Các Nam Chủ À Ta Chỉ Là Nữ Phụ Nho Nhỏ

Chương 2: Ta là....nữ phụ sao




-Ưm...đau đau đau-Hoàng Thiên Tuyết vừa mở mắt ra đã cảm nhận được toàn thân đau nhức khinh khủng.Quái lạ,cô chỉ trượt chân té thôi mà làm như là té từ lầu ba xuống hay sao mà đau dữ vậy nè
-Tiểu Tuyết con tĩnh rồi-1 người phụ nữ khoảng 30~40 tuổi gì đó đang khóc bên cạnh cô
-Cô....là ai-Hoàng Thiên Tuyết thắc mắc hỏi
-Tiểu...tiểu tuyết đừng làm...làm mẹ sợ-Người phụ nữ đó hoảng hốt nói
-Mẹ-Hoàng Thiên Tuyết rùng mình 1 cái.Mẹ sao,cô làm gì có mẹ.Nghe chú cô nói là ba mẹ cô đã mất rồi mà
-Bác à con tên là gì vậy-Hoàng Thiên Tuyết cảnh giác nói.Đúng vậy,cô mong là đừng trúng phải cái tên đó.Cái tên mà ám ảnh cô từ cái ngày đọc truyện cho đến nay
-Con hỏi gì kì vậy.Con là Thiên Tuyết con gái của mẹ-Người phụ đó nhíu mày nói
-Vậy còn họ thì sao ạ-Hoàng Thiên Tuyết mong là đừng trúng ngay cái họ đó
-Con họ Trần-Người phụ nữ đó cứ nghe cô hỏi là trả lời
-Trần.....Thiên Tuyết-Rầm,không thể tin được cái tên này không phải là tên của cái cô nữ phụ trong truyện mà Hứa Vy Vy viết sao.Chẵng lẽ,cô xuyên qua sao
-Tiểu Tuyết con sao vậy-Người phụ nữ lo lắng hỏi cô
-Con không sao mẹ yên tâm-Hoàng Thiên Tuyết nghĩ thôi thì cứ nhận đại đi ở thế giới kia cô không có ba,có mẹ.Nhưng bây giờ,có mẹ rồi ngu gì không nhận
-Được rồi,con nghĩ ngơi đi khi nào khoẻ thì con có thể xuất viện-Mẹ cô xoa đầu cô dịu dàng nói
(Tới đây mình kêu là Trần Thiên Tuyết luôn nha)
-Dạ-Bây giờ Trần Thiên Tuyết chẳng biết gì thêm ngoài việc trọng đại của cô đó là NGỦ
Sau khi ngủ xong Trần Thiên Tuyết chẳng biết làm gì nên lên sân thượng để hóng mát
-Tại sao cô lại ở đây-1 giọng nam tính kèm theo sự kinh thường vang lên sau lưng cô.Trần Thiên Tuyết vừa quay người lại thì mắt cô sáng rực lên.Trước mặt cô là 1 chàng trai cao khoảng 1m75,mái tóc màu bạch kim.Mặt 1 bộ vest màu đen sang trọng và quý phái.Áo sơ mi mở hai nút đầu lộ ra bờ ngực rắn chắc.Khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô.Trời ơi,quả thật là mỹ nam sao lại có thể đẹp đến như vậy
-Trần Thiên Tuyết cô định loạn luân với tôi à-Anh ta nhếch môi lạnh giọng nhìn cô
-Anh....là ai-Rầm,2 từ”loạn luân”như sét đánh ngang tai cô.Loạn luân sao,theo logic của cô thì chắc chắn người này là người được ba mẹ của thân chủ nhận về nuôi-Trần Hạo Thiên đây sao.
-Trần Thiên Tuyết cô định giả điên với tôi đấy à-Trần Hạo Thiên nắm chặt tay cô cười lạnh nói
-Đau...đau quá-Trần Thiên Tuyết cố giãy giụa thoát ra khỏi anh
-Cô cũng biết đau à.Vậy khi cô làm với Tiểu Mai cô có từng nghĩ em ấy có đau đến mức nào hay không-Trần Hạo Thiên không ngừng hét vô mặt cô
-TÔI KHÔNG BIẾT,kHÔNG BIẾT CÁI GÌ HẾT-Trần Thiên Tuyết cũng không phải dạng vừa mà hét lại rồi cắn vào tay anh.Do cắn mạnh nên anh buông cô ra.Nhân cơ hội cô chạy đi.Kể từ giờ phút này,cô đang chạy như chưa từng được chạy.Đến phòng,cô nhìn thấy mẹ với 1 người đàn ông đang ngồi nói chuyện với nhau
-Mẹ à-Trần Thiên Tuyết mỉm cười với bà rồi nhìn sang người đàn ông rôi hỏi-Ai vậy mẹ
-Ba con-bà nhìn ông rồi nhìn cô
-Ba-Trần Thiên Tuyết nhìn ông rồi rồi hai hàng nước mắt rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô.Cô chạy lại ôm hai người khóc nức nở
-Tiểu Tuyết con làm sao vậy-ông xoa đầu cô lo lắng hỏi
-Con...xin lỗi-Trần Thiên Tuyết tự nhiên lại cảm thấy có lỗi với hai người.Có thể là do thân chủ chăng
-Ngoan đừng khóc nữa.Ngày mai con có thể xuất viện rồi-bà an ủi cô
-Có thật không mẹ-Trần Thiên Tuyết mừng rỡ nói
-Ừ-hai ông bà nhìn cô bằng ánh mắt đầy trìu mến.Cả ba người nói chuyện suốt cả đêm mà quên cả ngủ
---Nam chủ thứ 1 đã lên sàn rồi các nàng ơi.Chap sau,nữ chủ và hai nam chủ nữa sẽ xuất hiện.Chúc các nàng đọc vui vẻ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.