Cái Pháo Hôi Này Ta Tráo!

Chương 3:




Có lẽ là bị dọa sợ.


Edit: Giếng băng sâu.


Có lẽ là bị dọa.


Ánh mắt Cố Uyên hơi trầm xuống, tay phải đặt lên sống lưng căng chặt của thiếu niên, tầm mắt đảo qua mấy vị khách chặn đường không mời mà đến: "Nếu có lần sau, ta không ngại lưu lại cái tay kia."


Tập kích trong dự đoán không có xuất hiện, Lục Đăng chớp chớp mắt, muốn quay đầu nhìn tình hình, lại bị Cố Uyên ấn càng sâu vào lòng ngực.


Nhiều mặt thế lực đều đang âm thầm tra xét y, trong lòng y biết rõ, diệt trừ một đợt sóng này luôn còn đợt sóng tiếp theo. Lấy bao dưỡng để tránh tai mắt của người khác là vì tránh gây ra nhiều chuyện, lại xem nhẹ những người đó sẽ dùng biện pháp khác,đem đầu mâu thay đổi lên trên người bên cạnh y.


Liếc mắt nhìn thiếu niên bị y chặt chẽ ôm tronh cánh tay, mấy người đó lúng ta lúng túng lui về phía sau, âm thầm kinh hãi.


Cố Uyên là ở người luôn chìm nổi(*) trên thương trường, từ trước đến nay luôn xử sự chu toàn, hiếm có thời điểm không lưu tình chút nào như giờ, xem ra tiểu tình nhân đang được y che chở trong lòng ngực kia xác thật rất được coi trọng.


*Chìm nổi: là hoạt động trong giới, lên được xuống được.


Tuy rằng đi theo dõi đối phương, nhưng còn chưa đến thời cơ đối chọi gay gắt. Người cầm đầu không ngừng bồi tội, thấy Cố Uyên không có ý tứ tiếp tục truy cứu, vội vàng trừng mắt, kéo mấy người kia xuống tầng, cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi khách sạn.


Thấy mấy người kia hấp tấp chạy đi, Cố Uyên mới thu lại súng trong tay.


Lục Đăng giật giật, rốt cuộc cũng từ trong lòng ngực y ngẩng đầu lên, đón nhận đôi mắt đen trầm sâu không thấy đáy của nam nhân.


Nhìn phía đôi mắt trừng rõ to trong trẻo như trước của người trong lòng ngực, thần sắc Cố Uyên một lần nữa hòa hoãn xuống, buông tay hơi hơi cúi người, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu: "Xin lỗi."


Động tác của thiếu niên cũng không thuần thục bao nhiêu so với y, cánh tay y vừa rơi xuống, liền có thể nhận thấy bả vai, cánh tay và eo cậu nháy mắt cứng đờ, hiển nhiên không quen với các hành động thân mật như thế này.


Chẳng qua là bị bao dưỡng xong ra về, lại gặp phải loại chuyện này, cho dù lớn gan, cũng khó tránh bị dọa không nhẹ.


Thế lực khắp nơi trước mắt đang dò xét lẫn nhau, chỉ cần động một cái thì mọi người đều biết. Y còn có việc cần phải làm, không thể dễ dàng cùng những người đó kết thù, bảo vệ một người đến nước này đã là cực hạn.


Lục Đăng chớp chớp mắt, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, giữ chặt tay y trấn an: "Tôi không có việc gì."


Khi Cố Uyên mở miệng, Lục Đăng đã ý thức được hiểu lầm của hai bên.


Mục tiêu của cậu hiện tại chính là trung tâm cân bằng của thế lực khắp nơi, những người đó tuy rằng nhìn chằm chằm Cố Uyên vô cùng chặt chẽ, nhưng tuyệt sẽ không tùy tiện ra tay. Động tác sờ bên hông của người kia, chẳng qua là phản xạ có điều kiện, là do cậu vẫn luôn ở trong tình trạng khẩn trương vì độ khó của nhiệm vụ, có chút quan tâm sẽ bị loạn.


Tay cầm súng ban nãy bỗng nhiên bị nhẹ nhàng cầm lấy, Cố Uyên ngơ ngẩn trong chớp mắt, lật cổ tay cầm ngược lại tay cậu, ôn thanh mở miệng: "Là ta suy xét không chu toàn, cậu giúp ta một trận, ta nên đưa cậu về nhà."


Động tác của Lục Đăng hơi đình trệ, không lập tức cất bước đuổi theo.


Nhận thấy lực kéo truyền lại từ cổ tay, Cố Uyên nhướng mi, nhìn thấy một tia buồn rầu khó có được trong mắt thiếu niên, con ngươi lướt trên ý cười nhàn nhạt: "Không làm bài tập."


Những người đó tuy rằng đã giải tán, nhưng nói không chừng còn có người khác đang âm thầm giám thị, chuyện bao dưỡng còn chưa được chứng thực hoàn toàn, không thể thiếu cảnh giác vào lúc này.


Nghe được y bảo đảm, Lục Đăng rốt cuộc yên tâm, mặt mày thả lỏng theo sau, nhẹ nhàng đi tới bên người y.


Thói quen từ trước tới nay đều độc lai độc vãng(*), cảm giác có người làm bạn vô cùng mới lạ, cư nhiên ngoài ý muốn cảm thấy không tồi.


*Độc lai độc vãng: một mình đến một mình đi => chỉ có một mình.


Bàn tay thiếu niên ấm áp ổn định, lộ ra hơi thở tươi trẻ của sinh mệnh. Tay Cố Uyên thoáng nắm chặt, cảm xúc an bình cùng ấm áp chân thật đã lâu không gặp chảy dọc theo huyết mạch, bất tri bất giác trần yên lạc định(*) trong lòng ngực.


*Bất tri bất giác trần yên lạc định: không hay không biết trở nên yên tĩnh.


Đem người dẫn về phòng, khi mở cửa ánh nến bị ngọn gió thổi đến làm cho kinh hoảng, ánh đèn ảm đạm quạnh quẽ dường như trở nên ấm áp hơn một lần nữa.


"Ta còn có chút chuyện chưa xử lý xong, cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần xen vào chuyện của ta."


Xoa xoa mái tóc ngắn của Lục Đăng, Cố Uyên ôn thanh mở miệng, tiếp nhận cặp sách của cậu đặt ở bên cạnh bàn: "Thời gian không còn sớm, trước đi tắm rửa một chút, ta kêu bí thư đưa thêm một bộ quần áo tới."


Rốt cuộc cũng kêu ký chủ tắm rửa!


Nghe được lời của Cố Uyên, hệ thống bỗng nhiên cảnh giác, liều mạng phe phẩy chuông nhỏ: "Ký chủ cẩn thận, đây là bẫy rập!"


Tắm rửa thì phải cởi quần áo, cởi xong quần áo không nhất định có thể mặc vào, trên sách đều nói như thế.


Hệ thống đọc sách nhiều, gặp qua vô số trường hợp nước ấm nấu ếch(*). Cuối cùng cũng chờ được mục tiêu lộ ra dấu vết, lập tức chấn tỉnh lại tinh thần, lo lắng sốt ruột thông báo cho ký chủ nhất định phải chú ý an toàn.


*Nước ấm nấu ếch: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn.


Biết nó là có lòng tốt, Lục Đăng sờ sờ bùa hộ mệnh trên cổ, đem âm lượng hoàn toàn tắt đi, đi vào phòng tắm: "Đừng lo lắng, trước giúp tôi nhìn một chút, nhìn xem còn có hồ sơ đi kèm hay không."


Qua thời gian ở chung ngắn ngủi, cậu đã có các hiểu biết đại khái về mục tiêu, đối phương kêu cậu cởi quần áo, rất có thể là thật sự chỉ muốn đưa cậu một bộ quần áo mới.


Dưới sự giúp đỡ của hệ thống, Lục Đăng đem tư liệu chủ hệ thống gửi đến kiểm tra hết một lần, mới tìm ra hồ sơ kèm theo suýt nữa bị xem nhẹ, quả nhiên từ bên trong tìm được thân thế bần cùng của chính mình.


Ở thế giới này cậu dùng tên giả là Lục Chấp Quang, qua hai tháng nữa tròn hai mươi tuổi, cha mẹ cùng người nhà đều bỏ mình trong cuộc xâm lấn vào 5 năm trước, dựa vào tiền cứu trợ ít ỏi để sinh hoạt. Sống ở gác mái của một khu dân cư nghèo nằm ở ngoại ô, là một học sinh chuẩn bị tham gia thi chuẩn hóa(*).


*Tiêu chuẩn hóa: là một hoạt động thiết lập các điều khoản để sử dụng chung lặp đi lặp lại với những vấn đề thực tế hoặc tìm ẩn, nhầm đặt được mức độ tối ưu trong một khung cảnh nhất định => thi chuẩn hóa nói chung gần giống thi đại học ở mình.


Gia Lê Lạc tinh nằm trong tinh hệ Putilzer, công dân của tinh hệ sau khi tròn mười tám tuổi, có thể thống nhất tham gia thi chuẩn hóa toàn tinh hệ ba năm một lần, thi đủ tư cách liền có thể tiến vào trường học mình yêu thích để học, trong lúc nhập học còn có thể được đến chỗ ở tạm thời của trường học tại tinh cầu.


Đối với rất nhiều học sinh sống tại các tinh cầu nhỏ bên cạnh mà nói, đây là cơ hội tốt nhất để thay đổi vận mệnh.


Từ trước đến nay Cố Uyên rất cảnh giác với người ngoài, ngay cả bí thư cũng chỉ có thể ngẫu nhiên gặp y một lần, nhất định đã sớm xem qua toàn bộ tư liệu của mình.


Trách không được sẽ để bụng và thúc giục mình làm bài tập như vậy.


Cởi quần áo mộc mạc sạch sẽ trên người xếp tốt, nước ấm chảy xuống, Lục Đăng nín thở ngửa đầu, để dòng nước ấm áp rơi vào trên người.


Cuộc thi chuẩn hoá ba năm cử hành một lần, bỏ qua một lần liền phải chờ thêm ba năm. Nhưng đối với Gia Lê Lạc tinh nửa đánh mất chủ quyền, tùy thời đều có khả năng bị xâm lược chiếm cứ hoàn toàn mà nói, cũng chưa chắc có thể chờ được ba năm tiếp theo.


Cố Uyên muốn đem cậu cứu ra, cũng muốn đem toàn bộ Gia Lê Lạc tinh đều cứu ra. Cuối cùng y thành công, cho nên chỉ có một mình y ngã xuống hành tinh sa mạc hoang vắng tĩnh mịch.


Không thể như vậy.


*
Từ phòng tắm đi ra, quần áo mới tinh đã được đặt ở cửa.


Vẫn là kiểu dáng áo sơmi cùng quần dài đơn giản, nhưng vải dệt thì tốt hơn nhiều so với quần áo nguyên bản của cậu, may vô cùng vừa vặn vừa người, chi tiết kiểu dáng cũng tinh xảo hơn.


Lục Đăng một lần nữa mặc quần áo vào, dẫm lên thảm mềm mại vòng qua sô pha, Cố Uyên nằm dựa vào sô pha, ánh mắt nhăn lại thành hình chữ xuyên (川), trí não trên cổ tay vẫn vận chuyển không ngừng như cũ.


Trong phòng thực an tĩnh, lá chắn của trí não đã bị mở ra một lần nữa. Lục Đăng phóng nhẹ động tác ngồi xuống trước bàn, nhìn ánh mắt kiên nghị của nam nhân đã nửa hòa vào bóng tối, do dự một lát, vẫn là đem cặp sách nhẹ nhàng kéo ra, lấy sách bài tập ra để ở trên bàn.


Thời gian thi chuẩn hoá diễn ra trước khi Cố Uyên bị ám sát, cậu cần phải bảo vệ tốt mục tiêu, vô luận như thế nào, cuộc thi kia nhất định phải bỏ qua.


Những đề mục này đối với cậu là quá mức đơn giản, làm cũng nhàm chán, nhưng nếu cậu hảo hảo làm bài tập, ít nhiều có thể khiến đối phương cảm thấy hơi an ủi, cho dù làm nhiều hơn mấy quyển cũng không quan hệ.


Tay cầm bút chậm rãi xoay hai vòng, Lục Đăng ngồi thẳng thân thể, cố ý thả chậm tốc độ, bắt đầu tiếp tục làm bài tập.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bóng đêm ngoài cửa sổ đã chuyển tối đen, sô pha phía sau trước sau không có truyền đến chút động tĩnh nào.


Ánh nến nhu hòa ấm áp, hương khí phiếm hương an thần nhàn nhạt, đổi quần áo mới thoải mái mềm mại, còn mang theo mùi hương tươi mới của vải dệt.


Mới vừa phao (ngâm) nước ấm đến thoải mái, thân thể thả lỏng cơn buồn ngủ liền lặng yên nổi lên, ngòi bút vẽ hai vòng, chữ viết bên dưới ánh đèn ảm đạm xuất hiện bóng mờ chồng lên nhau.


Lục Đăng xoa xoa đôi mắt, sau một lúc lâu nắm bút ngoan cố chống lại, vẫn gối đầu lên cánh tay nằm xuống.


......


Không biết qua bao lâu, cuối cùng Cố Uyên mới từ trong đống công việc cực kỳ hao tổn tinh thần thoát thân, xoa huyệt Thái dương ẩn ẩn phát đau, thở phào một hơi mở mắt.


Thiếu niên một khắc trước y nhớ thương đang nằm ở trước bàn, mặc quần áo y cố ý kêu bí thư đưa tới, tựa hồ đã ngủ rất say, ánh đèn chiếu lên thân ảnh đơn bạc cắt ra thành từng vầng sáng an tĩnh.


Thế cục càng ngày càng khẩn trương, sức lực để chu toàn cũng không bằng với trước, nói là chỉ bồi y một trận, kết quả thế nhưng bất tri bất giác qua lâu như vậy.


Cố Uyên cứng họng cười khẽ, lắc đầu ngồi dậy, phóng nhẹ bước chân đi đến bên cạnh bàn, ánh mắt dừng trên người thiếu niên.


Khuôn mặt non nớt thanh tú ôn nhuận, chưa trải qua quá nhiều mưa gió bẻ gãy. Đại khái là đang ngủ ngon lành, mặt mày kéo ra một cung nhu hòa, ánh nến lay động dừng trên lông mi, ngay cả lông tơ nhỏ mền mại trên lỗ tai cũng thấy được rõ ràng, dễ như trở bàn tay là có thể khiến người ta sinh ra ý thức trách nhiệm muốn bảo vệ của anh trai.


Thấy cậu ngủ say, Cố Uyên không có đánh thức cậu, chỉ là cúi người xuống, thay cậu lấy cặp sách thu thập tốt. Đem người ôm trong tay, lấy áo ngoài khoác tốt, ôm người đứng dậy ra phòng.


Lúc nhìn thấy một màn kia ở trên cầu thang, thiếu niên đã bị y đặt vào phạm vi người bên mình. Nếu không có cách nào đem người thoát ra ngoài, cũng chỉ có thể hoàn toàn kéo về bên người, đánh dấu vết của y lên, miễn cho vài người không động đậy được nên động tâm tư.


Cách cuộc thi chuẩn hoá còn hai tháng, chỉ cần đoạn thời gian này y đem người bảo vệ tốt, chỉ cần Lục Chấp Quang thi thuận lợi, là có thể rời khỏi Gia Lê Lạc tinh, đi trường học cậu thích, tìm một tinh cầu hòa bình, sinh hoạt ôn hòa an bình.


Ở một trường học tiếp tục học tập, thời gian ít nhất cũng phải bốn, năm năm. Cho y thời gian bốn năm năm, đại khái đã đủ để cho cái tinh cầu trở lại quang cảnh an ổn giàu có thái bình như trước.


Nếu lúc ấy, y vẫn còn sống......


Xưa nay y không thích đi suy tính về tương lai hư vô mờ mịt, ý niệm cũng chỉ lướt qua trong một cái chớp mắt, chỉ là hình ảnh lúc ôm lấy thân thể ấm áp trong lòng ngực đi qua hành lang rộng lớn, đáy lòng vẫn sẽ ngẫu nhiên khẽ nhúc nhích.


Mẫu tinh phong vũ phiêu diêu(*) , Cố Uyên không có tâm tư dư thừa đặt ở trên chuyện khác, chỉ là ngẫu nhiên sẽ có ý nghĩ ngắn ngủi chợt loé lên, sẽ nhớ tới tinh cầu yên vui đã từng có trong trí nhớ, sinh động mà nhiệt tình.


*Mẫu tinh phong vũ phiêu diêu: hành tinh mẹ mưa gió bấp bênh.


Nếu lúc ấy hai người bọn họ còn sống, nói không chừng y liền sẽ nghiêm túc đem người này bao dưỡng, suy xét muốn phát triển một đoạn quan hệ thân mật vượt qua hợp tác lẫn nhau.


Bị ý niệm của chính mình làm cho không nhịn được bật cười, Cố Uyên thu hồi tâm tư, một đường đem người ôm vào thang máy chuyên dụng dành cho khách quý, giơ tay sửa sửa quần áo trên người thiếu niên, động tác bỗng nhiên hơi dừng lại.


Thiếu niên trong lòng ngực không biết đã tỉnh từ khi nào, an tĩnh đón nhận ánh mắt y, thân thể nhẹ nhàng giật giật, ở dưới sự che đậy của áo khoác ôm lấy y, lòng ngực ấm áp phủ lên ngực và vai y.


Tiếng tim đập xa lạ nhẹ nhàng chậm chạp đánh vào ngực, Cố Uyên không khỏi nín thở, cúi đầu xuống, đối diện tia sáng kiên định trong đôi đồng tử đen thuần trong trẻo.


Y còn chưa nghĩ ra ánh mắt như vậy đại biểu cho cái gì, chỉ là trong một chớp mắt kia, y bỗng nhiên sinh ra ảo giác --


"Đinh" một tiếng, thang máy đã xuống tới bãi đỗ xe, phát ra âm thanh nhắc nhở thanh thúy.


Nhanh chóng thu hồi suy nghĩ đang tán đi, Cố Uyên giơ tay ấn nút mở cửa trên thang máy, thấp giọng mở miệng: "Trước đừng cử động."


Bên ngoài nói không chừng còn có người giám thị, y đem người ôm ra như vậy, mới có thể cho những người đó một tín hiệu rõ ràng. Ít nhất đến khi y còn nhìn, vô luận một phương thế lực nào, cũng không có can đảm thực sự hoàn toàn chọc giận y.


Lục Đăng không có mở miệng, chỉ là một lần nữa nhắm mắt lại, nhẹ dựa lên đầu vai y.


Kiểm tra đo lường tín hiệu đến trí não, xe huyền phù ngừng ở gara lóe hai cái, tự động mở cửa.


Cố Uyên cúi người đem người bỏ vào phó lái, mình cũng ngồi vào, thay hắn cài tốt đai an toàn, lại đem cặp sách đặt trong trong lòng ngực cậu, cười xoa xoa đầu thiếu niên: "Hợp tác vui vẻ."


......


Cư nhiên vẫn đem cặp sách đi ra theo.


Mục tiêu thật sự quá mức cẩn thận, Lục Đăng giả bộ ngủ một đường chớp chớp mắt, nhận mệnh đem cặp sách ôm trong lòng ngực, không tiếng động thở dài.


Thấy cậu không có chút tinh thần, Cố Uyên chỉ nghĩ cậu vẫn mệt rã rời, giơ tay đem dựa lưng của ghế chỉnh bằng xuống, ôn thanh mở miệng: "Ngủ tiếp trong chốc lát, ta biết đường."


Thân ảnh dựa trên ghế giật giật, tìm được tư thế thoải mái, liền nghe lời mà an tĩnh lại.


Cố Uyên thoáng giãn thân thể, đuôi mắt thả lỏng cũng bất giác nhuốm qua chút ý cười, khởi động xe huyền phù , hướng khu dân nghèo ở ngoại ô chạy đi.


Tốc độ xe huyền phù rất nhanh, không bao lâu, một mảnh chiến trường bị chiến tranh tàn phá đến rách nát tiêu điều liền xuất hiện ở trước mắt.


Lục Đăng không có ngủ, nghe được hệ thống nhắc nhở đã tới nơi, liền cởi bỏ đai an toàn ngồi dậy. Cố Uyên đã đem xe đậu tốt, nghiêng người giúp cậu mở cửa xe ra: "Đi, ta đưa cậu về nhà."


Tuy rằng thấy được tình cảnh trước mắt, thần sắc nam nhân vẫn bình thường như trước, chỉ có đôi mắt càng thêm thâm thúy có thể mơ hồ tiết lộ ra nội tâm của y cũng không bình tĩnh. Lục Đăng gật gật đầu, cõng cặp sách xuống xe, chờ Cố Uyên vòng qua, liền chủ động kéo tay y.


Mơ hồ đã nhận ra động tác không tiếng động an ủi của thiếu niên, Cố Uyên hơi kinh ngạc nhướng mày, lại không có


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.