Cái Kịch Bản Sát Nhân Này Tuyệt Đối Có Vấn Đề

Chương 22: Kho Báu Của Quách Tiên Sinh





Khi nhiếp ảnh gia tìm thấy người làm vườn, anh ta không ở cùng quản gia mà ngồi một mình co ro trong góc tối của sân, ôm đầu lẩm bẩm.Người đàn ông trung niên thân hình thấp bé trốn ở trong đó, thân hình đang run rẩy của ông bị bồn cỏ che lấp một nửa, nếu không phải nhiếp ảnh gia đặc biệt chú ý, có lẽ sẽ không nhìn thấy.Anh đến gần hơn thì mới nghe rõ người làm vườn đang lẩm bẩm cái gì đó kiểu như là “đừng tới tìm tôi”, nhìn qua thì anh ta có vẻ khá là sợ hãi.Nhiếp ảnh gia trong lòng thoáng hiểu rõ, đang muốn đi qua quan tâm một chút, đột nhiên trong đầu tựa hồ có thứ gì đó nổ tung, tiếng hệ thống nhắc nhở quen thuộc vang lên —— [Chúc mừng người chơi đã hoàn thành hơn 50% nhiệm vụ chính tuyến, lần này rạp hát sẽ kết thúc sau hai tiếng nữa, các người chơi hãy chuẩn bị tinh thần.

】Nhiếp ảnh gia hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt kịch liệt thay đổi!  ...Lời nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu tất cả mọi người, gần như ngay lập tức sau khi hệ thống của Chiêm Thiến nhắc nhở rằng nhiệm vụ 2 của cô đã được hoàn thành, thì âm thanh nhắc nhở kia của hệ thống liền vang lên.Cô theo bản năng nhìn về phía người thanh niên đối diện, người này đang vô cùng thích thú nhìn giữa không trung, đại khái là đang nhìn bảng nhiệm vụ.Độ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến vừa mới vượt qua 50%, nói cách khác thì nhất định có một số người không hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa chỉ có hai canh giờ nữa là kết thúc, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt.Nhưng nhìn vẻ mặt không chút lo lắng của chàng trai trẻ kia, thì có lẽ nhiệm vụ của anh ta thực sự đã hoàn thành rồi.“Thật không ngờ, đây chính là điều kiện để rời khỏi thế giới này.” Triển Chiêu lấy lại tinh thần nói, khó chịu vuốt vuốt tóc, thầm than trong lòng.Cái gì mà Kịch bản sát nhân chứ?! Chỉ hoàn thành một nửa nhiệm vụ chính tuyến là có thể kết thúc, cái này cũng không quá nghiêm khắc rồi...Nhưng mà cô vẫn luôn muốn khôi phục lại toàn bộ cốt truyện của kịch bản.Đương nhiên, không loại trừ khả năng là bởi vì vừa nãy cô đã kể hết toàn bộ câu chuyện, cho nên hệ thống của kịch bản sát nhân phán định rằng chân tướng của toàn bộ câu chuyện đã được tìm ra...Chiêm Thiến âm thầm lấy lại khí thế trong lòng.  ...Lúc này Đàm Tiểu Hòa đang mò mẫm trong phòng tạp vật cũng ngẩn ngơ.Bây giờ trong đầu cô tràn ngập suy nghĩ rằng: Hình như mình đột nhiên nằm không cũng thắng được thì phải, không chỉ có đã hoàn thành xong nhiệm vụ không cần lo lắng về việc trừng phạt mà còn lập tức có thể kết thúc trò chơi."Đàm tiểu thư, cô làm sao vậy?" thám tử nhìn thấy cô gái kia đột nhiên ngây ngẩn cả người liền cười cười nói: "Đã tìm được cửa hầm rượu rồi này""Hả?" Đàm Tiểu Hòa giật mình đáp lại.Vừa nãy người thám tử kia đột nhiên xuất hiện ở phía sau cô, sau đó nghe nói cô đang tìm hầm rượu liền cũng tỏ vẻ rằng mình cũng đang đi tìm giống như cô.Suy nghĩ một chút, Đàm Tiểu Hà cảm khái nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên tôi lại mất đi hứng thú muốn tìm hiểu mà thôi, dù sao những chuyện này cũng không có liên quan gì đến tôi!”Thám tử liếc nhìn cô gái đột nhiên trở thành hiền giả kia, không trả lời mà chỉ mở cửa hầm rượu."Đi thôi, thừa dịp quản gia còn chưa phát hiện chúng ta đang làm gì, đi vào xem bên trong có rượu gì ngon đi." Thám tử không hề để ý đến những lời vừa rồi của cô, cười hì hì nói rồi kéo cô đi thẳng xuống tầng hầm.."Ai ai ai, tôi thật sự không tò mò nữa!" Đàm Tiểu Hòa tỏ ra ý tứ giãy dụa một chút rồi đi theo. Hầm rượu chôn dưới lòng đất cực kỳ tối tăm, trong không khí thoang thoảng mùi thơm ngào ngạt, sau khi thám tử khép hờ cửa lại, anh liền lần mò bật công tắc đèn lên.Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống từng vò rượu được niêm phong kín bày trên mặt đất.Rượu vang.
"Thám tử ghé sát vào ngửi ngửi.Bởi vì có thể sớm rời khỏi thế giới trò chơi này, cho nên hiện tại Đàm Tiểu Hòa thật sự rất nhàm chán, cũng không còn tâm trạng khám phá mạnh mẽ nữa, chỉ nhàm chán nhìn xung quanh.Đây có vẻ là một hầm rượu bình thường, bên dưới cất giữ rất nhiều rượu, nhưng phần lớn đều đã được ủ tốt, chỉ còn mùi thơm êm dịu nhàn nhạt đọng lại nơi chóp mũi.Thám tử cẩn thận ngửi một cái, Đàm Tiểu Hòa cảm thấy khứu giác của người này hình như rất nhạy cảm, vì vậy không nhịn được nói: "Nếu người bị đầu độc mà chết rất nhiều, mà mỗi ngày anh lại hít độc như vậy, thì thật sự không có vấn đề gì chứ?"?Giống như lúc trước ở phòng ngủ chính, người này cũng là trực tiếp dùng mũi ngửi, không sợ ngửi phải loại chất độc chết người gì sao?Nghe vậy vị thám tử sửng sốt một lúc, sau đó cười ha ha hai tiếng rồi nói: "Đa tạ mỹ nữ đã quan tâm, bất quá quả thật là tôi không có nghĩ qua vấn đề này~"Lúc gặp phải vụ án có tính khiêu chiến, anh chỉ muốn tìm mọi cách giải quyết, còn những thứ khác cũng lười suy nghĩ nhiều như vậy.Hơn nữa bây giờ cũng không có công cụ hỗ trợ gì, không tự mình ngửi thì biết làm sao?Có lẽ sau khi ra ngoài anh có thể tìm được một "Watson" chẳng?(Bác sĩ Watson là bạn đồng hành của nhân vật chính trong seri truyện trinh thám nổi tiếng - Sherlock Holmes)Thám tử vừa nghĩ vừa sờ s0ạng vách tường, sau khi mở vò rượu trước mặt ra thì tiếp tục sờ s0ạng vách tường.Đàm Tiểu Hòa nhìn bộ dáng của anh giống như rất có mục đích, liền hỏi: "Anh phát hiện ra cái gì sao?""“Tôi cảm thấy nơi này còn có mùi lạ, hơn nữa loại mùi này tôi đã từng ngửi qua rất nhiều lần.
.

.

" thám tử híp mắt nói, lúc này vẻ mặt có vẻ nghiêm túc hơn một chút.Các thám tử thì thường ngửi thấy mùi gì?Khi nhắc đến điều này, chắc chắn anh không ám chỉ đến thứ những mùi thường xuất hiện trong cuộc sống, rất có thể nó có liên quan đến công việc của các thám tử.Đàm Tiểu Hà suy nghĩ một chút, đột nhiên khựng lại, máu?  ...Trong phòng dành cho khách trên tầng hai, Dương Minh - thanh niên đã ngủ được một giấc dài, cuối cùng cũng tỉnh dậy “nhờ” hệ thống nhắc nhở liên tục, cậu vô thức lau nước dãi trên khóe miệng, rồi nhìn lên không trung.Trên bảng nhiệm vụ của hệ thống, lúc này phía sau nhiệm vụ chính có dấu √ màu xanh lục, biểu thị nhiệm vụ đó đã hoàn thành.Hơn nữa phía dưới tin nhắn này lại có một tin nhắn mới, nó có màu đỏ và được in đậm - [rạp hát này sẽ kết thúc sau hai giờ nữa].Dương Minh ngẩn người suy nghĩ một hồi rồi mới nhớ ra mình đã vào một trò chơi, tiếp theo lại nhớ ra nửa đêm mình đã ra ngoài làm trộm, sau đó đang giải mã mật khẩu của dữ liệu vừa rồi.Nghĩ tới đây, anh đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu nhìn máy tính bảng , thanh tiến trình trên đó cũng đã tải xong, chữ "Mở khóa" trên cửa sổ cũng hiện lên.Dương Minh nhanh chóng ngồi thẳng dậy, nhấn vào màn hình, trong nháy mắt, một thư mục được mở ra, từng tập tin video dày đặc được liệt kê.Chủ nhân trang viên này che dấu thứ này sâu đến như vậy sao?Chúng đều là tệp video, chẳng lẽ Quách tiên sinh đã làm ăn phi pháp gì đó, còn những thứ được che giấu này đều là những hậu thủ?Sau khi Dương Minh hoàn toàn chuyển hướng suy nghĩ, cậu liền bấm vào một video.Khi video đang tải, cậu chợt nhớ ra hình như vừa rồi mình có nhìn thấy nhắc nhở về nhiệm vụ nên lại mở hệ thống lên xem, quả nhiên là nhiệm vụ hợp tác giữa cậu và Đàm Tiểu Hòa [Trộm kho báu của chủ trang viên] đã được hoàn thành.Và trò chơi cũng sắp kết thúc!Dương Minh: "???"Trong khoảng thời gian cậu không cẩn thận ngủ gà ngủ gật, phía dưới đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?Lúc này, video đã tự động phát sau khi đã tải xong, Dương Minh vội vàng cúi đầu quan sát.Trên màn hình xuất hiện một mật thất đen kịt, trong mật thất có một bên tường nhuốm đầy máu, một ngọn đèn vàng mờ ảo, một chiếc ghế được chế tạo tỉ mỉ, một cô gái bị trói người đầy vết thương.Dương Minh : "???".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.