*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
MẶC KỆ CÁI NÓNG GIỮA TRƯA và cơn bão năng lượng chết ác liệt, vẫn có một nhóm du khách leo lên đống tàn tích. May mắn là họ không đông lắm và họ không thèm nhìn nhóm á thần đến lần thứ hai.
Sau khi những trải nghiệm với đám đông ở Rome, Frank đã thôi không quá lo về việc bị chú ý. Nếu họ có thể bay tàu chiến vào Đấu trường Colosseum với máy bắn lửa mà không cả làm tắc đường, cậu nhận ra rằng họ có thể thoát khỏi mọi thứ.
Nico dẫn đường. Lên đến đỉnh đồi, họ trèo qua một bức tường cổ còn sót lại và leo xuống một cái rãnh khai quật. Cuối cùng họ đến một cái cổng vòm đá dẫn thẳng vào sườn đồi. Cơn bão năng lượng chết hình như được hình thành ngay trên đầu họ. Nhìn lên những xúc tu bóng tối cuộn tròn đó, Frank cảm thấy như bị kẹt dưới đáy của một cái toa lét đang xả nước. Việc đó thực sự không làm cậu đỡ lo hơn tí nào.
Nico quay lại đối diện với nhóm. ‘Từ đây, sẽ khó khăn đấy.’
‘Tuyệt,’ Leo nói. ‘Bởi vì từ nãy đến giờ mình chán sắp gục rồi đây.’
Nico nhìn Leo trừng trừng. ‘Chúng ta sẽ xem xem anh còn giữ được tính hài hước đó trong bao lâu. Nhớ điều này, đây là nơi khách hành hương đến để giao tiếp với tổ tiên quá cố. Dưới lòng đất, mọi người có thể sẽ thấy những điều khó mà chịu được, hay nghe những giọng nói cố dẫn ta đi lạc trong đường hầm. Frank, anh có giữ những chiếc bánh lúa mạch không?’
‘Gì cơ?’ Frank đang nghĩ về bà và mẹ cậu, tự hỏi liệu họ có hiện ra với cậu không. Lần đầu tiên trong ngày, hai giọng nói của Mars và Ares lại bắt đầu cãi nhau sâu trong đầu cậu, tranh luận về các loại chết chóc bạo lực mà họ yêu thích.
‘Chị giữ những cái bánh,’ Hazel nói. Cô rút ra những cái bánh quy đại mạch họ làm từ lúa mạch mà Triptolemus đã cho họ ở Venice.
‘Ăn đi,’ Nico khuyên.
Frank nhai cái bánh quy của cái chết mà cố không nghẹn. Nó gợi cậu nhớ đến một cái bánh quy làm với mùn cưa thay vì đường.
‘Yum,’ Piper nói. Đến cả con gái nữ thần Aphrodite cũng không thể tránh làm mặt xấu.
‘Được rồi.’ Nico nuốt xuống miếng bánh cuối cùng. ‘Chúng sẽ bảo vệ chúng ta khỏi chất độc.’
‘Độc á?’ Leo hỏi. ‘Mình bỏ lỡ mất độc à? Bởi vì mình thích chất độc.’
‘Sớm thôi,’ Nico bảo đảm. ‘Hãy bám sát lấy nhau, và có thể chúng ta sẽ tránh được không bị lạc hay phát điên.’
Sau lời nhắc nhở hạnh phúc đó. Nico dẫn họ xuống lòng đất.
Đường hầm xoắn ốc thoai thoải xuống dưới, trần hầm được chống bằng những hàng cột đá trắng gợi Frank nhớ đến bộ khung sường của con cá voi.
Trong lúc họ đi, Hazel lướt tay qua vết xây cất. ‘Đây khôi phải là một phần của ngôi đền,’ cô thì thầm. ‘Đây là…tầng hầm của một thái ấp, được xây khoảng cuối thời Hy Lap.’
Frank thấy thật lạ lùng cái cách mà Hazel có thể biết nhiều thứ thế về một nơi chốn dưới lòng đất chỉ bằng cách ở trong đó. Cậu chưa từng thấy cô nhầm bao giờ.
‘Một thái ấp?’ cậu hỏi. ‘Xin đừng có nói với mình rằng chúng ta đang ở sai địa điểm.’
‘Ngôi nhà Hades ở bên dưới chúng ta,’ Nico bảo đảm với cậu. ‘Nhưng mà Hazel đúng đó, những tầng trên này mới hơn nhiều. Khi các nhà khảo cổ khai quật nơi này lần đầy tiên, họ nghĩ rằng sẽ tìm được Đền Chiêu Hồn. Rồi họ nhận ra rằng tàn tích này quá mới, nên họ quyết định rằng đã tìm nhầm chỗ. Họ đã đúng từ đầu. Họ chỉ không đào đủ sâu thôi.’
Họ rẽ ở một khúc quanh và dừng lại. Trước mặt họ, đường hầm kết thúc bởi một tảng đá lớn.’
‘Một cái hang sập?’ Jason hỏi.
‘Một bài kiểm tra,’ Nico nói. ‘Hazel, chị có lãnh cái vinh hạnh này không?’
Hazel bước lên. Cô đặt tay lên tảng đá và đá tảng tan vụn thành bụi.
Cả đường hầm rung chuyển. Những vết nứt toạc ra qua suốt trần hầm. Trong một thời khắc hoảng loạn, Frank tưởng tượng rằng họ sẽ bị đè bẹp dưới hàng tấn đất đá – một cái chết đáng thất vọng, sau tất cả những gì họ đã trải qua. Rồi cơn rung chấn ngừng lại. Đất đá yên vị.
Những bậc cầu thang cong sâu hơn suống lòng đất, trần vòm được nâng đỡ bằng những hàng cột lặp đi lặp lai, càng ngày càng gần nhau hơn và được tạc từ đá đen bóng. Những thanh vòm nhỏ dần làm Frank thấy chóng mặt, như thể cậu đang nhìn vào một cái gương phản chiếu không ngừng. Sơn trên tường là những hình vẽ thô sơ về những đàn gia súc đen tiến xuống dưới.
‘Mình thực sự không thích bò,’ Piper lẩm bẩm.
‘Đồng ý,’ Frank nói.
‘Chúng là gia súc của Hades,’ Nico nói. ‘Chỉ là một biểu tượng của –‘
‘Nhìn kìa.’ Frank chỉ.
Trên bậc cầu thang đầu tiên, một ly rượu vàng lấp lánh. Frank khác chắc rằng nó không ở đấy một giây trước. Trong cái cốc đầy một thứ chất lỏng xanh lá cây thẫm.
‘Hoan hô,’ Leo gượng nói. ‘Mình đoán rằng đó là món độc dược của chúng ta.’
Nico bưng cốc rượu lên. ‘Chúng ta đang đứng ở lối vào cổ xưa của Đền Chiêu Hồn. Odysseus đã từng đến đây, và hàng tá các anh hùng khác, tìm kiếm một lời khuyên từ những người chết.’
‘Những người chết đó có khuyên họ phắn đi ngay lập tức không?’ Leo hỏi.
‘Mình thấy ổn với điều đó.’ Piper thừa nhận.
Nico uống cốc rượu, rồi mời Jason. ‘Anh đòi hỏi em tin tưởng và mạo hiểm? Thế thì, mời anh, con trai thần Jupiter. Anh tin em đến đâu?’
Frank không chắc Nico đang nói về chuyện gì, nhưng Jason không hề do dự. Cậu ta nhận lấy chiếc cốc và uống.
Họ chuyền nó vòng quanh, mỗi người uống một ngụm độc. Trong khi đợi đến lượt, Frank cố ngăn không cho chân mình run và ruột mình không nhộn nhạo. Cậu tự hỏi bà cậu sẽ nói gì khi nhìn thấy cậu như thế này.
Đồ ngốc Fai Trương! Bà chắc chắn sẽ mắng. Nếu tất cả bạn bè con cùng uống độc dược, con có uống cùng không?
Frank uống cuối. Vị của chất lỏng xanh gợi cậu nhớ đến nước táo hỏng. Cậu nốc cạn ly rượu. Nó hóa thành khói trong tay cậu.
Nico gật đầu, hiển nhiên là hài lòng. ‘Chúc mừng. Giả sử chất độc không giết chết chúng ta, chúng ta sẽ tìm đươc đường qua tầng đầu tiên của Đền Chiêu Hồn.’
‘Chỉ mỗi tầng đầu tiên thôi á?’ Piper hỏi.
Nico quay sang Hazel ra hiện xuống cầu thang. ‘Chị dẫn đường đi.’
Chẳng bao lâu sau, Frank đã hoàn toàn lạc đường. Những bậc thang chia ra những hướng khác nhau. Mỗi lần Hazel chọn một lối, những bậc thang lại chia ra. Họ chọn đường của họ đi qua những đường hầm chằm chịt và những phòng lăng đẽo thô trông giống hệt nhau – những bức tường được khắc những hốc đất chắc đã từng giữ những xác chết. Vòm trên những cánh cửa được vẽ những con bò đen, cây dương trắng và cú.
‘Anh tưởng rằng con cú là biểu tượng của Minerva chứ,’ Jason thì thầm.
‘Cú mèo cũng là một trong những con vật thiêng của Hades,’ Nico nói. ‘Tiếng kêu của nó mang điềm xấu.’
‘Lối này.’ Hazel chỉ vào một cánh cửa trông giống hệt những cái khác. ‘Đó là cái duy nhất sẽ không sập lên đầu chúng ta.’
‘Thế thì đó là sự chọn tốt đấy,’ Leo nói.
Frank bắt đầu cảm thấy như thể đang rời bỏ thế giới người sống. Da cậu râm ran, và cậu thắc mắc liệu đó có phải là tác dụng phụ của món độc dược hay không. Cái túi với mảnh củi của cậu trịu nặng hơn trên thắt lưng. Trong ánh lóe kì lạ của những vũ khí ma thuật, các bạn cậu trông như những con ma nhấp nháy.
Khí lạnh lướt qua mặt cậu. Trong tâm trí, Ares và Mars đã im lặng, nhưng Frank nghĩ rằng cậu nghe thấy những giọng nói thì thầm bên hành lang, vẫy gọi cậu xoay chuyển lời nguyền, đến gần hơn và nghe họ nói.
Cuối cùng họ đến một cái cổng vòm khắc những hình xương sọ người – hay có lẽ chúng là xương sọ người gắn vào đá. Trong ánh sáng tím từ cây trượng Diocletian, những hố mắt trống rỗng như đang chớp chớp.
Frank suýt nữa cộc vào trần nếu như Hazel không đặt tay lên tay cậu.
‘Đây là lối vào tầng hai,’ cô nói. ‘Em nên nhìn qua trước.’
Frank không nhận ra rằng mình vừa đi về phía cổng vòm.
‘Ờ, đúng rồi…’ Cậu tránh đường cho cô
Hazel lần ngón tay dọc những hộp sọ khắc. ‘Không có bẫy trên cổng, nhưng có gì đó kì lạ ở đây. Linh cảm lòng đất của em nó – nó mập mờ, như có ai đó ngăn cản em, che giấu những gì phía trước chúng ta.’
‘Mụ phù thủy Hecate đã cảnh báo với em?’ Jason đoán. ‘Cái mụ Leo thấy trong giấc mơ? Tên mụ ta là gì nhỉ?’
Hazel cắn cắn môi. ‘Không nhắc đến tên mụ ta sẽ an toàn hơn. Nhưng phải giữ cảnh giác đấy. Một điều duy nhất em chắc: từ điểm này, cái chết sẽ mạnh hơn sự sống.’
Frank không chắc làm sao mà cô biết được điều đó, nhưng cậu tin cô. Những giọng nói trong bóng tối có vẻ như thì thầm to hơn. Cậu nhin thấy những cái bóng lướt qua trong bóng tối. Theo cái cách mà mắt các bạn cậu liên tục liếc xung quanh, cậu đoán rằng họ cũng nhìn thấy điều gì đó như mình.
‘Bọn quái vật đâu hết rồi?’ Cậu thắc mắc thành tiếng. ‘Mình nghĩ rằng Gaia phải có một đội quân giữ cánh Cửa chứ.’
‘Chịu,’ Jason nói. Làn da nhợt nhạt của cậu nhìn xanh như là độc dược trong cốc rượu. ‘Lúc này mình gần như muốn một trận đấu trực diện hơn.’
‘Cẩn thận với những gì mình ước đấy, anh bạn.’ Leo triệu hồi một quả cầu lửa trên tay, và lần này Frank thực sự vui mừng khi nhìn thấy lửa. ‘Với mình, mình không muốn có ai ở nhà đâu. Bọn mình đi vào, tìm Percy và Annabeth, phá hủy Cửa Tử và đi ra. Có lẽ nên dừng ở cửa hàng quà lưu niệm.’
‘Chuẩn đấy,’ Frank nói. ‘Đấy là những chuyện sẽ xảy ra.’
Cả đường hầm rung chuyển. Xà bần rơi như mưa từ trên trần.
Hazel nắm chặt tay Frank. ‘Nguy hiểm quá,’ cô thì thầm. ‘Các hành lang này không chịu được lâu nữa đâu.’
‘Cửa Tử lại vừa mới mở ra,’ Nico nói.
‘Nó xảy ra sau mỗi mười lăm phút,’ Piper để ý.
‘Mỗi mười hai phút,’ Nico chữa lại, nhưng không giải thích vì sao cậu lại biết. ‘Chúng ta nên nhanh lên. Percy và Annabeth đang ở rất gần rồi. Họ đang gặp nguy hiểm. Em có thể cảm nhận thấy.’
Càng vào sâu, đường hầm càng mở rộng. Trần nhà cao lên đến sáu mét, trang trí bằng những bức họa tỉ mỉ những con cú đậu trên những cành dương trắng. Không gian rộng thêm đáng ra phải làm Frank cảm thấy khá hơn, nhưng tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến toàn là những tình huống chiến thuật. Các đường hầm đủ rộng để chứa những con quái lớn, kể cả bọn Gigantos. Các góc khuất ở khắp mọi nơi, hoàn hảo cho phục kích. Bọn họ có thể dễ dàng bị đánh táp sườn hay bao vây. Họ không có kế hoạch rút lui nào khả thi.
Toàn bộ bản năng của Frank đều bảo cậu rằng cậu nên chuồn ngay khỏi những đường hầm này. Nếu không nhìn thấy con quái nào, thế chỉ có nghĩa rằng chúng đang ẩn nấp, chờ đợi để bung ra một cạm bẫy. Cho dù biết thế nhưng Frank lại chẳng có thể làm được gì. Họ phải tìm ra Cửa Tử.
Leo giữ ngọn lửa của cậu gần với bức tường. Frank thấy những hình vẽ bậy từ thời Hy Lạp cổ xước đầy mặt đá. Cậu không thể đọc chữ Hy Lạp cổ, nhưng cậu đoán đó là những lời cầu nguyện hay cầu xin những người chết, được viết bơi những người hành hương hàng ngàn năm trước. Sàn hầm rải rác những mảnh gốm và đồng xu bạc.
‘Lễ vật?’ Piper đoán.
‘Đúng vậy,’ Nico nói. ‘Nếu ta muốn tổ tiên xuất hiện, thì phải có lễ vật.’
‘Thế thì đừng có dâng lễ vật,’ Jason đề nghị.
Không ai cãi lại cả.
‘Đường hầm từ đây không ổn định,’ Hazel cảnh báo. ‘Sàn nhà có thể … thôi, cứ theo mình. Dẫm vào chính xác chỗ mình dẫm vào.’
Cô mở đường tiến lên. Frank bước ngay sau cô – không phải do cậu cảm thấy đặc biệt dũng cảm mà bởi vì cậu muốn ở ngay cạnh nếu Hazel cần trợ giúp. Hai giọng nói của hai vị thần chiến tranh lại tranh cãi nhau trong tai cậu. Cậu có thể cảm thấy nguy hiểm – ở rất gần rồi.
Fai Trương.
Cậu cóng người dừng bước. Giọng nói đó…không phải của Ares hay Mars. Nó như là phát ra ngay cạnh cậu, như thể có ai đang thì thầm vào tai cậu.
‘Frank?’ Jason thì thầm đằng sau cậu. ‘Hazel, chờ chút đã. Frank, có gì không ổn à?’
‘Không có gì cả.’ Frank lẩm bẩm. ‘Mình chỉ-‘
Pylos, giọng đó nói. Chờ con ở Pylos.
Frank cảm thấy như chất độc đang lục bục trên cổ họng. Cậu đã sợ hãi nhiều lần trước đây rồi. Cậu thâm chí còn đã đối diện với Tử Thần.
Nhưng giọng nói này làm cậu kinh hãi theo một cách khác. Nó dội xuống xương cốt cậu, như thể nó biết mọi thứ về cậu – lời nguyền của cậu, quá khứ của cậu, tương lai của cậu.
Bà cậu luôn nghiêm trọng trong việc vinh danh tổ tiên. Đó là một việc của Trung Hoa. Ta phải làm những hồn ma yên lòng. Ta phải nghiêm túc đón nhận họ.
Frank luôn nghĩ rằng mấy thứ mê tín dị đoan của bà nội cậu thật ngu ngốc. Giờ đây cậu đã thay đổi ý kiến. Cậu không nghi ngờ gì nữa…giọng nói đã nói với cậu là một trong những tổ tiên của cậu.
‘Frank, đừng đi nữa.’ giọng Hazel đầy báo động..
Cậu nhìn xuống và nhận ra rằng mình đang sắp bước ra khỏi hàng.
Để sống sót, ngươi phải dẫn đầu, giọng đó nói. Đến thời điểm, ngươi phải lãnh lấy trách nhiệm.
‘Dẫn đi đâu?’ Cậu hỏi to tiếng.
Rồi giọng nói không còn. Frank có thể cả thấy nó đã biến mất, như là độ ẩm giảm đột ngột.
‘Ờ này, anh bạn to lớn?’ Leo nói. ‘Cậu có thể thôi dọa chúng tớ được không? Làm ơn đi và cám ơn nhiều.’
Tất cả bạn bè của Frank đều đang nhìn cậu lo lắng.
‘Mình ổn mà,’ cậu gượng gạo. ‘Chỉ là … có một giọng nói.’
Nico gật. ‘Em đã cảnh báo anh rồi mà. Nó sẽ chỉ tệ hơn thôi. Chúng ta nên –‘
Hazel giơ tay ra hiệu im lặng. ‘Mọi người, chờ ở đây.’
Frank không thích thế, nhưng cô tiến lên phía trước một mình. Cậu đếm đến hai mươi ba rồi cô quay trở lại, gương mặt mệt mỏi và trầm ngâm.
‘Có căn phòng đáng sợ phía trước,’ cô cảnh báo. ‘Đừng có hoảng.
‘Hai thứ đó không ăn nhập với nhau,’ Leo lẩm bẩm. Nhưng họ theo Hazel vào trong động.
Chốn này như một thánh đường hình tròn, với trần nhà quá cao đến nỗi chìm vào trong bóng tối. Hàng tá các đường hầm khác dẫn đến nhiều hướng khác nhau, mỗi cái đều vang vọng những giọng nói ma quái. Thứ mà làm Frank lo lắng lại là sàn nhà. Đó là một bức tranh khảm bằng xương và đá quý – xương đùi, xương hông và xương sườn ngời xoắn xuýt lẫn lộn vào nhau thành một bề mặt nhẵn, điểm những viên kim cương và hồng ngọc. Các bộ xương tạo thành các hình hài, như những nghệ sĩ uốn dẻo xương xoắn vào nhau, cuộn vào nhau để bạo vệ những viên đá quý – điệu nhảy của cái chết và sự giàu có.
‘Đừng chạm vào cái gì,’ Hazel nói.
‘Không có ý định làm thế luôn,’ Leo lầm bầm.
Jason quét mắt qua các lối ra. ‘Lối nào bây giờ?’
Lần đầu tiên, Nico trông không còn vẻ chắc chắn. ‘Đây phải là căn phòng nơi các tu sĩ gọi ra những linh hồn hùng mạnh nhất. Một trong những lối này dẫn sâu hơn vào trong đền, vào tầng ba và bàn thờ của thần Hades. Nhưng là -?’
‘Lối đó.’ Frank chỉ. Ở một cánh cửa ở phía đốt diện ở căn phòng, một bóng ma người lính Lê dương La Mã đang ra hiệu cho họ đến gần. Gương mặt anh ta mờ nhạt không rõ ràng, nhưng Frank có cảm giác rằng bóng ma đang nhìn thẳng vào cậu.
Hazel cau mày. ‘Sao lại lối đo?’
‘Em không nhìn thấy con ma à?’ Frank hỏi.
‘Ma?’ Nico hỏi lại.
Được rồi … nếu như Frank đang nhìn thấy một bóng ma mà một đứa trẻ của Cõi Âm cũng không thể thấy, thì chắc chắn có gì đó sai rồi. Cậu cảm thấy như sàn nhà đang rung nhè nhẹ dưới chân. Rồi cậu nhận ra rằng đó chính là rung thật.
‘Chúng ta phải đi vào lối đó,’ cậu nói. ‘Ngay!’
Hazel gần như đã phải bay tới kéo cậu để ngăn cậu lại. ‘Chờ đã, Frank! Cái sàn này không chắc chắm, và bên duới…em không chắc có cái gì bên dưới. Em cần phải xác định một lối an toàn.’
‘Thế thì, nhanh lên,’ cậu giục.
Cậu vung cây cung ra và lùa Hazel theo nhanh nhất mà cậu dám. Leo lật đật chạy theo để cung cấp ánh sáng. Những người còn lại gác ngoài rìa. Frank có thể nói rằng cậu đang dọa các bạn mình, nhưng cậu không làm khác được. Cậu biết trong tâm can rằng họ chỉ có vài giây trước khi…
Phía trước họ, bóng ma người lính quân đoàn bốc hơi. Căn động vang dội tiếng rống quái vật – hàng ta, có thể là hàng trăm quân địch đến từ mọi hướng. Frank có thể nhận ra giọng gầm khàn khàn của lũ Sinh-ra-từ-đất, tiếng rít của bọn điểu sư, tiếng rống xung trận của quân Cyclopes – tất cả những âm thanh cậu nhớ từ trận New Rome, được khuếch đại lên trong lòng đất, vang dội trong đầu cậu thậm chí lớn hơn cả giọng hai vị thần chiến tranh.
‘Hazel, đừng dừng lại!’ Nico ra lệnh. Cậu rút kéo trượng Diocletian từ thắt lưng ra, Piper và Jason rút kiếm ra khi lũ quái vật tràn vào động.
Một đoàn tiên phong những tên sáu tay Sinh-ra-từ-đất ném những quả cầu đá làm vụn cả sàn nhà xương và đá quí như là băng mỏng. Một vết nứt lan qua trung tâm căn phòng, kéo thẳng đến chỗ Leo và Hazel.
Không có thì giờ để cảnh báo. Frank bay người tới ôm hai người bạn cậu vọt đi, và ba người họ trượt qua căn động, tiếp đất ở rìa của cái đường hầm của con ma trong khi đá và lao bay trên đầu.
‘Đi đi!!’ Frank hét. ‘Đi, đi mau!’
Hazel và Leo lồm cồm vào đường hầm, có vẻ như là cái duy nhất không có quái vật. Frank không chắc đó có phải là một dấu hiệu tốt hay không.
Vào được hai mét, Leo quay lại. ‘Những người kia!’
Toàn bộ hang động rung chuyển. Frank nhìn lại đằng sau và mọi sự dũng cảm của cậu tan thành bụi đất. Chia đôi cái động bây giờ là một vết nứt rộng mười lăm mét, nối với nhau chỉ bởi hai đoạn sàn xương ọp ẹp. Phần lớn của đám đội quân quái vật ở phía bên kia, gào thét trong thất vọng và ném tất cả những thứ chúng tìm thấy, kể cả lẫn nhau. Một số cố gắng vượt qua hai cây cầu, với tiếng cọt kẹt và răng rắc dưới sức nặng của chúng.
Jason, Piper và Nico đứng ở bên này rìa hố – một điều tốt, nhưng họ bị bao vây bởi một vòng những tên Cyclop và chó địa ngục. Thêm nhiều quái vật tiếp tục túa ra từ các hành lang bên, trong khi các con điểu sư vần vũ trên đầu, không bị cái sàn nhà đổ nát làm cho nao núng.
Ba á thần không thể nào đến được đường hầm. Kể cả khi Jason có cố nhấc cả ba cùng bay, họ cũng sẽ bị bắn rơi khỏi không trung.
Frank nhớ đến giọng nói của tổ tiên cậu: Đến thời điểm, ngươi phải lãnh lấy trách nhiệm. (At the break, you must take charge.)
‘Chúng ta phải giúp họ,’ Hazel nói.
Đầu óc Frank chạy nước rút, tính toán chiến thuật. Cậu nhìn thấy chính xác điều gì sẽ xảy ra – việc lúc nào và ở đâu bạn bè cậu sẽ bị áp đảo, việc cả sáu người bạn họ sẽ chết như thế nào dưới cái hang động này … trừ khi Frank thay đổi cả cái phương trình.
‘Nico!’ cậu hét. ‘Cây trượng.’
Nico giơ cây trượng Diocletian lên, và không khí trong hang động lấp lánh ánh tím. Các bóng ma trèo từ khe nứt và thấm ra từ các bức tường – cả một quân đoàn La Mã với khiên giáp đầy đủ. Họ bắt đầu định hình thành cơ thể thực, như là những xác sống, nhưng họ có vẻ bối rối. Jason hét lên bằng tiếng Latin, ra lệnh cho họ tập hợp thành hàng ngũ và tấn công. Những người chết chỉ lê bước giữa những con quái vật, gây ra một sự hoảng loạn tạm thời, nhưng điều đó sẽ không kéo dài.
Frank quay sang Hazel và Leo. ‘Hai người đi tiếp đi.’
Đôi mắt Hazel mở lớn. ‘Cái gì? Không!’
‘Hai người phải đi.’ Đó là việc khó nhất Frank từng làm, nhưng cậu biết rằng đó là sự lựa chọn duy nhất. ‘Tìm Cánh Cửa. Cứu Annabeth và Percy.’
‘Nhưng –‘ Leo liếc qua vai Frank. ‘Cúi xuống nhanh!’
Frank cúi xuống che đầu ngay khi một tảng đá vụt qua bên trên. Khi cậu xoay sở gượng dậy được, ho sặc sụa và phủ đầy đất đá, lối vào đường hầm đã biến mất. Cả một khoảng tường đã đổ sụp, để lại một sườn dốc mù bụi.
‘Hazel …’ Giọng Frank vỡ ra. Cậu phả hy vọng rằng cô và Leo đã sống sót ở phía bên kia. Cậu không đủ khả năng để mà nghĩ khác.
Sự tức giận trào dâng trong lồng ngực. Cậu quay lại và xông thẳng vào cả đội quân quái vật.