*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
BỊ GIẾT BỞI TARTARUS không có vẻ giống một vinh dự cho lắm.
Khi nhìn vào cái mặt xoáy nước đen ngòm của lão, cô quyết định rằng mình thà chết theo một cách ít đáng nhớ còn hơn – như là ngã cầu thang, hay là ra đi lặng lẽ trong một giấc ngủ ở tuổi tám mươi, sau một cuộc đời thanh bình với Percy. Chuẩn đấy, như thế rất tuyệt.
Đây không phải là lần đầu tiên Annabeth đối mặt với một kẻ thù mà cô không thể đánh bại bằng sức mạnh. Bình thường, đây là lúc để cô câu giờ với một cuộc tán gẫu thông minh theo phong cách Athena.
Ngoại trừ việc là cô không thể nói. Cô còn chẳng thể ngậm mồm lại. Tất cả những gì cô biết, là cô đang chảy dãi tệ như Percy vẫn bị lúc cậu ta ngủ.
Cô lờ mờ nhận thức được rằng đội quân quái vật vẫn đang quay cuồng xung quanh cô, nhưng sau tiếng rống chiến thằng ban đầu thì tất cả đã rơi vào im lặng. Annabeth và Percy đáng lẽ bây giờ đã bị xé ra thành từng mảnh rồi. Thay vào đó, bọn quái vật giữ khoảng cách, chờ đợi Tartarus hành động.
Vị thần của hố sâu uốn ngón tay, thử bộ móng vuốt sáng bóng. Lão không có biểu cảm trên mặt, nhưng vai lão thẳng ra như thể rất hài lòng.
Có hình dạng cụ thể cũng hay, lão ngâm nga. Ta có thể moi ruột các ngươi ra.
Giọng lão như là phát âm ngược – như thể các từ ngữ bị hút vào trong cái xoáy trên mặt lão chứ không phải là thoát ra. Thực tế, hình như mọi thứ đều bị hút vào khuôn mặt của vị thần này – ánh sáng lờ mờ, các đám mây độc, bản thể của các con quái vật, kể cả sự sống mong manh của Annabeth. Cô nhìn quanh và nhận ra tất cả các vật thể trên vùng đồng bằng rộng lớn này đều đã tỏa ra một cái đuôi hơi nước – tất cả đều bốc về phía Tartarus.
Annabteth biết rằng mình phải nói một cái gì đó, nhưng mà bản năng của cô lại bảo cô trốn đi, từ chối làm bất cứ điều gì có thể làm thu hút sự chú ý của vị thần.
Bên cạnh đó, cô có thể nói cái gì đây? Lão sẽ không được yên đâu!
Như thế không đúng. Cô và Percy sống sót được lâu đến thế này chỉ bởi vì Tartarus còn đang tận hưởng hình hài mới của lão. Lão muốn cái thú vui được xé xác họ ra theo nghĩa đen. Nếu mà Tartarus muốn, Annabeth không nghi ngờ gì việc lão có thể hút sạch sự tồn tại của cô trong một nốt nhạc, dễ dàng như lúc lão làm bay hơi Hyperion và Krios. Liệu còn có thể có sự tái sinh nào sau vụ đấy? Annabeth không hề muốn tìm hiểu.
Bên cạnh cô, Percy làm một việc mà cô chưa bao giờ thấy cậu làm. Cậu đánh rơi kiếm. Thanh kiếm chỉ đơn giản tuột ra khỏi tay cậu và đập xuống đất xoảng một cái. Màn Tử Sương không còn phủ trên mặt cậu, nhưng trên mặt cậu vẫn còn làn da của một cái xác khô.
Tartarus lại huýt một cái nữa – có khả năng là đang cười.
Nỗi sợ của các ngươi có mùi tuyệt lắm, vị thần nói. Ta đã hiểu cái thống khoái của việc có một thân xác thực sự vơi mọi giác quan. Có khi Gaia yêu dấu của ta đúng, muốn thức dậy khỏi giấc ngủ say.
Lão xòe bàn tay tím khổng lồ ra và đáng lẽ đã bứng Percy lên như nhổ cỏ dại, nhưng Bob cắt ngang.
‘Cút đi!’ Ông Titan giơ giáo chĩa vào vị thần. ‘Ngươi không có quyền!’
Quyền? Tartarus quay qua. Ta là chúa tể của mọi tạo vật bóng tối, Iapetus bé nhỏ à. Ta có thể làm bất cứ thứ gì ta thích.
Khuôn mặt lốc xoáy đen của hắn xoay nhanh hơn. Tiếng rít khủng khiếp đến nỗi Annabeth phải ngã quỵ gối xuống và bịt chặt lấy tai. Bob lảo đảo, làn hơi năng lượng sống của ông bốc dài thêm ra, bị hút về phía mặt của vị thần.
Bob gầm lên thách thức. Ông xông tới và đâm mạnh ngọn giáo của mình vào ngực Tartarus. Nhưng trước khi ngọn giáo có thể chạm đến, Tartarus đã đập văng Bob sang một bên như thể đập một con côn trùng quấy rầy. Ông Titan nằm đo ván.
Tại sao ngươi lại không tan ra? Tatarus trầm ngâm. Ngươi chẳng là cái gì cả. Ngươi còn yếu hơn cả Krios và Hyperion.
‘Tôi là Bob,’ Bob nói.
Tartarus rít. Là cái gì? Bob là cái gì?
‘Tôi chọn trở nên khá hơn Iapetus,’ Ông Titan nói. ‘Ông không điều khiển được tôi đâu. Tôi không giống như anh em của tôi.’
Cái cổ áo của bộ áo lao công rớt ra. Bob Nhỏ trượt xuống. Chú mèo con tiếp đất phía trước chủ nhân, rồi cong lưng và rít lên với chúa tể của chốn thăm thẳm.
Trước mắt Annabeth, Bob nhỏ bắt đầu lớn lên, toàn thân nhấp nháy cho đến khi chú mèo con bé nhỏ trở thành một con hổ răng kiếm xương trong lờ mờ to lớn đầy đủ kích cỡ.
‘Còn nữa,’ Bob tuyên bố, ‘Tôi có một chú mèo rất ngoan.’
Bob Không-Còn-Nhỏ bật nhảy lao vào Tartarus, bấu ngập vuốt vào bắp đùi Tartarus. Chú hổ thoăn thoắt trèo lên chân lão, thẳng vào trong cái váy xích của vị thần. Tartarus nhảy chồm chồm và hú lên, hiển nhiên là không còn thống khoái với việc có một hình dạng thật. Trong lúc đó, Bob đâm mạng ngọn giáo vào sườn vị thần, ngay bên dưới giáp ngực.
Tartarus rống lên. Hắn vung tay đập Bob, nhưng ông Titan đã lùi ra ngoài tầm đánh. Bob bật các ngón tay ra. Ngọn giáo của ông tự giật ra khỏi thịt của vị thần và bay ngược trở lại tay Bob, là Annabeth nuốt ực một cái ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng cây chổi lại có thể có nhiều chức năng hay ho đến thế. Bob nhỏ rơi ra khỏi váy của Tartarus. Chú chạy đến bên chủ nhân, hai cái nanh kiếm ròng ròng máu thánh màu vàng.
Ngươi sẽ chết đầu tiên, Iapetus, Tartarus quyết định. Rồi sau đó, ta sẽ thêm linh hồn của ngươi vào bộ giáp của ta, nơi nó sẽ từ từ phân rã, hết lần này tới ần khác, trong đau đớn vô tận.
Tartarus đấm tay vào giáp ngực. Những khuôn mặt trắng đục cuộn xoáy trong kim loại, gào thét trong im lặng đòi thoát ra.
Bob quay lại Percy và Annabeth. Người khổng lồ Titan toe toét cười, một biểnucảm mà chắc chắn không phải là phản ứng của Annabeth trước lời đe dọa sẽ phải chịu đau đớn vĩnh viễn.
‘Qua Cửa đi,’ Bob nói. ‘Tôi sẽ đối phó với Tartarus.’
Tartarus ngửa đầu ra sau và gầm lên – tạo ra một lực hút lớn đến nỗi con quái bay gần nhất bị kéo vào cái mặt xoáy của lão và bị nghiền nhỏ ra.
Đối phó với ta? Vị thần châm chọc. Ngươi chỉ là một tên Titan, một đứa con yếu ớt của Gaia! Ta sẽ ngươi phải khốn khổ với sự kiêu ngạo của của ngươi. Và còn với mấy tên bạn phàm nhân bé tí xíu của ngươi…
Tartarus khoát tay về phía đội quân quái vật, ra hiệu cho chúng tiến tới. TIÊU DIỆT BỌN NÓ.