Cái Pháo Hôi Này Ta Tráo!

Chương 14:




       Cậu lưu lại, cậu trở về, không chỉ là bởi vì ôm ấp của đối phương thật sự quá mức ấm áp.


Hóa ra chỉ là muốn được y sờ đầu.


Ngực đầy trướng ấm áp khiến người bủn rủn, Cố Uyên tận lực giả bộ như ngủ rất say, trong lòng lại bỗng nhiên cảm thấy hối hận.


Sớm nên hảo hảo ôm cậu một cái.


Tay bị nắm được thả lại bên cạnh người, nhưng ngực vẫn bị lực đạo nhẹ nhàng chậm chạp cọ từng cái không ngừng. Đang ra vẻ ngủ rất trầm, cánh tay Cố Uyên giật giật, đem thiếu niên ôm vào trong lòng ngực, giơ tay chạm lên gáy của cậu.


Ngày thường y ngủ say cũng thường có động tác này kia, Lục Đăng sớm tập thành thói quen, dựa theo lực đạo trên cổ, dịu ngoan mà nhẹ cọ qua cằm y.


Vì không muốn người chú ý, ánh sáng ảm đạm của đèn tường trong nhà giam đến thời gian được thiết lập liền tự động tắt, ánh sáng lay động rồi nhập vào bóng tối, thân thể bị nhiệt độ cơ thể nằm trong lòng hong đến dần dần ấm áp lên.


Ở nơi nào thì liên quan gì.


Buồn ngủ càng nặng, Cố Uyên thả lỏng người, khép lại hai mắt.


Thân thể y đã thập phần mỏi mệt, nằm xuống một cái, lập tức liền rơi vào mộng đẹp thâm trầm.


Không biết ngủ bao lâu, y bỗng nhiên bị động tĩnh trong lòng ngực làm bừng tỉnh.


Khi mở mắt thân vẫn chìm trong bóng tối, tinh thần quá mức thả lỏng, Cố Uyên tỉnh lại vài giây thậm chí còn không thể phản ứng kịp mình đang ở chỗ nào. Trái tim kịch liệt nhảy lên, cảnh giác cùng với ý thức từ từ hợp lại, Cố Uyên theo bản năng muốn bảo vệ thiếu niên, lại bị Lục Đăng chủ động cúi người bế lên.


“Có người.”


Dòng khí nhẹ nhàng chậm rãi chạm vào tai, thanh tuyến tuy rằng cố tình đè thấp, lại vẫn trầm ổn trong suốt.


Cố Uyên tức thì thanh tỉnh, giúp y đem thảm nhung lót dưới thân rút ra giấu tốt, cả người đưa lưng về phía góc tường nằm xuống. Tiếng bước chân truyền đến, Lục Đăng đồng thời cũng đã lấy tất cả đồ vật rơi rụng quét vào cặp sách, lặng yên biến mất trong góc ngược sáng.


Có người hướng đi tới chỗ này đi tới, ánh sáng nhoáng lên, một ống dinh dưỡng bị vứt vào từ ngoài cửa lao, không có chút tạm dừng liền đi mất.


Cố Uyên bất động thanh sắc, ánh mắt đảo qua ông dinh dưỡng kia, trong lòng không khỏi hơi trầm xuống.


Người Qua Nhĩ tinh là muốn dụng hình đánh phế y, khi Lục Chấp Quang tới, y đã không dư thừa chút sức lực nào. Nếu không phải đối phương đúng lúc giúp y xử lý thương thế, lại mang theo đồ ăn cho y, cho dù may mắn sẽ không bởi vì miệng vết thương nhiễm trùng mà sốt cao hôn mê, nhưng đến lúc này, chỉ sợ đã mất máu từ lâu cùng nhiệt độ hạ thấp mất đi năng lực hành động.


Ống dinh dưỡng này vứt vào đây, căn bản là không có người tính toán tiêm vào giúp y.


Nếu Lục Chấp Quang không tới, y rất có thể sẽ cứ như vậy nhìn hy vọng gần trong gang tấc cho đến khi chết, từng chút mài mòn sinh cơ cuối cùng.


Tiếng bước chân từ từ biến mất trong bóng tối, âm thanh đóng cửa truyền đến, hết thảy một lần nữa yên tĩnh trở lại.


Nhịp tim vẫn có chút dồn dập, Cố Uyên lẳng lặng nằm, thẳng đến khi Lục Đăng đã được hệ thống hồi báo xác nhận nguy cơ giải trừ, giơ tay thắp sáng đèn tường, đi đến bên cạnh y, nửa quỳ xuống xem xét tình hình của y.


Cố Uyên thẳng người ngồi dậy, nắm cánh tay đem người ôm vào trong lòng ngực, nhịp tim an ổn cố định xuyên qua ngực, ở trong ánh sáng mờ tối lặng yên đập.


Lục Đăng thuận theo lực đạo nằm vào trong lòng ngực y, cầm cổ tay y, hơi hơi ngửa đầu: “Muốn sống.”


Ngực run rẩy, ánh mắt Cố Uyên rơi xuống, đối diện với đôi mắt đen trong vắt trong lòng ngực.


Tuy rằng quan hệ trên danh nghĩa vẫn là bao dưỡng, Lục Chấp Quang lại hiểu chuyện vô cùng, cực ít khi đưa ra yêu cầu gì với y. Lần đầu tiên nghe được thiếu niên dùng ngữ khí như vậy mở miệng, cư nhiên là muốn y sống sót.


Đáy lòng dâng lên đau đớn vô cùng, Cố Uyên xoa tóc y, buộc chặt cánh tay, mỉm cười: “Hảo, cùng nhau sống sót.”


Mặt mày thiếu niên cảm thấy mỹ mãn cong lên. Trong mắt Cố Uyên phiếm qua ánh sáng nhu hòa, khẽ hôn lên lông mi dài của cậu. Ôm lấy cậu dựa vào cánh tay, giơ tay phủ lên trí não của cậu.


Lục Đăng ngầm hiểu, lập tức đem trí não mở ra dùng chung, một màn sáng nửa trong suốt chiếu hình xuống dưới.


Cố Uyên ở trên màn hình vẽ ra bản đồ đơn giản địa hình nhà giam, bố cục tóm tắt, lộ tuyến cùng tần suất đi tuần tra, cẩn thận giảng giải cho cậu mấy chuyện mình tự chứng kiến và điều tra được trong mấy ngày nay.


Trong lòng ngực là thân thể ấm áp an ổn, trong đầu Cố Uyên lại trồi lên lần cậu liều mình bảo vệ y ở ven rừng cây.


Lục Chấp Quang có một thói quen, một khi gặp được nguy hiểm, sẽ không chút do dự bổ nhào tới trước mặt y. Bản thân y không có tiếp thu qua huấn luyện chuyên nghiệp, tốc độ phản xạ đã định trước không bằng đối phương, nhưng ít nhất có thể phòng ngừa chu đáo trước đó, tận lực bài trừ tất cả khả năng dẫn đến nguy cơ.


Không phải bất kỳ một người nào trong bọn họ sống sót.


Nhất định là phải sống sót cùng nhau mới được.


*


Lục Đăng ở trong tù bồi Cố Uyên ba ngày.


Máy theo dõi có hệ thống hỗ trợ trộm đổi hình ảnh, nhà tù trọng phạm vốn ít có người tới, người Qua Nhĩ tinh đang bị thế cục tiến thoái lưỡng nan(*) xoay đến đầu choáng não trướng, mấy ngày nay cũng tạm thời không cần lo lắng họ lại dụng hình tra tấn Cố Uyên.


*Tiến thoái lưỡng nan : tiến không được lùi không xong.


Chiến cuộc còn đang giằng co, Qua Nhĩ tinh không nỡ thoái nhượng ưu thế đã chiếm được, Gia Lê Lạc tinh lại yêu cầu chủ quyền hoàn chỉnh, muốn kéo dài đàm phán của hai bên, đại biểu Gia Lê Lạc tinh sẽ bay đến Qua Nhĩ tinh, ít nhất còn hơn mười ngày mới đến.


Nhưng Cố Uyên chờ không được mười ngày.


Theo chiến cuộc càng thêm chuyển biến xấu, bạo nộ của người Qua Nhĩ tinh sẽ gấp bội trút xuống dưới, nếu không nhanh chóng mang Cố Uyên ra ngoài, lần dụng hình tiếp theo rất có thể sẽ trực tiếp lấy mạng y.


Vì để Cố Uyên khôi phục nhanh chút, Lục Đăng đổi ra mấy viên thuốc khôi phục thượng đẳng, lấy sữa bò ra cho y nuốt vào. Qua mấy ngày nay, rốt cuộc khiến sinh mệnh của Cố Uyên từ năm mươi nhắc lên trên dưới tám mươi.


Chỉ là tuy rằng thương thế khôi phục rất nhanh chóng, nhưng đã là thuốc thì phải có tác dụng phụ nó cũng không ngoại lệ đầu choáng váng thích ngủ, trực tiếp khiến cho phần lớn thời gian Cố Uyên đều bị ngủ sâu như hôn mê, thời gian mỗi ngày có thể bảo trì thanh tỉnh đều có thể đếm được trên đầu ngón tay.


“Nếu là tiếp tục ngủ nữa, sợ là có lẽ cậu phải khiêng ta nghĩ cách vượt ngục.”


Ít nhiều đoán được một chút về thứ đối phương uy mình, Cố Uyên uống hết sữa bò, ở trong mệt mỏi nảy lên chút cười khẽ bất đắc dĩ, giơ tay đem thiếu niên ôm vào trong lòng ngực, xoa xoa tóc: “Mấy ngày nay đều chỉ thấy cậu đưa đồ cho ta ăn, bản thân cậu có đủ ăn hay không?”


Y đã chứng kiến qua cái cặp sách không lớn kia của Lục Chấp Quang kia có thể chứa được bao nhiêu đồ vật, nhưng cơ hội mà đối phương có thể tiếp xúc đồ ăn vô cùng hữu hạn, thời gian y thanh tỉnh không nhiều lắm, cũng không có biện pháp phán đoán  có phải thiếu niên một mình trộm đói bụng hay không.


“Đủ ăn.”


Đối diện với đôi mắt đen nhánh dần dần ngưng tụ ra ánh sáng, Lục Đăng rốt cuộc yên tâm, mặt mày cong lên tới gần lòng ngực y, lại từ túi tiền lấy ra một khối chocolate, lột giấy đóng gói ra uy đến bên miệng y.


Thiếu niên của y thích đều là đồ ăn vặt tràn đầy ngọt ngào này, tại loại thời điểm này, cũng vừa lúc có thể cung cấp năng lượng đầy đủ nhất cho thân thể.


Qua mấy ngày này, Cố Uyên giống như là bị ngâm vào trong bình đường sống qua, thế nhưng cũng bắt đầu dần dần học được sẽ phẩm ra các loại vị ngọt khác nhau. Nhận lấy chocolate cắn nửa còn lại, trong hương vị ngọt ngào hơi mang chua xót chậm rãi tan ra, mỉm cười gật đầu: “Ăn ngon.”


Thân thể y đã tốt hơn phân nửa, Lục Đăng yên tâm dựa vào lòng ngực vẫn rộng lớn rắn chắc như cũ đầu dựa lên vai y, ngửa đầu nhìn y, trong mắt phất qua ý cười thanh triệt.


Cố Uyên cong khóe môi, đem nửa khối chocolate còn lại uy đến bên môi cậu. Chờ thiếu niên từ từ ăn xuống, mới vừa lòng mà hơi hơi gật đầu, đem giấy gói kẹo cẩn thận gấp lại gọn gàng, cất vào túi bên người.


Ở trong phòng giam xác thật không nên lưu lại dấu vết dư thừa nào, Lục Đăng ôm lấy y nằm xuống, đem tay ở ngực y để ấp nhiệt, giúp y chậm rãi xoa bóp lên vết thương sẫm màu ở cơ bắp gân cốt vài lần: “Có còn đau hay không?”


Cố Uyên gối lên cánh tay nghiêng ánh mắt đi, lắc lắc đầu, nhẹ nắm lấy tay cậu: “Ta rất tốt, bồi ta nghỉ một lát.”


Thiếu niên trước nay luôn thay y bận rộn trong ngoài, mỗi lần ôm nhau ngủ, tỉnh lại liền nhìn thấy thân ảnh kia đang bận rộn bên người, phảng phất giống như trước sau không biết mỏi mệt.


Đối với y mà nói, thân thể chỉ cần khôi phục bảy tám thành, hành động đã không đến mức chịu ảnh hưởng. Những vết thương sẫm màu này có lẽ sẽ lưu lại chút phiền toái khi muốn điều dưỡng ở những ngày sau, nhưng Lục Chấp Quang không ngủ không nghỉ như vậy vất vả vô cùng, lại luôn làm y có chút lo lắng mơ hồ.


Đối diện với đôi mắt đen láy lộ ra quang mang ấm áp, Lục Đăng lược một chần chờ, vẫn là ngừng động tác bận rộn trong tay, thay y một lần nữa khoác tốt quần áo, theo Cố Uyên nằm xuống.


Ở thời điểm y biểu đạt trắng ra nhu cầu của mình, thiếu niên thường thường sẽ không cự tuyệt. Đáy lòng Cố Uyên ít nhiều cũng an ổn một chút, cánh tay thất thật chặt, âm thanh đè thấp xuống: “Chiến tranh sẽ không lâu lắm, nhiều nhất là mười ngày nữa sẽ có kết quả.”


Ngực Lục Đăng khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn y.


Cánh tay Cố Uyên ôm sau lưng cậu,  kéo dài chút yên ổn này, tia sắc bén đã không thấy nhiều ngày một lần nữa xẹt qua đáy mắt: “Trong vòng năm ngày, người Qua Nhĩ tinh nhất định sẽ khởi động hoà đàm, ở trước lợi thế đó, chúng ta nghĩ cách chạy đi.”


Tuy rằng âm lượng đã được chắn lại, âm thanh y vẫn ép tới cực thấp như trước. Lục Đăng lẳng lặng nghe, nhịp tim đập từng cái đánh vào màng nhĩ, ánh sáng từ đèn tường trên đầu rơi vào đáy mắt, lặng yên nắm chặt tay Cố Uyên: “Hảo.”


Cậu có cốt truyện tuyến, biết phía sau sẽ phát sinh cái gì, Cố Uyên lại không rõ ràng lắm, chỉ bằng vào tình báo thu thập được cùng phán đoán đối với cục diện chiến tranh, liền có thể đoán được tiếp theo sẽ phát sinh tiến triển gì, hơn nữa bởi vậy làm ra các quyết định tiếp theo.


Có người làm pháo hôi là bách với thời thế(*), có người làm pháo hôi là khuất với vận mệnh, cũng có người cho dù bị áp bách đến cực hạn, cũng kiên định như cũ, thanh tỉnh, lù lù.


*Thời thế đè ép: không phải thời của mình nên mình không thể tỏa sáng hơn nữa còn nó bị áp bức.


Cậu lưu lại, cậu trở về, không chỉ là bởi vì ôm ấp của đối phương thật sự quá mức ấm áp.


Cố Uyên không có mở miệng nữa, chỉ là ôm cậu càng sâu vào trong lòng ngực, một tay đặt ở trên sống lưng, từ trên xuống dưới chậm rãi vỗ về.


Tỉ mỉ điều dưỡng mấy ngày nay cuối enổi lên hiệu quả, độ ấm cùng lực đạo sau lưng xuyên thấu qua vật liệu may mặc đều khiến người an tâm. Lục Đăng nâng cánh tay ôm chặt y, dựa lên cần cổ y, nhỏ giọng mở miệng: “Ba ngày.”


Hệ thống còn đang suy nghĩ biện pháp bài trừ đám gác cổng ở cửa lớn nhà giam, muốn mở khóa không khó, nếu muốn mở khóa không kinh động cảnh báo, thì cần phải phục chế hơn bảy đạo mật lệnh, còn phải tìm thấy một bộ tự liệu gien hoàn chỉnh.


Cố Uyên đã cùng cậu nói về dụng cụ định vị sinh mệnh, không chỉ phải giấu diếm được theo dõi, còn phải che chắn số liệu vị trí do thiết bị cấy vào ở đối phương trong cơ thể kia gửi đi, nếu không vô luận bọn họ đi đến nơi nào, ở trong mắt cao tầng Qua Nhĩ tinh đều không chút nào che giấu.


Muốn đem hai người đều xử lý thoả đáng, ít nhất còn phải ba ngày.


Cho dù là ở dưới tình huống khó khăn nhất, chỉ cần còn có khả năng, cậu vẫn sẽ tận khả năng đem Cố Uyên bình an mà đưa ra ngoài.


Cánh tay Cố Uyên nắm thật chặt, ý bảo đã nghe rõ, giơ tay đóng đèn tường, giơ cánh tay lên đem cậu hoàn toàn bọc vào ngực, cúi đầu nhẹ cọ cọ chóp mũi cậu: “Hiện tại, hảo hảo ngủ.”


Cùng với khi làm chính sự không chút cẩu thả ổn thỏa bất đồng, thiếu niên kỳ thật đơn thuần giống như thủy tinh, so với y còn muốn càng bất thông nhân sự(*) hơn, chỉ là mờ ám đơn giản như vậy, là có thể dễ dàng bị hống đến thỏa mãn.


*Không biết sự đời.


Thân mật mờ ám mới tựa hồ khiến cho người trong lòng ngực tò mò, ở trong lòng ngực y giật giật, cũng hứng thú bừng bừng ngửa đầu đi học, lại bởi vì trong nhà giam một mảnh tối đen mà có chút lệch lạc, đôi môi nhu mềm cọ qua bên môi y, theo gương mặt nhẹ cọ qua.


Động tác trong bóng đêm cứng lại, mấy ngày qua Cố Uyên đều nhịn rất vất vả, bị cậu cọ một cái như vậy, chỉ cảm thấy ngực giống như bị tia chớp đảo qua, không nhịn được thấp thấp hít một hơi khí lạnh.


Tưởng chạm vào miệng vết thương của y, Lục Đăng không dám cử động tiếp, ngửa đầu quan tâm lên tiếng: “Đụng tới chỗ nào…… Đau không?”


Mấy ngày này đều là cậu tự mình giúp Cố Uyên xử lý thương thế, trên người đối phương nơi nào có thương tích, nơi nào cấm không được chạm vào, cậu đều sớm đã hiểu rõ trong lòng. Thấy Cố Uyên không nói, không nhịn được càng thêm lo lắng, giơ tay dò xét vào trong vạt áo chưa gài tốt.


……


Cố Uyên không dấu vết mà xê dịch thân thể về phía sau, vớt cái tay đơn thuần chỉ muốn xem vết thương của thiếu niên, chặt chẽ cố định bên người: “Ta không có việc gì, không cần lo lắng.”


Lục Đăng cái hiểu cái không, mơ hồ nhận thấy được trong giọng nói y lộ ra chút mệt mỏi, lo là chính mình ép y chịu không nổi, lặng lẽ xê dịch thân thể, lại bị cánh tay phía sau chặt chẽ khoanh lại.


Thân thể thiếu niên an an phận phận dán ở ngực, rốt cuộc không còn lộn xộn. Cố tổng tài trong bóng đêm nhắm mắt, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, trầm mặc cấp chính mình một cái lưu ý dài.


Lần sau không chuẩn bị tốt, nhất định không thể tùy ý hồ nháo.


*


Thời gian ba ngày chớp mắt liền qua.


Hệ thống đã hoàn thành ghi âm và ảnh toàn bộ gác cổng, chờ đến đợt tuần tra cuối cùng kết thúc, ánh sáng cuối cùng ngoài cửa sổ cũng hoàn hoàn toàn toàn đi vào bóng đêm.


Tiếng mở khóa rất nhỏ trong bóng đêm dần dần vang lên, Lục Đăng đã đem nhà tù khôi phục thành nguyên trạng, lại cố ý lưu áo ngoài của Cố Uyên, khoác ở trên giường đá, làm thành tư thế cuộn tròn cả người.


Vì phòng ngừa khóa điện tử bị xâm nhập, người Qua Nhĩ tinh cố ý thêm vào vẻ ngoài là loại ổ khóa kiểu cũ cực tinh vi, ở trước mặt thiếu niên lại gần như hoàn toàn không có tác dụng. Cố Uyên chỉ nhìn thấy dây kim loại ở cổ tay cậu nhanh chóng linh hoạt quấy vài cái, không bao lâu liền nghe thấy tiếng vang cùm cụp, cửa lớn nặng nề đã bị lặng yên đẩy ra một khe hở.


Lục Đăng nghiêng người thoát ra, ở trong bóng đêm xoay người chờ đợi Cố Uyên đuổi theo.


Tuy rằng không chịu qua đặc huấn. chuyên nghiệp, nhưng Cố Uyên đó giờ không ngưng rèn luyện, trải qua mấy ngày nay nghỉ ngơi điều dưỡng, thương thế đã khỏi hơn phân nửa, đủ để cùng đi với Lục Đăng. Hai người lặn ra nhà giam, từ ngọn hải đăng cao nghiêng người không tiếng động ẩn nấp đi xuống.


Thuận lợi ra khỏi nhà giam, tất cả nguy cơ chân chính lại ở bên ngoài.


Lục Đăng nằm ở trên đá lạnh băng, gió lạnh đánh đến người nhập vào cơ thể phát lạnh, chỉ có độ ấm sau lưng là vẫn ấm áp cố định như cũ, là Cố Uyên thay cậu thủ phía sau.


Bên ngoài tuần ra vô cùng nghiêm mật, không thể tìm được khe hở, sớm muộn gì cũng phải động thủ, chỉ là cần một thời cơ thích hợp.


Tim đập có chút nhanh, không chỉ do khẩn trương, cũng là bởi thân thể này đã tiêu hao quá mức phát ra cảnh báo.


Trên tay Lục Đăng khẽ nhúc nhích, lấy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.