Jason và cô gái tóc đỏ, người tự giới thiệu tên mình là Rachel, đặt Piper lên đi-văng trong khi Annabeth chạy vội về phía cuối hành lang để lấy bộ
dụng cụ sơ cứu. Piper vẫn còn đang thở, nhưng cô chưa tỉnh lại. Dường như cô đang hôn mê.
"Chúng ta phải cứu cô ấy," Jason khăng khăng. "Sẽ có cách
Nhìn thấy cô xanh xao, thở thoi thóp, Jason cảm thấy trong mình trào dâng cảm giác muốn che chở. Có thể cậu thực sự không biết cô. Có thể cô không phải là bạn gái cậu. Nhưng họ đã cùng nhau sống sót ở Grand Canyon. Họ đã đi cùng nhau trên suốt quãng đường đến đây. Cậu chỉ vừa mới rời cô ấy đi trong một khoảng thời gian ngắn, và chuyện này đã xảy ra.
Chiron đặt tay lên trán cô và nhăn mặt. "Tinh thần cô ấy đang rất yếu ớt. Rachel, chuyện gì xảy ra thế?"
"Cháu ước gì cháu biết," cô ấy nói. "Ngay khi đến trại, cháu có một linh cảm về ngôi nhà của nữ thần Hera. Cháu đã đi vào trong. Annabeth và Piper tiến vào khi cháu đã ở đó. Chúng cháu nói chuyện, và rồi – cháu trở nên ngây dại. Annabeth nói rằng cháu đã nói bằng giọng khác."
"Một lời tiên tri?" Chiron hỏi.
"Không ạ. Linh hồn của Delphi xuất hiện bên trong người cháu. Cháu biết cảm giác đó là gì. Lần này nó lại xuất hiện từ một khoảng cách rất xa, một sức mạnh nào đó đang cố nói chuyện thông qua cháu."
Annabeth chạy đến, mang theo một chiếc túi da nhỏ. Cô quỳ kế bên Piper. "Bác Chiron, những gì vừa mới xảy ra ở đó – cháu chưa bao giờ thấy bất cứ chuyện gì tương tự như vậy. Cháu đã từng nghe giọng của Rachel khi cô ấy nói lời tiên tri. Lần này hoàn toàn khác biệt. Giọng của cô ấy nghe như giọng của một người phụ nữ lớn tuổi hơn. Cô ấy nắm lấy hai vai của Piper và bảo với cô bé rằng..."
"Giải thoát bà ta khỏi nhà giam?" Jason đoán.
Annabeth liếc nhìn cậu. "Sao cậu biết điều đó?"
Chiron làm một cử chỉ với ba ngón tay đặt trên trái tim ông, như một dấu hiệu chống lại ma quỷ.
"Jason, kể cho họ nghe đi. Annabeth, đưa túi thuốc cho bác nào."
Chiron nhỏ từng giọt thuốc trong một bình thuốc be bé vào miệng Piper trong khi Jason kể về những gì đã xảy ra khi căn phòng bị ngưng đọng lại – người phụ nữ trong làn sương mù màu đen, người đã tuyên bố là thần hộ mệnh của Jason.
Khi cậu kết thúc, không ai nói gì, điều đó khiến cậu cảm thấy lo lắng hơn.
"Vậy điều này cường xảy ra không?" cậu hỏi. "Những cuộc gọi siêu nhiên đến từ những người tù yêu cầu bạn giải thoát cho họ khỏi nhà giam ấy?"
"Thần hộ mệnh của cậu," Annabeth nói. "Không phải là cha mẹ thần thánh của cậu?"
"Không, bà ta nói thần hộ mệnh. Bà ta cũng nói rằng cha tôi đã dâng tặng cuộc đời tôi cho bà ta."
Annabeth cau mày. "Tôi chưa bao giờ nghe bất cứ điều gì giống như thế trước đây. Cậu đã nói rằng tên tinh linh bão trên cầu kính – hắn ta tuyên bố hắn làm việc cho một bà chủ nào đó, người đã ra lệnh cho hắn, đúng không? Liệu đó có thể là người phụ nữ mà cậu đã nhìn thấy, làm xáo trộn tâm trí của cậu không?"
"Tôi không nghĩ thế," Jason nói. "Nếu bà ta là kẻ thù của tôi, tại sao bà ta lại yêu cầu tôi giúp đỡ? Bà ta đang bị cầm tù. Bà ta lo sợ về một kẻ thù nào đó đang trở nên mạnh hơn. Điều gì đó về một vị vua đang trỗi dậy từ lòng đất vào ngày điểm chí..."
Annabeth quay sang nhìn Chiron. "Không phải Kronos. Làm ơn nói với cháu không phải là hắn ta."
Người nhân mã trông khá khổ sở. Ông cầm lấy cổ tay Piper, kiểm tra mạch đập của cô.
Cuối cùng ông nói, "Không phải là Kronos. Sự đe dọa đó đã kết thúc. Nhưng..."
"Nhưng gì ạ?" Annabeth hỏi.
Chiron đóng túi thuốc lại. "Piper cần nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ thảo luận vấn đề này sau."
"Hoặc ngay bây giờ," Jason nói. "Làm ơn đi, Ngài Chiron, bác đã nói với cháu về sự đe dọa khủng khiếp nhất đang đến. Vấn đề cuối ấy. Bác không thể ám chỉ đến điều gì đó tồi tệ hơn so với đội quân của các Titan, đúng không?"
"Ôi," Rachel nhỏ giọng nói. "Ôi, không. Người phụ nữ đó là nữ thần Hera. Dĩ nhiên là vậy rồi. Nhà của bà ta, giọng nói của bà ta. Bà ta cùng lúc xuất hiện trước mặt Jason."
"Nữ thần Hera ư?" Annabeth gầm lên thậm chí còn hung dữ hơn nhiều so với Seymour. "
Bà ta đã chiếm người cậu? Bà ta đã làm điều này với Piper sao?"
"Tôi nghĩ Rachel nói đúng," Jason nói. "Người phụ nữ đó giống như một nữ thần. Và bà ta đã choàng nó – chiếc áo choàng bằng da dê này. Đó là một biểu tượng của nữ thần Juno, không phải sao?"
"Phải vậy không?" Annabeth cau có. "Tôi chưa bao giờ nghe về điều đó."
Chiron miễn cưỡng gật đầu. "Của nữ thần Juno, tên gọi La Mã của nữ thần Hera, trong hình thái hiếu chiến nhất của bà ấy. Áo choàng da dê là một biểu tượng của quân lính La Mã."
"Vậy nữ thần Hera đang bị cầm tù sao?" Rachel hỏi. "Ai có thể làm điều đó với nữ hoàng của các vị thần cơ chứ?"
Annabeth khoanh tay lại. "Chà, cho dù họ có là ai, có lẽ ta nên cám ơn họ. Nếu họ có thể giam giữ nữ thần Hera..."
"Annabeth," Chiron cảnh cáo, "bà ta vẫn là một trong số các vị thần trên đỉnh Olympus. Về nhiều mặt, bà ta là chất keo gắn kết gia đình các vị thần lại với nhau. Nếu bà ta thật sự bị bắt giữ và đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, điều này có thể làm lung lay nền móng của thế giới. Nó có thể làm tan rã sự ổn định của Olympus, điều đó thật chẳng hay ho gì ngay cả khi chúng ta đang ở trong thời điểm tốt nhất. Và nếu nữ thần Hera yêu cầu Jason giúp đỡ..."
"Tốt thôi," Annabeth cằn nhằn. "Thôi được rồi, chúng ta biết các Titan có thể bắt giữ một vị thần, đúng không? Atlas đã bắt giữ nữ thần Artemis cách đây một vài năm. Và trong các câu chuyện cổ, các vị thần luôn bẫy bắt các vị thần khác. Nhưng còn điều gì xấu xa hơn một vị thần Titan...?"
Jason nhìn vào đầu con báo. Seymour liếm môi mình như thể nữ thần có vị ngon hơn nhiều so với Snausage. "Nữ thần Hera đã nói rằng bà ta đang cố thoát khỏi xiềng xích của nhà giam một tháng nay rồi."
"Đó là khoảng thời gian mà đỉnh Olympus đóng kín," Annabeth nói. "Vậy các vị thần chắc phải biết điều tồi tệ gì đang diễn ra."
"Nhưng sao bà ta lại dùng năng lượng của mình để đưa tôi tới đây?" Jason hỏi. "Bà ta đã xóa sạch trí nhớ của tôi, thả tôi vào trong chuyến đi thực tế của Trường học Hoang Dã, và gởi đến cho cô một cảnh mộng để đến đón tôi. Sao tôi lại quan trọng đến thế? Sao bà ta không chỉ việc gửi pháo sáng báo hiệu khẩn cấp đến các vị thần khác, để họ biết nơi bà ta đang bị giam giữ và cứu bà ta ra?"
"Các vị thần cần các anh hùng thực hiện nguyện vọng của họ ở trên trái đất," Rachel nói. "Điều đó là đúng, phải vậy không? Số phận của họ luôn gắn chặt với các á thần."
"Đúng thế," Annabeth nói, "nhưng Jason cũng có điểm đúng. Sao lại là cậu ta? Sao lại lấy mất đi trí nhớ của cậu ta?"
"Và không hiểu sao Piper cũng có liên quan đến," Rachel nói. "Nữ thần Hera đã gửi đến cho cô bé cùng một thông điệp – Hãy giải thoát cho ta. Và, Annabeth, điều này chắc chắn có liên quan đến sự biến mất của Percy."
Annabeth nhìn chằm chằm vào Chiron. "Sao bác lại im lặng thế, bác Chiron? Chúng ta đang phải đối mặt với chuyện gì ạ?"
Khuôn mặt người nhân mã già nua trông như thể tăng thêm mười tuổi nữa chỉ trong một vài phút. Những nếp nhăn quanh khóe mắt ông dường như được khắc sâu thêm. "Cháu yêu của ta, trong chuyện này, ta không thể giúp gì được cho cháu. Ta rất lấy làm tiếc."
Annabeth chớp mắt. "Bác chưa bao giờ... bác chưa bao giờ giấu bất cứ thông tin gì với cháu. Ngay cả với lời Đại Tiên Tri..."
"Bác sẽ ở trong văn phòng của mình." Giọng ông trở nên nặng nề. "Bác cần một ít thời gian để suy nghĩ trước giờ ăn tối. Rachel, cháu chăm sóc cho cô bé này được không? Hãy gọi Argus mang cô bé đến trạm xá, nếu cháu thích. Và Annabeth, cháu nên nói chuyện với Jason. Kể cho cậu ta về... về các thần Hy Lạp và La Mã."
"Nhưng..."
Người nhân mã quay xe lăn lại và đi về cuối hành lang. Ánh mắt Annabeth trở nên dữ dội. Cô làu bàu gì đó bằng tiếng Hy Lạp, và Jason có cảm giác rằng đó không phải là một lời ca ngợi với người nhân mã.
"Tôi xin lỗi," Jason nói. "Tôi nghĩ sự có mặt của tôi ở đây – tôi không biết nữa. Dù sao thì tôi cũng đã làm xáo trộn mọi thứ đang xảy ra với trại. Bác Chiron nói ông ấy đã có một lời thề và sẽ không nói về nó."
"Lời thề nào?" Annabeth gặng hỏi. "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bác ấy cư xử như thế này. Và vì sao bác ấy lại bảo tôi kể cho cậu về các vị thần..."
Giọng cô kéo dài. Hình như cô vừa mới nhìn thấy thanh kiếm của Jason đang nằm trên bàn cà phê. Cô cẩn thận chạm vào lưỡi kiếm, như thể nó sẽ rất nóng vậy.
"Đây là vàng sao?" cô nói. "Cậu có nhớ là cậu lấy nó từ đâu không?"
"Không," Jason nói. "Tôi nói rồi, tôi không nhớ bất cứ gì cả."
Annabeth gật đầu, như thể cô vừa mới có được một kế hoạch khá liều lĩnh nào đó. "Nếu bác Chiron không giúp đỡ, chúng ta sẽ tự mình tìm ra. Điều đó có nghĩa là... Nhà số Mười lăm. Rachel, cậu để mắt đến Piper nhé?"
"Chắc rồi," Rachel hứa. "Chúc may mắn, cả hai cậu."
"Chờ đã," Jason nói. "Có gì trong Nhà số Mười lăm?"
Annabeth đứng dậy. "Có lẽ cách để lấy lại trí nhớ của cậu."
Họ đi về phần cánh mới hơn của khu nhà ở góc tây bắc bãi cỏ. Một vài ngôi nhà thật khác lạ, với những bức tường phát sáng hay những cây đuốc đang cháy, nhưng Nhà số Mười lăm lại không quá sặc sỡ. Nó giống một ngôi nhà trên thảo nguyên kiểu cổ với các bức tường bằng bùn và mái nhà làm từ cây cói. Trên cửa treo một vòng hoa màu đỏ thẫm – các bông hoa giai nhân đỏ, Jason nghĩ, mặc dầu cậu không chắc làm thế nào cậu biết được điều đó.
"Cô nghĩ đây là nhà của cha mẹ tôi sao?" cậu hỏi.
"Không,"Annabeth nói. "Đây là nhà dành cho thần Hypnos, thần của giấc ngủ."
"Thế tại sao..."
"Cậu đã quên hết mọi thứ," cô nói. "Nếu có vị thần nào có thể giúp ta tìm hiểu ký ức bị thất lạc, thì đó chính là thần Hypnos."
Bên trong nhà, mặc dầu đã gần đến giờ ăn tối, nhưng ba đứa trẻ vẫn đang ngủ bên dưới một đống màn che. Một ngọn lửa ấm áp kêu lách tách trong lòng lò sưởi. Phía trên mặt lò sưởi treo một cành cây, mỗi một nhánh con đang nhỏ từng giọt nước trắng vào một đống bát bằng thiếc. Jason bị cám dỗ muốn được hứng lấy một giọt nước đó lên ngón tay mình để xem đó là gì, nhưng cậu tự kiềm chế chính mình.
Tiếng đàn vĩ cầm nhẹ nhàng vang lên từ một nơi nào đó. Không khí có mùi như mùi áo quần mới giặt. Căn nhà thật ấm cúng và bình yên đến nỗi mí mắt của Jason bắt đầu trĩu nặng. Một giấc chợp mắt nghe có vẻ như là một ý kiến tuyệt vời. Cậu mệt lử. Ở đây có rất nhiều giường trống, tất cả đều có những chiếc gối lông, drap trải giường mớtinh và những cái chăn mịn như tơ và – Annabeth đẩy nhẹ vào người cậu. "Tỉnh lại đi."
Jason chớp chớp mắt. Cậu nhận ra đầu gối mình bắt đầu oằn xuống.
"Nhà số Mười lăm thường hay làm điều đó với tất cả mọi người," Annabeth cảnh báo. "Nếu cậu muốn biết, nơi này thậm chí còn nguy hiểm hơn so với nhà của thần Ares. Ít ra khi ở nhà thần Ares, cậu có thể nhận biết được các quả mìn nằm ở đâu."
"Các quả mìn?"
Cô bước đến một đứa trẻ đang ngáy gần nhất và lắc lắc vai nó. "Clovis! Tỉnh dậy nào!"
Đứa trẻ trông giống một chú bê con. Nó có một chùm tóc màu vàng trên một cái đầu hình nêm, với nét mặt ngây ngốc và một cái cổ mập mạp. Thân hình nó chắc nịch, nhưng cánh tay nó nhỏ khẳng khiu như thể nó chưa bao giờ nhất bất cứ thứ gì nặng hơn một cái gối.
"Clovis!" Annabeth lắc mạnh hơn, rồi cuối cùng gõ vào phía trước trán nó khoảng sáu lần.
"C-c-c-chuyện gì?" Clovis phàn nàn, ngồi dậy và liếc nhìn. Nó ngáp lớn, và cả Annabeth và Jason đều cùng ngáp theo.
"Ngừng lại!" Annabeth nói. "Bọn chị cần em giúp."
"Em đang ngủ."
"Em luôn ngủ."
"Chúc ngủ ngon."
Trước khi nó có thể nhắm mắt lại, Annabeth kéo mạnh cái gối của nó ra khỏi giường.
"Làm thế không công bằng," Clovis nhẹ nhàng phàn nàn. "Trả lại cho em."
"Giúp chị trước," Annabeth nói. "Rồi sau đó lại ngủ."
Clovis thở dài. Hơi thở của nó có mùi như mùi sữa ấm. "Tốt thôi. Có chuyện gì ạ?"
Annabeth giải thích về rắc rối của Jason. Cứ chốc chốc, cô lại phải búng những ngón tay dưới mũi Clovis để giữ cho nó tỉnh ngủ.
Clovis chắc phải cảm thấy chuyện của thật thú vị, vì khi Annabeth kết thúc câu chuyện, nó vẫn không ngủ. Thậm chí nó còn đứng lên và duỗi người, rồi chớp chớp mắt nhìn Jason. "Vậy anh đã không nhớ về bất cứ điều gì, hử?"
"Chỉ là những cảm giác," Jason nói. "Những cảm xúc, như thể..."
"Sao ạ?" Clovis nói.
"Như thể anh biết mình không nên ở đây. Tại trại này. Anh đang gặp nguy hiểm."
"Ừm. Anh nhắm mắt lại đi."
Jason liếc nhìn Annabeth, nhưng cô đã gật đầu làm cậu yên lòng.
Jason sợ mình sẽ chấm dứt với việc nằm ngáy o o trên một trong những chiếc giường ở ngôi nhà này mãi mãi, nhưng cậu vẫn nhắm mắt lại. Những suy nghĩ của cậu trở nên mờ mịt, như thể cậu đang chìm xuống một cái hồ tối tăm vậy.
Điều kế tiếp cậu nhận thức được là mắt cậu bất chợt mở ra. Cậu đang ngồi trên một cái ghế cạnh lò sưởi. Clovis và Annabeth quỳ kế bên cậu.
"... nghiêm trọng, chắc chắn," Clovis đang nói.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Jason hỏi. "Mất bao lâu..."
"Chỉ một vài phút," Annabeth nói. "Nhưng nó khá căng thẳng. Cậu gần như tan biến đi."
Jason hy vọng cô không nói từ đó theo nghĩa đen, nhưng nét mặt cô rất nghiêm nghị.
"Thường thường," Clovis nói, "các ký ức bị đánh mất vì một lý do chính đáng nào đó. Chúng thường ẩn sâu bên dưới bề mặt như những giấc mơ, và với một giấc ngủ ngon, em có thể mang chúng quay trở lại. Nhưng lần này..."
"Lethe?" Annabeth hỏi.
"Không phải," Clovis nói. "Thậm chí không phải là Lethe."
"Lethe?" Jason hỏi.
Clovis chỉ về cành cây đang nhỏ những giọt nước trắng đục như sữa phía trên lò sưởi. "Sông Lethe ở Địa ngục. Nó làm cho các ký ức của anh biến mất, xóa sạch tâm trí anh vĩnh viễnnh của cây dương ở Địa ngục, đã được ngâm vào sông Lethe. Nó là biểu tượng của cha em, thần Hypnos. Sông Lethe không phải là nơi anh muốn đi bơi."
Annabeth gật đầu. "Percy đã đến đó một lần. Cậu ấy nói với tôi rằng dòng sông đó đủ mạnh để xóa sạch ký ức của một Titan."
Jason đột nhiên cảm thấy may mắn vì cậu đã không chạm vào cành cây đó. "Nhưng... đó không phải là vấn đề của tôi?"
"Không phải," Clovis đồng ý. "Trí nhớ anh đã không bị xóa bỏ, và các ký ức của anh không bị chôn vùi. Chúng chỉ bị đánh cắp."
Ngọn lửa kêu lách tách. Những giọt nước sông Lethe kêu lách tách khi rơi xuống cái chén bằng thiếc trên mặt lò sưởi. Một trong số các trại viên nhà thần Hypnos làu bàu trong giấc ngủ của cậu ta – một điều gì đó về một con vịt.
"Bị đánh cắp," Jason nói. "Như thế nào?"
"Một vị thần," Clovis nói. "Chỉ một vị thần mới có được loại sức mạnh đó."
"Bọn anh đã biết điều đó," Jason nói. "Là do nữ thần Juno. Nhưng sao bà ấy làm được điều đó, và tại sao?"
Clovis gãi gãi cổ mình. "Nữ thần Juno?"
"Ý cậu ấy là nữ thần Hera," Annabeth nói. "Vì một lý do nào đó, Jason thích gọi tên các vị thần theo tiếng La Mã."
"Ừm," Clovis nói.
"Sao?" Jason hỏi. "Điều đó có nói lên được điều gì không?"
"Ừm," Clovis lại nói từ đó, và lần này Jason nhận ra cậu bé đang ngáy ngủ.
"Clovis!" cậu hét lớn.
"Chuyện gì, chuyện gì?" Mắt cậu bé run rẩy mở ra. "Chúng ta đang nói chuyện về những cái gối, đúng không? Ôi không, thần thánh ơi. Em nhớ rồi. Hy Lạp và La Mã. Chắc chắn rồi, điều đó có thể là điều quan trọng."
"Nhưng họ cùng là những vị thần," Annabeth nói. "Chỉ tên gọi khác nhau mà thôi."
"Không hoàn toàn," Clovis nói.
Jason ngả người về phía trước, giờ thì cậu hoàn toàn tỉnh táo. "Ý em là gì, không hoàn toàn như thế?"
"Ừm..." Clovis ngáp. "Một vài vị thần chỉ có ở La Mã. Như thần Janus, hay nữ thần Pompona. Nhưng thậm chí là các vị thần chính của Hy Lạp – không chỉ tên của họ thay đổi khi họ chuyển đến Rome thôi đâu. Diện mạo của họ, vật tượng trưng cho họ cũng thay đổi theo. Thậm chí tính cách của họ cũng hơi khác hẳn."
"Nhưng..." Annabeth ấp úng. "Được rồi, vậy có thể người ta tưởng tượng ra họ hơi khác qua nhiều thế kỷ. Nhưng điều đó không thay đổi được việc họ là ai."
"Chắc chắn có đấy." Clovis bắt đầu ngủ, và Jason búng tay mình bên dưới mũi cậu bé.
"Con đến liền, Mẹ!" cậu nhóc hét lên. "Ý em là... Ừm, em đã tỉnh. Vậy, ừm, tính cách. Các vị thần thay đổi để tương thích với các nền văn hóa chủ nhà của họ. Chị biết điều đó mà, Annabeth. Ý em là, ngày nay, thần Zeus thích những bộ áo vest được cắt may, chương trình truyền hình thực tế, và phố bán đồ ăn Tàu trên đường Đông 28, đúng không? Thời La Mã y hệt thế đấy, và các vị thần là người La Mã cũng lâu như khi họ là người Hy Lạp. Nó là một đế chế lớn, tồn tại trong hàng thế kỷ. Nên dĩ nhiên bản thể La Mã vẫn là một phần quan trọng trong tính cách của họ."
"Có lý," Jason nói.
Annabeth lắc đầu, đầy bối rối. "Nhưng làm thế nào em biết được tất cả những điều này, Clovis?"
"Ồ, em dành nhiều thời gian cho việc nằm mơ mà. Lúc nào em cũng nhìn thấy các vị thần ở đó – luôn là trong các hình dáng thay đổi. Các giấc mơ hay thay đổi, chị biết đấy. Chị có thể ở nhiều nơi khác nhau cùng một lúc, thường xuyên thay đổi nhân dạng. Thật sự, nó rất giống việc trở thành một vị thần. Như mới đây, em đã nằm mơ mình đang xem buổi biểu diễn của Michael Jackson, và rồi em ở trên sân khấu với Michael Jackson, và bọn em cùng nhau song ca, và em không thể nhớ lời của bài ‘The Girl Is Mine.’ Ôi không, điều này quá xấu hổ, em..."
"Clovis," Annabeth cắt ngang. "Quay lại La Mã nào?"
"Đúng rồi, La Mã," Clovis nói. "Vậy nên chúng ta gọi các vị thần theo tên Hy Lạp vì đó là hình thái nguyên thủy của họ. Nhưng nói diện mạo La Mã của họ cũng hệt như vậy – thì không đúng. Ở thể La Mã, họ trở nên hiếu chiến hơn. Họ không dính dáng nhiều đến người thường. Họ tàn nhẫn hơn, uy quyền hơn – các vị thần của một đế chế."
"Như phần tối của các vị thần?" Annabeth hỏi.
"Cũng không hẳn," Clovis nói. "Họ đại diện cho kỷ luật, danh dự, sức mạnh..."
"Thế thì đó là những điều tốt," Jason nói. Vì một lý do nào đó, cậu cảm thấy muốn biện hộ cho các vị thần La Mã, mặc dầu cậu không chắc sao chuyện đó lại quan trọng với mình. "Ý tôi là, kỷ luật quan trọng mà, đúng không? Nhờ vậy Rome mới tồn tại được trong một thời gian dài."
Clovis nhìn cậu đầy tò mò. "Đúng thế. Nhưng các vị thần La Mã không thật sự thân thiện. Ví dụ, cha em, thần Hypnos... ông ấy không làm gì nhiều ngoại trừ việc ngủ trong thời Hy Lạp. Nhưng ở thời La Mã, họ gọi ông ấy là thần Somnus. Ông ấy thích giết những người không chú tâm làm việc. Nếu họ ngủ sai giờ, bùm – họ sẽ không bao giờ tỉnh lại. Ông ấy giết người lái tàu của Aeneas khi họ đang chèo thuyền từ thành Troy."
"Một người thật dễ thương," Annabeth nói. "Nhưng chị vẫn không hiểu chuyện đó có liên quan gì đến Jason."
"Em cũng thế," Clovis nói. "Nhưng nếu nữ thần Hera lấy đi ký ức của anh ấy, chỉ mình bà ấy có thể trả lại nó. Và nếu em phải gặp nữ hoàng của các vị thần, em hy vọng bà ấy ở hình dáng của Hera hơn là của Juno. Giờ em có thể ngủ lại chưa?"
Annabeth liếc nhìn cành cây phía trên ngọn lửa đang nhỏ từng giọt nước sông Lethe vào những cái chén. Cô trông khá lo lắng, Jason tự hỏi liệu cô có quyết định uống để quên đi những rắc rối của mình không. Rồi cô đứng dậy và quẳng cái gối lại cho Clovis. "Cám ơn, Clovis. Bọn chị gặp em vào giờ ăn tối nhé."
"Liệu em có thể có người hầu phòng không?" Clovis ngáp và ngã xuống giường của cậu bé. "Em cảm thấy... khò khò..." Cậu nhóc đổ ụp người xuống giường với mông chổng lên trời và mặt vùi sâu vào trong gối.
"Nó không bị ngạt thở sao?" Jason hỏi.
"Nó sẽ ổn thôi," Annabeth nói. "Nhưng tôi bắt đầu nghĩ rằng cậu đang gặp phải rắc rối cực kỳ nghiêm trọng."