Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 184: Kết Minh (1)




"Ai, Phương Nguyên sư huynh, trà không phải uống như thế!"

Nghe được tiếng cười vang lên xung quanh, Tiểu Kiều sư muội cũng có hơi đỏ mặt, vội vàng đi tới sau lưng Phương Nguyên, nhỏ giọng nói: "Trong Tiên yến cần phải trà theo cổ lễ, dùng U Thạch khắc bia, là cảm niệm Cổ Tiên khai thiên tích địa. U Thạch vốn do xương đầu của Cổ Tiên trong truyền thuyết biến thành; chấp ấm châm trà, trước điểm ba điểm, giống như khấu đầu ba cái với Thái Cổ tiên hiền, biểu đạt sự kính lễ; một ly trà châm bảy phần, có ý là bảy bảy bốn chín, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, “một” chạy đi là lưu cho Thượng Cổ Tiên Phật, mà ngươi uống trà, hẳn là..."

Sau khi nghe Tiểu Kiều sư muội giải thích một phen, Phương Nguyên rốt cuộc biết vì sao Lưu Mặc Chân bật cười.

Nhưng sắc mặt hắn vẫn không biến đổi, vẫn chậm rãi uống hết một ly trà, khiến cho Tiểu Kiều sư muội tức giận đến mức dậm dậm chân.

Trong khi đó, đám người xung quanh vừa rồi còn tranh nhau chào hỏi với Phương Nguyên đều có vẻ hơi xấu hổ, trầm mặc hẳn đi.

"Ha ha, Phương Nguyên sư đệ xem ra chưa từng uống qua tiên trà nên không biết, dù sao thì trà cũng vốn là để cho người ta uống!"

Mọi người xung quanh thấy dáng vẻ của Phương Nguyên thì đều nở nụ cười. Mặc dù khi ở trước mặt Phương Nguyên, sẽ không có người nào tỏ vẻ như mình nhìn thấy một tên nhà quê, nhưng ý vị từ trên cao nhìn xuống này thì lại càng tôn lên xuất thân phi phàm của bọn hắn. Có thể là xuất thân từ thế gia tu hành, thuở nhỏ được học các loại lễ nghi, có thể là tu hành nhiều năm, đã sớm dưỡng thành mấy phần khí độ, tất nhiên không phải là người mà Phương Nguyên có thể so sánh.

Vào lúc này, chân truyền của Thần Tiêu phong Nghiêm Cơ lại cười cười, thay Phương Nguyên giải thích vài câu.

"Các ngươi bình thường đều uống trà như vậy sao?"

Sau khi Phương Nguyên uống trà xong thì mới ngẩng đầu cười cười, hỏi một câu.

"Đó là tất nhiên, nếu như một chút lễ nghi cũng không để ý, chỉ nốc ừng ực, chẳng phải là chà đạp trà ngon rồi hay sao?"

Lưu Mặc Chân ngồi ở bên cạnh Nghiêm Cơ lại bật cười, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua Phương Nguyên.

Phương Nguyên nhìn hắn một cái, sau đó mới cười nói: "Trước đó ta quả thực chưa từng uống trà dạng này, nên cũng không hiểu những quy củ này!"

"Ha ha, đây không đáng là gì, anh hùng xuất thân, bất luận cao thấp, uống nhiều mấy lần, tự nhiên sẽ hiểu..."

Mọi người đều tươi cười tỏ vẻ lý giải, khích lệ Phương Nguyên lại tới.

Nhưng vào lúc này, Lưu Mặc Chân lại cười cười mở miệng nói: "Ngươi nói không biết, việc này cũng có thể nhìn ra được. Bất quá về sau ngươi đã trở thành đại đệ tử chân truyền của tiên môn, cũng nên hảo hảo học hỏi một chút quy củ, tránh việc sau này đi ra ngoài không có chút lễ nghi nào, làm hỏng đi phong thái của Thanh Dương Môn..."

Còn không đợi hắn nói xong, Phương Nguyên liền cười cười nhìn về phía hắn, sau đó nói tiếp: "Có điều mặc dù ta chưa từng uống qua dạng trà này, nhưng theo những gì ta đã đọc qua trong sách về Cổ Tiên Trà đạo, hình như cũng có hơi khác biệt với cách mấy vị uống trà..."

Nói xong, hắn chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt vị nữ tử pha trà kia, ra hiệu cho nàng tránh ra, sau đó bản thân ngồi xếp bằng ở trước lò. Trước tiên hắn chỉnh lại đai áo, cuộn lại tóc dài, tiếp đó hai tay bắt pháp ấn, một Thiên Ấn, một Địa Ấn, Địa Ấn ngự hỏa, nấu sôi nước trà, sau đó mới dùng Thiên Ấn chi chưởng che ở phía trên ấm trà. Trước khi châm trà, trước tiên hắn điểm một cái, rồi lại điểm hai cái, một lần cao, một lần thấp, một lần ở giữa, vừa nghiêng trà, vừa nói: "Trong cuốn Cổ Lễ Tiên Phong đã từng đề cập tới Trà đạo chi lễ..."

"Tay bắt Thiên Địa Ấn, mới là kính thiên lễ địa; điểm ba lần, là vì kính Thiên Địa Nhân; trời ở trên, cao hơn, đất ở thấp, phải thấp, người ở giữa, cho nên cần điểm ở giữa; trà đổ cao bảy phân bốn ly, là ẩn dụ cho Thất Thánh hóa tứ kiếp, thời điểm dâng trà, tay làm lễ Tiên Ấn, là vì kính người; nếu làm lan hoa chỉ, kỳ thực là muốn người nhận tự cầm, đây không phải là dâng trà, mà là ban trà..."

Hắn vừa làm vừa biểu diễn một lần, sau đó nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn.

Hắn chậm rãi đứng lên, cười nói: "Ta thấy lễ nghi của chư vị thật sự có mấy phần bất chính. Nếu như tại Vân Châu thì có thể tùy ý, nhưng nếu có một ngày đi đến bảy đại thánh địa, đây chính là nơi coi trọng cấp bậc lễ nghĩa nhất, Trà đạo như thế thì tốt nhất là không cần hiển lộ ra. Bằng không mà nói, không hiểu thì không sao, nếu như cho rằng mình hiểu, thế nhưng chỉ học được da lông, vậy thì sẽ bị người chế nhạo..."

Khi hắn nói nói xong những lời này, những người xung quanh lập tức đều ngơ ngẩn, thật lâu sau không nói nên lời.

Bọn hắn thật đúng là không biết trong Trà đạo có nhiều quy củ như vậy, mình bình thường cứ như vậy mà uống a...

Trong lúc nhất thời, bọn hắn thậm chí không biết Phương Nguyên đang nói thật hay giả!

Nếu như là thật, vậy thì sao lại không giống như những gì mình làm theo thường ngày?

Nếu như là giả, vậy thì có ai có thể biên ra nhiều đạo lý chỉ trong phút chốc như vậy được?

"Ha ha, chết cười ta..."

Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên có giọng nói của một nữ tử vang lên, mọi người đều quay đầu nhìn sang, lại phát hiện người đang cười đến mức không thể tự chủ được kia là một nữ hài có hơi thanh tú. Nàng ngồi ở phía của Tử Vân Phong, vừa rồi cũng không mở miệng nói chuyện, lúc này lại nhịn không được mà bật cười, nói: "Kỳ thực ta đã sớm phát hiện, lễ nghi uống trà mà bình thường các ngươi tuân theo quả thực có điểm không đúng, ta cũng đã nhịn rất lâu a, một mực không có dịp nói với các ngươi, ai ngờ bây giờ các ngươi lại lấy nó ra để giáo huấn người khác..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.