Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 59: Chiêu tam mộ tứ 04




Hoắc Phong Lâm một lần nữa phải nhìn kĩ lại Diệp Vân Chu, hai hàng lông mày gã nhíu chặt, suy nghĩ một lúc lâu: “Nếu là người khác, ta thấy uy hiếp này khá hữu dụng, nhưng hắn… Hắn trước giờ luôn xử trí theo cảm tính.”
“Ta đối với tôn huynh tuy chưa tính là ân cứu mạng, nhưng tôn huynh cũng sẽ không bỏ mặc ta gặp nguy hiểm.” Diệp Vân Chu dạo bước quanh người Hoắc Phong Lâm, “Những người bảo hộ Y Vô Hoạn rất có thể là Mộ Lâm Giang phái đến, vết thương cũ của hắn rất nghiêm trọng, nhưng Y Vô Hoạn có nguyên tắc không trị cho người Tịch Tiêu cung. Có lẽ Mộ Lâm Giang tính đến lúc tất yếu mới dùng phương pháp cứng rắn ép hắn ra tay, khi đó e rằng ngài sẽ không động được đến Y Vô Hoạn.”
“Ta chưa từng nghe hắn có vết thương cũ, hắn tin tưởng ngươi đến mức đó?” Hoắc Phong Lâm không thể tin nổi, “Các ngươi thực sự là… quan hệ kiểu đó?”
“Thất tiết là chuyện nhỏ, chết đói mới là chuyện lớn.” Diệp Vân Chu bất đắc dĩ nhún vai, đằng hắng một tiếng, “Đùa chút thôi, Mộ Lâm Giang quả thực tin tưởng ta không nghi ngờ. Vết thương của hắn là từ trận Kình Lôi Sơn ba trăm năm trước, lúc thu trận, vì tranh thủ thời gian cho mọi người lui lại mà có, tính ra hắn cũng coi như có ân cứu mạng với thành chủ đấy.”
“Hiền chất đang thử ta?” Hoắc Phong Lâm hơi bực, “Ta đã có thể làm Lăng Nhai thành chủ, há có thể quan tâm Mộ Lâm Giang rốt cuộc thiện hay ác?”
“Thành chủ nói đúng lắm, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.” Diệp Vân Chu rủ mi mắt, “Một người cao thượng hay thấp kém, không chỉ quyết định bởi việc hắn có hành đắc chính, tọa đắc đoan (1), mà còn phải xem miệng lưỡi của muôn người. Trên đời, kẻ cẩn trọng thông suốt thì quen trầm mặc, kẻ tung hô chính nghĩa phần lớn lại là hạng người ngu xuẩn mới nghe gió thổi đã tưởng mưa rơi, dễ mê hoặc nhất. Chúng ta muốn đối phó Mộ Lâm Giang, bước thứ hai là cần làm hắn thân bại danh liệt, mọi người xa lánh, để thành Lăng Nhai có cớ xuất binh, chiếm trọn nhân nghĩa.”
(1) Hành đắc chính, tọa đắc đoan: là một câu tục ngữ, nghĩa đen là khuyên người ta khi đi đứng phải ngay lưng, khi ngồi phải ngay ngắn; còn theo nghĩa bóng là răn người ta phải sống quang minh lỗi lạc, cần chính trực, không làm chuyện trái lương tâm, không theo bàng môn tà đạo.
Hoắc Phong Lâm nhướng mày: “Mộ Lâm Giang vốn không có thanh danh gì tốt, ngươi vẫn còn muốn thêm chút lửa?”
“Những điều đó đều là đồn đãi vụn vặt vớ vẩn, nếu thành Lăng Nhai coi đây là cái cớ thì không khỏi thiếu sức công kích và hiệu triệu.” Diệp Vân Chu lắc đầu.
Hoắc Phong Lâm gác một chân lặng lẽ đợi sức công kích và hiệu triệu của Diệp Vân Chu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tiếp đó lại thấy Diệp Vân Chu đột nhiên trang nghiêm bi phẫn, giương tay nói, “Ta, đệ tử học kiếm vô tội của Tĩnh Vi môn Diệp Vân Chu, vô cớ bị Tịch Tiêu cung Mộ Lâm Giang uy hiếp hãm hại, may mắn được Lăng Nhai thành chủ khảng khái tương trợ. Thành chủ nhân từ lại không sợ cường quyền, nguyện vì vãn bối hèn mọn này lấy lại công bằng, cũng để ngày sau không còn ai bị hại như ta nữa, hi vọng chư vị đồng đạo Hoàng đô cùng Dạ đô, và cả những tri thức Mặc Ảnh đô liên thủ cùng làm việc nghĩa, tru diệt tà ma, trả lại sự thuần khiết cho tam đô.”
Nhịp tim Hoắc Phong Lâm không tránh khỏi nhanh hơn một chút, lời nói của Diệp Vân Chu, phàm là kẻ nào tự xưng mình chính nghĩa đều không thể không dâng trào nhiệt huyết. Gã thầm nghĩ đây đích xác là một phương hướng hay, so với vô căn cứ chỉ trích Mộ Lâm Giang, có một nhân chứng thì có sức thuyết phục hơn nhiều. Huống hồ tin đồn Mộ Lâm Giang tìm một món đồ chơi ban đầu là do chính Mặc Ảnh đô tuồn ra, cũng không phải là người khác vu oan.
“Như thế, Thu Thùy kiếm các gió chiều nào theo chiều ấy tất sẽ tham dự, Vĩnh Dạ cung cũng có thể đổ cho Mộ Lâm Giang, Tô gia cho dù không phối hợp cũng sẽ không dám ngang nhiên ngờ vực thành Lăng Nhai, nếu không chẳng khác nào đứng về phía Mộ Lâm Giang đang bị khẩu tru bút phạt.” Nét mặt Diệp Vân Chu hòa hoãn lại, cười một tiếng vu vơ.
“Ngươi quả thực…” Hoắc Phong Lâm chậm rãi đứng dậy, nuốt trở lại mấy chữ “đủ đê tiện”, vỗ vai Diệp Vân Chu, “Ngươi muốn dấy lên cơn sóng dữ dội này, đến cùng là vì muốn gì?”
“Quyền thế, danh dự, tu vi, tu giả chỉ đơn giản để ý những thứ này.” Diệp Vân Chu khiêm tốn nói, “Ta cũng không ngoại lệ, thành chủ tin được ta, vậy ta sẽ nói thẳng, ta là kiếm tu, một là muốn Thường Hi kiếm của Mộ Lâm Giang, hai là muốn một vị trí bên cạnh ngài. Còn với loại bồng lai như Tĩnh Vi môn, ta không có hứng thú.”
Tay Hoắc Phong Lâm đang nắm bả vai Diệp Vân Chu từ từ dùng sức, trong mắt ý lạnh lập lòe. Diệp Vân Chu không hề sợ hãi, thản nhiên nhìn thẳng. Lát sau Hoắc Phong Lâm buông lỏng tay ra, cười to nói: “Ha ha, hiền chất đúng là rồng không phải vật trong ao (2). Nếu ngươi nói không cần gì hết, ta ngược lại sẽ không tin. Ta dùng đao, coi như Thường Hi kiếm không phải vật phàm ta cũng sẽ không ngấp nghé nó. Khi nào diệt trừ được Mộ Lâm Giang và Tịch Tiêu cung, Thường Hi kiếm dĩ nhiên sẽ là của ngươi.”
(2) Kim lân chẳng phải vật trong ao, vừa gặp phong vân tức hóa rồng
Bắt nguồn từ Tam Quốc chí – Ngô thư – Chu Du truyện:
Nguyên văn:“劉備以梟雄之姿, 而有關羽張飛熊虎之將, 必非久屈為人用者”
Tạm edit: “Lưu Bị có tư thái dũng mãnh lại kiêu hùng, lại có Quan Vũ, Trương Phi hai tướng dũng mãnh như hùng như hổ, sợ rằng giao long gặp vân vũ, cuối cùng ắt chẳng phải vật trong ao.”
Giao long là một loài thần long trong truyền thuyết. Giao long gặp vân vũ sẽ tức thì bay vọt lên trời, chung quy sẽ không ở lại trong ao. Ví với người có tài năng một khi gặp được cơ hội sẽ phát huy tất thảy tài hoa.
“Vậy ta đa tạ thành chủ khoan dung độ lượng trước.” Diệp Vân Chu ôm quyền nói.
“Về phần vị trí bên cạnh ta, đạo lữ không thể được.” Hoắc Phong Lâm chắp tay cười.
“Thành chủ chớ nên hiểu lầm, những lời của ta đều là việc công.” Diệp Vân Chu cũng phối hợp xua tay ra vẻ bối rối.
“Ha ha ha, cũng là nói đùa thôi, hiền chất đừng hoảng sợ.” Hoắc Phong Lâm nhìn từ trên cao xuống xoa nhẹ đầu Diệp Vân Chu, “Muốn tạo bằng chứng tố cáo Mộ Lâm Giang cần một thời cơ, mà khi Yểm Nhật đao đúc thành sẽ dẫn tới thiên địa dị tượng, núi lở đất nứt, khó tránh xung quanh đó sẽ chú ý. Dẫn Mộ Thạch người thường thì không biết, nhưng cấp cao trong tam đô lại đều nhớ mong, chúng ta phải hành động càng nhanh càng tốt.”
Diệp Vân Chu gãi gãi tóc mình, thuận lời Hoắc Phong Lâm nói tiếp: “Bảy ngày sau thì sao? Chúng ta có thể phát tin trước cho các đại môn phái, kể cả Mộ Lâm Giang, cứ nói… Để tránh rút dây động rừng làm Mộ Lâm Giang phát giác ra kế hoạch phía ta, chúng ta sẽ chỉ hàm hồ nói sẽ mở một bữa yến tiệc, trong bữa tiệc có việc quan trọng muốn tuyên cáo, hi vọng chúng môn phái làm chứng. Mà Mộ Lâm Giang về công hay tư đều chú ý đến ta, nhất định sẽ đến, bấy giờ chúng ta chỉ cần bắt ba ba trong rọ thôi.”
“Ý kiến hay.” Hai mắt Hoắc Phong Lâm sáng lên, “Ta sẽ bày mai phục xung quanh, đợi đến khi Mộ Lâm Giang hết đường chối cãi sẽ cho người bí mật đánh úp những thủ lĩnh môn phái có thái độ không ổn, giải quyết những kẻ không muốn hưởng ứng thành Lăng Nhai, cùng giá họa hết cho Mộ Lâm Giang. Hắn coi như trốn được cũng khó tránh khỏi thụ thương bất lợi.”
Diệp Vân Chu vỗ tay một cái hưng phấn nói: “Vẫn là thành chủ suy xét chu toàn, một mũi tên trúng hai con nhạn. Mọi người bận bịu lùng bắt Mộ Lâm Giang, dĩ nhiên sẽ không rảnh bận tâm đ ến đao của ngài, cho dù có kẻ đoán được, cũng sẽ vì ngài là chủ lực đối kháng với Mộ Lâm Giang mà ngoan ngoãn câm miệng.”
“Còn cả lão các chủ Thu Thủy kiếm các, bà ta đã thoái ẩn ba trăm năm, bây giờ còn ai biết bà ta? Coi như có im hơi lặng tiếng chết ở đâu đó cũng không ai rảnh góp cho mấy giọt nước mắt.” Hoắc Phong Lâm mỉa mai xệch khóe miệng xuống, “Mộ Lâm Giang một bàn tay không vỗ nổi thành tiếng.”
“Vì để Tĩnh Vi môn ủng hộ ta, ta còn cần gặp mặt Phù Tinh chân nhân một lần, không biết thành chủ thấy Phù Tinh chân nhân thế nào?” Diệp Vân Chu li3m môi dưới đã phát khô, Hoắc Phong Lâm phối hợp say sưa với y âm thầm trù tính mưu ma chước quỷ, làm y có cảm giác ung dung vui sướng đã lâu không thấy, nếu y đến thành Lăng Nhai sớm hơn một tháng, nói không chừng đã thật lòng trù mưu cho Hoắc Phong Lâm.
“Hắn à.” Hoắc Phong Lâm có vẻ không hứng thú lắm, “Không khác gì lắm với nước sôi để nguội, tiêu cực tị thế. Có lẽ hắn có thể lời hay ý đẹp quan tâm ngươi, nhưng ngươi không nhất định có thể khiến hắn rời núi. Hắn là sư phụ ngươi, ngươi hẳn phải biết hơn ta chứ.”
Diệp Vân Chu giải thích: “Ta chủ yếu là lo thành chủ không bỏ nổi tình bằng hữu với Phù Tinh chân nhân thôi.”
“Tình bằng hữu cái gì, khuyết điểm của Hoắc Phong Đình ta không định học.” Hoắc Phong Lâm tự giễu hừ mũi.
“Vậy ta an tâm rồi, ta tất sẽ thuyết phục được Phù Tinh chân nhân.” Mặt Diệp Vân Chu lộ vẻ tàn nhẫn, “Nếu hắn không theo, cho nổ núi của hắn, xem hắn có ra không.”
Hoắc Phong Lâm bỗng nhiên cười ha hả, thưởng thức nói: “Hiền chất, có phong phạm của ta!”
“Nhân sinh chỉ cầu một tri kỉ, thành chủ có thể hiểu ta, ta giờ đã không còn nuối tiếc.” Diệp Vân Chu hành lễ với gã, chân thành cảm thán.
“Ta sẽ liên lạc với Phù Tinh chân nhân cho ngươi sau, hẹn hắn đến đây.” Hoắc Phong Lâm đ ến bên cạnh bàn, rót đầy chén trà, đoạn liếc Diệp Vân Chu một cái. Người thiếu niên dám phô ra nanh vuốt trước mặt gã, hiện tại có thể dùng thì dùng, tương lai nếu là tai họa ngầm thì trừ cũng không muộn.
Diệp Vân Chu gật đầu: “Vậy làm phiền thành chủ.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Hình phòng không phải chỗ bàn chuyện, hiền chất thiệt thòi rồi.” Hoắc Phong Lâm nâng chung trà lên, híp mắt, “Hiền chất thẳng thắn, vậy ta đây cũng nói thẳng. Ta đã hạ độc trong chén trà này, phát tác vào bảy ngày sau, khi đó ngũ tạng lục phủ sẽ như bị đao xoắn, vô phương cử động, nếu một canh giờ không có được thuốc giải, sẽ bị suy kiệt nội tạng mà chết.”
Ngón tay Diệp Vân Chu khựng lại, nhưng vẫn nhận lấy chén trà: “Cho ta uống? Ta hiểu rồi, khi nào ta làm chứng tố cáo Mộ Lâm Giang xong lại cho ta thuốc giải phải không.”
“Hiền chất là người thông minh.” Hoắc Phong Lâm ra dấu mời.
Diệp Vân Chu dứt khoát uống một hơi cạn sạch, lau khóe miệng: “Đổi lại là ta, tất nhiên cũng sẽ đề phòng một tay.”
Ý cười của Hoắc Phong Lâm dần sâu hơn, năm ngón tay nắm chặt, lật tay lấy ra một viên đan đưa đến trước mặt Diệp Vân Chu: “Đây là giải dược, hiền chất không chút chần chừ, ta đương nhiên phải đáp lại bằng tín nhiệm.”
Diệp Vân Chu khẽ ngạc nhiên: “Chuyện này… được sao?”
“Ta cho ngươi hai lựa chọn.” Hoắc Phong Lâm kéo tay Diệp Vân Chu qua, nhét thuốc giải vào tay y, “Khi nào Phù Tinh chân nhân đến đây, ta cũng sẽ hạ cho hắn độc y như vậy, nhưng chỉ có một viên giải dược này, ngươi tự ăn cho mình, hay để lại cho sư phụ ngươi, ta không can thiệp. Chẳng qua nếu ngươi tự ăn cho mình, ta không chắc sẽ đưa thuốc giải cho Phù Tinh chân nhân.”
Hoắc Phong Lâm đứng một bên quan sát Diệp Vân Chu, thầm nghĩ Diệp Vân Chu và Mộ Lâm Giang mới quen biết một tháng, có lẽ vẫn có thể hạ được quyết tâm hại hắn, nhưng Phù Tinh chân nhân lại chính là sư phụ mười mấy năm của y.
Nếu Diệp Vân Chu có nửa phần nhẹ dạ ngần ngừ, chứng tỏ y cũng không quả đoán như trong lời nói của mình.
“Đây căn bản không tính là lựa chọn.” Diệp Vân Chu dứt khoát nâng thuốc giải trong lòng bàn tay đến bên miệng.
Hoắc Phong Lâm nhìn y nuốt vào xong thì vỗ tay, cười nói: “Hiền chất, mời tới bên này, đến khách phòng rửa mặt nghỉ ngơi trước, có yêu cầu gì cứ việc nói.”
“Ngài vẫn nên giải thích một chút với Kiều đường chủ bên kia đi, tránh để tỷ ấy hiểu lầm, ngộ nhỡ tỷ ấy thật sự mến mộ ngài, ta cũng không nỡ hủy mất một mối duyên phận.”
“Mến mộ ta thì sẽ chuyên tâm làm việc cho ta, có gì đáng hiểu lầm.” Hoắc Phong Lâm không thẹn lương tâm nói.
Diệp Vân Chu nghĩ thầm Hoắc Phong Lâm nói gộp công với tư thành một còn nghiêm trọng hơn y nhiều. Y theo Hoắc Phong Lâm rời khỏi hình phòng, lúc này mới thấy rõ ngoài cửa là một hành lang dài thăm thẳm. Họ đi đến cuối hành lang, Hoắc Phong Lâm đưa tay ấn lên cửa đá, ánh sáng trận đồ lần lượt len lỏi, cửa đá xoay chuyển mở ra, lộ ra một góc thư phòng trang nhã.
“Mấy ngày nữa vẫn phải để hiền chất thiệt thòi một phen rồi.” Hoắc Phong Lâm đi đằng trước, trở tay đóng cửa đá, một kệ sách từ bên cạnh trượt trở lại, che khuất mật thất, “Nơi này là biệt uyển của ta trên đỉnh Lăng Tuyệt, không có phân phó của ta, không ai sẽ tới đây, hiền chất không phải lo bại lộ thân phận.”
Diệp Vân Chu ra khỏi thư phòng, một trận gió lạnh lẽo ập tới trước mặt, cung điện dựng trên biển mây, từ phía chân trời ánh vàng chợt nổi lên, mây mù sôi sục.
“Ngươi biết không? Thời niên thiếu ta thường đứng bên vách núi luyện đao.” Hoắc Phong Lâm mang Diệp Vân Chu băng qua đường lớn thênh thang bằng phẳng trước điện, vượt qua hàng rào, rồi bước lên con đường đá thấp thoáng cỏ cây, đi tận đến lúc ánh mặt trời nổi lên mới tới bên cạnh vách núi, “Ban đầu là xem đại ca diễn luyện đao phổ ở đây, phụ thân không chỉ khen hắn tiến bộ, mà còn bảo hắn sau này đừng đến chỗ nguy hiểm như vậy.”
Dưới vầng sáng vạn trượng, Diệp Vân Chu híp mắt, không nhịn được hắt hơi một cái, thanh âm dù đã cất cao nhưng trong gió vẫn trở nên mơ hồ: “Ta đoán lệnh tôn chưa từng quan tâm ngài như vậy.”
“Đúng thế, lão thấy ta luyện đao bên vách núi, nhưng không nói một câu mà lặng lẽ rời đi, chắc trong lòng lão còn hi vọng ta trượt chân ngã xuống vách núi ấy chứ.” Ngữ điệu của Hoắc Phong Lâm chứa sự châm chọc, “Trong lòng lão chỉ có đại ca và thằng con hoang kia thôi. Đáng tiếc ngày hôm nay thành Lăng Nhai đã là của ta, tên của Hoắc Phong Đình cũng là của ta, chỉ hận lão chết sớm không nhìn thấy được.”
“Tương lai không xa, tam đô cũng sẽ là của ngài.” Diệp Vân Chu cúi thấp đầu.
Hoắc Phong Lâm cười to trong gió, thấy Diệp Vân Chu lạnh cóng đến xanh cả mặt mới duỗi tay ấn lưng dẫn y trở về, cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên vai Diệp Vân Chu: “Bản thân ta kể từ khi bước vào Đại Thừa đến nay, ngoại trừ chưa hoàn thành Yểm Nhật đao thì chỉ còn duy nhất một nuối tiếc thường trực, đó là không có ý trung nhân có thể cùng chung chí hướng với ta. Có điều đến ngày hôm nay, cùng hiền chất chỉ hận gặp nhau quá muộn, nếu hiền chất không chê, ta nguyện thu ngươi làm nghĩa tử, những vật ta chưa giành được đều sẽ cho ngươi gấp trăm ngàn lần.”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu không ngờ lần này quy phục còn chỉnh tra công đến lệch cả vai vế, chửi thầm Hoắc Phong Lâm diễn thật tròn vai, có hẳn cả thành ý khoác áo, sao không mở linh lực cho y luôn đi.
“Điều này thật làm vãn bối sợ hãi.” Diệp Vân Chu nói hơi thật thật, “Vãn bối là cô nhi, chưa từng gặp phụ mẫu, vẫn nên chờ đến khi giải quyết Mộ Lâm Giang rồi nói sau. Vãn bối chỉ đàm binh trên giấy đã được ngài ưu ái như vậy, thật sự hổ thẹn trong lòng.”
“Ha ha ha, cũng được, đều nghe ngươi.” Hoắc Phong Lâm hào phóng đồng ý, dẫn y trở lại biệt uyển trên đỉnh núi, “Ngươi nghỉ tạm trước, khi nào Phù Tinh chân nhân tới đây, ta sẽ lập tức dẫn hắn lại chỗ này tìm ngươi.”
“Kiều đường chủ hình như vẫn đợi ngoài cửa, ta tiễn ngài, rồi nói chuyện riêng với tỷ ấy luôn đi.” Đứng dưới bậc thang dài trên sân rộng, Diệp Vân Chu liếc mắt ra, hồng y của tàn hồn vô cùng bắt mắt.
Hoắc Phong Lâm gật đầu ưng thuận. Hai người bước xuống thang dài, Diệp Vân Chu chắp tay đưa tiễn, Hoắc Phong Lâm cùng tàn hồn người trước kẻ sau rời đi. Trong lòng tàn hồn có nghi hoặc, càng thêm tò mò Diệp Vân Chu rốt cuộc đã nói gì làm Hoắc Phong Lâm đầy mặt vui mừng như thế. Gã ngoái đầu lại liếc về phía Diệp Vân Chu, thấy y dựa vào một bên cột cửa, đưa ngón trỏ chấm chấm môi.
Gió lạnh trên đỉnh Lăng Tuyệt không có linh lực hộ thân rất khó chịu đựng, Diệp Vân Chu sụt sịt mũi, vội vàng trở vào trong điện, chìm trong nhiệt độ ấm áp dễ chịu lại rùng cả mình.
Cũng may Hoắc Phong Lâm giam lỏng y ở đây nhưng chi phí ăn mặc nhất loạt đều không thiếu, trà cụ bằng cổ mộc, chén rượu bằng vàng ngọc, bể tắm rộng lớn rải đầy cánh hoa. Diệp Vân Chu không biết bây giờ Mộ Lâm Giang cảm thấy thế nào, dù sao y đang sống rất sung sướng.
Y tắm trong bồn tắm bốc đầy hơi nóng, ăn xong bữa sáng với thức ăn đầy đủ linh khí, rồi nằm trên giường lớn rộng năm mét bắt đầu ngủ bù.
Một bên khác, Ân Tư nhìn chăm chú tàn hồn mang nét mặt khó hiểu đi đi lại lại trong sảnh chính. Gã chống cằm dừng trước mặt Ân Tư, ngoắc ngón tay, học một chút động tác Diệp Vân Chu làm với gã.
“Đây là ý gì, Diệp Vân Chu muốn để ta làm gì?” Tàn hồn vắt óc suy nghĩ, “Y đang cảnh cáo ta chớ bép xép vạch trần y, hay là có chuyện muốn nói với ta? Hoặc là… bảo ta kiềm chế Hoắc Phong Lâm? Nếu không phải trên người Hoắc Phong Lâm có pháp bảo, gã đã sớm thành con rối của ta rồi! Ê, ngươi nói gì đi.”
Ân Tư cúi đầu nói: “Thuộc hạ không biết.”
Tàn hồn không kìm được giơ tay phải lên, nhưng chiều cao của Kiều Tâm Nguyệt thật sự có giới hạn, gã giơ tay lên đối diện với ánh mắt hờ hững nhìn từ trên cao xuống của Ân Tư, lại cảm giác như đang chịu sự sỉ nhục nào đó, liền lập tức đổi thành sửa lại vạt áo cho y, dịu dàng nói: “Ân Tư, chàng thích ta ư?”
“Đúng vậy.” Ân Tư cứng nhắc nói.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Vậy vì ta mạo hiểm một lần được không? Mang phù Truyền Âm của ta tìm y, bắt y nói thẳng mục đích cho ta, đừng để bất cứ kẻ nào phát hiện, cũng tuyệt đối không được khai ra ta.” Kiều Tâm Nguyệt mắt hạnh ngậm cười, tiếng nói mềm mại như sợi lông vũ rơi trên mặt hồ, cài một tấm phù Truyền Âm vào đai lưng của Ân Tư.
“Rõ.” Ân Tư lui ra sau một bước, chắp tay ưng thuận, bóng dáng chớp mắt đã biến mất tại chỗ.
Lúc Diệp Vân Chu tỉnh lại đã là buổi chiều, luồng khí lạnh đóng băng cốt tủy cuối cùng cũng tiêu tan. Y trở mình dịch xuống giường, một trận đầu váng mắt hoa lại suýt làm y ngã nhào, bèn dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán, đã thấy phỏng tay.
Y dẫm lên thảm loạng choạng đến trước bàn rót nước, vừa định gọi người lại nhớ ra tòa đại điện hoa lệ này chỉ có mình mình, đành phải uống một hớp nước, thở dài trở lại mép giường. Rồi không biết tại sao lại nhớ đến thời điểm mới gặp Mộ Lâm Giang, khi đó y cũng bị sốt, Mộ Lâm Giang bắt y uống nhiều nước ấm, lại còn nhắc y đi giày.
Y chỉ thấy uể oải không muốn nhúc nhích, nằm về giường bọc chăn ngủ thiếp đi, đang lúc nửa tỉnh nửa mê thì đột nhiên một luồng khí lạnh khiếp người nổ bung ra. Diệp Vân Chu cố sức mở mắt, tẩm điện một mảnh tối tăm, ánh mặt trời từ cửa sổ mạ cho nam nhân một tay cầm kiếm đứng bên giường một đường viền.
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu ngồi dậy nói: “Cấp trên mới của ta không tệ lắm, tân thượng cấp của ngươi thế nào?”
Tác giả có lời muốn nói:
Mộ Lâm Giang:??? Bắt ba ba trong rọ???
Mộ Lâm Giang: Quá đáng, câu thành ngữ này thật quá đáng, mấy cái khác thì còn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.