Cái Chết Trần Trụi

Chương 27:




So với phần còn lại của ngôi nhà Eve đã thấy thì phòng này rất đơn sơ, được thiết kế một cách giản tiện để làm việc. Không có những pho tượng hào nhoáng, đèn chùm lõng thõng. Bảng điều khiển rộng, hình chữ U - vốn là chân đế cho các thiết bị liên lạc, nghiên cứu và thu hồi thông tin - có màu đen đồng nhất, gắn đầy các bộ điều khiển, xẻ đầy các khe và màn hình.
Eve đã nghe nói IRCCA có hệ thống cơ sở sang trọng nhất nước. Cô ngờ là hệ thống của Roarke cũng ngang tầm.
Eve không phải chuyên viên máy tính, nhưng khi liếc qua cô biết thiết bị ở đây cao cấp hơn bất cứ thiết bị nào được Cảnh sát New York và Bộ An ninh sử dụng - hoặc có khả năng mua - thậm chí hơn cả thiết bị ở Cục dò tìm điện tử.
Bức tường dài đối diện bảng điều khiển bị chiếm chỗ bởi sáu màn hình theo dõi lớn. Một trạm làm việc hỗ trợ thứ hai có đường kết nối viễn thông nhỏ, bóng mượt; một máy fax laser thứ hai, một bộ phận gửi - nhận ảnh toàn ký, và nhiều bộ phận phần cứng khác mà Eve không nhận ra.
Bộ ba các trạm tổng hợp phô trương những màn hình cá nhân có đường kết nối gắn kèm.
Nền nhà lót gạch men bóng với các hoa văn hình quả trám tối màu cùng nhau dàn trải bóng láng như nước. Cánh cửa sổ duy nhất nhìn xuống thành phố, nhấp nháy những tia sáng cuối cùng của mặt trời lặn.
Dường như ngay cả ở đây Roake vẫn đòi hỏi bầu không khí.
“Bài trí khá thật,” Eve khen.
“Không đẹp bằng văn phòng của anh nhưng có căn bản.” Roarke di chuyển sau lưng bảng điều khiển chính, đặt lòng bàn tay lên màn hình nhận diện. “Roarke. Mở hoạt động.”
Sau một tiếng máy rền khẽ, các bóng đèn trên bảng điều khiển bật sáng. “Xác nhận vân tay và giọng nói mới,” Roarke nói tiếp và ra hiệu cho Eve. “Xác nhận tình trạng vàng.”
Theo cái gật đầu của Roarke, Eve đặt tay lên màn hình, cảm nhận sức nóng thoảng qua của động tác đọc. “Dallas.”
“Xong rồi đấy.” Roarke ngồi vào ghế. “Hệ thống sẽ nhận lệnh phát bằng giọng nói và tay.”
“Tình trạng vàng là gì?”
Roarke mỉm cười. “Đủ để cho em mọi thứ em cần biết, không đủ để át lệnh của anh.”
“Ừm.” Eve nhìn qua những bộ điều khiển, các bóng đèn kiên nhẫn nhấp nháy, vô số màn hình và đồng hồ đo. Cô ước có hệ thống này cho Feeney và bộ óc máy tính của ông ta. “Tìm Edward T. Simpson, Cảnh sát và An ninh trưởng, thành phố New York. Tất cả dữ liệu tài chính.”
“Đi thẳng vào cốt lõi,” Roarke thì thầm.
“Em không có thời giờ để lãng phí. Chuyện này không thể bị truy tìm dấu vết chứ?”
“Chẳng những không thể lần tìm dấu vết mà còn không ghi lại cuộc tìm kiếm.”
“Simpson, Edward T.,” máy tính thông báo bằng một giọng nữ ấm áp. “Dữ liệu tài chính. Đang tìm.”
Trước cái nhướng mày của Eve, Roarke toét miệng cười. “Anh thích làm việc với những giọng nói du dương.”
“Em sắp hỏi,” Eve quay lại, “làm sao anh có thể tiếp cận dữ liệu mà không báo động An ninh mạng.”
“Không hệ thống nào là vạn năng hoặc hoàn toàn chống được kẽ hở - kể cả An ninh mạng ở khắp nơi. Hệ thống là một thứ ngăn chặn xuất sắc hacker loại xoàng hoặc kẻ cắp điện tử. Nhưng với thiết bị thích hợp thì có thể thỏa hiệp. Anh có thiết bị thích hợp. Dữ liệu có đây rồi. Xem màn hình một,” Roarke ra lệnh.
Eve ngước nhìn lên và thấy báo cáo tín dụng của Simpson lóe trên màn hình lớn. Chuyện kinh doanh bình thường thôi: các khoản nợ mua xe, thế chấp, quyết toán thẻ tín dụng. Tất cả những giao dịch điện tử tự động.
“Đó là một hóa đơn AmEx đắt tiền,” Eve nghĩ ngợi. “Và em không nghĩ ai cũng biết ông ta sở hữu một khu ở Long Island.”
“Khó là động cơ giết người. Simpson duy trì mức đánh giá Hạng A, điều có nghĩa ông ta trả tiền cho những gì ông ta sở hữu. A, đây là một tài khoản ngân hàng. Màn hình hai.”
Eve xem xét những con số và không hài lòng. “Không có gì ngoài lề, các khoản tiền gửi vào và rút ra khá trung bình - hầu hết là hóa đơn tự động chi trả các chuyển nhượng phù hợp bản báo cáo tín dụng. Jeremy’s là gì?”
“Quần áo đàn ông may sẵn,” Roarke trả lời Eve với nụ cười khinh miệt phớt qua. “Có phần hạng hai.”
Eve nhăn mũi. “Chi tiêu quá nhiều cho quần áo.”
“Cưng này, anh sẽ phải làm em hư hỏng thôi. Chỉ là quá nhiều nếu y phục thuộc loại thấp kém.”
Eve khịt mũi, nhét hai ngón tay cái vào túi trước của chiếc quần lùng thùng màu nâu.
“Đây là tài khoản môi giới cổ phiếu của Simpson. Màn hình ba. Nhút nhát.” Roarke nói thêm sau một cú quét dò nhanh.
“Ý anh nói gì?”
“Những khoản đầu tư của ông ta, chúng là thế đấy. Tất cả không có độ rủi ro. Trái phiếu chính phủ, một vài quỹ chung, một số lượng nhỏ cổ phiếu blue chip. Mọi thứ trong tầm kiểm soát.”
“Điều đó có gì không ổn?”
“Không có gì nếu em bằng lòng để tiền của em bám bụi.” Roarke liếc xéo Eve. “Em có đầu tư phải không, Trung úy?”
“Có, đúng vậy.” Eve vẫn đang cố hiểu ý nghĩa của những từ viết tắt và điểm phần trăm. “Em xem báo cáo cổ phần hai lần một ngày.”
“Không phải tài khoản tín dụng tiêu chuẩn đấy chứ.” Roarke suýt rùng mình.
“Thì sao?”
“Hãy giao cho anh những gì em có, anh sẽ làm tăng gấp hai trong vòng sáu tháng,”
Eve chỉ nhíu mày, vất vả đọc báo cáo môi giới cổ phiếu. “Em đến đây không phải để làm giàu.”
“Cưng này,” Roarke hiệu chỉnh bằng chất giọng Ailen du dương trôi chảy. “Tất cả chúng ta đều thế.”
“Các khoản đóng góp, chính trị, từ thiện, đại loại những thứ đó thì sao?”
“Truy cập chi tiêu tiết kiệm thuế,” Roarke ra lệnh. “Màn hình hai.”
Eve chờ đợi, sốt ruột vỗ vỗ một bàn tay lên đùi. Dữ liệu cuốn lên. “Simpson đặt tiền nơi có trái tim ông ta,” Eve lẩm bẩm, xem xét những khoản chi trả cho Đảng Bảo thủ, quỹ vận động bầu cử của DeBlass.
“Nhưng cũng không có gì đặc biệt hào phóng. Hmm.” Lông mày của Roarke nhướng lên. “Điều đáng quan tâm là một món quà rất đắt tiền được tặng cho Giá trị Đạo đức.”
“Đó là một tổ chức cực đoan, phải không?”
“Anh sẽ gọi nó như thế, còn người sùng đạo thì nghĩ về nó như một tổ chức tận tụy cứu rỗi tất cả chúng ta khỏi bản thân. DeBlass là một người đề xuất mạnh bạo.”
Nhưng Eve đang mải lật qua những hồ sơ trong trí não của chính cô. “Họ bị nghi ngờ phá hoại ngân hàng dữ liệu chính tại nhiều bệnh viện ngừa thai lớn.”
Roarke tặc lưỡi. “Tất cả những phụ nữ đó tự mình quyết định có muốn thụ thai hay không, khi nào, và bao nhiêu con. Thế giới sẽ đi đến cái gì? Rõ ràng ai đó phải đưa họ trở lại với ý thức của họ.”
“Đúng.” Không thỏa mãn, Eve thọc hai bàn tay vào túi. “Đó là một mối quan hệ nguy hiểm cho một người như Simpson. Ông ta thích chơi trò đứng giữa. Ông ta vận động ứng cử cho phái Trung dung.”
“Khoác lốt quan hệ và khuynh hướng Bảo thủ. Trong vài năm vừa qua, Simpson đã thận trọng lột bỏ các lớp che đậy. Ông ta muốn trở thành thống đốc, có lẽ tin tưởng DeBlass có thể đặt mình vào ghế đó. Chính trị là trò chơi đổi chác mà.”
“Chính trị. Cái đĩa ghi danh sách tống tiền của Sharon DeBlass phần lớn là bọn chính trị gia. Tình dục, giết người, chính trị,” Eve suy tư. “Sự việc càng thay đổi...”
“Phải, chúng càng tồn tại như cũ. Những cặp tình nhân vẫn ham mê các nghi thức tán tỉnh, con người vẫn giết hại con người, bọn chính trị gia thì vẫn hôn trẻ em và nói dối.”
Có điều gì đó không ổn và Eve lại ao ước cho Feeney. Những vụ giết người của thế kỷ hai mươi, cô nghĩ, những động cơ của thế kỷ hai mươi. Có một điều khác đã không thay đổi suốt một nghìn năm vừa qua. Thuế.
“Chúng ta có thể lấy dữ liệu IRS[3] của Simpson được không? Trong ba năm qua?”
[3] IRS (Internal Revenue Service): Sở Thuế vụ Hoa Kỳ.
“Việc đó hơi phức tạp hơn.” Miệng Roarke đã cong lên trước thách thức.
“Đó cũng là một việc vi phạm luật liên bang. Nghe này, Roarke...”
“Cứ đợi một chút.” Roarke nhấn nút và một bàn phím sử dụng bằng tay tuột ra ngoài bảng điều khiển. Hơi ngạc nhiên, Eve ngắm nhìn những ngón tay của Roarke lướt trên các phím bấm. “Anh học kỹ thuật đó ở đâu?” Thậm chí với kỹ năng huấn luyện của sở theo quy định, Eve cũng gần như không thạo sử dụng bàn phím bằng tay.
“Mỗi chỗ một tí,” Roarke lơ đãng trả lời, “vào thời trai trẻ sai lầm. Anh phải tránh bộ phận an ninh. Sẽ mất một lúc. Sao em không rót thêm rượu vang cho chúng ta đi?”
“Roarke, lẽ ra em không nên nhờ vả.” Một cú tấn công của lương tâm khiến Eve bước đến với Roarke. “Em không thể để chuyện này tác động đến anh...”
“Suỵt.” Lông mày Roarke nhíu vào nhau vì tập trung khi anh luồn lách xuyên qua mê cung an ninh.
“Nhưng...”
Roarke gấp gáp, vẻ nôn nóng sôi sục trong ánh mắt. “Chúng ta đã mở cửa rồi, Eve. Giờ thì chúng ta đi qua, hoặc quay ra.”
Eve nghĩ đến ba người phụ nữ đã chết vì cô không thể ngăn chặn. Không biết đủ để ngăn chặn. Gật đầu, Eve lại quay đi. Tiếng bàn phím lại vang lên lách cách.
Cô rót rượu, rồi đến đứng trước các màn hình. Dữ liệu xuất hiện gọn ghẽ, Eve trầm ngâm. Uy tín được đánh giá hàng đầu, trả nợ đúng hẹn, dè dặt và, cô cho là, những khoản đầu tư tương đối nhỏ. Chắc chắn tiền chi tiêu cho quần áo, quán rượu và nữ trang nhiều hơn trung bình. Nhưng có thị hiếu tốn tiền không phải là tội ác. Không phải là tội ác khi trả tiền mua. Thậm chí có căn nhà thứ hai cũng không phải là phạm tội hình sự.
Một số khoản đóng góp gây nguy hiểm cho một người phái Trung dung có đăng ký, nhưng vẫn không phải tội hình sự.
Eve nghe tiếng Roarke khẽ nguyền rủa nên ngoái nhìn. Nhưng anh đã cúi người trên bàn phím. Cô chắc chưa khi nào mình làm như thế. Thật kỳ lạ, cô hẳn đã không nghĩ Roarke có kỹ năng truy cập thủ công. Theo Feeney, đó hầu như là một nghệ thuật đã mất, ngoại trừ với các tay nhân viên kỹ thuật và đám tin tặc.
Thế nhưng ở đây Roarke - một con người giàu có, đầy đặc quyền, thanh lịch - đang lách cách gõ tìm một vấn đề thường được giao phó cho một nhân viên lười biếng, lương thấp và làm việc quá tải.
Trong một khoảnh khắc, Eve để bản thân mình quên đi công việc hiện thời và mỉm cười với Roarke.
“Anh biết không, Roarke, anh khá sắc sảo đấy.”
Eve nhận ra đây là lần đầu tiên cô thực sự làm Roarke ngạc nhiên. Anh ngẩng lên, ánh mắt thảng thốt, có lẽ trong vòng hai nhịp tim đập. Rồi nụ cười ranh mãnh hiện ra trong mắt. Nụ cười khiến mạch máu Eve loạn nhịp.
“Em sẽ phải làm tốt hơn thế, Trung úy. Anh đã đưa em vào được rồi.”
“Thế sao?” Sự phấn khích tràn ngập qua người Eve khi cô lao trở lại các màn hình. “Đưa lên đi.”
“Màn hình 4, 5, 6.”
“Thu nhập thuần của Simpson kìa.” Eve cau mày trước khoản thu nhập tổng. “Đúng rồi, không phải kia là tiền lương sao.”
“Một chút tiền lãi và cổ tức nhờ đầu tư.” Roarke cuộn trang. “Một ít tiền thù lao cho những lần xuất hiện trực tiếp và các bài diễn văn. Ông ta sống kín đáo, chỉ trong vòng khả năng của mình, theo sự trình bày của toàn bộ dữ liệu này.”
“Khỉ thật.” Eve nốc rượu. “Dữ liệu gì khác thế kia?”
“Với một phụ nữ sắc sảo thì đấy là một câu hỏi ngây thơ không tin nổi. Những tài khoản ngầm,” Roarke giải thích. “Hai bộ sổ kế toán là một phương pháp giấu tiền bất chính đáng tin cậy, đúng đắn và rất truyền thống.”
“Nếu có thu nhập bất chính, tại sao lại ngốc đến nỗi ghi thành tài liệu?”
“Một câu hỏi cho lịch sử. Nhưng người ta cứ làm. Ồ, phải, người ta cứ làm. Phải,” Roarke nói, trả lời câu hỏi không nói ra của cô về phương pháp kế toán của anh. “Dĩ nhiên anh có làm.”
Eve ném cho Roarke một cái nhìn gay gắt. “Em không muốn biết về nó.”
Roarke chỉ nhúc nhích vai. “Vấn đề ở chỗ, vì anh làm nên anh biết cách. Mọi thứ đều ở trên bảng đây, không phải thế sao?” Với vài câu lệnh, Roarke cho các báo cáo của IRS hòa nhập lên một màn hình. “Bây giờ chúng ta đi xuống một mức. Máy tính, Simpson, Edward T., tài khoản nước ngoài.”
“Không có dữ liệu được biết.”
“Lúc nào cũng có các dữ liệu khác mà,” Roarke thì thầm, không nao núng. Anh trở lại bàn phím, và cái gì đó bắt đầu kêu rền.
“Tiếng động gì thế?”
“Nó cho biết anh đang vấp một bức tường.” Như một người lao động, Roarke búng mở nút cổ tay áo, xắn tay áo lên. Cử chỉ này khiến Eve bật cười. “Và nếu có bức tường, tất có gì đó phía sau.”
Roarke tiếp tục làm việc bằng một tay và nhấp rượu. Khi lặp lại câu lệnh, câu trả lời đã thay đổi.
“Dữ liệu được bảo vệ.”
“A, giờ thì chúng ta tóm được nó rồi.”
“Làm sao anh có thể...”
“Suỵt,” Roarke ra lệnh lần nữa và xoa dịu Eve vào sự yên lặng đầy nôn nóng. “Máy tính, chạy các tổ hợp số và chữ cái để tìm mật mã.”
Hài lòng với tiến độ, Roarke đẩy ghế lùi lại. “Việc này sẽ mất chút thời gian. Sao em không đến đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.