Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 158: Độc hành lên núi (2)




Mà Phương Nguyên lại cười nhẹ một tiếng, sau đó kiếm thế run lên!

Oanh!

Vòng tròn kiếm thế hàm mà không phát, rồi đột nhiên bay ra phía ngoài, giống như bài sơn đảo hải, như vòi rồng điên cuồng gào thét!

Bốn người dưới chân bất ổn, ngã bay ra phía ngoài, ngã xiêu xiêu vẹo vẹo, không ngừng kêu thảm thiết...

"Phương sư huynh, ngươi quên ta đã từng đưa đồ giúp ngươi sao? Xuống tay vẫn nặng như thế?"

Một người mông đập trên đá ôm mông, vẻ mặt đầy oán niệm bắt đầu oán trách Phương Nguyên.

"Ách... Xin lỗi xin lỗi, nhất thời không thu tay được!"

Phương Nguyên xấu hổ, vội vàng chạy chậm đi lên kéo người ta dậy, liên tục thở dài.

Đều là đệ tử tiên môn, đồng môn học nghệ hơn hai năm, ít nhiều gì cũng phải có chút giao tình, Phương Nguyên cũng vội vàng kéo ba người còn lại lên, luôn miệng nhận sai với ba người, sau đó mới cười tủm tỉm nói: "Chư vị sư huynh đệ, cửa ải này tính là qua đi?"

Mấy người kia vội vàng xua tay: "Qua qua, đi nhanh lên đi nhanh lên..."

"Đa tạ đa tạ..."

Phương Nguyên cười ha ha một tiếng, thu kiếm thế, bước nhanh đi đến cửa tiếp theo. .

Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

"Cùng ở tiên môn học nghệ, sao hôm nay chênh lệch thực lực lại lớn như vậy chứ?"

Người nhường Phương Nguyên đầu tiên đứng ở nơi đó cảm khái, vừa nói vừa lắc đầu.

"Sao có thể so với người ta, Phương Nguyên sư huynh là thiên tài chân chính, đã từng đứng đầu Tiên Bảng..."

Người đã từng đưa đồ cho Phương Nguyên vừa ôm mông vừa miễn cưỡng thở dài nói.

"Phương Nguyên sư huynh, chúng ta chờ ngươi rất lâu rồi..."

Đi về phía trước không tới nửa dặm, trước người Phương Nguyên đã xuất hiện một cầu đá to lớn, lúc này trên cầu đá có bảy tám đệ tử tiên môn, hoặc ngồi hoặc đứng, đều nhìn chằm chằm hắn, mà đi thông cầu đá chỉ có một con đường mòn chật hẹp, đứng trên cầu đá đã có thể thu hết con đường mòn này vào mắt. Nếu như ra tay, người trên đường mòn sẽ hoàn toàn bị bao phủ bên dưới cầu đá!

"Ha ha, tất cả mọi người đều là sư huynh đệ đồng môn, nhưng ngươi muốn đánh xuyên Tiểu Trúc phong, chúng ta không thể không ra tay toàn lực. Nói rõ trước cho ngươi, mấy người chúng ta đều tương đối am hiểu pháp thuật, chiếm cứ địa thế, trên cao nhìn xuống càng thêm ưu thế, nếu ngươi không đủ nắm chắc thì sớm nhận thua đi, nếu không chờ khi chúng ta thật sự xuất thủ, sợ rằng không thể thu thế, ngộ thương tới ngươi!"

Người đang nói chuyện trên cầu đá có tu vi Luyện Khí tầng sáu trung giai, mặt mỉm cười, cũng có vài phần cuồng ý.

"Mấy vị sư huynh thật sự tìm được chỗ tốt!"

Phương Nguyên đặt chân trước đường mòn, vừa lúc ở nơi pháp thuật của đối phương không thể tới, ngẩng đầu nhìn lại, mỉm cười trả lời.

"Ha ha, đó là đương nhiên, ngươi muốn chịu thua còn kịp..."

Chúng đệ tử tiên môn trên cầu đá đều cười phá lên, có vỗ tay với nhau hoan nghênh ăn mừng.

Phương Nguyên cười cười, bỗng nhiên nói: "Nhưng nếu như ta không đi đường mòn, lại lấy Lôi Bạo Chi Phù đánh phá cây trụ bên phải cầu đá, đợi khi cầu đá sụp đổ, ta ôm cây đợi thỏ chờ từng người các ngươi nhảy xuống, lại huy kiếm lần lượt chém giết thì sao?"

"Ách..."

Chúng đệ tử tiên môn đang cười to đều ngu ra, cúi đầu dò xét phía dưới.

Vừa nhìn phía dưới, người người biến sắc, vị trí của cầu đá có thể tính là tinh xảo, nhưng không có tính ổn định, bên phải đang có một khối đá tròn được sung làm trụ, nếu Phương Nguyên có thể dùng Lôi Bạo Phù chuẩn xác nổ sụp trụ đá kia, vậy tất nhiên cầu đã cũng sẽ đổ xuống vách núi bên phải. Mà nếu bọn hắn không muốn ngã xuống theo, chỉ có thể vội vàng nhảy xuống, mà ngay lúc bọn hắn đặt chân bất ổn, nếu có người nhân cơ hội xuất kiếm...

"CMN, ai lại tìm cái chỗ chết tiệt này, đây không phải là tự tìm đường chết sao?"

"Bớt nói đi, ban nãy ngươi còn khen ta tìm được vị trí tốt..."

Mấy vị đệ tử tiên môn phía trên lập tức cãi vả rùm beng, nguyên một đám bị hù tới sắc mặt đều trắng bệch.

"Ngươi sẽ không làm như vậy thật chứ, làm hỏng mất cảnh vật tiên môn là phải bị phạt..."

Còn có người trực tiếp đổi sang khuôn mặt tươi cười, run như cầy sấy quay qua hỏi Phương Nguyên.

"Ta chỉ muốn nghiên cứu thảo luận với chư vị sư huynh đệ về xu thế địa lợi nơi này không đầy đủ mà thôi, nếu đối mặt với sinh tử đại địch, đương nhiên phải dùng bất cứ thủ đoạn nào. Nhưng mọi người là đồng môn, chỉ đang chơi trò chơi, đương nhiên cũng không làm tận tuyệt tới như vậy, như vậy không khỏi quá tổn thương hòa khí!"

Ngoài dự liệu của bọn họ, Phương Nguyên lại chỉ cười một tiếng, sau đó lắc đầu, bước một bước vào đường mòn.

"Chư vị sư huynh đệ cẩn thận, ta muốn chính thức xông cửa ải này!"

Chúng đệ tử tiên môn trên cầu đá lập tức kinh hãi, không nghĩ tới Phương Nguyên vốn đã chỉ ra nhược điểm trí mạng của bọn hắn, vốn có thể nhẹ nhõm khiến bọn hắn đi vào khuôn khổ, thậm chí là chỉ cần dựa vào một câu nói kia đã có thể trực tiếp quá quan, thế nhưng hắn lại không hề có ý chiếm tiện nghi, ngược lại chủ động vượt khó tiến lên, biết rõ đường mòn là nguy hiểm nhất nhưng hắn lại cứ muốn xông cửa ải từ con đường mòn này, nhất thời chúng đệ tử tiên môn có chút xúc động.

"Phương Nguyên sư huynh quả nhiên khí độ phi phàm, đã như vậy, chúng ta cũng không khách khí!"

Mắt thấy phía dưới Phương Nguyên đã nhanh chóng tiến tới, trên cầu đá, một người có quyết định, quát khẽ nói: "Ra tay!"

Ầm ầm!

Theo một tiếng quát này, trên cầu đá, đủ loại pháp thuật như thể trời giáng, oanh thẳng về phía Phương Nguyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.