Cách Để Trở Thành Phú Bà

Chương 3:




6
Sau mấy ngày ăn uống cùng nhau, dì Thẩm Vận và tôi đã trở thành bạn tốt.
Lúc đầu tôi nghĩ dì Thẩm Vận khá khó gần, nhưng thực ra dì ấy mắc chứng sợ xã hội, ngại nói chuyện với người lạ.
Bây giờ hai chúng tôi đã thân với nhau, chúng tôi bắt đầu chị chị em em cùng nhau hành Vân Gián.
Trong công ty Vân Gián là ông sếp quyền lực, nhưng giờ anh cũng phải chịu đựng để tôi leo lên đầu làm mưa làm gió.
Dì Thẩm Vận và tôi ngồi ăn trên ghế sô pha, trong khi Vân Gián phải đứng lau nhà.
"Mẹ! Trong nhà có robot quét dọn mà, tại sao con phải lau?" Vân Gián bắt đầu phàn nàn.
"Thế anh ở không làm gì? Bộ A Bôn không biết mệt sao?" A Bôn là tên tôi đặt cho bé người máy.
Vân Gián không dám nói ra, anh ấy bắt đầu trút giận lên tôi.
“Bỏ chân ra!” Vân Gián đá vào chân của tôi.
"Dì nhìn xem anh ấy hung dữ như thế nào, trước mặt dì đã như vậy, sau này anh ấy còn đánh con nữa thì sao?"
"Vân Gián! Sao con dám nói vậy với Tiểu Tri Tri, mau xin lỗi cho mẹ."
"Mẹ, con không có, con..."
Vân Gián muốn giải thích, nhưng khi dì Thẩm Vận cau mày, anh chỉ có thể ngoan ngoãn khuất phục.
"Xin lỗi, anh sai rồi."
“Sai chỗ nào?” Tôi giống như một kẻ xấu xa được nước làm tới.
"Ưng Tri Tri!"
“Được, được, em tha thứ cho anh.” Tôi vẫn phải nghĩ đến cuộc sống của mình sau khi trở lại công ty.
Hàng ngày tôi kiếm chuyện để hành Vân Gián.
Dì Thẩm Vận và tôi đang xem cuộc thi tuyển chọn mĩ nam, Vân Gián ở bên bưng trà.
Dì Thẩm Vận và tôi nhiệt tình cổ vũ cho cậu em trai mà chúng tôi yêu thích, còn Vân Gián phải gửi thông báo kêu gọi toàn bộ nhân viên của công ty bỏ phiếu.
Từ một nữ diễn viên có kỷ luật và lạnh lùng, dì Thẩm Vận đã trở thành một con cá muối* như tôi.
(người không có ước mơ, nhàm chán, vô tri)
Lúc đầu tôi mời dì Thẩm Vận tham gia cùng, nhưng dì từ chối.
Sau đó, dì lại là người cổ vũ quyết liệt hơn bất kỳ ai khác.
Trong vòng chung kết, dì Thẩm Vận và tôi ngồi trên ghế sô pha để xem truyền hình trực tiếp.
"Con nghĩ ai sẽ được bầu vào vị trí C?"
"Con nghĩ là Lâm Hoán!"
"Dì cũng nghĩ như vậy đó! Cục cưng Lâm Hoán cố lên, mẹ yêu con lắm!"
"Mẹ, con trai ruột của mẹ đang ở đây này, mẹ chú ý lời nói một chút."
“Hả?” Dì Thẩm Vận và tôi đồng thời nhìn anh ấy từ trên xuống dưới trong mười giây, rồi chúng tôi đồng thanh nói.
"Tri Tri, Vân Gián là một khúc gỗ, con phải chịu nhiều thiệt thòi khi ở bên nó rồi."
Vốn dĩ tôi muốn gật đầu đồng ý, nhưng thấy sắc mặt Vân Gián đen như đáy nồi, tôi chỉ có thể nói: "Anh ấy tốt với con lắm, con không sao đâu dì.”
"Dì nói trước cho con biết, Vân Gián là Vân Gián, dì là dì, sau này nếu như hai đứa chia tay, quan hệ giữa dì với con sẽ không thay đổi."
"Con còn đang chờ dì giới thiệu nhiều anh đẹp trai trong giới giải trí cho con kìa!"
"Đúng rồi! Cách đây không lâu, có một cậu nhóc mới vào nhóm của dì, để bữa nào dì hỏi wechat của thằng bé cho con."
"Đúng là chị tốt của..." Tôi muốn nói dì Thẩm Vận nhanh chóng gửi cho tôi, nhưng đã bị Vân Gián cắt ngang.
“Chương trình công bố kết quả kìa.”
Dì Thẩm Vận và tôi nhìn vào màn hình cùng một lúc, hoàn toàn quên mất chúng tôi vừa nói về điều gì.
Sau khi xem xong trận chung kết, dì Thẩm Vận trở về phòng, nhìn thời gian vẫn còn sớm, tôi và Vân Gián ngồi chọn phim để xem.
Tôi kết nối điện thoại với TV.
Ngay khi tôi mở phần mềm video, một thông báo đã thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên tôi phải nhấp vào chấm đỏ.
Tôi bấm vào thông báo: XXX đồng ý với bình luận của tôi: Muốn lấy tiền thưởng cũng khó, buổi tối ông sếp gian thương của tôi đi ngủ mắt nhắm mắt mở thay nhau canh gác cái két sắt.
Vân Gián: "???"
Tôi: Lạnh run, không dám lên tiếng.
Vân Gián: "Ai là ông sếp gian thương?"
Tôi: "Không phải anh, không phải anh, sao có thể là anh?! Anh Vân Gián, anh là ông chủ hào phóng nhất mà em từng gặp."
Vân Gián: "Thật sao?"
Tôi: "Tất nhiên, tất nhiên."
Nếu biết trước sẽ có chuyện thế này thì tôi đã về phòng xem phim rồi.
7
Mới sáng sớm tôi đã bị tiếng hét chói tai của dì Thẩm Vận đánh thức!
“A a a a a!”
“Bị gì bị gì?” Tôi dụi mắt chạy xuống lầu với cái đầu như cái ổ gà.
“Dì tăng thêm 8 cân* rồi!”
(1 cân ở Trung Quốc bằng 500g ở Việt Nam, 8 cân = 4kg)
V.ã.i, tôi còn tưởng là cháy nhà ấy.
Tôi dựa lưng vào tường nhắm mắt ngáp một cái, vừa chuẩn bị quay lại phòng để ngủ tiếp thì liền nghe dì Thẩm Vận bắt đầu lẩm bẩm một mình.
“Không được không được, mình phải giảm béo.”
“Một mình giảm cân thì không có động lực, biết làm sao bây giờ, phải rủ Tri Tri giảm cân chung với mình.”
“Tri Tri không đồng ý thì làm xao bây giờ? Không thì tí nữa lại bán thảm* một chút?!”
(tỏ vẻ đáng thương)
Dì Thẩm Vận đứng ở trong góc xoắn óc nghĩ, giống như đang tự hỏi có cách nào có thể thuyết phục tôi.
Tôi nhịn không được mà xen vào một câu: “Đừng nghĩ nữa, không thể nào đâu.”
“Con ở đây từ lúc nào vậy???” Dì Thẩm Vận kinh ngạc nhìn tôi “Vậy chẳng phải con đã nghe hết kế hoạch của dì rồi?!”
“Đương nhiên” tôi bình tĩnh gật đầu.
“Vậy con có đồng ý không?”
“Ha ha ha tất nhiên là không rồi. Dì đang nghĩ cái gì thế?”
“Vì sao?”
“Đương nhiên là vì con không phải là sao nữ rồi hehe” Tôi bắt đầu cười trên nổi đau của người khác.
“Làm ơn ~” Dì Thẩm Vận bắt đầu giả bộ đáng thương.
Lý trí mách bảo tôi nhất định phải từ chối, nhưng mà cứu....! Nữ thần nước mắt lưng tròng giả vờ đáng thương!
Bị sắc đẹp dụ dỗ nên tôi nhất thời miệng nhanh hơn não mà đồng ý.
“Được rồi!” Dì Thẩm Vận vui vẻ đi chuẩn bị đồ đạc.
Hậu quả của việc miệng nhanh hơn não chính là: còn chưa chạy được 10 phút tôi đã nằm nhoài trên mặt đất như một con chó ch.ếc.
“Mới đó đã không chịu được?” Vân Gián đứng ở bên cạnh, nhìn tôi từ trên xuống rồi giễu cợt nói.
Tôi vô lực phản bác nên đảo mắt một cái quay người đi mặt kệ anh.
Dì Thẩm Vận thấy tôi mệt thành như này, liền bảo tôi tập giãn cơ một chút.
Tôi lảo đảo tập theo dì Thẩm Vận.
Vân Gián ở bên cạnh cứ đi đi lại lại “Đây mà là tập yoga ư? Sao mà giống như đang cầu trời khấn phật em sắp không xong rồi vậy.”
Tôi không thích vận động lắm, cái loại mệt chết mệt sống lại còn bị Vân Gián chế giễu càng khiến tôi ứa người.
Tôi chả còn cách nào, bắt đầu cà nhây với Thẩm Vận nói Vân Gián đả kích lòng tự tôn của tôi, làm tổn thương tâm hồn mong manh íu đúi của tôi.
Vốn muốn nhân cơ hội để từ bỏ, không nghĩ tới dì Thẩm Vận lại không như bình thường mà ra lệnh cho Vân Gián phụ trách giám sát tôi.
Tôi:???
Tôi có lý do nghi ngờ Vân Gián tên c.hó chếc kia công báo tư thù, nhảy dây 5000 cái cộng thêm ép duỗi 20 phút.
Cuối cùng tôi run chân trở về phòng.
Sau khi tắm rửa thì đã khuya nên tôi quyết định đi xuống ăn một chút gì đó rồi đi ngủ.
Tôi đang lén mở tủ lạnh trong bếp thì đèn đột nhiên bật sáng.
Tôi khiếp sợ quay đầu nhìn lại thì thấy Vân Gián cũng giật mình.
Vân Gián mặc một cái áo choàng tắm dài, dây lưng lỏng lẻo có thể mơ hồ mà nhìn thấy cơ ngực đầy đặn cùng với từng khối cơ bụng rõ ràng.
Tôi nuốt nước bọt, nhìn một lượt từ trên xuống dưới sau đó không khống chế được ham mê nam sắc mà nhìn về phía anh, húyt sáo như một tên lưu manh.
“Em nhìn cái gì!” Vân Gián vội vàng kéo áo tắm lại, thẹn quá hóa giận mà cảnh cáo tôi, mơ hồ còn thấy vành tai anh đỏ ửng.
“Buổi tối không ngủ mà ở chỗ này dọa người?” Sợ anh ấy nổi giận nên tôi cáo trạng trước.
“Anh xuống lấy nước uống, ngược lại là em không phải đã nói cùng mẹ anh giảm cân sao? Hiện tại nửa đêm lại ăn vụng nếu như bị mẹ anh phát hiện.....”
“Anh uy hiếp em sao?!” Đồ đáng ghét!
“Vậy em có bị uy hiếp không?”
“Em sẽ không nhượng bộ.”
“À~” Vân Gián nghe vậy, quay đầu hướng về cầu thang lớn tiếng hô “Mẹ, mẹ có biết là Tri Tri......”
Lời còn chưa nói xong tôi đã nhảy lên lưng bịt miệng anh ấy lại.
Vân Gián một bên muốn thoát khỏi tôi một bên lại sợ làm tôi bị thương nên chỉ có thể vừa bảo vệ vừa kéo tôi ra.
Lôi lôi kéo kéo một hồi không biết Vân Gián vấp phải cái gì mất thăng bằng ngã về phía sau.
Một giây trước khi có nụ hôn thân mật với mặt đất Vân Gián cố lật người lại trở thành đệm thịt của tôi.
Cho nên hiện tại cảnh tượng chính là quần cáo của anh lấy bị hở ra một nửa mà tôi ngồi ở ngay trên bụng anh ấy, tay còn chống trước ngực anh ấy.
Vốn cũng không có chuyện gì nhưng mà vừa nghĩ tới lúc nãy nhìn thấy thân thể của Vân Gián, tôi cứng đơ người.
“Mẹ” Vân Gián nhìn phía sau lưng tôi gọi một tiếng.
Tôi từ từ quay đầu lại, liền thấy dì Thẩm Vận không biết từ bao giờ đứng ở cửa phòng bếp nhìn chúng tôi.
Tôi vừa định mở miệng giải thích, nhưng dì Thẩm Vận đột nhiên quay đầu lại hướng về cầu thang mà đi lên.
Vừa đi vừa lớn tiếng nói “Ai nha, đèn trong bếp sao lại hỏng rồi? Tối như vậy mẹ cái gì cũng nhìn không thấy, chờ ngày mai hết phong tỏa phải gọi người tới kiểm tra một chút.”
Này! Có cần phải cố ý như vậy không?
8
Tôi đã quên mất tôi và Vân Gián trở về phòng như thế nào, dù sao thì mọi người cũng sẽ chọn lọc quên đi một số trải nghiệm đáng xấu hổ.
Tất cả những gì tôi biết là sáng nay lúc tôi thức dậy, cả người đau ê ẩm.
Mệt quá, nếu không có kí ức tối qua, tôi còn tưởng mình đã đi xây Kim Tự Tháp.
Hôm nay là ngày gỡ bỏ phong tỏa, xuống lầu gặp lại Vân Gián, không biết vì sao mà tim tôi càng lúc đập càng nhanh đến nỗi không thể kiểm soát.
Cả hai chúng tôi nhìn nhau rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác.
Trong khi ăn sáng, dì Thẩm Vận cho tôi xem những đánh giá trực tuyến về chúng tôi.
[Kinh nghiệm biến mẹ chồng thành bạn thân]
[Nhìn nữ thần Thẩm Vận sa đoạ thành con cá muối như tôi.]
[+1 với lầu trên, nhưng như thế này mới đúng là thực tế.]
[Sau khi biết 7749 lí do biện hộ của Tri Tri, chứng thèm ăn của tôi trở nên chính đáng.]
[Vừa rồi tôi còn do dự khi gọi trà sữa, nhưng sau đó tôi nghĩ rằng trà có thể giải khát, sữa không có calo, uống vào sẽ giảm cân nên đã nhanh chóng đặt hàng!]
[Bộ dáng vận động của Tri Tri y chang tôi haha]

Dì Thẩm Vận đã có một lượng người hâm mộ nhất định, vì vậy tôi không thấy ngạc nhiên khi có nhiều cuộc thảo luận như thế.
Nhưng tại sao có nhiều người nói rằng tôi và Vân Gián rất ngọt ngào?
Ngọt ngào ở đâu, rõ ràng là tụi tui quánh nhau sứt đầu mẻ trán suốt thời gian qua?!
Lướt 8G, tôi thậm chí còn thấy một bài văn viết về CP Vân Gián và tôi.
Cô trợ lý ngây thơ và tổng tài bá đạo?
Tôi thấy nghi ngờ trạng thái tinh thần của cư dân mạng năm nay.
Điều này thậm chí còn khó tin hơn chuyện hồn Trương Hàn da An Lăng Dung*!
(Trương Hàn là nam tổng tài xuyên vào cơ thể An Lăng Dung đi tham gia tú, tranh sủng)
Ăn sáng xong, tôi và Vân Gián trở lại công ty.
Ngay khi tôi bước vào văn phòng, các đồng nghiệp của tôi đã nhìn tôi một cách kỳ lạ.
“Tôi nói sao cô dám tự tin vừa làm vừa chơi mỗi ngày, hoá ra cô là vợ của ông chủ.” Đồng nghiệp Tiểu Triệu, người thường ngày phè phỡn cùng tôi, thấy tôi đi đến bàn làm việc liền bắt đầu chất vấn.
Làm sao tôi có thể tự tin được, rõ ràng là lần nào tôi cũng chơi trong âm thầm, được chứ?!
Bên cạnh đó, ai có thể từ chối chuyện vừa làm vừa chơi mà cũng có lương chứ?
“Tôi không có, tôi không có, đừng nói nhảm.” Tôi lập tức phủ nhận ba lần.
"Ai cũng biết hết rồi, cô còn muốn giấu giếm sao? Cô tưởng bọn tôi không xem chương trình trực tiếp đó ư?"
"Không, là tại..."
“Ưng Tri Tri, vào văn phòng.” Tôi vừa định giải thích với đồng nghiệp thì Vân Gián gọi tôi vào văn phòng.
"Có chuyện gì?"
Vân Gián nhìn tôi chằm chằm không nói gì, một lúc lâu sau đột nhiên cười thành tiếng.
"Anh cười cái gì?"
"Bây giờ lá gan của em cũng lớn quá nhỉ, trước kia nhìn thấy anh liền muốn chui đầu xuống đất, hiện tại lại dám lớn tiếng với anh."
Tôi vốn định mở miệng biện hộ, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì quả nhiên là như vậy, trong khoảng thời gian này, quan hệ của tôi và Vân Gián ngày càng thoải mái.
"Biết làm sao được, giờ thân phận em lớn hơn anh rồi."
"Thân phận lớn?"
"Đúng vậy, em và dì, à không, em và chị Vận đã kết nghĩa, từ nay về sau anh phải gọi em là dì nhỏ."
“Dì nhỏ?” Vân Gián gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này.
“Ai da cháu trai, nay dì vội quá quên mất chuẩn bị bao lì xì cho cháu rồi.”
"Ưng Tri Tri!" Vân Gián tức giận quát.
“Vâng.” Tôi đã là nô lệ tư bản trong nhiều năm, nghe tiếng quát liền trả lời theo phản xạ.
Vân Gián chỉ nhìn tôi chằm chằm mà không nói lời nào, từng bước dồn tôi vào góc tường, toàn thân tôi bị bao trùm bởi hơi thở của anh ấy.
Tôi không tài nào rút lui được nữa, cả người trượt xuống góc tường.
Ánh mắt Vân Gián nhanh nhạy, hai tay thoăn thoắt đỡ lấy nách tôi như một đứa trẻ, thế là anh bế tôi lên.
Cái tư thế này.
Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm trong vài giây và quên cả di chuyển.
Chúng tôi vừa định thần lại đang chuẩn bị tách ra thì trợ lý bỗng mở cửa bước vào, "Giám đốc Vân, quý này..."
Tiểu Trần vừa nói vừa cầm tài liệu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một màn này, vội vàng cúi đầu xuống, "À, tài liệu này còn có vấn đề, em đi sửa....!"
Nói xong, Tiểu Trần lập tức mở cửa đi ra ngoài, còn ân cần treo tấm biển không làm phiền lên.
......
Tôi không nói nên lời nhìn chằm chằm vào Vân Gián, "Làm sao bây giờ, nhất định là bọn họ hiểu lầm."
“Hiểu lầm chính là hiểu lầm.” Vân Gián không để ý.
"Vậy sau này làm sao em chồng được nữa?!"
"Em đã có anh rồi, còn muốn tìm ai?"
"Chỉ là giả bộ thôi mà, đại ca đừng diễn sâu nữa..."
“Trong khoảng thời gian này anh...” Vân Gián muốn hỏi gì đó, lại bị tiếng chuông điện thoại của tôi cắt ngang.
Tôi lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là An Mông.
"Có chuyện gì vậy bảo bối?"
An Mông nhờ tôi giúp làm nhiệm vụ.
"Được, tối gặp."
Vừa cúp máy, tôi đã thấy Vân Gián nhìn mình chằm chằm.
"Ai?"
"Một... người bạn."
An Mông bảo tôi đừng nói cho Vân Gián biết chuyện của hai chúng tôi, dù sao cũng không có nữ phụ độc ác nào hợp tác với nữ chính, chúng tôi nên giữ nguyên hình tượng.
Vì vậy, khi Vân Gián hỏi tôi, tôi ấp a ấp úng không dám nói thật.
"Nhìn em vui quá nhỉ?"
Tôi gật đầu, tôi đã mường tượng ra cách sử dụng số tiền thưởng 10 vạn đó.
Biệt thự xe sang, một dàn trai đẹp bao quanh...Khung cảnh này toẹt vời đến mức tôi không nhịn cười được.
“Ưng Tri Tri!” Sắc mặt Vân Gián không tốt lắm.
Biểu cảm của Vân Gián liên tục thay đổi, có chuyện gì sao?
“Không có chuyện gì, em ra ngoài đi.” Vân Gián dựa vào sô pha, thần sắc có chút phiền muộn.
Tôi do dự một lúc, rồi đi ra ngoài mà không nói gì.
9
Tôi và An Mông quyết định bắt kịp tiến độ trong hai ngày này, dù sao chị ấy cũng bị phạt nhiều lần vì không hoàn thành nhiệm vụ kịp thời trong thời gian tôi cách ly.
Khi tôi gặp An Mông, chị ấy đeo kính râm, môi đỏ mọng và bước đi quý phái.
"Chị làm gì vậy? Chị tính thu mua quán cà phê này à?"
"Chị đang cố gắng để phù hợp với tạo hình nhân vật thôi."
An Mông ngồi xuống và chiếu bảng nhiệm vụ lên cho tôi xem.
Nhiệm vụ 3 khiến nữ chính gặp tai nạn xe.
"Cái này không được, em sợ đau!"
“Chị có cách này hay lắm!” An Mông vừa nói vừa kéo tôi đi tới một quảng trường nhỏ.
Bảy tám giờ ở quảng trường nhỏ đã tấp nập người qua lại, rất nhiều phụ huynh đưa con nhỏ đến đây chơi.
Nhiều đứa trẻ ba bốn tuổi đạp xe đạp trên con đường nhỏ.
An Mông kéo tôi vào một bên đường, đúng lúc một cậu bé đang đi xe đạp về phía tôi.
Tôi không biết tại sao, nhưng An Mông đột nhiên đẩy tôi về phía trước.
Tôi mất thăng bằng và ngã sấp mặt phía trước xe đạp, chỉ cách bánh trước 0,01 cm.
"Ai da, Tri Tri à, cô có sao không, bị đụng có xíu chắc không quá nghiêm trọng đâu nhỉ?" An Mông bắt đầu nói những điều vô nghĩa.
Tôi choáng váng, và đứa trẻ bày ra vẻ cũng sốc v.ãi chưởng.
Tôi ngạc nhiên trước "quỷ kế" của An Mông, vậy cũng được sao?
Thằng bé chắc phải ngạc nhiên trước sự vô liêm sĩ của tôi, tự nhiên va vào người một cậu bé bốn tuổi.
“Dì, dì làm như vậy là sai rồi.” Cậu bé thở dài, răn dạy tôi.
"A?"
"Dì muốn kiếm thì thì phải tìm người lớn, cháu còn nhỏ như vậy, một đồng cũng không có."
"Dì không......"
"Dì có thể đến chỗ chú của cháu, chú ấy mới mua một chiếc ô tô mới. Nhưng cháu nghĩ dì nên tìm một công việc. Mẹ cháu nói chặn đầu xe ăn vạ là phạm pháp, và thầy Vương nói con người ta nên kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình."
Vốn muốn chối cãi, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào, tôi chỉ có thể nghe cậu nhóc này giáo huấn mười phút đồng hồ.
An Mông cười ha hả rồi lôi tôi dậy. Đầu tôi choáng váng, bên tai vẫn còn văng vẳng "Mẹ cháu nói", "thầy Vương nói", "con người phải tự lực, tay làm hàm nhai"...
Sốc! Thiếu nữ 25 tuổi chặn đầu xe cháu bé 4 tuổi, nguyên nhân là...
"Đừng cười nữa, xem nhiệm vụ có thành công chưa."
Sau khi tôi nhắc nhở, An Mông mở bảng nhiệm vụ, nhiệm vụ thứ ba quả nhiên đã hoàn thành.
Thấy vậy, tôi thực sự muốn hỏi, đây là hệ thống trí tuệ nhân tạo hay là hệ thống thiểu năng vậy?
Tiếp theo là nhiệm vụ thứ 4, để nam chính biết nữ phụ hãm hại nữ chính, vạch trần bộ mặt thật xấu xa của nữ phụ!
Tôi và An Mông nhìn nhau, thương lượng xem ai sẽ là người gọi.
"Chị với Vân Gián lớn lên cùng nhau, chị gọi đi!"
"Em là bạn gái của anh ta, cho nên em gọi đi!"
"Nhưng chúng ta đang diễn!"
"Chị và anh ta không lớn lên cùng nhau. M.ẹ k.iếp, hồi tiểu học chị đi nước ngoài, trung học mới trở về, chị hoàn toàn không biết anh ta. Đừng tưởng chị không biết chuyện. Chị đã theo dõi chương trình phát sóng trực tiếp 14 ngày rồi!"
"Chuyện không như chị nghĩ đâu!"
"Đừng tưởng rằng chị không thấy, ánh mắt anh ta muốn dính lên người em rồi!"
"Cũng không phải dính như kẹo mạch nha, chị đừng suy nghĩ nhiều!"
"Nói tới mạch nha, tự nhiên chị thấy đói bụng, xong việc mình đi ăn lẩu đi."
Tôi vừa định thảo luận xem nên gọi món gì sau đó thì chợt nhớ ra là chúng tôi đang tranh luận.
"Đây không phải lúc suy nghĩ về việc ăn uống? Rốt cuộc ai gọi đây?"
"Hay oẳn tù tì?"
Ý kiến hay!
Tôi ra kéo, An Mông ra bao, cuối cùng An Mông đành phải thỏa hiệp.
Trong khi Vân Gián vội vã chạy đến, An Mông, cậu bé và tôi đang ngồi trên ghế dài ăn bánh.
"Ưng Tri Tri" Vân Gián chạy rất nhanh, đầu tóc bù xù, thở hổn hển gọi tên tôi.
“Em không sao chứ?” Anh cẩn thận kiểm tra toàn thân tôi, thấy không có vết thương nào thì thở phào nhẹ nhõm.
"Chuyện gì xảy ra, tài xế đâu?"
“Chính là tên nhóc này.” Tôi chỉ vào cậu bé đang ngồi bên cạnh mình với nước sốt bánh kếp trên khóe miệng.
Cậu bé không quan tâm chút nào, vẫn đang cặm cụi gặm bánh và đung đưa chân.
Nhìn thấy cảnh này, Vân Gián cũng sửng sốt, "Chuyện quái gì vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.