Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 95: Ảo mộng nhân gian 04




Đó là một khuôn mặt chừng bốn mươi tuổi, nụ cười chan chứa nhưng thiếu chân thành, giống như biểu cảm các thương nhân buôn bán hay quen trưng ra.
Mộ Lâm Giang mở to mắt, chống tay lên tay vịn, đỡ đầu lâm vào trầm tư. Gương mặt này khác Diệp Vân Chu quá xa, hắn kiểm trong não một hồi lâu mới nhớ ra đó là chuyện từ khi nào, hơn ba trăm năm… Không đến bốn trăm năm trước.
Hồi đó hắn vẫn là Hợp Thể kì, đang chuẩn bị ra biển để tìm linh cảm hoàn thiện Tồi Thần quyết thì tình cờ gặp một người hỏi đường ở thị trấn biên cương. Lúc ấy hắn gần như không có bất cứ ấn tượng nào với người này, thuận miệng nói cho y biết tên châu thành xong bèn đi thẳng.
Có điều giờ xem kí ức Diệp Vân Chu, cho dù lần gặp mặt đầu tiên này với y thực sự là ngẫu nhiên, không phải y cố ý tiếp cận, nhưng hắn vẫn không nhịn được nổi giận, rồi lại sinh ra cảm giác vận mệnh kì dị.
“Đợi đã…” Mộ Lâm Giang từ ghế đứng lên, tâm tình ngũ vị tạp trần, nếu lần đầu không phải cố ý tiếp cận, vậy sau này thì sao? Liệu sau này hắn có từng gặp Diệp Vân Chu?
Suy đoán này làm Mộ Lâm Giang khó ghìm lòng được bắt đầu nghi thần nghi quỷ mà hồi tưởng, cầu sáng trong hư không không giờ khắc nào ngừng giảm bớt, biển sao rực rỡ dần yên tĩnh lại. Mộ Lâm Giang lưu ý một chút dòng thời gian bên ngoài, từ khi hắn lên Kình Lôi sơn đến giờ đã qua mười hai ngày.
Trong tình trạng vẫn được tính là dư dả thời gian, hắn tĩnh tâm, chậm rãi ngồi xuống, đụng vào một cầu sáng.
Cảnh vật trước mắt còn chưa hình thành trọn vẹn, một câu nói với chất giọng quen thuộc nhưng nội dung lại chẳng hề êm tai đã vang lên trước.
Mộ Lâm Giang chớp chớp mắt, hắn đang ở một đình viện canh phòng nghiêm ngặt, song nhà cửa nơi đây lại được xây như lồ ng nuôi súc sinh, mặt trước là song sắt chỉ đủ rộng cho người ta duỗi một cánh tay qua. Mười mấy người phụ nữ ngồi trong lồ ng, mắt ảm đạm, mặc cho người bên ngoài săm soi.
“Đừng bảo ta quý tiệm chỉ có những thứ này.” Diệp Vân Chu khoanh tay, ngữ khí khinh miệt nói với người bên cạnh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Đương nhiên không, đây là hàng cấp thấp, đều đã chết trên hộ tịch, xử lí thế nào cũng không sao, xem như quà tặng kèm nô lệ thượng đẳng ngài mua.” Ngươi đàn ông theo bên người Diệp Vân Chu xoa tay cười xòa nói.
Mộ Lâm Giang cau chặt mày, chỉ nghe thấy chủ đề này là máu hắn đã sôi sùng sục. Diệp Vân Chu bấy giờ quả nhiên đã thay mặt, vẫn là loại thuần lương, vì vậy giọng cũng chẳng buồn sửa; người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh ăn mặc như một quản lí, hẳn là chủ sự phụ trách.
“Công tử, mời ngài đi lối này. Ngài là khách quý ông chủ đích thân dặn dò, bình thường chúng ta sẽ không dẫn khách tới hậu viện, nhưng ngài dĩ nhiên là ngoại lệ. Ngài chọn được nô lệ nào, ta sẽ khẩn trương đóng gói xong cho ngài.” Chủ sự chìa tay mời Diệp Vân Chu đi sang bên khác, cách không xa, nhưng chỗ này lại bày trận pháp cấm linh lực.
Diệp Vân Chu cùng chủ sự vào cửa cống của cơ quan, bên trong bố trí như nhà tù nhốt phạm nhân. Chủ sự đứng chính giữa, lại hỏi: “Nơi này của chúng ta nam nữ đều có, thấp nhất là tu vi Trúc Cơ trung kì, không biết công tử ngài thích đàn ông hay đàn bà?”
“Ta không có hứng với bọn nha đầu sướt mướt. Nhưng nô lệ mà có bản lĩnh như thế, ta thực sự hơi bị lo lắng.” Diệp Vân Chu cười, vờ lo âu nói.
“Chuyện này thì ngài hết sức yên tâm, nô lệ chúng ta bán đều có dấu ấn ủi lên, tu vi có cao nữa, ngài cũng có thể hoàn-toàn khống chế chúng.” Chủ sự kéo một âm dài khoa trương, dừng bước trước một nhà giam, chỉ vào nam tử đầu bạc bị xích cuốn lấy hai tay treo giữa không trung trong đó, ra chiều đắc ý hạ giọng, “Ngài biết tiên quân tự xưng mình thanh cao của phái Vân Nhai chứ, hiện giờ đã rơi vào tay chúng ta. Ngài thấy hắn thế nào, Nguyên Anh kì! Muốn chơi thế nào thì chơi, đa dụng lắm!”
Diệp Vân Chu ý tứ khó hiểu hừ một tiếng, lại đi qua mấy phòng giam, chủ sự cứ lảm nhảm chào hàng không ngừng. Một người đàn ông Kim Đan kì thậm chí còn ghé vào cửa lao, khốn khổ van nài hãy mua hắn.
Những nô lệ cấp cao này được ăn mặc phù hợp, chải chuốt đúng mực, bề ngoài không thấy vết thương, nhưng Diệp Vân Chu xem một mạch lại càng ngày càng thất vọng. Y thích dùng sự đau khổ của người khác làm thú vui, nhưng nếu một người đã mặc mình trầm luân sa đọa trong thống khổ, thì hoàn toàn không có giá trị để y ra tay.
“Chậc, thủ đoạn của quý tiệm không đơn giản nhỉ.” Diệp Vân Chu chắp tay sau lưng bình một câu.
“Ha ha, công tử quá khen, đã tới chỗ này của chúng ta thì nào có tiên quân tiên tử gì, đều là hàng hóa cả thôi, đương nhiên phải xử lí để làm khách hài lòng.” Chủ sự cười đến ngưỡng nịnh bợ, “Ngài cứ chọn từ từ, ông chủ của chúng ta đã chuẩn bị một bàn tiệc ở Cẩm Hồng lâu, khi nào ngài chọn xong, ông chủ có vò rượu ngon đợi ngài cùng uống.”
“Ta và ông chủ quý tiệm chẳng qua chỉ có duyên mấy lần gặp mặt, thế mà ông ta lại nhớ kĩ như vậy, ngược lại làm ta được ưu ái mà lo sợ.” Diệp Vân Chu nhướng mày, y đã không còn ý tưởng mua một người về nữa, trái lại sinh ra niềm căm ghét không kiên nhẫn với nơi này, đang toan quay người ra ngoài thì cuối hành lang đột nhiên truyền tới một tiếng hét thảm thiết.
Chủ sư ngẩn người, sắc mặt sau đó liền xấu đi.
Diệp Vân Chu chú ý tới vẻ mặt của gã, đổi hướng đi thẳng tới nơi phát ra âm thanh. Chủ sự hớt hải chạy đằng sau, khó xử khuyên: “Công tử, phía trong cùng hoàn cảnh không tốt, ngài coi chừng làm bẩn xiêm y…”
“Bị máu làm bẩn xiêm y không phải chuyện bình thường à?” Diệp Vân Chu liếc xéo gã một cái.
Chủ sự hết cách, đành phải cười trừ.
Hành lang đối diện cuối lối đi chỉ có một phòng giam, ánh sáng tù mù. Diệp Vân Chu nheo mắt, lúc này cửa lao đã mở ra, trên cửa treo một đoạn xích sắt đứt. Một người đàn ông mặc đồ thủ vệ ngã ngửa ngoài lao, cổ vặn suýt thành góc vuông, đã trợn mắt tắt thở; một tên khác thì ứa mồ hôi lạnh, tay xách trường tiên lập lòe điện quang, làm sao cũng không vung lên được.
Chủ sự thấy thế cũng cả kinh, vội vàng chắn trước mặt Diệp Vân Chu, cảnh giác nhìn chòng chọc nam tử đang đứng thẳng, nắm lấy song sắt trong buồng giam.
Diệp Vân Chu lách sang một bước, người kia có vóc dáng rất cao, tay siết song sắt chảy đầm đìa máu, áo quần tả tơi, trên làn da tr@n trụi chồng chất vết thương mới cũ, tóc dài bù xù, không nhìn rõ mặt.
“Tôn tiên sinh, các ngươi chim sợ cành cong à? Y đã ngất xỉu.” Diệp Vân Chu vỗ một phát lên vai chủ sự, giễu cợt gã, “Người này có vẻ thú vị đấy, tên y là gì?”
Chủ sự lặng lẽ lau mồ hôi, trợn mắt nhìn thủ vệ còn lại, đoạn lúng túng nói: “Ta cũng không biết y tên gì, nghe bảo là bên trên đưa tới cho ông chủ bố trí.”
“Thì ra là thế. Ta dạo quanh quất một lát trước, ngươi đi thu dọn đi.” Diệp Vân Chu gật đầu, đủng đỉnh quay trở về.
Y đi một đoạn thì dựa vào ven tường, nghe thấy ngay chủ sự nhỏ giọng quát thủ vệ còn lại kia: “Đã bảo các ngươi cẩn thận rồi mà, đừng có trêu chọc y! Kẻ sát thần này là người các ngươi động vào được à? Óc mọc từ rễ cây!”
“Chúng ta hạ thuốc y rồi, ai ngờ… Đây chắc chắn không phải con người!” Giọng thủ vệ vẫn còn run rẩy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Là con người phải trói gô mới đưa được đến đây.” Chủ sự đóng cửa lại lần nữa, bực bội chắt lưỡi một tiếng, “Còn làm như thế nữa, doanh thu của chúng ta sẽ phải đổ hết vào tiền thuốc cho các ngươi mất. Mai ta bàn bạc với bên kia, bán rẻ đi, dù sao có không ít tay thích kiểu này, giết được người mới đủ độc.”
Diệp Vân Chu tựa lên tường, vô tư mài móng tay. Mộ Lâm Giang đứng bên cạnh y, phải cố nén lửa giận để tránh khuấy động Hồn Hải, tay nắm chặt đến trắng bợt cả xương. Người kia là Ân Tư, chật vật hơn cả lần đầu tiên hắn nhìn thấy trên võ đài, nhưng bất kể ở trong cảnh ngộ nào, y cũng cứng cỏi bất khuất, hôn mê cũng phải đứng thẳng tắp.
Mộ Lâm Giang không cho rằng Diệp Vân Chu thích giẫm đạp lên danh dự người khác, dùng vũ lực ép người ta tuân theo. Hắn thở ra một hơi bức bối, đi xa vài bước, ngửa đầu hít sâu.
Chủ sự đã trưng khuôn mặt tươi cười đi tới, Diệp Vân Chu mở miệng trước: “Tu vi người đó rất cao nhỉ.”
“Nghe nói là Hợp Thể kì.” Nụ cười của chủ sự tức thì sượng ngắt, “Có điều lúc đưa tới đã bị cắt đứt không ít kinh mạch, thực lực giảm nhiều.”
“Vậy à.” Diệp Vân Chu như có điều suy tư trả lời, “Đấu trường giác đấu bên này cũng nằm trong phạm vi của quý tiệm nhỉ.”
“Không sai, mười ba con phố của trường câu đều nằm dưới tay ông chủ.” Chủ sự lại kiêu hãnh lên.
“Ta trả tiền, đưa người kia lên đánh lôi đài.” Diệp Vân Chu nhếch khóe môi, “Cho ngươi một kiến nghị, tra tấn tàn độc có lẽ hữu hiệu với một số người, nhưng cũng không phải vạn năng, ngươi có thể hứa với y một điều kiện, ví dụ như thắng liên tiếp một trăm trận sẽ thả y đi – đương nhiên, trong quá trình này có quá nhiều chỗ kiểm soát được, phải không?”
Chủ sự trầm tư một chút, rồi tức khắc rạng rỡ mặt mày. Có người đã sẵn lòng bỏ tiền khai thông, gã dĩ nhiên vui vẻ thoát khỏi sự phiền toái này: “Công tử cao kiến! Ta sẽ đi sắp xếp theo lời ngài ngay.”
Mộ Lâm Giang ra khỏi ngục giam tăm tối ấy, ánh hoàng hôn ấm áp, hắn thở phào nhẹ nhõm, từ đáy lòng nguyện tin Diệp Vân Chu xuất phát từ ý tốt mới làm như vậy. Hắn theo Diệp Vân Chu đến Cẩm Hồng lâu, nhìn thấy ông chủ kia đang chờ ở nhã gian, cứ thấy quen quen, nghĩ lại thì chợt nhớ ra, đây là tay hắn tiện thể giải quyết khi tiêu diệt cứ điểm thứ nhất của trường câu mang Ân Tư đi.
Hắn không có hứng thú với một kẻ đã chết, chỉ thất thần một lát đã thấy Diệp Vân Chu làm như không liếc nhìn chủ sự ngồi cùng bàn: “Thú thật với ông, ta muốn gã.”
Chủ sự thoáng sửng sốt, lão chủ cũng vô cùng bất ngờ, Mộ Lâm Giang thì giật mi mắt đùng đùng, ra sức nhớ lại xem mình vừa bỏ lỡ cái gì.
Diệp Vân Chu thong dong xếp từng tờ ngân phiếu lên bàn, ánh mắt tên chủ cũng theo đó càng ngày càng tham lam. Chủ sự đã đứng lên, vẻ mặt giận dữ.
“Nghe chủ sự quý tiệm nói, ở đây cái gì cũng là hàng hóa, vậy thì ta muốn gã. Hừm… dù gì quý tiệm cũng bộn bề công việc, cứ mua một tháng trước đi, chỗ này coi như tiền đền bù thiệt hại cho việc gã không ở đây.” Diệp Vân Chu cười tủm tỉm đẩy ngân phiếu sang, cuối cùng chặn một cục đá tỏa ánh sáng kì dị lên trên, “Nghe nói tiên sinh cần vật này, coi như một chút lòng thành của ta, mong tiên sinh nhận lấy.”
“Chu công tử, ngài làm khó ta quá.” Lão chủ nhìn chằm chằm cục đá kia, ra vẻ cân nhắc.
Chủ sự khó tin nhìn lão, kích động nói: “Chuyện này mà còn phải nghĩ ư? Đây rõ ràng là khiêu khích uy phong của trường câu, là trắng trợn tuyên chiến với trường câu, phải khẩn trương bắt y lại! Ông chủ?”
Diệp Vân Chu thảnh thơi dựa vào ghế chờ, lão chủ làm bộ như hạ quyết tâm, chân thành nghiêm túc nói với chủ sự: “Chu công tử hào phóng mua hàng, mai sau vẫn sẽ có cơ hội hợp tác với chúng ta, ngươi đi theo y, y cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Không thể nào! Ông chủ, ta đâu phải nô lệ!” Chủ sự đập bàn cả giận nói, “Mấy năm nay ta bán sức cho ông, không có công lao cũng có khổ lao, ông chỉ vì chút tiền như vậy đã bán rẻ ta?”
“Nếu đã bán sức cho ta, thì chớ quên trường câu này là nơi nào.” Ngữ khí lão chủ lạnh lùng, “Mạng của ngươi nằm trong tay ta, đừng bắt ta phải xấu hổ trước mặt Chu công tử.”
Sắc mặt chủ sự trắng bệch, suy sụp ngã về ghế. Diệp Vân Chu cùng tên chủ nâng li cạn chén, ai muốn gì thì đã được cái đó, vô cùng hoan hỉ, chỉ có chủ sự không ư hử gì.
Lúc rời khỏi quán rượu đã là đêm khuya, gió hơi lớn. Diệp Vân Chu đội đấu lạp lên, chủ sự theo sau y, sầm mặt oán hận nhìn y hằm hằm. Diệp Vân Chu xoay người cười hiền, tiếp đó đá một cú vào đầu gối buộc gã quỳ xuống, nhẹ giọng: “Nô lệ trường câu là nô lệ của các ngươi, các ngươi cũng là nô lệ của lão chủ. Đừng tưởng mình đặc biệt hơn người khác, còn để ta thấy ánh mắt này, ta sẽ dùng thìa nung đỏ xúc từng miếng mắt của ngươi ra.”
Mộ Lâm Giang nghe thấy câu đe dọa khiến người ta không rét mà run của y, trong đầu chợt xẹt qua một đoạn ngắn.
Hắn từng gặp Diệp Vân Chu đội đấu lạp.
Quả nhiên ngay sau đó, một cây dù lụa màu xám bị gió bọc lấy từ bên cạnh lao thẳng về phía Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu thuận tay bắt lấy cán dù, mặt dù thêu thơ văn và sơn thủy, khá tao nhã, rộng hơn rất nhiều so với loại dù các cô nương hay dùng. Y lần theo hướng gió nhìn lại, thấy một người đàn ông đang nâng tay áo chắn gió dưới màn đèn, một mảng màu ấm lớn phủ trên người hắn. Lá cây bên cạnh hắn thi nhau bay hết lên, ngay cả tóc cũng bị thổi lên giữa không trung.
Diệp Vân Chu hơi nâng đấu lạp, che khuất sự mừng rỡ ngạc nhiên trong mắt, cầm dù hít sâu rồi mới đi sang, cười nói: “Vị huynh đài này, là dù của ngươi sao?”
Tận mắt nhìn thấy bản thân mấy trăm năm trước, Mộ Lâm Giang không nén nổi thổn thức trong một giây. Hắn đã nhớ ra địa điểm và thời gian của cuộc gặp này. Năm thứ mười ba hắn ra biển, đi hết từ Tu Chân cảnh đến Trầm Luân cảnh, hắn đã hoàn thành bộ Tồi Thần quyết, cũng nhờ đó đột phá bình cảnh, rốt cuộc bước vào cảnh giới Đại Thừa, trở lại Mặc Ảnh đô. Rồi bảy năm sau, thời cuộc hỗn loạn, quần hùng cát cứ, các tổ chức buôn bán bí mật như trường câu đã chẳng còn lạ lùng gì nữa, cứ nghênh ngang trắng trợn, không ai kiềm chế. (tức là 20 năm sau khi ra biển)
Quán rượu trước mắt này chính là sản nghiệp thuộc sở hữu của trường câu, lân cận hai bên còn có thanh lâu và sòng bạc, toàn bộ khu phố cả ngang lẫn dọc đều nằm trong phạm vi trường câu, ngoài tiếng cười cũng chỉ có tiếng khóc của mọi người, không còn gì khác.
Kí ức kết thúc ở đoạn Mộ Lâm Giang nhận dù nói cảm ơn. Hắn trở lại hư không, bắt đầu áng xem rốt cuộc mình đã gặp bao nhiêu Diệp Vân Chu, và rất nhanh đã tìm được ứng cử viên.
Hắn méo khóe miệng, bản thân cũng thấy buồn cười, đoạn vớt một cầu sáng, lại lần nữa phủ linh lực lên.
Lần này là một phòng khách đi3m, Mộ Lâm Giang đang đứng cạnh bàn, vừa ngoảnh đầu lại đã thấy chủ sự quỳ trước người Diệp Vân Chu, cúi đầu, mắt vẫn còn, xem ra đã không lườm Diệp Vân Chu nữa.
Diệp Vân Chu bưng chén trà nhấp một ngụm, sau đó liền lắc đầu, duỗi tay đổ nguyên li trà xuống đầu chủ sự. Chủ sự run rẩy, không dám nói gì.
“Mai là đến hạn ước định của ta với lão chủ rồi.” Diệp Vân Chu ném chén xuống đất, “Một tháng này, ta đối xử với ngươi cũng không tệ lắm nhỉ.”
Chủ sự dịch chân về phía trước, tự giác quỳ lên đống vụn kia, cắn răng nhịn đau nói: “Chủ nhân đối xử với nô tất nhiên là tốt đủ điều.”
“Ha ha ha… Hi vọng ngươi về cũng nói với lão được như thế.” Diệp Vân Chu phát ra một tràng cười sởn tóc gáy từ cổ họng, “Dù ngươi có quay về, nhưng vị trí của ngươi đã sớm có người khác làm, lão chủ vẫn sẽ tín nhiệm ngươi như trước ư? Nhìn kĩ xem, tướng mạo ngươi cũng không tệ, tuy ta là một người tử tế chính trực, không ép buộc ngươi làm gì, nhưng những thủ hạ đó của ngươi, họ sẽ đàm tiếu sau lưng ngươi như thế nào?”
Chủ sự nhắm mắt, cắn khóe môi bật cả máu.
Diệp Vân Chu cúi người nắm tóc buộc hắn ngửa đầu, nói nhỏ: “Họ sẽ nói ngươi cũng giống như những nô lệ kia, hạ cấp, đê hèn, mặc người khác đùa bỡn, nhưng đương nhiên vẫn có sự khác biệt, nô lệ là vì thân bất do kỷ, còn ngươi à… Ngươi tự nguyện.”
“Ta không hề!” Cuối cùng chủ sự đỏ ngầu hốc mắt, gầm lên giận dữ.
Diệp Vân Chu ngồi xổm xuống đối diện với gã: “Đừng chối, nếu không phải tự nguyện, thì tại sao ngươi không phản kháng, tại sao ngươi không tự sát? Ngươi ở trong trường câu xa hoa đồi trụy, vốn đã vứt đi giới hạn con người. Có một số giới hạn một khi đã đi quá, thì sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần, ngươi chẳng qua chỉ tiến thêm một bước mà thôi, đều sa đọa vì lợi ích cả mà, ai cao quý hơn ai chứ?”
“… Van ngài, buông tha cho ta.” Chủ sự bắt lấy tay áo Diệp Vân Chu cầu xin, “Thả ta đi.”
“Ừm, nể tình ngươi tận tâm tận sức hầu hạ ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.” Diệp Vân Chu hất tay gã đứng dậy, vẩy đầy linh thạch xuống đất, những linh thạch đủ cả thượng trung hạ phẩm được cắt lớn bằng đồng xu nhanh chóng trải một lớp trên mặt đất, “Bình thường ta chỉ dùng ngân phiếu hoặc thẻ ngọc, đống linh thạch này là đến ngân hàng đổi riêng cho ngươi đấy. Ngươi biết mấy Tần lâu Sở quán trường câu có một trò chơi nổi tiếng chứ, ăn được bao nhiêu, nhận được bấy nhiêu.”
Chủ sự quỳ trên đống linh thạch lấp lánh rực rỡ, biết bao nhiêu người có liều mạng cũng không kiếm nổi số tiền này, gã cũng từng tùy tiện đùa giỡn sinh mệnh kẻ khác vì tiền, song bấy giờ đối mặt với những linh thạch đó, trong mắt chỉ còn nỗi sợ.
“Giết ta, ngươi giết ta đi!” Đầu chủ sự dập lên linh thạch cứng, nhanh chóng rịn máu, “Đến cùng ta đã làm gì đắc tội ngươi, mà ngươi một hai phải trả thù ta như thế!”
“Chớ cả nghĩ, ta chỉ tìm cho mình chút niềm vui thôi.” Diệp Vân Chu đá đá những linh thạch dính máu ấy, âm thanh va chạm trong trẻo quyến rũ, “Hoặc ôm tí tẹo lòng tự trọng vô vị còn sót lại của ngươi và trở về với hai bàn tay trắng; hoặc ít nhất được mang một chút tiền, để bao giờ trường câu không cần, ngươi có thể thay tên đổi họ trốn đi, yên ổn sống quãng đời còn lại; hoặc dùng hết toàn lực đồng quy vu tận với ta, gánh chịu hậu quả sau thất bại. Ngươi tự chọn đi, ta sẽ không ép ngươi.”
Chủ sự trầm mặc xuống, mặt lộ nỗi tuyệt vọng, Diệp Vân Chu cũng không giục gã. Thật lâu sau, gã rốt cuộc quyết định, bắt tay cởi nút buộc đai lưng.
Mộ Lâm Giang đứng ngoài xem không kìm nổi quay người sang chỗ khác, vô cùng khó chịu. Số lần Diệp Vân Chu làm hắn khó chịu quá nhiều, cho dù người đàn ông quỳ trên đống linh thạch trước mắt vốn chẳng phải người lương thiện, nhưng hắn cũng không tán đồng việc ăn miếng trả miếng bằng phương thức này. Nếu không ưa thì giết là được, cớ gì phải làm nhục.
Chủ sự quăng đai lưng ra, vừa định cởi áo ngoài thì nghe thấy Diệp Vân Chu buồn chán nở nụ cười, rất tẻ nhạt, rất thất vọng.
“Thôi bỏ đi, đừng biểu diễn tiết mục thấp kém này trước mặt ta.” Diệp Vân Chu giễu cợt, “Ngươi khôi phục tự do.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chủ sự sững người ở đó, Diệp Vân Chu nói gã tự do rồi. Gã chống lên đám linh thạch, từ đầu gối đến cẳng chân đau nhói không thôi, không hề có chút cảm giác chân thực.
“Có điều từ khi ngươi quyết định vứt bỏ lòng tự trọng, ngươi còn giành lấy được tự do hay sao?” Diệp Vân Chu nhẹ nhàng nói, “Chúc ngươi sự nghiệp thành công, gia đình mĩ mãn.”
Y chắp tay sau lưng ra ngoài cửa, nghe thấy sau khi mình đi, chủ sự như nổi điên gào thét hất bàn. Y dùng một tháng thay đổi một con người, nhưng niềm vui nhận được lại kém xa công bỏ ra.
Diệp Vân Chu cười xong thì thở dài thườn thượt, rời khỏi khách đi3m, nhất thời có phần mông lung.
Y không biết do mình càng ngày càng kén ăn, hay do con mồi này chưa đủ k1ch thích. Khoảng trống không lấp đầy từng giây từng phút giày vò lí trí y, nói chung y không vui, thì phải làm cho nhiều người hơn đau khổ.
“Không có cục xương cứng kiên trinh bất khuất nào thà gãy không cong để ta đã ghiền ư.” Diệp Vân Chu ngửa mặt lên trời thở dài, chợt thoáng khựng lại trên đường, đập nắm tay lên lòng bàn tay, “Đúng rồi… Đấu trường giác đấu… Không biết người kia sống chết thế nào rồi.”
Mộ Lâm Giang bối rối đứng bên cạnh Diệp Vân Chu, tiếp đó thấy y thay một khuôn mặt khác.
Lần này cuối cùng cũng là khuôn mặt hắn có thể nhận ra, vẫn là thể loại ngây thơ vô hại.
Mộ Lâm Giang nhớ lại hoàn cảnh “lần đầu tiên” hắn gặp Diệp Vân Chu với gương mặt này. Cao thủ Đại Thừa kì tiêu diệt một cứ điểm không cần tốn nhiều sức, nhưng trường câu không chỉ có một chỗ, nhân viên dính dáng phức tạp, bên trọng còn có người bị hại phải tránh ngộ thương, lại còn phải lấy được thông tin tổ chức nhân viên hữu dụng, dù là hắn cũng không tránh khỏi cảnh có sức mạnh mà không dùng được.
Lúc ấy hắn đang ở một quán rượu chờ mật thám báo cáo. Một ca kỹ bị người khác dây dưa, hắn đang định giúp một tay thì Diệp Vân Chu đã ra tay trước, hạ thuốc tê vào rượu người nọ, cười sang sảng kính một li đánh gục gã.
Diệp Vân Chu bừng li rượu còn thừa một nửa đến trước bàn Mộ Lâm Giang, lễ nghĩa chu toàn chắp tay tự giới thiệu: “Tại hạ Thích Vũ, vừa nãy thấy các hạ cũng định hỗ trợ, chắc hẳn là người đồng đạo, xin hỏi quý danh các hạ là gì?”
“Mộ Lâm Giang.” Lúc đó hắn trả lời như thế. Đôi mắt của hắn quá nổi bật, mặc dù cố ý dùng tên giả ngụy trang, trường câu cũng không khó phát hiện, chẳng bằng thoải mái giả vờ đang hoang phí thời gian ở trường câu.
Diệp Vân Chu trái lại ngẩn người: “… Tên thật?”
“Có vấn đề gì?” Mộ Lâm Giang bình tĩnh hỏi ngược.
“Ha ha, Mộ tiên sinh quả là quang minh lỗi lạc, làm ta xấu hổ quá.” Diệp Vân Chu lại chắp tay thi lễ thật sâu nhận lỗi, thản nhiên nói, “Vậy ta đây cũng không giấu giếm, ta họ Từ tên Triêu Thanh, Triêu trong triêu dương (ánh mặt trời), Thanh trong thanh trọc (đục trong), so với tiền bối thì chỉ là hạng vô danh, muôn phần hổ thẹn.”
Mộ Lâm Giang khi đó không thấy vấn đề gì, giờ nhìn thấy gương mặt trong trí nhớ này ở Hồn Hải, hắn chỉ muốn bắt Diệp Vân Chu ra mắng một trận ngay lập tức, lần thứ nhất nói tên giả, lần thứ hai thành khẩn nói tên giả, rốt cuộc có ý gì? Mộ Lâm Giang mắng Diệp Vân Chu trong lòng một vạn lần.
Kí ức nhảy tới trong đấu trường giác đấu quen thuộc, đám người reo hò ồn ào đến độ làm hắn bực bội không dứt. Đèn tinh thạch treo trên đỉnh lều rộng lớn, chiếu trắng toát cả võ đài ở trung tâm.
Bản thân hắn cũng ở trên chỗ ngồi cho khách quý, đối diện với Diệp Vân Chu, cách nhau mặt sân đẫm máu mênh mông. Hắn nhớ khi ấy mình chỉ chú ý Ân Tư chém giết trên đài, nhưng giờ lại nhìn Diệp Vân Chu, Diệp Vân Chu vậy mà cũng mang vẻ chán ngán.
Diệp Vân Chu chống cằm nhìn lôi đài, đây là ngày thứ sáu liên tiếp y tới đây, đối diện với cung chủ rõ ràng sở hữu đôi mắt mê hoặc lòng người lại nghĩ trăm phương ngàn kế để che đậy kia cũng đã sáu ngày.
Diệp Vân Chu không tin vào vận mệnh, nhưng y đã tình cờ gặp Mộ Lâm Giang tới ba lần, một lần hỏi đường, một lần trả ô, một lần anh hùng cứu mỹ nhân, điều này khiến y không khỏi muốn thán vận mệnh kì diệu. Diệp Vân Chu rất thích cặp mắt đó, nhưng y cũng đã tìm hiểu, cung chủ Tịch Tiêu cung là người quyết đoán, mang trong lòng khát vọng, bất kể bên ngoài phán xét thế nào, y cũng có thể nhìn ra người này tốt bụng, mà giờ y không muốn giao thiệp với người tốt lắm.
Ân Tư đeo tấm mặt nạ nửa mặt, đây là quy tắc trên lôi đài, để giữ một chút bí ẩn, cởi mặt nạ vào thời điểm thích hợp luôn có thể đẩy cảm xúc của khán giả lên cao trào.
Ân Tư đang bóp cổ đối thủ đ è xuống đất, người xem cao giọng hò hét, sóng sau cao hơn sóng trước, “Vô Thường! Vô Thường!” – đó là biệt hiệu của y, ác quỷ nắm giữ sinh tử.
“Vô Thường, tha cho ta, van ngươi, ta chỉ thiếu trận này thôi! Thắng trận này, ta sẽ được tự do!” Đối thủ gian nan thở hào hển, “Ngươi cũng phải biết chứ, chỉ cần có thể ra ngoài, ta nhất định sẽ giúp ngươi rời khỏi nơi này!”
Ánh mắt Ân Tư xuyên qua lỗ mặt nạ, sát ý dần thu lại. Y chầm chậm buông tay, không giết gã: “Ngươi thua.”
Khán phòng lại vang lên tiếng “giết”, biệt hiệu của đối thủ Ân Tư là Ác Hổ, âm vọng trùng điệp thúc giục y gi3t chết Ác Hổ. Ân Tư không dao động, quay người định đi.
Nhưng ngay lúc này, Ác Hổ trên mặt đất đột nhiên run cổ tay, bắ n ra một lưỡi dao mỏng. Ân Tư dịch sang một bước, lưỡi dao xẹt qua bên tai y, cắt đứt dây đeo của mặt nạ.
Diệp Vân Chu chống người, có tinh thần hơn một chút. Tới khi Ân Tư quay lại bẻ gãy cổ Ác Hổ, trong sân đã có người ầm ĩ muốn mua y.
Diệp Vân Chu nhìn chằm chằm khán đài đối diện, Mộ Lâm Giang đã đổi tư thế ngồi ba lần, chân hết vắt lại thả, dễ thấy rằng đã bứt rứt cực kì.
“Xem ra là để mắt đến cùng một con mồi.” Diệp Vân Chu thấp giọng tự nhủ một câu, đứng dậy đi lên võ đài.
Quyền lợi của thượng khách thật khiến người ta ao ước, chưa kể trên người Ân Tư có mang pháp bảo hạn chế linh lực, dù thượng khách đích thân lên đài cũng có người phía sau giám thị để đảm bảo an toàn cho họ.
Đối với chuyện này, Diệp Vân Chu khịt mũi coi thường, với tốc độ ra tay của Ân Tư, chỉ sợ người giám thị hoàn toàn không phản ứng kịp.
“Vừa rồi tại sao ngươi không giết gã luôn.” Diệp Vân Chu hết sức to gan đứng trước mặt Ân Tư, ngẩng đầu hỏi y.
Ân Tư không có ý định trả lời, thương thế của y không nhẹ, trên cằm dính một vết máu, lạnh như băng đối diện với Diệp Vân Chu.
“Thực ra ta đã gặp ngươi.” Diệp Vân Chu lại nói, “Ở trong tù, lúc ngươi giết một thủ vệ.”
“Ta từng giết không chỉ một tên.” Ân Tư nhíu cặp lông mày sắc bén, “Có chuyện thì nói thẳng.”
“Đòi ân huệ của ngươi.” Diệp Vân Chu nhẹ giọng, “Là ta bỏ tiền cho ngươi lên đấu võ đài, ta cần được đền ơn.”
“Nói thẳng.” Ân Tư không kiên nhẫn.
Diệp Vân Chu nghẹn họng, cách nói năng của y luôn không thẳng lắm, Ân Tư bảo y nói thẳng, y bỗng nhiên không nghĩ ra mà nói, đoạn thở dài, theo thói quen muốn vỗ vai Ân Tư, nhưng tay mới vừa thò qua, cổ tay đã bị Ân Tư bóp chặt, phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ.
“Muốn chết, thì tiếp tục.” Trong mắt Ân Tư sát khí như đao.
Sắc mặt Diệp Vân Chu trắng nhợt, cố nén không kêu lên, tiếng rên trầm bị nghẹt lại. Y nghĩ bụng thằng này không phải con chó nhà có thể thuần phục được, phái bạo lực khó trị thực sự. Y dùng một tay khác xua về đằng sau, tỏ ý mình không sao, tránh cho nhân viên giác đấu trường khởi động pháp bảo, đoạn thở hổn hển nói: “Đừng kích động, làm quản lí kinh hách thì người chịu khổ chính là ngươi. Ta cứ nói thẳng vậy, ta có thể bỏ tiền mua ngươi, chữa thương cho ngươi, tặng ngươi binh khí, đồ ăn đồ mặc cũng cho ngươi thứ tốt nhất, điều kiện là ngươi phải nghe theo lệnh ta.”
Ân Tư hơi thu lại sát khí, thả lỏng ngón tay như kìm sắt: “Ngươi là khách quý, ngươi định đoạt.”
“Ha, đây là nghiêm túc hả? Ta muốn nghe lời thật.” Diệp Vân Chu rũ tay phải, cười nói.
Khóe miệng Ân Tư nhếch lên mùi giễu cợt, huỵch toẹt: “Nằm mơ giữa ban ngày.”
Diệp Vân Chu nhíu mày không cam tâm: “… Ngươi biết tình cảnh của ngươi không? Nhìn lũ ăn hại vây xem như đám ruồi này đi, miễn chúng có tiền là mua được ngươi, ngươi có mạnh nữa cũng sẽ đến lúc phải kiệt sức. So với để cho chúng muốn làm gì thì làm, sao không đi theo ta? Ta chỉ muốn một vệ sĩ, tiền và sự tôn trọng ta đều có thể cho ngươi.”
Ân Tư dứt khoát khoanh tay quay người đi không quan tâm y nữa. Diệp Vân Chu mím môi, trước khi trở xuống thì bảo đảm: “Mai ta sẽ lại đến, dù có phải vung tiền như rác cũng chắc chắn sẽ mua ngươi.”
Mộ Lâm Giang nhìn ra một vệt ảo não trong mắt Diệp Vân Chu vừa vấp phải chướng ngại, không nén nổi phần hả hê. Nhưng Diệp Vân Chu đã điều chỉnh lại rất nhanh, rời khỏi giác đấu trường, tràn đầy hưng phấn định bụng ngày mai lại đến. Mộ Lâm Giang thấy bản thân theo sau không xa không gần Diệp Vân Chu, hình ảnh này có chút kì quái, hắn đi thêm vài bước, chờ Diệp Vân Chu nhạy bén phát hiện mình lúc đó.
“Mộ tiên sinh, có chuyện gì ư?” Diệp Vân Chu dừng bước, ngoái đầu dịu giọng hỏi.
“Từ công tử.” Mộ Lâm Giang cầm ô, họ không thân, nên thái độ hắn cũng hơi lạnh lùng, “Ta đến, cho ngươi một lời khuyên.”
“Ồ?” Diệp Vân Chu rất thích thú, “Ngươi muốn tranh nô lệ kia với ta? Vậy sẽ phải tốn kém không ít đấy.”
“Ta không cho rằng y là nô lệ.” Mộ Lâm Giang đính chính, “Ý chí của y khiến kẻ khác phải nể phục, nể tình gặp một lần ở quán rượu, ngày mai ngươi đừng tới đây.”
“Mộ tiên sinh, ngươi chẳng những muốn tranh với ta, mà cả đến cũng không cho ta đến?” Diệp Vân Chu cảm giác mình đang bị khiêu khích, trong thâm tâm bắt đầu thấy không hài lòng.
“À, ta không định ra giá, đối với con người, mua bán là sỉ nhục.” Mộ Lâm Giang nhấc mặt dù lên nhoẻn cười, ý lạnh hòa cùng ngọn lửa tiềm ẩn từ sâu trong bỗng nổi lên, “Ta muốn mở một nhà tù, dùng đau khổ hoàn lại đau khổ, dùng giết chóc tận diệt giết chóc, để luyện ngục gột rửa luyện ngục.”
Mộ Lâm Giang ba trăm năm sau hít hà một hơi, che mặt xoay người, lòng đầy nôn nóng như bị nghẹn ở cổ họng.
Hắn không nghĩ ra lúc ấy mình mang tâm thái gì phát biểu với người mới gặp mặt hai lần này… tuyên ngôn làm ba trăm năm sau hắn không dám nhìn thẳng đó.
Nếu muốn nói thật, thì cứ đơn giản dứt khoát bảo “Ta muốn mang Ân Tư đi và tiêu diệt trường câu” không được à?
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thế mà Diệp Vân Chu dường như không bị lúng túng, trái lại đăm chiêu một hồi lâu, bừng tỉnh hiểu ra, trong mắt lóe lên ánh sáng hứng thú: “Thú vị, ngươi quả là một người thú vị, vậy ta sẽ nể mặt ngươi lần này. Trường câu này, nhường cho ngươi.”
Ngày hôm sau Diệp Vân Chu không đi giác đấu trường mà ngự kiếm đứng trên không, lẳng lặng nhìn những công trình hùng vĩ lẫn đám cặn bã hủ bại cùng sụp đổ. Năm phi thuyền hiện hình trong tầng mây, hàng tầng trận đồ trải trên bầu trời, che phủ toàn bộ phạm vi trường câu bằng những đường nét hút mắt chói lòa. Mộ Lâm Giang đứng trên chỗ cao nhất của đống đổ nát, áo quần không dính một hạt bụi, hiên ngang như tùng.
Diệp Vân Chu lấy một viên linh thạch đặt trên ngón cái, ngẫm nghĩ, bắn lên, lại bắt lấy.
“Nếu là mặt trước thì đi tìm hắn, còn nếu mặt sau thì thôi bỏ.” Diệp Vân Chu nhắm mắt lại, lẩm bẩm một câu.
Thường Hi kiếm linh đột nhiên xuất hiện bên người y, Diệp Vân Chu mở mắt, hơi nhìn xuống, cười hỏi: “Tiền bối lần này về nhanh thật, chơi ở Dạ đô vui không?”
“Tam đô sắp loạn rồi, tốt nhất ngươi nên rời đi.” Thường Hi khuyên nhủ.
“Loạn không phải càng hay ư?” Diệp Vân Chu hời hợt nói, “Gần đây ta thường xuyên cảm thấy không kiểm soát được bản thân, khoảng trống trong lòng ta nuốt lấy càng nhiều lại càng khó thỏa mãn. Có một người, ta đã không nén nổi d*c vọng với hắn rồi, ta luôn cảm giác hắn sẽ khác biệt.”
“Ngươi sẽ chỉ tự hứng chịu hậu quả.” Thường Hi thẳng thắn.
“Thế tiền bối muốn ngăn cản ta à?” Diệp Vân Chu hỏi.
“Ta là kiếm linh, với ta thế nào cũng được.” Thường Hi bình thản nói, “Nhưng ngươi đang tạm dùng Thường Hi, ta hi vọng ngươi có thể bình an.”
“Quan tâm ta thì cứ nói thật đi.” Diệp Vân Chu hừ mũi.
Thường Hi liếc y, im hơi lặng tiếng tan biến.
Diệp Vân Chu không cười nữa, nhìn nắm tay vẫn còn siết chặt linh thạch, dứt khoát thả ra mặc kệ linh thạch rơi xuống đất.
Chuyện y muốn làm, sao đến phiên những ngoại vật ngoài bản thân quyết định.
Sau khi Mộ Lâm Giang rời khỏi đoạn kí ức này, hắn phải tốn một lúc mới bình ổn và thanh trừ được sự buồn bực không yên mà luyện ngục mang tới, thậm chí còn thấy may vì Diệp Vân Chu không quen hắn từ sớm hơn, nếu không khi nào Diệp Vân Chu tỉnh lại, hắn cũng chẳng biết phải đối mặt với y thế nào.
Hắn mang vài phần mong đợi xem tiếp Diệp Vân Chu còn đổi khuôn mặt nào nữa, nhưng tới khi những quầng sáng mê li ấy quy vị, hắn nhận ra nơi đây vậy mà hết sức quen thuộc.
Đó là bí cảnh lần đầu tiên hắn gặp Tiêu Xuyên.
Bí cảnh này giống như dưới gốc một cổ thụ, đường đi quanh co gập ghềnh, vách tường leo đầy dây mây và đường vân rạn nứt, trên không bay từng đốm huỳnh quang xanh biêng biếc.
Mộ Lâm Giang men theo con đường trong trí nhớ, sau đó thấy Tiêu Xuyên ở ven hồ nước quen thuộc.
Hắn bỗng giật mình trong lòng, cơn giận và một chút nuối tiếc vô thức dâng lên. Tiếp đó hắn nghe thấy Tiêu Xuyên ngồi xổm bên hồ, dùng thanh âm quen thuộc cười một tiếng.
“Ha, đã chuẩn bị vạn toàn, chỉ chờ cá lớn cắn câu.”
Đám rễ ngổn ngang bao quanh đầm nước, hắn như bị một cây cổ thụ vây trong đó. Tiêu Xuyên đang dùng kiếm đo độ sâu hồ nước, như có điều suy tư.
Gặp lại Tiêu Xuyên, nghe thấy giọng nói chân chính của y, Mộ Lâm Giang nhất thời không biết nên có cảm tưởng gì. Cảm tưởng của hắn quá nhiều, trái lại hòa lẫn với nhau thành một sự vững vàng bất đắc dĩ. Người đang nhìn hồ nước suy nghĩ thận trọng mà chuyên chú, lông mày thanh mảnh cứ thi thoảng lại nhướng lên, ngũ quan mang nét kiêu ngạo và ngông nghênh của người trẻ tuổi, rất khó làm hắn liên tưởng đến Diệp Vân Chu thuần khiết.
Hắn nhớ khi mình mới gặp Tiêu Xuyên, chần chừ không xác định được thực lực của y, chỉ xem kiếm khí đơn thuần thì như tiêu chuẩn Đại Thừa, nhưng nếu xem tu vi của người thì lại lờ mờ không rõ lắm. Lúc hắn sử dụng Minh Đồng còn nương tay mấy phần, thế mà ngược lại bị thiệt nặng, mối thù này ngay từ đầu đã được kết có chủ đích, và càng thêm kiên cố nhờ Tiêu Xuyên dốc hết sức khiêu khích lúc về sau.
Nhưng hắn chưa bao giờ tự hỏi tại sao Tiêu Xuyên cứ chọc giận mình năm lần bảy lượt, mãi đến khi Tiêu Xuyên bỏ mình, hắn cũng bị thương thế hành hạ khó mà bình lặng được. Tới lúc thích ứng với vết thương cứ thỉnh thoảng phát tác, hắn đã không còn muốn tìm hiểu d*c vọng của Tiêu Xuyên nữa.
Chẳng qua nếu Tiêu Xuyên là Diệp Vân Chu, theo tính tình của Diệp Vân Chu, sao có thể xả thân bọc hậu?
Mộ Lâm Giang dựa tường suy nghĩ đứt đoạn, bên này Tiêu Xuyên… Diệp Vân Chu đã nhảy thằng vào hồ nước.
Mộ Lâm Giang thầm trợn trắng mắt, hơi không muốn xem kế tiếp mình sẽ phạm sai lầm trí mạng.
Chỉ thấy hắn ba trăm năm trước từ một con đường khác tới đây, đi qua hồ nước, phát hiện trong hồ nước đen sì hình như có bóng dáng của thứ gì đó.
Hắn mới hơi khom lưng nhìn qua, một đường kiếm lạnh thấu xương đã đâm thủng mặt nước lao đến.
Mộ Lâm Giang nghiêng mình tránh đi, hai con ngươi sáng ngời, đối mắt với Diệp Vân Chu đang nhô đầu ra từ trong nước.
Mặt Diệp Vân Chu lộ vẻ kinh hoàng, cứng lại ở bên bờ.
Mộ Lâm Giang ngồi xổm xuống, vươn tay đè vai y, lạnh lùng nói: “Sao lại đánh lén?”
Diệp Vân Chu giần giật khóe miệng, chợt giãy ra, trở tay nắm lấy cổ tay Mộ Lâm Giang, thuận thế bẻ xương, xoay người lên bờ đồng thời vặn tay phải hắn ra sau lưng, linh hoạt đá cong gối hắn, tay trái ấn sau gáy ép hắn xuống, kiếm khí vờn quanh chỉ vào Mộ Lâm Giang, khiến hắn không tài nào ngẩng đầu, ngọn tóc rơi vào trong nước.
“Đương nhiên vì muốn cướp đồ của ngươi.” Diệp Vân Chu đổi giọng, trở nên lanh lảnh sắc bén, “Giao Phong Ma thạch ra đây. À phải rồi, đừng dùng Hoàng Âm, ta tuy không sợ trò này của ngươi, nhưng cũng không muốn lỗ tai phải mang vạ, nếu ngươi dám dùng, ta sẽ hạ độc cho ngươi câm luôn.”
Tác giả có lời muốn nói: Bàn về phân lượng áo choàng của Diệp công tử, cho Diệp công tử một phút, y có thể bịa ra 60 cái tên giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.