Hơi thở khe khẽ nhẹ nhàng gần trong gang tấc, da đầu Mộ Lâm Giang nháy mắt căng ra, hắn không hề nghĩ ngợi vung thẳng ô chuẩn bị quất Diệp Vân Chu xuống.
Nhưng tay phải bỗng nhiên trĩu nặng, hắn phát giác tay mình dường như không khống chế được nữa, Xuân Giang Đình Nguyệt nặng tựa nghìn quân (1), cổ tay Mộ Lâm Giang xoay một cái, dùng toàn lực ném dù về hướng cửa sổ, chậu hoa bị đập xuống đất vỡ thành mấy mảnh.
(1) Quân: đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Mộ Lâm Giang thấp giọng quát hỏi, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt đưa tình thầm kín của Diệp Vân Chu, đáy lòng bất thình lình rạo rực lên, tim vô cớ đập nhanh hơn làm hắn dâng lên từng cơn bực bội.
Diệp Vân Chu khom mình tới gần hắn, môi đỏ hé mở, tủi thân lảng tránh ánh mắt hắn: “Không phải ngươi mang ta về đấy ư? Vì sao lại hỏi ta là ai, còn muốn làm ta sợ nữa.”
Mộ Lâm Giang ngửa đầu ra sau, sắc tím trong mắt phai nhạt đi một chút, không sai, là hắn mang Diệp Vân Chu về Tịch Tiêu cung, nhưng hắn muốn y làm gì nhỉ?
Sự oán giận của Diệp Vân Chu như vuốt mèo cào vào lòng, trong thoáng ngây ngẩn Mộ Lâm Giang sinh ra một d*c vọng mãnh liệt muốn hung hăng ôm Diệp Vân Chu vào ngực, muốn bảo vệ y, muốn khống chế y, lại càng muốn phá hủy y.
“Cung chủ, ngươi dẫn ta tới, là muốn làm gì vậy?” Thần sắc Diệp Vân Chu vô tội hoang mang, cứ từng tấc từng tấc đến gần mặt Mộ Lâm Giang, chóp mũi cụng vào chóp mũi. Y thoáng nghiêng đầu, thử thăm dò hôn xuống phía dưới.
Ánh mắt Mộ Lâm Giang chợt lóe lên, sợi tơ đen ngưng tụ trong mắt, đột nhiên ra tay túm chặt tóc lẫn cổ áo y: “Người lần trước ta nhìn thấy, cũng là ngươi.”
“Cung chủ!” Diệp Vân Chu bị buộc ngẩng đầu, kêu lên một tiếng sợ hãi: “Ngươi làm đau ta.”
Mộ Lâm Giang nhíu chặt mày, tỉnh táo và ngang ngược không ngừng dây dưa trong mắt. Hắn buông cổ áo Diệp Vân Chu ra, đầu ngón tay khẽ run, lòng bàn tay dán vào sau gáy y, rồi chậm rãi xoa lên sườn mặt, trượt đến trước vạt áo, giọng nói khàn khàn ẩn chứa sự nhẫn nại ghê gớm: “Mới thế này đã không chịu nổi? Lại đây, ta sẽ làm ngươi càng đau hơn.”
Diệp Vân Chu muốn cự tuyệt còn ra vẻ mời chào mà cúi đầu xuống, ngồi trên bụng dưới của Mộ Lâm Giang, hai tay chống lên ngực hắn, nhút nhát sợ sệt nói: “Đừng như vậy, ta còn chưa…”
Lời khước từ yểu điệu còn chưa nói xong, cửa sương phòng chợt truyền đến một tiếng kẽo kẹt, Trình Cửu cầm cưa trên tay rảo bước tiến vào: “Ta nghe thấy thứ gì bị vỡ…”
Lời của Trình Cửu mới ra khỏi miệng được một nửa, hắn nhìn chòng chọc cảnh tượng có lực xung kích thị giác cực mạnh trước mắt: chỉ thấy Diệp Vân Chu đè trên người Mộ Lâm Giang, vô cùng chủ động, một tay Mộ Lâm Giang còn đẩy bả vai y, thoạt nhìn rất kháng cự.
Cây cưa trên tay Trình Cửu rơi xuống mặt đất, đúng là có thứ gì đó vỡ thật, liêm sỉ cung chủ vỡ.
Thấy tình cảnh này, e rằng hắn sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
“Thuộc hạ không nhìn thấy bất cứ thứ gì hết, xin phép cáo lui!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thần trí Mộ Lâm Giang đột nhiên trở lại trong đầu, dùng sức dịch cánh tay đang ở trên người Diệp Vân Chu ra, khóe mắt nhìn thoáng qua Trình Cửu đang cuống quýt chạy bán sống bán chết, cuối cùng cũng thấy đồng cảm với cơn đau dạ dày Diệp Vân Chu phải chịu khi đối mặt với lời đồn nhảm trong Tịch Tiêu cung.
Hắn cất giọng gầm lên giận dữ: “Quay lại đây! Gã không phải Diệp Vân Chu!”
Trình Cửu suýt chút nữa bị ngạch cửa làm vấp ngã, nửa tin nửa ngờ vịn lên khung cửa dùng khóe mắt nhìn lại.
Trên mặt Diệp Vân Chu xuất hiện một vệt ủ rũ, tay phải đang ấn trên ngực Mộ Lâm Giang tăng lực lên một chút, nhìn hắn gắt gao: “Ta chính là Diệp Vân Chu, ngươi không muốn ta sao?”
“Câm mồm!” Vết thương của Mộ Lâm Giang còn chưa hoàn toàn biến mất, bị ngón tay gã nhấn một cái, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh. Hắn triệt để tỉnh táo lại, Minh Đồng nháy mắt nhuộm đen, trở tay bóp chặt yết hầu Diệp Vân Chu, lật người đập gã lên ghế bập bênh.
Cả người Diệp Vân Chu run lên, quầng mắt đỏ hồng, lại không thể động đậy dưới sự áp chế của Minh Đồng. Trình Cửu nghe thấy câu nói hoàn toàn không hợp với phong cách của Diệp Vân Chu kia thì cũng nhận ra người này lai lịch bất minh, che tay lên trán lại để khuất Mộ Lâm Giang, chỉ nhìn Diệp Vân Chu.
Lúc này “Diệp Vân Chu” nằm ngang trên ghế bập bênh, bất lực bị người ta bóp chặt yết hầu, ngực phập phồng kịch liệt, hai hàng nước mắt trong veo chảy vào tóc mai, cắn nát môi dưới không tiếng động xin tha, khiến đáy lòng Trình Cửu lại thình lình rạo rực.
“Là sợi tàn hồn kia khống chế Diệp Vân Chu, ngươi… Trình Cửu?” Mộ Lâm Giang sử dụng Minh Đồng, đôi mắt tựa hố sâu đen ngòm dễ dàng phân tích được tình trạng của Diệp Vân Chu, hơi lỏng tay ra, lại thấy Trình Cửu đang thất thần đến gần.
Ngũ quan hung ác nham hiểm của Trình Cửu cũng bị vặn vẹo đến mức nhu hòa, trong mắt tràn đầy yêu thương, chuẩn bị dùng lòng bàn tay giúp Diệp Vân Chu lau nước mắt.
Mộ Lâm Giang thở hắt ra, quát lớn: “Làm càn! Dừng tay!”
Âm thanh vang vọng chồng chất nổ tung trong sương phòng như một hồi chuông lớn, Trình Cửu sững sờ, kinh ngạc nhìn tay mình đang khựng lại giữa không trung, sau đó cổ áo căng ra, Mộ Lâm Giang đã nhảy qua ghế bập bênh, nắm chặt áo quăng hắn thẳng về phía cửa sổ, đụng nát song cửa ngã vào đống tuyết đọng trong sân.
“Khụ khụ… Cung chủ, hắn cũng có ý tốt, đừng tổn thương hắn, được không?” Diệp Vân Chu gắng gượng bắt lấy cổ tay Mộ Lâm Giang, hai mắt đẫm lệ cầu khẩn.
“Bộ dạng kệch cỡm, làm người ta buồn nôn!” Mộ Lâm Giang thấy đầu mình đau sắp nứt. Hắn không am hiểu cách đối phó với tàn hồn hay quỷ tu, lại lo để lại thương tích trên thân thể Diệp Vân Chu, dứt khoát cởi đai lưng xuống trói hai tay y vào tay vịn ghế, giơ tay triệu hồi dù, mũi dù chĩa vào bên gáy Diệp Vân Chu, buộc y câm miệng.
Trình Cửu nằm trong tuyết tỉnh táo lại một lát, dùng móng cắt hai vệt lên mu bàn tay trái, bấy giờ mới định thần được, nghĩ lại vẫn thấy rùng mình.
Hắn nhắm mắt trở về phòng, không thèm nhìn mà vứt thẳng ba lá bùa ra, móng tay vẽ chú văn lục sẫm trên giấy, thấp giọng thì thầm: “Đuổi ma lệnh tà, thần quỷ lui tán.”
Diệp Vân Chu căm tức, bắt đầu giãy giụa, cổ tay bị cọ xát đến đỏ bừng. Ba phù triện lượn vòng quanh đỉnh đầu gã, bộc phát ra một vầng sáng quỷ dị, tia sáng ngưng tụ thành ba dây xích vờn quanh người Diệp Vân Chu. Bóng dáng như ẩn như hiện đột ngột hiện ra, vặn vẹo lay động trên cơ thể y, làm ghế bập bênh ù ù vang động. Mộ Lâm Giang nổi hết da gà lên, nghiêm mặt ra vẻ lạnh lùng, do dự vài lần, cuối cùng vẫn tiến lên nắm chặt cánh tay y, phòng y cọ rách hết da.
“Các ngươi… Đáng chết! Ta sẽ không bao giờ tha cho các ngươi!” “Diệp Vân Chu” phẫn nỗ gào thét, thanh âm sắc bén chói tai, ba tấm phù triện dần dần bốc cháy, hóa thành tro tàn rơi trên người y. Bóng người thét chói tai kia hoàn toàn chui vào cơ thể Diệp Vân Chu, y ngoẹo đầu xuống, yên tĩnh trở lại.
Mộ Lâm Giang cầm dù nhìn một hồi, màu đen trong mắt dần dần tan đi, nói: “Mở mắt đi, y ngủ rồi.”
Trình Cửu vẩy vẩy tay trái đầm đìa máu, rụng rời dựa lên tường lau mồ hôi: “Tàn hồn này không tầm thường, e rằng là một quỷ tu tu vi uyên thâm, tinh thông phương pháp khống chế linh hồn, có thể gợi ra phần u ám trong nhân tâm, chỉ cần hơi sơ suất thôi là sẽ bị mê hoặc mà không biết.”
Mộ Lâm Giang trầm mặc, nghĩ thế nào cũng thấy không đúng lắm, không nhịn được lạnh lùng nói: “Vừa nãy thấy mặt mũi ngươi tràn đầy yêu thương không đành lòng, làm sao lại là u ám được, nếu nói phóng đại bản tính không muốn thừa nhận thì ta còn tin được một chút.”
Chân Trình Cửu mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, vội vàng đảm bảo: “Thuộc hạ đối với Diệp công tử chỉ có lòng son dạ sắt, tuyệt không có ý này, nếu có nửa câu dối trá, nguyện chịu ngũ lôi oanh đỉnh, chết không toàn thây!”
“Được rồi, đứng lên đi, Thi cô nương bên kia ra sao rồi?” Mộ Lâm Giang khoát tay hỏi.
“Đang thay máu, tạm thời không cần coi chừng.” Trình Cửu trả lời.
“Ta đã từng gặp gã một lần, chỉ là lúc ấy ta còn chưa biết trong cơ thể Diệp Vân Chu bị tàn hồn kí sinh, cảm thấy rất khó hiểu.” Mộ Lâm Giang nhíu mày đứng bên cạnh ghế bập bênh, nói qua một chút về lần tao ngộ ở biệt viện, “Điểm tương đồng duy nhất giữa lần này và lần trước chính là Diệp Vân Chu mất ý thức bị động, đây có thể là cơ hội để tàn hồn khống chế y.”
Trình Cửu suy tư một lát: “Nếu muốn loại bỏ triệt để tàn hồn thì có lẽ phải để gã xuất hiện lại lần nữa.”
“Khi nào Vĩnh Trú Đăng sửa xong ta sẽ làm, ngươi hộ pháp.” Mộ Lâm Giang quyết đoán nói.
Trình Cửu khẽ giật mình: “Cung chủ tin tưởng ta?”
“Ta không tin cấp dưới của mình thì tin ai?” Mộ Lâm Giang liếc hắn một cái, “Làm việc nhanh nhẹn, bớt một năm khấu trừ bổng lộc cho ngươi.”
Trình Cửu vui mừng khôn xiết: “Ngài thế mà vẫn nhớ đã khấu trừ bổng lộc của thuộc hạ!”
Diệp Vân Chu hết sức mệt nhọc trên ghế bập bênh mơ mơ màng màng mở mắt ra, thuận miệng nói tiếp: “Hắn tổng cộng mới xử lí được vài chuyện thôi, có cái này cũng không nhớ thì chẳng phải thực sự già rồi hả.”
Mộ Lâm Giang ngoảnh đầu nhìn y, Trình Cửu cũng đi qua hóng hớt. Diệp Vân Chu chớp mắt mấy cái mới hoàn toàn tỉnh táo, vừa định nhấc tay lên lại phát hiện mình đang bị trói chặt, cổ còn hơi đau, hai mắt hình như cũng sưng lên.
“Bất kể vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cứ cởi trói cho ta trước đã.” Diệp Vân Chu bình tĩnh nói.
Mộ Lâm Giang thò tay tháo đai lưng mình, nhưng lúc hắn trói tên Diệp Vân Chu quyến rũ kia bị căng thẳng thần kinh, dẫn tới buộc nút cũng quá chặt, cởi cả buổi cũng không ra.
Trình Cửu nói: “Ta đi lấy cưa.”
Diệp Vân Chu: “…” Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với các ngươi, IQ đâu cả rồi?
Diệp Vân Chu tiện tay dùng một đường ánh kiếm tự cắt đứt đai lưng rồi ngồi dậy, vén tay áo xem vết xanh tím trên cánh tay, không nói gì mà giương mắt nhìn Mộ Lâm Giang.
Mộ Lâm Giang đằng hắng một tiêng, cau mày nói: “Ngươi không nhớ gì?”
“Rốt cuộc ta đã làm gì, mộng du?” Diệp Vân Chu giật khóe miệng.
“Ngươi khinh nhờn ta.” Mộ Lâm Giang cầm lấy hai khúc đai lưng, khoanh tay thở dài, “Còn suýt c**ng bức ta.”
Diệp Vân Chu: “…”
Mộ Lâm Giang đau lòng nói: “Người trẻ tuổi, hành vi này của ngươi sẽ phải ngồi tù đấy.”
Diệp Vân Chu: “Ha?”
Trình Cửu xách theo cưa trở về, lại một lần nữa bị cách Mộ Lâm Giang nghiêm trang phát biểu làm chấn động đến nỗi thả tay ra.
Diệp Vân Chu xoa huyệt thái dương, vừa ngủ một giấc đã phát hiện bản thân bị trói trên ghế bập bênh, cả người nhức mỏi, thế mà Mộ Lâm Giang còn dám nói mình bị c**ng bức, c**ng bức thế nào, một trăm tệ cũng chưa cho ngươi à (2)?(2) Ngôn ngữ mạng, bắt nguồn từ video hai người đàn ông cãi nhau bên đường ở Thâm Quyến lan truyền cực nhanh trên Internet. Nguyên nhân sự việc là một đôi đồng tính luyến ái nam xảy ra tranh chấp, người đội mũ đỏ than phiền với cảnh sát: “Anh ta gọi tôi tới, anh ta chơi tôi, rồi bây giờ ngay cả 100 tệ cũng không cho tôi, loại người này quả là kinh tởm, ọe!” Tiếng nói lanh lảnh cùng ngôn từ “sấm sét” của người mũ đỏ đã dẫn tới sự chú ý của giang cư mận. Giang cư mận xem xong tuyên bố: Liêm sỉ vỡ vụn, tam quan hủy hết!
“Chúc mừng ngươi đã khó giữ được khí tiết tuổi già.” Diệp Vân Chu mặt không biểu cảm, “Muốn bao nhiêu tiền, nói đi.”
Mộ Lâm Giang hắng giọng, bỏ qua vấn đề đưa tiền hay chịu trách nhiệm, nghiêm túc nói: “Tàn hồn bám trên người ngươi, xuất hiện.”
Diệp Vân Chu vô thức ngừng thở, chờ Mộ Lâm Giang nói qua gã đã làm gì, Trình Cửu cũng nhấn mạnh một lượt rằng thuật thao túng tinh thần của gã có bao nhiêu đáng sợ. Vẻ mặt y dần trở nên quái dị, bỗng duỗi tay đoạt lấy cây cưa trên tay Trình Cửu, soi mặt mình trên thân cưa bóng loáng.
Trên cổ y có một vết đỏ, là Mộ Lâm Giang bóp, y cố gắng hết sức làm mấy biểu cảm như được miêu tả, phối hợp với đôi mắt vẫn còn đang đỏ, một cơn buồn nôn dâng lên, đồng thời cũng đề hồ quán đỉnh (3), sáng tỏ thông suốt. (3) Đề hồ quán đỉnh (醍醐灌顶): Đề hồ rưới l3n đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để nói một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng (theo từ điển Phật học online).
Đây không phải nam chính nguyên tác sao? Nai tơ run bần bật, một bên thì bị dọa khóc, một bên lại thiện lương, mấu chốt là quan hệ giữa các nhân vật hơi bị vi diệu, nam chính này thế mà lại muốn “ngủ” với Mộ Lâm Giang.
Diệp Vân Chu buông cưa xuống, như có điều suy tư, đoạn thấy quần áo Mộ Lâm Giang rũ xuống vì không có đai lưng, hỏi: “Lực tay này của ta… Không sao chứ?”
“Như ngươi thấy đấy.” Mộ Lâm Giang không dấu vết vén tóc mai lên, Diệp Vân Chu thấy mép tóc bên thái dương hắn dính chút mồ hôi.
Diệp Vân Chu chống thái dương suy tư, một lúc lâu sau lại nâng cằm lên. Y vẫn luôn coi nam chính nguyên tác không tồn tại, nguyên tác cũng chỉ là thứ để tham khảo, mọi chuyện không thể dựa vào nguyên tác để xem xét.
Nhưng nếu thật sự có nhân vật Diệp Vân Chu nhu nhược này, trong nguyên tác phàm là đối nghịch với nam chính thì đương nhiên là phản diện, đùa bỡn tình cảm và thân thể của nam chính thì dĩ nhiên là tra công, y vừa uy hiếp sư tỷ người ta ăn trộm đồ của sư môn vừa chuẩn bị đối đầu với sư huynh, lại còn chiếm cơ thể nam chính nữa, cấp độ phản diện này chẳng phải có thể so được với Mộ Lâm Giang rồi hả.
“Chuyện này là sao nhỉ…” Lần đầu tiên Diệp Vân Chu thấy sứt đầu mẻ trán, Mộ Lâm Giang khoanh tay nhìn y, Trình Cửu thấy bầu không khí không tốt lắm, nhặt cưa lên rồi chạy biến về phòng chính kiểm tra cho Thi Tiểu Mai.
“Ngươi đang phiền não cái gì?” Mộ Lâm Giang hỏi y.
“Ta đang tìm kĩ xem lương tâm ta vứt đâu rồi.” Diệp Vân Chu nghiêm túc nói.
“Đã tìm được chưa?” Mộ Lâm Giang nhướng mày.
“Đại khái là không tồn tại.” Diệp Vân Chu bất đắc dĩ nhún vai, đứng dậy nhường chỗ ngồi cho Mộ Lâm Giang, “Các ngươi nói tàn hồn này là một quỷ tu biết thuật khống chế linh hồn á, vậy chuyện gì đã xảy ra?”
Mộ Lâm Giang cởi hai chiếc áo ngoài ra, ném đai lưng và áo khoác vào một chỗ, ngồi xuống khoai thai nói, “Khi ta nhìn gã thì quả thật vô hình trung đã chịu ảnh hưởng, sinh ra một ý nghĩ… rất hoang đường.”
“Bi3n thái bao nhiêu?” Diệp Vân Chu nở nụ cười.
Mộ Lâm Giang: “…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mộ Lâm Giang nhấn mạnh: “Ta chỉ nói là hoang đường thôi.”
Diệp Vân Chu thử ráng sức mỉm cười trong sáng: “Ngươi nhìn mặt ta đi, bây giờ có ý nghĩ bi3n thái không? Trói ta lại trên giường, làm mấy chuyện mà phải ngồi xổm trong nhà giam ý, không hay ta khóc một cái thử xem?”
Mộ Lâm Giang: “…”
Mộ Lâm Giang bất lực nói: “Ta thấy ngươi thích thú nhỉ.”
“Ta chỉ đang xác định thôi, nếu sợi tàn hồn này làm ngươi sinh ra ý nghĩ phạm tội thì gã chẳng thể là người tốt lành gì cho cam.” Diệp Vân Chu nheo mắt lại, “Hay là nói, ảnh hưởng trên phương diện này là khác nhau tùy người, còn ngươi vốn dĩ không phải người đàng hoàng gì?”
Mộ Lâm Giang: “…”
Mộ Lâm Giang thực sự cảm thấy khó giữ được khí tiết tuổi già của mình, lắc đầu than tiếc: “Dù bây giờ ta vẫn giữ tính khí hồi còn trẻ đi nữa, thì cũng biết kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục.”
“Trụ cột chính đạo như cung chủ đã nói lời này thì dĩ nhiên ta tin tưởng.” Diệp Vân Chu vỗ vai Mộ Lâm Giang, “Theo như… triệu chứng hiện tại, làm ta nhớ tới một người.”
Mộ Lâm Giang suy nghĩ một lát, sắc mặt chợt lạnh xuống: “Ân Tư.”
“Không sai, lúc ấy ta thân ở Tĩnh Vi môn, nhưng Ân Tư chưa nhìn thấy ta đã xâm nhập thẳng vào pháp trận hộ sơn, chứng tỏ rằng trước khi y đến Tĩnh Vi môn đã bị ảnh hưởng.” Diệp Vân Chu nói.
“Ngay cả ta còn bất tri bất giác trúng chiêu, Ân Tư là kiếm tu, bị ám toán cũng hợp tình hợp lí.” Mộ Lâm Giang nói, “Trên người ngươi là tàn hồn, một bộ phận của quỷ tu, lúc ấy chúng ta suy đoán người đánh lén Ân Tư là Ưng tiên sinh, muốn châm ngòi li gián, làm Tịch Tiêu cung ốc không mang nổi mình ốc. Bây giờ xem ra cũng không mâu thuẫn, tên quỷ tu này rất có thể là người của Ưng tiên sinh, hắn dự mưu đã lâu, chúng ta cần phải cẩn thận hơn nữa.”
Diệp Vân Chu khẽ gật đầu, trên đời căn bản không có vạn người mê, cứ học được khống chế tinh thần là có thể trở thành vạn người mê.
Những tra công trong nguyên tác đó tên nào mà không phải vừa gặp đã yêu nam chính chứ, nếu chỉ là phế liệu đồi trụy thì còn có thể tự nhủ không cần để ý đến logic, lái xe mà, xây dựng tình cảm gì chứ, đạp ga luôn là được rồi.
Nhưng ở ngoài nguyên tác, trong thế giới chân thật này, chỗ không hợp logic tức thì lộ rõ, đủ để cho góc nhìn phiến diện của nguyên tác không có chỗ đặt chân.
“Lấy bấc đèn xong thì giải quyết gã trước.” Mộ Lâm Giang đặt dấu chấm cho lần thảo luận này, thả vạt áo ra ngay trước mặt Diệp Vân Chu, cúi đầu nhìn ngực còn sót lại một dấu ấn nhỏ, “Chờ đến đêm nay là có thể khôi phục được đại khái, rất vừa lúc.”
Diệp Vân Chu liếc mấy lần: “Thật ra không kịp cũng chẳng sao đâu, chỉ cần ngươi không đánh choáng ta, dùng Minh Mị quyết cho ta ngủ thì gã sẽ không ra được.”
“Ta không thể chịu đựng được việc trong cơ thể ngươi có thứ như thế này.” Đáy mắt Mộ Lâm Giang lóe lên căm ghét trong một giây, trầm giọng nói, “Việc này do ta quyết định, ngươi phối hợp làm theo là được.”
Diệp Vân Chu nhếch khóe miệng, cười nói: “Ngươi muốn sớm dùng nó để điều tra Ưng tiên sinh?”
“Là vì ngươi.” Mộ Lâm Giang thản nhiên nhìn y chăm chú, “Ngươi hiểu chưa?”
Ánh mắt Diệp Vân Chu lấp lóe, bỗng không biết nên trả lời như thế nào, quay đầu ra chỗ khác nói: “Ta ra ngoài hít thở không khí.”
Mộ Lâm Giang nhìn cửa sổ thủng một lỗ, sương phòng đã bị gió lùa bốn phía.
Diệp Vân Chu đi rồi, Mộ Lâm Giang tháo dây cột tóc xuống ném lên ghế bập bênh, ngón tay xuyên vào tóc chải lại một lượt.
Hắn bỗng nhiên cũng rất khó hiểu, hắn hỏi Diệp Vân Chu có hiểu không, nhưng hắn cũng chẳng hiểu được bao nhiêu cả.
Đến cùng là hắn tán thưởng Diệp Vân Chu, hi vọng y không gặp nguy hiểm, hay là không muốn nhìn thấy, rõ ràng vẫn là khuôn mặt giống hệt như đúc ấy, mà lại là tàn hồn không hề có một chút mũi nhọn ngạo khí nào, không phải là Diệp Vân Chu hắn thích?
Nhưng sự yêu thích của hắn, đến cùng là kiểu thích nào?
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Vân Chu: Ta hiểu rồi, lão thái gia, loại thích của ngươi chính là hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình.