Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 33: Bảy ngày đêm thú vị 03




Diệp Vân Chu mãi chưa nghe được câu trả lời, vô cùng tò mò vẻ mặt Mộ Lâm Giang lúc này. Y đoán nếu Mộ Lâm Giang thực sự có tình cảm gì với người này thì trạng thái hiện tại chắc chắn sẽ không giấu được y.
Y và Tiêu Xuyên đều không sợ Minh Đồng, Diệp Vân Chu có chút tâm tư thăm dò, lại càng muốn biết có phải Mộ Lâm Giang cảm thấy có ý vị “vết xe đổ” mới dung túng tín nhiệm y như vậy hay không.
Trước mắt cũng coi như cơ hội trời cho, sau khi nghe Ân Tư nói về Tiêu Xuyên y liền rảnh rỗi não bổ xem nếu đề cập đến cái tên Mộ Lâm Giang đã vài lần né tránh này thì hắn sẽ có phản ứng gì, liệu có làm hắn giận tím mặt hay rơi vào đau khổ suy sụp rồi trách móc y vì sao lại nhắc tới người này không.
Nhưng những điều này đều không xảy ra, Diệp Vân Chu vẫn không thể đoán trúng được phản ứng của Mộ Lâm Giang.
“Thời điểm như thế này nhắc tới Tiêu Xuyên sẽ cho ta ảo giác ngươi đang theo đuổi danh phận đấy.” Mộ Lâm Giang mỉm cười nói.
“Nếu biết là ảo giác, thì đừng nói ra nữa.” Diệp Vân Chu thất vọng mếu máo, y luôn luôn chỉ sợ thiên hạ không loạn, bất kể là xem náo nhiệt hay là ở trong đám náo nhiệt đó.
“Ta khi đó, đúng thật là nhớ tới hắn.” Mộ Lâm Giang thẳng thắn thừa nhận.
Mộ Lâm Giang nói không chút chột dạ, Diệp Vân Chu ngược lại thấy nhàm chán, ừ một tiếng chờ hắn nói tiếp.
“Buông chân.” Mộ Lâm Giang nói.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diệp Vân Chu cẩn thận từng li từng tí hạ đùi phải xuống, Mộ Lâm Giang cuối cùng cũng tính buông tha cho cơ thể yếu ớt của y, cố sức trở mình muốn nằm sang bên cạnh. Y cảm giác có thứ gì đó rất không ổn chọc vào bắp đùi, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, “Khụ khụ!”
“Đừng khụ, ngươi coi như không biết gì đi, đừng cố ý làm ta xấu hổ được không.” Mộ Lâm Giang bưng biểu cảm rụt rè nằm xuống, hình như hắn đã có thể ngăn chặn được dược tính, hơi thả lỏng ra, dùng khăn tay trong tay áo cuốn lấy đầu ngón tay đổ máu, sau đó thở một hơi thật dài.
Hơi thở này như những lắng đọng trong năm tháng lại bắt đầu trào dâng, theo bánh xe thời gian không thể quay ngược trở về mà bị nghiền nát thành bụi bặm, tản ra không còn dấu tích.
“Ta sợ ngươi chết trước mặt ta, giống như ba trăm năm trước Tiêu Xuyên bị linh lực loạn lưu che kín bầu trời chôn vùi.” Thanh âm Mộ Lâm Giang lờ đờ, nhưng lời nói lại thản nhiên, “Hắn là bạn cũ của ta, cũng là kẻ thù.”
“Chỉ thế thôi?” Diệp Vân Chu chỉnh lại vạt áo, cũng không phải rất muốn đứng dậy. Hai người cùng nằm trên sàn nhà, Diệp Vân Chu nghiêng đầu nhìn hắn.
“Ai nhắc tới hắn với ngươi, Ân Tư à?” Mộ Lâm Giang bất mãn.
“Ừm, y còn nói ngươi thích Tiêu Xuyên.” Diệp Vân Chu không chút do dự bán Ân Tư.
Mộ Lâm Giang đau đầu: “Ngươi còn nghe y nói hả, nếu não y có tật thì ngươi cũng bệnh không nhẹ đâu.”
“Vậy ngươi có thích hay không?” Diệp Vân Chu cười tủm tỉm dùng khuỷu tay huých huých Mộ Lâm Giang, thấy hắn nhăn mi tâm mới phản ứng lại, vội vàng rụt tay về, “Nhịn xuống đi, Mộ quân tử.”
“… Sớm muộn gì cũng làm ngươi hối hận.” Mộ Lâm Giang thấp giọng lẩm bẩm một câu, “Ta và hắn kỳ thật không tính là biết rõ nhau, quen biết chỉ vì xảy ra va chạm trong một bí cảnh, lại cũng vì lợi ích mới tạm thời hợp tác. Trước trận Kình Lôi Sơn một tháng chúng ta thường xảy ra lục đục, ta tuyên bố sau cuộc chiến sẽ giết hắn, đáng tiếc, hắn không đợi được đến một ngày kia.”
“Tương ái tương sát à.” Diệp Vân Chu ý tứ sâu xa lại đập hắn một cái, lần này bị Mộ Lâm Giang bắt được cổ tay, y không phản kháng, đoán chừng Mộ Lâm Giang cũng sẽ không làm gì. Mà y lại bởi đáp án này mà sinh ra một cảm xúc quái dị, như có chút tức giận, lại có phần buồn bã, không biết từ đâu ra, tiêu tán vô tung vô ảnh.
“Tiêu Xuyên là người đầu tiên không sợ Minh Đồng.” Mộ Lâm Giang nói, “Bây giờ nghĩ đến, một tháng kia quả thực quá nhanh, chúng ta cơ hồ chưa bao giờ tâm bình khí hòa tán gẫu, bản lĩnh làm người khác tức giận của hắn cũng cao như ngươi vậy.”
“Hừ, lúc trước ai nói ta là người đầu tiên dám ngẩng đầu nhìn thẳng ngươi nhỉ?” Diệp Vân Chu lật lại nợ cũ.
Mí mắt Mộ Lâm Giang giật lên, bất đắc dĩ nói: “Lời nào là thật, lời nào là nói cho có khí thế ngươi còn không hiểu à.”
“Đúng đấy, lúc vừa gặp ta thì oai phong lẫm liệt, ai biết trước được ngươi lại chịu tai họa bất ngờ như bây giờ.” Diệp Vân Chu giễu cợt hắn, “Lưu lạc tới mức ngay cả lời hung ác cũng không lại được hoàn cảnh.”
Mộ Lâm Giang nằm cả buổi, càng nghe càng buồn, buông y ra rồi từng chút chống thân thể lên, cầm dù gõ xuống mặt đất, kết giới lại một lần nữa tan đi, “Ngươi mau về đi, ta không có việc gì.”
“Thực sự không sao?” Diệp Vân Chu đứng dậy phủi phủi quần áo, lơ đãng liếc nhìn bụng dưới của hắn, quần áo chồng chất, nhìn không ra thứ gì lộ liễu, “Còn được không?”
“Thử xem?” Mộ Lâm Giang khiêu khích cười một tiếng, “Hiện tại ta không chịu ảnh hưởng của Bảy Ngày Đêm Thú Vị đâu, hàng thật giá thật.”
Diệp Vân Chu phát hiện người này vừa thoát khỏi dược tính thì ngược lại còn có tâm nói lời cợt nhả, xua tay tỏ vẻ đầu hàng, sau đó bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Ngươi gặp qua sư huynh ta, có ý kiến gì không?”
Mặt Mộ Lâm Giang tối sầm xuống: “Ta cần có ý kiến với một tiểu tử miệng còn hôi sữa vắt mũi chưa sạch? Bản lĩnh không lớn khí thế không nhỏ, tâm tính không thuần khó thành đại sự.”
Diệp Vân Chu trái lại ngẩn ra một chút, giải thích: “Hiểu lầm, ta hỏi ngươi gã có bị tàn hồn ảnh hưởng mới sinh ra tình cảm với ta không.”
Mộ Lâm Giang nghe thấy bốn chữ sinh ra tình cảm lại khó chịu một trận, lạnh lùng nói: “Tu vi cỏn con như gã, ta không thể dùng Minh Đồng tra xét như với Ân Tư được, mai ngươi hỏi Trình Cửu đi.”
Diệp Vân Chu gật đầu, đi tới cửa lại thình lình nhớ ra một vấn đề nãy giờ vẫn không chú ý đến.
Y đưa tay chống cằm, như có điều suy nghĩ, sau đó ngoảnh đầu hỏi Mộ Lâm Giang đang đầy mặt không vui: “Nói cho cùng ngươi cũng có làm gì ta đâu, thế thì tại sao cứ khăng khăng phải giữ ta lại, Ân Tư không được à? Ngươi cũng có thể gọi y tới, bảo y nói chuyện với ngươi, rồi cũng không làm gì hết mà.”
Mộ Lâm Giang há miệng ra, Ân Tư coi bản thân mình là kiếm của hắn, nhưng hắn lại coi Ân Tư là tri kỷ sống chết, hơn cả huynh đệ, tình huống vừa rồi hắn tuyệt nhiên chưa từng cân nhắc đến Ân Tư.
“Ra ngoài!” Mộ Lâm Giang lại nổi nóng một trận, Diệp Vân Chu lôi phần kí ức hắn không muốn nhớ lại ra hỏi, hắn không biết suy nghĩ của mình có chịu ảnh hưởng của Bảy Ngày Đêm Thú Vị nên mới sinh ra một ít xúc động hoảng hốt hay không, đành phải vội vã đuổi người.
“Cái tính khí này.” Diệp Vân Chu mở cửa rời đi, lắc lắc đầu, đứng trước cửa tưởng tượng một chút cảnh Ân Tư trúng độc, muốn tán dóc với y vài câu. Gió đêm thổi qua, y giật cả mình, cảm nhận sâu sắc cái ảo tưởng này thật có lỗi với Ân Tư, lại càng có lỗi với chính mình, vội vàng vứt ra khỏi đầu, về phòng rửa mặt đi ngủ.
Một đêm trôi qua, Trình Cửu cùng Thi Tiểu Mai đã chạy tới Hối Hiền lâu. Trình Cửu trên cơ bản đã hoàn thành được phần khung xương của la bàn truy vết tàn hồn, chỉ cần một ít thực nghiệm tỉ mỉ nữa là xong. Còn Thi Tiểu Mai thiên phú không tồi, công pháp tu luyện cũng đã nhập môn, nhờ Tâm Huyết thạch mà không bao lâu đã ổn định ở Luyện Khí trung kì.
Bình minh rồi Diệp Vân Chu vẫn còn ngủ say, đến lúc mặt trời lên cao mới ung dung tỉnh dậy, sau khi đầu óc tỉnh táo thì kinh ngạc phát hiện sao tối qua mình cũng hệt như trúng độc vậy, thế mà lại dám ở chung một phòng với Mộ Lâm Giang trúng độc thật, chỉ bằng thủ pháp đánh choáng xuất thần nhập hóa kia của Mộ Lâm Giang, một khi y sơ suất trúng chiêu chẳng phải là… Diệp Vân Chu xoa huyệt thái dương, nghĩ không ra từ nào thích hợp để hình dung chuyện này, lúc đi vào phòng tắm rửa mặt còn thầm than mình thật ngây thơ quá, thế mà lại dám tin câu “ta có thể khống chế được” của một thằng đàn ông.
Tuy nhiên đúng là Mộ Lâm Giang có thể khống chế được thật. Diệp Vân Chu buộc tóc thay quần áo xong, ra hành lang liếc mắt một cái, vừa thấy Ân Tư đứng ở cửa nào là biết Mộ Lâm Giang cuối cùng ngủ ở đâu.
Diệp Vân Chu đi qua gõ cửa nói: “Cung chủ, dậy chưa, cùng ăn cơm không?”
Chỉ chốc lát sau trong phòng truyền ra thanh âm trả lời uể oải: “Ngủ bù, không đi.”
Hình ảnh đêm qua trong kí ức Diệp Vân Chu hãy còn mới, rất nhạy cảm với giọng nói khàn khàn của Mộ Lâm Giang, ho khan một tiếng tự mình đi trước.
Y gặp Trì Sơ Vũ ở hậu viện, cô nương này đã thay quần áo mới, mặt ủ mày ê thất thần ngồi dưới tàng cây. Diệp Vân Chu cho Hà Tự Phi hít một đống khói mê, vẫn chưa làm gã tỉnh dậy, Trì Sơ Vũ không tới cầu xin y, cũng không đi trông Hà Tự Phi, Diệp Vân Chu tự nhủ đừng bảo bị đả kích đến hỏng rồi nha, rồi chủ động đi qua lên tiếng chào hỏi.
“Trì cô nương, ở quen không?” Diệp Vân Chu cười hỏi.
Trì Sơ Vũ vuốt kiếm của mình, lẩm bẩm: “Ta nhớ Tĩnh Vi môn.”
“Đi xa khó tránh nhớ nhà mà.” Diệp Vân Chu nhàn nhạt nói.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trì Sơ Vũ lắc đầu: “Ta thật có lỗi với công bồi dưỡng của sư tôn cùng các tiên sinh, có lỗi với sư tôn sư thúc, có ai không ký thác kỳ vọng cao vào ta chứ. Còn tỷ muội đồng môn với ta nữa, có ai không tình sâu nghĩa nặng với ta… Ngươi cũng đã từng kính ta tin ta.”
Diệp Vân Chu không ngờ lại nghe được một phen bộc bạch chân tình như thế này, ngược lại hơi không tự nhiên.
“Đừng tha thứ cho ta.” Trì Sơ Vũ nhăn mi lại, diện mạo cô nàng không phải nhu nhược, khi nhíu mày còn có phần khí thế bức người, “Từ trước đến giờ ta ghét nhất cái tính việc gì cũng có thể tha thứ của ngươi, làm ta tự ti mặc cảm. Bây giờ ngẫm lại, vì giành lấy trái tim của sư huynh mà ta làm từng chuyện từng chuyện ác, vứt đi tự tôn kiêu ngạo mà chẳng đổi được gì. Đáng ra ta sớm nên thừa nhận mình tâm thuật bất chính, dùng những mưu ma chước quỷ như thế này, vốn đã thua kém ngươi, nào có tư cách giận chó đánh mèo ngươi chứ.”
“Thực ra ta cũng chẳng để ý đâu.” Diệp Vân Chu nhún vai, cười đùa nói, “Mấy trò trẻ con đó của ngươi đích xác là thua kém ta mà, muốn học ta làm thế nào mới có thể làm ác không thẹn không?”
Trì Sơ Vũ không hiểu ý Diệp Vân Chu cho lắm: “Ngươi thực sự thay đổi rồi, không giống sư đệ nữa.”
“Con người luôn thay đổi, ngươi cũng vậy.” Diệp Vân Chu ngửa đầu nhìn sắc trời, “Cùng đi ăn cơm không?”
Trì Sơ Vũ lấy làm lạ: “Không được đâu, ngươi và cung chủ Tịch Tiêu cung ở bên nhau, ngộ nhỡ hắn hiểu lầm thì làm sao bây giờ?”
Mắt Diệp Vân Chu trợn trắng: “Cái đống lí do kia là để cố ý chọc giận Hà Tự Phi, vì một số lợi ích chung ta mới hợp tác với cung chủ, không có quan hệ gì khác.”
Trì Sơ Vũ càng thấy nghi hoặc: “Đêm đó hắn bảo hộ ngươi rời đi không giống giả bộ, ta khuynh mộ một người mấy năm, sao có thể không rõ.”
“Đó là diễn xuất của hắn cao siêu.” Diệp Vân Chu kiên quyết không tin, lúc này khóe mắt đột nhiên chú ý tới một cánh cửa sổ khép hờ của tiểu lâu, tầm mắt y chạy theo, Mộ Lâm Giang bên cửa sổ liền làm bộ tùy ý đóng cửa lại.
Cùng lúc đó chiếc nhẫn của y đột nhiên sáng lên, Diệp Vân Chu không quan tâm đ ến Mộ Lâm Giang nữa, gật đầu cáo từ với Trì Sơ Vũ.
Đi được vài bước thì Trì Sơ Vũ lại gọi lại y, có chút lưỡng lự.
Diệp Vân Chu không rõ vì sao: “Trì cô nương không cần khó xử, có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được.”
“Ta…” Trì Sơ Vũ cắ n môi dưới, hạ quyết tâm, “Xin lỗi.”
“Ừm.” Diệp Vân Chu cười cười, “Sau này cải tạo cho tốt, một lần nữa làm người.”
Y rời đi trong ánh mắt phức tạp của Trì Sơ Vũ, Vệ Nhất truyền đến tin tức, nói thấy Ưng điện chủ ở Ổ thành, đi cùng với Thu Thủy kiếm các Kiều đường chủ, rất thân mật, hai người họ liệu có phải đang bí mật yêu nhau không.
Diệp Vân Chu không trả lời hắn, thầm nghĩ ta có quen biết Kiều đường chủ đâu, ngay cả hóng hớt cũng không khớp mặt được.
Mộ Lâm Giang muốn ngủ bù, Diệp Vân Chu không đi quấy rầy hắn, tìm Trình Cửu kiểm tra một lượt cho Hà Tự Phi. Nhiều ngày nay Trình Cửu bận đến mức quầng mắt thâm đen, càng thêm khiếp người, âm trầm nặng nề nói: “Trên người gã có phản ứng cực nhỏ với nguyên sức mạnh của tàn hồn, điều đó cho thấy gã xác thật từng bị tàn hồn ảnh hưởng, chẳng qua hiệu lực đang biến mất. Cứ mặc kệ đi, nói không chừng ngày nào đó lại phát hiện mình cũng không thích ngài đến vậy.”
Diệp Vân Chu chợt nảy ra một suy nghĩ, cảm thấy hoang mang, liền hỏi Trình Cửu: “Yêu lại không phải đau, chẳng lẽ lúc nào cũng có thể cảm nhận được sao?”
Trình Cửu nghĩ nghĩ, linh cảm đột phát: “Diệp công tử, lúc nào cũng cảm thấy đau chính là não, lúc nào cũng cảm thấy tình chính là tim.”
Diệp Vân Chu chửi thầm lời này có vẻ như rất lợi hại, thực tế lại chẳng nói rõ được điều gì hết, phất tay cho hắn trở về tiếp tục nghiên cứu.
Vừa vào đêm Diệp Vân Chu đã lại lần nữa đi gõ cửa phòng Mộ Lâm Giang, Ân Tư không còn ở ven tường nữa, Mộ Lâm Giang mở cửa cho y vào phòng.
Diệp Vân Chu kinh ngạc quan sát hắn, tóc dài tán loạn buông xõa, chỉ mặc một chiếc áo ngoài tím đậm rộng thùng thình, vạt áo rất lỏng, để lộ áo trong màu trắng, hình như vừa thắt đai lưng, nhưng vẻ mặt bình thản lại không giống mới tỉnh ngủ.
“Đêm nay ngươi định làm thế nào?” Diệp Vân Chu rất có hứng thú hỏi.
“Ta nén dược tính xuống để phát tác sau.” Mộ Lâm Giang buồn rầu thở dài một tiếng, “Đồ của La Thường môn quả thực không thể đụng vào, Bảy Ngày Đêm Thú Vị, dược tính lần sau phát tác dữ dội hơn hẳn lần trước, nếu là tu vi của ta lúc còn toàn thịnh thì hóa giải không khó, nhưng hiện giờ tra khắp các điển tịch cũng không tìm được biện pháp, một đời anh danh sắp sửa bị hủy trong tay ngươi đấy, cứ thời khắc chuẩn bị chịu trách nhiệm đi.”
“Vậy sao ngươi không tới La Thường môn xin thuốc giải?”
Mộ Lâm Giang che mặt nói: “Ta thà lập tức tự vẫn chứ không vứt nổi cái mặt này.”
Diệp Vân Chu an ủi hắn: “Chưa đến nỗi chưa đến nỗi, vẫn còn Y Vô Hoạn mà.”
“Ta giấu bệnh sợ thầy!” Mộ Lâm Giang dựa lên cửa sổ, tự sa ngã nói.
Diệp Vân Chu nhìn hắn tóc tai bù xù quần áo không chỉnh tề, ngay cả hình tượng cũng không rảnh lo, đúng là thật sự sứt đầu mẻ trán, không khỏi có phần áy náy: “Thật sự xin lỗi, làm ngươi chịu khổ rồi.”
Oán niệm của Mộ Lâm Giang sắp ngưng tụ thành thực thể, “Ngươi biết thế là tốt.”
Diệp Vân Chu đang định hỏi xem y có thể giúp gì không thì Mộ Lâm Giang bỗng nhiên nghiêm túc lên, mở cửa sổ ra nhíu mày nói: “Cô ta ở dưới lầu làm gì vậy?”
“Hửm?” Diệp Vân Chu đi qua nhìn xuống, chỉ thấy Trì Sơ Vũ vẫn còn ở chỗ ban ngày, đứng bên cây, hai tay nâng ngang kiếm, tay trái nắm lấy mũi kiếm, máu tí tách nhỏ giọt xuống.
Trì Sơ Vũ hình như đang suy nghĩ gì đó, tiếp theo mạ linh lực lên thân kiếm, ánh lên hào quang màu ngọc bích. Cô đè kiếm nâng đầu gối dập lên thân kiếm, âm thanh vang lên, bội kiếm theo đó mà gãy đôi, rồi quay ngược kiếm gãy tự đâm về phía mình.
“Cô ta muốn tự sát?” Diệp Vân Chu buột miệng thốt ra.
Một tay Mộ Lâm Giang chống lên bậu cửa sổ, dứt khoát xoay người nhảy xuống từ lầu hai, vung tay áo phất qua một làn gió mát, kiếm gãy trong tay Trì Sơ Vũ bị cuốn ra vài thước cắm phập xuống đất.
Trì Sơ Vũ cả kinh, hốt hoảng quay đầu lại, khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Mộ Lâm Giang thì vô cớ dâng lên một luồng sợ hãi làm tay chân cô lạnh toát. Trì Sơ Vũ như chim sợ cành cong mà lùi lại dựa vào thân cây, sống mũi cay cay, nước mắt bất tri bất giác đong đầy cả hốc mắt, cô cuống quýt cúi đầu, che miệng không để cho mình khóc thành tiếng.
“Cô là kiếm tu, vì sao lại đoạn kiếm tự sát?” Mộ Lâm Giang đến gần mấy bước, bình tĩnh hỏi, vẫn duy trì khoảng cách một cây dù với cô.
“Ta… Sư tôn dạy ta kiếm pháp, nay ta lại phản bội sư môn, đã không còn mặt mũi gặp lại người nữa.” Trì Sơ Vũ quệt mũi, dưới cơn hoảng sợ khóc lóc kể ra hết thảy, “Không phải ta muốn tự sát, ta chỉ định tự phế tu vi mà thôi, kể cả về sư môn nhận tội thì nghĩ chắc cũng là kết cục như thế này, còn làm sư tôn thất vọng thêm.”
“Ngẩng đầu.” Mộ Lâm Giang khoanh tay nhẹ giọng nói.
Trì Sơ Vũ thử thăm dò ngẩng đầu lên, hai mắt Mộ Lâm Giang sáng rọi khiếp người, qua cặp mắt như giếng cổ không gợn sóng kia cô đột ngột rơi vào một bức họa khác, sư tôn cô Phù Tinh chân nhân đứng trên Vạn Kiếm đài, ngay cả nhìn cũng khinh thường không nhìn cô, các bạn tốt thì né xa ba thước chỉ chỉ trỏ trỏ, những âm thanh trào phúng khinh thường ấy như một đám muỗi vây quanh cô, chui vào lỗ tai đôi mắt của cô, muốn gặm nhấm cô sạch sẽ.
“Ta biết sai rồi, ta biết sai rồi… Đừng nói nữa!” Trì Sơ Vũ thình lình quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch nôn khan từng trận.
“Về Tĩnh Vi môn đi, cô còn trẻ, vẫn còn cơ hội sửa chữa bù đắp.” Mộ Lâm Giang nói lời thấm thía, “Đây là cảnh tượng nội tâm cô không muốn đối mặt nhất, nhưng nếu cô phế võ trốn tránh, mai danh ẩn tích đến cuối đời như vậy, bóng ma này sẽ vĩnh viễn quấy rầy cô, không để cô được giải thoát.”
Trì Sơ Vũ sững sờ tại chỗ, trống ngực dồn dập qua rồi mà trong đầu vẫn còn ong ong không dứt.
Mộ Lâm Giang nhặt kiếm của cô lên, dùng ngón tay gõ gõ: “Huống hồ lần này cô có thể kịp thời tỉnh ngộ cũng là tái ông mất ngựa (1), ta thấy thiên tư cô không kém, nếu sau này có thể vứt bỏ tạp niệm chuyên tâm vào kiếm nghệ thì tất sẽ có đền đáp.”
(1) Tái ông thất mã: chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt
Trì Sơ Vũ dùng tay áo lau mặt, trầm mặc đứng lên, lặng lẽ liếc về bóng lưng Mộ Lâm Giang.
“Quả thật là ta lợi dụng cô lấy Đông Hạc cốt, cũng không phủ nhận chính ta là người đẩy cô đến bước đường này, tuy cách thức cực đoan nhưng sau này ta cũng sẽ dâng lễ mọn đến tôn sư để bày tỏ áy náy.” Giọng điệu Mộ Lâm Giang không nhanh không chậm, “Ta hết lời ở đây, nếu cô vẫn khăng khăng giữ ý mình thì ta không ngăn cản nữa.”
Trì Sơ Vũ lâm vào trầm tư. Cô cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Mộ Lâm Giang, đành phải cúi xuống quan sát, hai món quần áo kia không hoa lệ như lúc mới gặp mà lại có cảm giác hiền hòa, tóc đen mềm mại nhẹ bay theo gió, cô bỗng nhiên muốn biết diện mạo Mộ Lâm Giang, mới vừa rồi căn bản chưa chú ý kĩ được đã sợ tới mức mất hồn mất vía.
Diệp Vân Chu rầm một tiếng đập cửa sổ lên tường, Trì Sơ Vũ bị tiếng vang làm hết cả hồn. Diệp Vân Chu thả người bay vọt xuống dưới, xách theo một chiếc áo choàng khoác lên người Mộ Lâm Giang.
“Lão nhân gia lớn tuổi như vậy, đừng có phát ra mị lực trêu chọc tiểu cô nương không rành thế sự chứ.” Diệp Vân Chu làm trò trước mặt Trì Sơ Vũ cài áo choàng cho Mộ Lâm Giang, “Tình địch mà cũng có thể kế thừa à?”
Mộ Lâm Giang bất đắc dĩ, kéo tóc ra khỏi áo choàng: “Ta chẳng qua chỉ tùy tiện khuyên bảo vài câu thôi, ngươi nói bậy bạ gì thế.”
Trì Sơ Vũ cũng vội nói: “Ta không thích ngài ấy, ta thật sự sẽ không đoạt người với ngươi nữa.”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu không thể không giải thích: “Vừa rồi là ta nói đùa.”
Trì Sơ Vũ hít sâu một cái, phấn khởi nói: “Cung chủ tiền bối dạy phải, ta không nên để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu ta yếu đuối chỉ biết trốn tránh như vậy mới thực sự là có lỗi với sự dạy bảo của sư tôn. Ta sẽ về Tĩnh Vi môn mặc người xử trí, quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, lời đồn đãi đúng là không thể tin được, cung chủ tiền bối là người tốt.”
Mộ Lâm Giang: “…”
Mộ Lâm Giang trả kiếm gãy lại cho cô, Trì Sơ Vũ vừa đưa tay nhận lại thì phần kiếm dính máu kia bỗng nhiên chấn động, nửa phần kiếm gãy lại bay trở về, một lần nữa nối liền lại, lưỡi kiếm như chưa từng bị gãy hoàn hảo không chút tổn hại.
Trì Sơ Vũ cảm động không biết như thế nào cho phải: “Cái này, cung chủ còn giúp ta sửa lại bội kiếm, thật sự làm ta được sủng mà lo.”
Vẻ mặt Mộ Lâm Giang quái dị, lắc đầu nói: “Không phải ta làm, thanh kiếm này của cô không phải vật phàm.”
“Thật sao?” Trì Sơ Vũ ngẩn ra, “Cha mẹ ta đều mất từ nhỏ, chỉ có một thanh kiếm gia truyền, sau này ta được Tĩnh Vi môn chứa chấp cũng chưa tìm ra kiếm này có gì đặc biệt.”
“Có thể mượn kiếm nhìn qua không?” Mộ Lâm Giang một lần nữa duỗi tay về phía cô.
“Cho ngài.” Trì Sơ Vũ vội vàng dùng hai tay dâng lên.
“Có vấn đề gì?” Diệp Vân Chu đến gần xem, đầu ngón tay vuốt nhẹ dọc theo thân kiếm, bỗng nhiên cũng cảm thấy một luồng quái dị, y không biết luồng quái dị kia từ đâu ra, thuận theo trực giác nói, “Kiếm này tựa hồ vốn có vô số vết nứt.”
Mộ Lâm Giang vẽ ra một trận đồ trên thân kiếm, bội kiếm dưới trận đồ run rẩy, vết nứt to đùng do bị bẻ gãy vừa nãy lại hiện ra, chỗ vết nứt có một vệt đen không tầm thường, như cát mịn đang lưu động.
“Đây là… Dẫn Mộ Thạch?” Mộ Lâm Giang kinh ngạc nói, “Trong kiếm thế mà lại có Dẫn Mộ Thạch?”
“Cô có biết tu vi cha mẹ cô ra sao, làm việc cho ai, đảm nhiệm chức vụ ở đâu không? Làm sao lại bỏ mình?” Diệp Vân Chu phản ứng lại, hỏi Trì Sơ Vũ không rõ nội tình.
“Ta chưa từng gặp phụ thân, mẫu thân là chú kiếm sư, tên Trì Doanh, chỉ buôn bán ở nhà, vô cùng kín tiếng, không muốn quan hệ nhiều với người khác, ta cũng không biết cảnh giới của bà.” Trì Sơ Vũ nỗ lực nhớ lại, “Khi đó ta mới ba tuổi, sau đó lại vào Tĩnh Vi môn, lớn thêm một chút liền đi đọc hồ sơ ở Chấp Pháp đường, nhưng lại được báo rằng tất cả ghi chép vụ án trong vòng một tháng ấy đã ngoài ý muốn bị hủy hết, hàng xóm cũng dọn đi, không biết điều tra từ đâu cả.”
Diệp Vân Chu cùng Mộ Lâm Giang liếc nhau, Dẫn Mộ thạch không phải đá bình thường, bản thân nó cực kì cứng rắn, rất khó cắt ra, dù có cắt nát cũng sẽ tự khôi phục, trong thanh kiếm trước mắt này thế mà lại chứa Dẫn Mộ thạch, có thể thấy được người đúc nó kỹ nghệ siêu phàm, tuyệt đối không phải một chú sư bình thường.
“Nó rất quan trọng sao?” Trì Sơ Vũ hỏi.
“Đúng là quan trọng.” Mộ Lâm Giang nói thẳng, “Nhưng độ quan trọng tùy từng người mà khác nhau, kiếm này đã là báu vật gia truyền nhà cô, với cô chắc hẳn có ý nghĩa phi phàm.”
Trong lòng Trì Sơ Vũ lại thêm cảm khái, Mộ Lâm Giang chính là chủ nhân Mặc Ảnh đô, tuyệt nhiên không cần phải để ý đến Tĩnh Vi môn cùng một tiểu bối như cô, ngay cả muốn lấy luôn đi cô cũng chẳng có cách nào, nhưng hắn lại muốn trả kiếm cho cô.
Diệp Vân Chu ở một bên thở dài, nghĩ bụng Mộ Lâm Giang cái tên cung chủ phá của này, manh mối ngay trong tầm tay lại không thèm.
“Ây, nói ra thì thật xấu hổ, nhưng ta chưa bao giờ coi trọng thanh kiếm này, còn nghĩ khi nào đến Kim Đan hậu kỳ sẽ đổi thành một bản mạng kiếm thượng phẩm, mới vừa rồi dưới cơn giận còn bẻ gãy nó.” Trì Sơ Vũ khước từ, “Nếu hữu dụng với cung chủ tiền bối thì ngài cứ giữ nó đi.”
“Được.” Mộ Lâm Giang không khách khí, chuyển tay đưa kiếm cho Diệp Vân Chu, gọi một tiếng, “Ân Tư.”
Diệp Vân Chu cảm thấy bên người chợt nổi lên một trận khí lạnh, y lùi lại một bước, Ân Tư kiệm lời lạnh lùng như thường hiện thân phía sau Mộ Lâm Giang.
“Ta lấy kiếm của Trì cô nương, hẳn nên đáp lễ.” Mộ Lâm Giang nghiêng đầu ra hiệu, sau đó lui lại mấy bước.
Diệp Vân Chu đi theo bên cạnh Mộ Lâm Giang, nhỏ giọng nói: “Đưa kiếm à, vậy sao Nhược Thủy của ta lại phải phiền toái như vậy?”
“Ngươi cứ một hai phải đua đòi ư?” Mộ Lâm Giang quét mắt liếc y một cái, “Ân Tư cất giữ không ít đâu, ngươi đi hỏi y đi, xem y có chịu cho không.”
“Ngươi bảo y cho, y dám không cho sao.” Diệp Vân Chu cười xúi giục.
“Ta chỉ ra lệnh chính sự cho y thôi, đưa ngươi là chính sự à?” Mộ Lâm Giang hỏi lại.
Diệp Vân Chu tự nhiên nói: “Đương nhiên, ta trang bị đầy đủ còn không phải để bảo vệ người hả.”
Mộ Lâm Giang bị y mặt dày vô sỉ nói cho cạn lời, dứt khoát khoanh tay quan chiến.
Nói là quan chiến, nhưng Trì Sơ Vũ lại đứng ngơ ra đó, Ân Tư mặt không biểu cảm như sát thần đóng đinh cô nàng tại chỗ, ném luôn cho cô một thanh kiếm nhẹ vỏ màu trắng bạc, tích chữ như vàng nói: “Ra chiêu.”
Trì Sơ Vũ mơ hồ đoán được Mộ Lâm Giang muốn cho người chỉ điểm mình, nhưng bị Ân Tư nhìn chằm chằm như thể bị mũi kiếm cắt trực tiếp vào cổ họng, sát khí ép cho cô khó mà th ở dốc được. cô bất chấp cắn đầu lưỡi, dùng hết toàn lực rút kiếm ra, run rẩy giơ lên đạp bước đâm về phía Ân Tư.
Diệp Vân Chu nhìn vài lần, cảm thấy chẳng có gì thú vị cả, chênh lệch quá lớn, dứt khoát kéo Mộ Lâm Giang trở về: “Cùng đi ăn cơm không?”
“Ngươi mà cũng gọi người cùng đi ăn cơm cơ á.” Mộ Lâm Giang nói.
“Vậy cùng uống rượu?” Diệp Vân Chu cười, “Không phải ai ta cũng gọi đâu.”
“Ban ngày ngươi còn gọi Trì cô nương.” Mộ Lâm Giang nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Lúc đó quả nhiên ngươi đang nghe lén.” Diệp Vân Chu chế nhạo, “Chủ nhân một cung, rộng lượng tí đi.”
Mộ Lâm Giang khoanh tay không nói, vẫn đến sảnh chính lầu một cho người chuẩn bị bữa tối, còn mình về phòng thay quần áo buộc tóc xong mới ra ngoài.
Diệp Vân Chu ngồi cạnh bàn lật xem báo cáo của Túc Tiêu vệ một lần, tin tức của Túc Tiêu vệ bên kia cũng song song truyền một phần cho Mộ Lâm Giang, nhưng có lẽ hắn không xem.
“Vị trí của Dẫn Mộ thạch trên bản đồ địa hình không thể so được với Vĩnh Trú đăng.” Sau khi Mộ Lâm Giang ngồi xuống thì nhíu mày nói.
Hắn đột nhiên bắt đầu làm việc đứng đắn, Diệp Vân Chu nhất thời còn hơi không thích ứng được, “Ừ.”
“Phạm vi được đánh dấu có ba thành trì, lại ở Hoàng đô, điều tra trải thảm (2) thì hiển nhiên không thể thực hiện được, tuy Tĩnh Vi môn nằm trong đó nhưng cũng chỉ đơn thuần là học phủ tu chân, không cai quản châu thành nên không có thực quyền.” Mộ Lâm Giang nói xong mím môi dưới, “Tính tình sư tôn ngươi thế nào?”(2) Điều tra trải thảm: tìm kiếm toàn diện, đánh dấu các dãy và tìm kiếm từng dãy theo thứ tự nhất định, tốn rất nhiều nhân lực và vật chất
“Phù Tinh chân nhân à.” Diệp Vân Chu hồi tưởng lại nguyên tác, “Hắn tiên phong đạo cốt hiên nhiên hà cử (3), suốt ngày ẩn cư núi rừng, kết giao với tùng trúc, coi hạc là bạn, xa rời nhân thế, không nhiễm tục trần.” (3) Hiên nhiên hà cử: Mô tả người đàn ông tuấn mỹ tiêu sái tựa ráng mây tía trên trời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.