra những lời này..."

Tiểu Kiều sư muội có hơi đắc ý, cười nói: "Vậy thì ngươi nghĩ gì?"

Phương Nguyên nói: "Đào mệnh a!"

Tiểu Kiều sư muội lập tức ngẩn ngơ: "Cái gì?"

Phương Nguyên nói: "Chúng ta thực lực yếu, tất nhiên là không được liều mạng, việc cần phải chuẩn bị đầu tiên dĩ nhiên là đào mệnh!"

Tiểu Kiều sư muội lập tức câm nín che mặt: "Ai, suy nghĩ nhiều..."

Phương Nguyên bật cười, bước lên phi kiếm của Tiểu Kiều sư muội, hai người một kiếm, trước tiên bay về phía Pháp Khí các ở hậu sơn của Tiểu Trúc phong. Trong này có gần trăm món pháp khí với đủ loại kiểu dáng, rực rỡ muôn màu, trong đó có một bộ phận do tiên môn phát ra, đệ tử tiên môn có thể dựa vào số lượng công đức để đổi lấy, cũng có một số là do chấp sự hoặc là đệ tử tiên môn gửi ở chỗ này, cần dùng linh thạch để mua.

"Phương Nguyên sư huynh tới chơi à?"

Tên đệ tử trông coi Pháp Khí các biết Phương Nguyên xưa đâu bằng nay, tiền đồ rộng lớn, lại có quyền to trong tay, nên biểu hiện rất là nhiệt tình. Hắn vội vàng mời Phương Nguyên tiến vào, dâng lên trà thơm, cười nói: "Đã sớm ngóng trông Phương Nguyên sư huynh tới lựa chọn pháp khí, không biết ngài cần gì?"

Phương Nguyên cười nói: "Ta đến đây để xem pháp khí phi hành!"

Tiểu Kiều sư muội nghe thấy vậy, ánh mắt nhất thời sáng lên, thầm nghĩ vị sư huynh đầu gỗ này rốt cuộc cũng đã khai khiếu rồi.

"Ha ha, nơi này có hơn 30 kiện phi hành pháp khí, Phương Nguyên sư huynh coi trọng cái nào thì lấy cái đó đi..."

Vị đệ tử trông coi Linh Khí các này rất là thức thời, nếu đổi lại là một tên đệ tử khác thì sẽ không thiếu được việc bị hắn doạ dẫm một phen, kiếm lời chút chỗ tốt mới được. Thế nhưng nếu là Phương Nguyên đến đây, vậy thì tặng chỗ tốt cho đối phương cũng còn được. Hắn lập tức bày ra những kiện phi hành pháp khí tốt nhất ra, Thải Vân Song Dực, Lưu Văn Ngân Toa, Ngự Phong Phi Kiếm vân vân vân vân, đều là thượng phẩm khó gặp, bày ra tràn đầy một án.

"Không biết Phương Nguyên sư huynh ưa thích cái nào?"

Hắn cười cực kỳ thân thiết, thỉnh thoảng còn giới thiệu chỗ tốt của tất cả những pháp khí ở chỗ này.

Phương Nguyên cũng cẩn thận quan sát một phen, cười nói: "Hiện tại ta có quyền tuyển kiện nào?"

Vị đệ tử thủ các kia cười nói: "Phương Nguyên sư huynh nói đùa, ngài là đại đệ tử chân truyền, tuyển hết tất cả cũng không thành vấn đề!"

Phương Nguyên phủi tay, nói: "Vậy thì tốt, ta muốn tất cả chỗ này!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.