Cách Thanh Mai Cưa Trúc Mã

Chương 5: Phiên Ngoại 2 Mạnh Đường





21.
Tôi chia tay Hà Trị năm tôi 24 tuổi.
Sau đó tôi không còn nhắc đến chuyện yêu đương, cha mẹ bắt đầu thu xếp cho tôi đi xem mắt, nhưng thật ra tôi thấy không sao cả.
Rốt cuộc cũng đã qua thời điểm tình yêu mãnh liệt nhất, nếu không ở bên nhau vậy thì chỉ có thể tìm một người sống một cuộc đời an ổn.
Nhưng lúc tôi còn chưa xem mắt, ba tháng sau đã gặp Hà Trị.
Ngày đó tan tầm tôi từ công ty trở về chung cư, đó là phòng thuê cùng anh ta đã bị tôi hủy đi.
Anh ta canh giữ ở cổng lớn chờ tôi, tôi làm như không thấy đi vào bên trong, lại bị anh nắm chặt tay rồi gắt gao ôm lấy.
Tôi tức giận giãy giụa, trừng mắt với anh ta: "Anh muốn làm gì!"
Hà Trị cọ cằm vào cổ tôi, anh ta từng chút từng chút hôn nhẹ lên mắt, khóe miệng tôi.
Tôi kháng cự không ngẩng đầu, anh ta liền dùng sức nắm cằm, chống lên trán tôi.
"Mạnh Đường, anh rất nhớ em."
Tôi tức giận đến cả người phát run, anh ta thế mà còn dám nói mấy lời này.
Tôi hung hăng đạp lên chân anh ta, anh ta đau đến mức lùi ra sau, sắc mặt âm trầm, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi lạnh lùng nói: "Tôi sợ anh nhớ sai người."
"Mạnh Đường..."
Tôi không đáp, rời đi không chút lưu tình, chỉ là sau khi về đến nhà đóng cửa lại, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.

22.
Ngày tôi đi xem mắt anh ta lại tới, muốn cản trở hôn nhân đại sự của tôi.
Mấy tháng liền hắn quấn lấy tôi không buông, nói cái gì mà lựa chọn anh lần này rất quan trọng.
Nhưng rốt cuộc đã bỏ lỡ.
Chờ đến khi anh ta thành công làm đối tượng xem mắt của tôi tức giận bỏ đi, tôi mới không nhịn được nữa dẫm lên chân anh ta, anh ta ngồi phía ngoài ngăn cản tôi rời đi, ý đồ chặn lại không cho tôi đi.
Không biết từ lúc nào, trên người anh ta mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, nhưng không hút thuốc ở trước mặt tôi.
Sắc mặt anh ta không tốt lắm, ánh mắt nhìn tôi đen nhánh như mực, trong đó chất chứa bao cảm xúc phức tạp.
"Mạnh Đường, em đừng nghĩ kết hôn với những người đó, anh còn chưa chết."
"Anh lúc trước không nói như vậy."
Hà Trị giật giật môi, sau một lúc lâu mới khàn khàn nói: "Mạnh Đường, anh kỳ thật vẫn luôn thích em, chỉ là chưa từng nghĩ tới, phần yêu thích này sẽ mãnh liệt như thế, cho đến mất đi mới biết, người trong lòng rời đi, còn chưa thể bày tỏ tâm ý."
Anh ta thấy chơi đủ rồi, khi không còn tìm được tình yêu nào ấm áp như vậy nữa, anh ta mới thấy lòng mình quạnh quẽ vô cùng.
Anh ta thích một người, từng tưởng rằng thân thể cùng tình yêu là hai phần riêng biệt, tình yêu sâu trong tim, chỉ thích được một người, mà thân thể là vật bên ngoài, là trêu ghẹo ong bướm, là thể xác dơ bẩn.
Hiện tại anh ta mới nhận ra, một bước sai, ngàn bước đều sai.
Anh ta nói lời này không khác nào chém vào tim tôi một nhát, cứ như muốn nói, em xem đi, chúng ta bỏ lỡ nhau là quá tiếc nuối.
Sớm biết có ngày này tại sao còn phải như thế?
Tôi đứng lên đẩy anh ta ra muốn rời đi, không muốn nghe anh ta nói lời vô nghĩa.
Nhưng anh ta lại cường ngạnh nắm chặt cổ tay tôi, tay của tôi theo quán tính chống lên ngực anh ta.
Anh ta bình tĩnh nhìn tôi, giọng nói trầm ổn mà có lực đạo: "Mạnh Đường, anh muốn cùng em kết hôn, lúc nào cũng được."
"Anh tình nguyện để em nắm chặt anh cả đời."
Lòng bàn tay tôi như chạm phải vật nóng bỏng tay, tôi đột nhiên rút tay, "Anh xứng sao?"
Đồng tử Hà Trị co lại, cả người chấn động.
Có lẽ tôi chưa từng nói chuyện với anh ta như thế.
"Hà Trị, tình yêu sẽ không chờ một ai."
23.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong tôi tính ngủ sớm một chút, lại không nghĩ rằng sẽ nhận được điện thoại của Hà Trị, lần đầu tiên ta không nhận, đối phương gọi ba lần liên tục tôi mới nghe máy.
"Có việc gì?"
"Không phải...!Hà Trị uống nhiều quá, cô tới xem chút đi, hắn vẫn luôn gọi tên cô, ăn vạ không đi, còn muốn tiếp tục uống rượu, nếu còn như vậy sẽ phải đi bệnh viện."
Tôi trầm mặc hồi lâu, "...!Ở đâu."
Quán bar bóng người hỗn độn, ta đến ghế dài phía trên tìm được anh ta, tên bằng hữu kia thấy tôi liền yên tâm, vì thế rời đi tìm cuộc chơi khác.
Ta nhíu mày nhìn anh ta: "Có thể đi không?"
Anh ta nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm: "Mạnh Đường..." Nói xong anh ta lảo đảo đứng dậy, ôm lấy tôi từng chút, mùi thuốc lá và rượu vây lấy tôi, mãi không tan hết.
Tôi đỡ anh ta đến khách sạn, vốn định vứt người ở đấy rồi đi, ai ngờ anh ta trực tiếp đẩy tôi lên giường, dùng thân mình đè lên tôi.
"Hà Trị!"
Thuốc lá và mùi rượu tràn ngập, tôi mới đầu còn giãy giụa, nhưng mãi không đẩy được anh ta ra.
Anh ta ở bên tai tôi lưu luyến nói: "Mạnh Đường, anh sai rồi..."
"Là anh có lỗi với em, thật xin lỗi..."
"Là anh sai rồi."
Hình như có cái gì thấm ướt rơi bên má tôi, tôi thất thần.
"Mạnh Đường..."
Anh ta gọi tên tôi một lần lại một lần, tôi dùng sức đẩy hắn, anh ta tựa hồ cũng cảm nhận được tôi kháng cự, liền chôn trong cổ tôi, một lần lại một lần nói lời xin lỗi.
Sau đó anh ta không lì lợm la liếm tôi nữa.
Mà tôi cũng buông rất nhiều.
Đơn giản là thích một người khi còn trẻ, mà người kia không phải chồng mình, vừa yêu vừa muốn vứt đi.
Tôi rất rõ ràng chính mình muốn cái gì, cũng rõ ràng chính mình không chịu đựng được cái gì.
Hà Trị, đã chạm vào điểm mấu chốt của tôi.
24.
Tôi nhận được điện thoại của Hạ Tranh vào năm thứ hai, cô nàng nhắc đến việc Lâm Úc An đính hôn, tôi khó tránh khỏi bật cười, hóa ra cô vẫn không buông được.
Tôi vốn tưởng rằng tôi cùng Hạ Tranh ai cũng không thể may mắn thoát khỏi, không đôi nào thuận lợi ở cùng một chỗ, nhưng cũng chỉ là tôi tưởng thôi.
Bởi vì một tháng sau, bọn họ đính hôn.

Tiệc đính hôn vừa bắt đầu, tôi gặp lại Hà Trị lần nữa sau nửa năm.
Anh ta trông có chút suy sụp, có lẽ là mất đi thần thái trong quá khứ, so với cái thần thái sáng láng thời niên thiếu lần đầu tiên gặp không giống nhau.
Thời gian trôi đi đã mài mòn góc cạnh của anh ta, chỉ có ánh mắt nhìn tôi vẫn trước sau như một, chưa bao giờ thay đổi quá nhiều.
Có lẽ chỉ có tôi là thay đổi.
Anh cùng tôi chạm chén rượu, tựa phi tựa tiếu nói: "Em thật sự cam tâm sao?"
"Mạnh Đường, em là người đầu tiên anh nguyện đào tim đào phổi như này."
"...!Anh không bỏ xuống được."
Tôi uống mấy ngụm rượu, sau khi vị rượu tinh tế tan đi trên đầu lưỡi mới ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt vẫn nhu hòa như cũ, tôi nhợt nhạt cười cười, "Hà Trị à, chính anh không biết..."
"Cùng anh ở bên nhau mấy năm nay, bởi vì anh phóng đãng, anh tính xấu, tôi cũng quá nhẹ nhàng với anh rồi."
"Anh không biết tôi tự ti, không biết tôi thấy gò bó, cũng không biết tôi và anh không phải cùng một loại người."
Tôi dừng một chút, "Hoặc là, anh hiểu con người thật của tôi sao?"
Anh ta yêu tôi, đơn giản chỉ vì tôi luôn thuận theo ỷ lại anh ta.
Hà Trị giật mình, phảng phất như bị đả kích to lớn, tay anh ta nắm chặt ly rượu, thần sắc căng chặt nhìn tôi thật lâu mới thốt ra lời: "Hóa ra...!Là vậy sao?"
Tôi nhìn anh ta thật sâu, sau đó buông ly rượu nghênh ngang rời đi.
Cuộc đời còn nhiều thứ tốt đẹp, tôi không thể dậm chân một chỗ mãi.
Hoàn toàn văn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.