Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 17: Hướng dẫn lữ hành 05




Mộ Lâm Giang không biết làm thế nào để miêu tả tâm trạng mình lúc này, nếu Diệp Vân Chu biết đọc suy nghĩ là có thể lập tức vứt ra một câu danh ngôn – anh trộm xe đạp điện nuôi em (1).
(1) Câu nói này xuất phát từ lời của một tên trộm xe đạp nổi tiếng người dân tộc Choang, Nam Ninh, Quảng Tây, TQ. Năm 2012, hắn cùng một người họ Đường đang thực hiện vụ trộm xe đạp điện thì bị cảnh sát Nam Ninh bắt giữ.
Điều khiến người này nổi tiếng chính là đoạn trả lời phỏng vấn với nhà báo khi đang bị tạm giam.
Hắn thực hiện các vụ trộm xe từ năm 2001, mà đáng nói là chỉ trộm những chiếc xe thật đắt tiền, còn xe dưới 1000 tệ (khoảng 3,5 triệu VNĐ) thì không thèm. Trong quá trình bị thẩm vấn và trả lời phóng viên, tên trộm này đã “phát biểu cảm xúc” rằng: vào trại tạm giam giống như về nhà, hắn rất thích cảm giác được ở trong phòng giam. Hơn nữa, những người ở đó toàn là nhân tài xuất sắc.
Đoạn video phỏng vấn này sau đó đã được đăng tải lên internet và khiến tên trộm này nổi tiếng trong nháy mắt. Thậm chí còn trở thành nguồn cảm hứng sáng tạo ra đủ thứ meme, câu chế của cư dân mạng. Nổi nhất trong số đó chính là câu: “Quên hắn ta đi, anh sẽ trộm xe đạp điện nuôi em.”
Về sau câu nói này được coi như một lời tỏ tình vô cùng sâu sắc, rất thịnh hành với giới trẻ. Còn có nhiều lời chế khác như: “Quên hắn đi, anh sẽ nhặt rác nuôi em” … Ý muốn nói cho dù nghèo khổ ra sao anh cũng sẽ chăm lo và mang cho em những gì tốt đẹp nhất.
Hắn im lặng một lát, nhăn mi lại, thấy không ổn: “Ta không thích ép người khác làm việc vi phạm đạo nghĩa.”
Diệp Vân Chu thở dài nhìn trời, không tiếng động nói, nghe một chút đi, đây là lời phản diện nên nói sao.
Diệp Vân Chu bảo đảm: “Yên tâm, không phải ngươi ép, ta chính là người khuyết tật đạo nghĩa.”
Mộ Lâm Giang: “…”
Diệp Vân Chu mỉm cười: “Ngay thời khắc cô ta bán đứng ta thì đã chẳng khác nào đến bên rìa vực sâu, cô ta nên thấy may mắn vì ta còn có việc cần dùng tới cô ta, bằng không sẽ không phải là giao dịch, mà là trả thù.”
“Được rồi.” Mộ Lâm Giang cứng họng, hắn đã đứng ở một góc độ không thể tưởng tượng được để xem xét tình huống, tìm hiểu: “Hôn ước của ngươi với sư huynh ngươi là giả, tình cảm là giả, vậy tại sao sư tỷ ngươi lại thật tình thực lòng ghét ngươi đến độ bán đứng ngươi luôn?”
Diệp Vân Chu nghẹn họng, trong lòng thán phục, không hổ là Mộ Lâm Giang – người đã kinh qua vô số thoại bản, lập tức nhìn ra quan hệ giữa các nhân vật trong Tĩnh Vi môn là cắt không đứt được, gỡ càng rối hơn. Y cúi đầu ấn huyệt thái dương, tự kiểm điểm rằng mình vẫn chưa kiểm soát đúng chỗ cảm xúc của các nhân vật, y vừa không muốn bại lộ, vừa giật nảy mình phát hiện một nguy cơ mới.
Nếu có ngày y gặp mặt sư huynh, Mộ Lâm Giang đi theo bên cạnh, sư huynh vừa mở miệng đã là câu “ngươi thế mà cướp người yêu của ta”, cốt truyện này chẳng phải lại bị tuyến thế giới kiềm chế, trở về đường cao tốc trong nguyên tác ư.
Diệp Vân Chu cảm thấy chỗ sâu trong đại não bắt đầu đau, cho tới giờ y vẫn không rõ nguyên tác có ảnh hưởng gì tới thế giới này, là tiên đoán, là tham khảo, hay là một đống phế liệu vàng khè (2) không cần để ý.
(2) Hoàng văn aka truyện sếch, hoàng là màu vàng
“Bây giờ mới nghĩ lí do giải thích à, không kịp đâu.” Mộ Lâm Giang lạnh căm căm nói.
“Thực ra là thế này, sư huynh không yêu được ta, sư tỷ thì không yêu được sư huynh, do đó coi ta thành tình địch giả tưởng.” Diệp Vân Chu vỗ đùi vin theo logic, “Cô bé ngốc nghếch đáng thương, cứ một hai phải thích giai cong mới được cơ.”
Mộ Lâm Giang: “Ngươi không có lệ hơn một chút được à.”
Loại thoại bản có cốt truyện thế này Mộ Lâm Giang chẳng lạ gì, hắn ngán ngẩm nói: “Ta cũng không muốn hỏi đến vấn đề cá nhân của ngươi, đừng mang phong ba đến Tịch Tiêu cung là được, cứ sống tốt qua ba tháng này, ta sẽ không lãng phí tinh lực quản ngươi.”
“Yên tâm, ta có chừng mực.” Diệp Vân Chu nhẹ nhàng bâng quơ. Y im lặng nhớ lại vị trí và hoàn cảnh xuất hiện thiên tài địa bảo trong nguyên tác, ánh mắt trầm tĩnh không cảm xúc. Mộ Lâm Giang không quấy rầy y, sóng vai ngồi với y, nhìn cỏ cây nơi xa bên ngoài màn đêm trong lành sáng sủa.
Thật lâu sau, Diệp Vân Chu bỗng nhiên hỏi: “Thương thế của ngươi, Tịch Tiêu cung có những ai biết?”
“Chỉ có Ân Tư biết tình hình thực tế.” Mộ Lâm Giang nói, “Ưng điện chủ chỉ cho là vết thương cũ thông thường.”
Diệp Vân Chu như có điều suy tư: “Có giấy bút không?”
Mộ Lâm Giang gật đầu, định lấy từ túi càn khôn ra cho y. Diệp Vân Chu kéo kéo chăn mỏng, đầu ngón tay hơi tái xanh.
“Sao thế?” Y thấy Mộ Lâm Giang dừng động tác bèn nghiêng đầu hỏi hắn.
Mộ Lâm Giang hơi tiến gần lại, Diệp Vân Chu buộc phải ngửa ra sau. Y bị bóng Mộ Lâm Giang bao trùm, còn tưởng rằng phía sau có nguy hiểm gì, từ từ quay đầu lại, nhưng ngay sau đó ngón tay đã được phủ lên một luồng khí ôn hòa ấm áp.
“Đi về đi, đừng viết ở ngoài, không tốt cho xương khớp.” Mộ Lâm Giang chững chạc sờ qua bàn tay lạnh lẽo của Diệp Vân Chu, đứng dậy khoác lại chăn mỏng lên vai y.
Diệp Vân Chu thoáng đờ người, y vừa đụng vào tay Mộ Lâm Giang, đoán chừng là vì áp chế vết thương cũ, nhiệt độ cơ thể hắn luôn thiên về thấp, vậy mà giờ y lại thấy ấm được, xem ra đúng là đã bị cóng quá rồi.
“Vậy ta đi Tàng Thư các một chuyến.” Diệp Vân Chu gấp chăn mỏng lại đưa cho Mộ Lâm Giang.
Hắn nhìn y xoa tay lăm le nóng lòng, cầm lấy chăn nói: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Diệp Vân Chu hóa ra Nhược Thủy kiếm, vẫy vẫy tay ngự kiếm rời đi trong lời dặn dò cổ hủ của hắn, phi thẳng đến Tàng Thư các Tịch Tiêu cung.

Sáng hôm sau, Mộ Lâm Giang tới sớm hơn ba mươi phút so với ngày thường, lúc bước vào Túc Tiêu điện thì Ưng Hiên Dương đang từ cửa đi ra, hai người gặp thoáng qua. Bước chân Ưng Hiên Dương đột nhiên khựng lại, nhanh nhẹn bước giật lùi về, ngạc nhiên nghi ngờ quan sát Mộ Lâm Giang.
“Nhật quỹ ở tẩm điện hỏng rồi?” Ưng Hiên Dương hỏi.
Mộ Lâm Giang nói: “Có chút việc gấp.”
“Mặc Ảnh đô sắp chìm?” Ưng Hiên Dương biến sắc.
Mộ Lâm Giang: “…” Cũng không gấp đến mức đấy.
Ưng Hiên Dương làm việc thâu đêm, vốn định ra ngoài hít thở không khí, lúc này lại dứt khoát đi cùng Mộ Lâm Giang vào, nhíu mày thấp giọng hỏi: “Về bản đồ kia, ngươi có tính toán gì không?”
Mộ Lâm Giang nghĩ ngợi: “Bảo Ân Tư điều tra, dạo này ta chuẩn bị bế quan.”
“Bế quan?” Ưng Hiên Dương sốt sắng, ẩn ý chỉ ngực mình, “Không có việc gì chứ?”
Mộ Lâm Giang lắc đầu: “Không ngại, chỉ là có chút linh cảm về trận pháp, ngươi cứ làm mọi việc như bình thường là được.”
“Được… Còn nữa, sao Tiểu Chu vẫn chưa tới?” Ưng Hiên Dương đi theo Mộ Lâm Giang tới cửa thư phòng, thấy phòng khóa lại, khóe mắt liếc xéo hắn, “Ngươi cũng đả thương người ta rồi, cho đứa trẻ ấy nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ta thấy người nên nghỉ là ngươi mới đúng.” Mộ Lâm Giang hừ một cái lạnh lùng, “Thừa thời gian quá ha, ngày nào cũng viết mấy thứ khó coi đó ở Túc Tiêu điện, đã nộp thuế chưa?”
Ưng Hiên Dương tức khắc bị bóp chặt yết hầu, ngoan ngoãn câm miệng rời mắt đi, nhanh nhảu chuồn xuống dưới lầu.
Mộ Lâm Giang mở cửa phòng, trên bậc thang quảng trường dưới lầu Túc Tiêu điện vẫn chưa thấy bóng dáng Diệp Vân Chu. Hắn đứng ở cửa sổ nhìn một lát, bỗng nhớ ra tối qua y tới Tàng Thư các.
Diệp Vân Chu buông quyển sách cổ thiếu góc xuống, trong tầm tay chất đống những sách cả mới lẫn cũ, thư phòng toàn mùi giấy mực, mặt bàn phủ một lớp ảnh mây lập lòe. Y cắt vài cái trên ảnh mây, ném sách vào trong đó, kệ sách tự động trờ lại vị trí ban đầu, đoạn giũ hai danh sách đã viết xong, bấy giờ mới chú ý đã gần đến giờ Tỵ (9-11h).
Y đứng dậy, mắt hoa lên, tự dưng cảm thấy sắp đột tử đến nơi. Xoa xoa mắt, tính toán thời gian, cũng sắp đến giờ đi Túc Tiêu điện rồi.
Diệp Vân Chu mở cửa cất bước, kết quả là suýt nữa va vào Mộ Lâm Giang đang đứng trước cửa.
“Quả nhiên là ở đây.” Mộ Lâm Giang lui ra sau một bước, giọng pha chút bất đắc dĩ.
Diệp Vân Chu đứng vững lại, lúc ngẩng đầu lên đã giấu đi nét mệt mỏi, giành nói: “Danh sách ta đã sửa sang lại xong, Ân Tư đâu? Tỉnh chưa?”
“Tối qua bảo y về rồi.” Mộ Lâm Giang nói.
Diệp Vân Chu đi thẳng về hướng Túc Tiêu điện, ngoái đầu lại đảo mắt nhìn Mộ Lâm Giang: “Sao ngươi không bảo y lại đây luôn… Quên đi, buổi tối không tăng ca nữa đúng không?”
Mộ Lâm Giang thuật lại với Diệp Vân Chu một lần lí do đã nói với Ưng Hiên Dương, đồng thời liên hệ Ân Tư bảo y đến Túc Tiêu điện đợi lệnh. Diệp Vân Chu gật đầu nói: “Chúng ta coi như ăn ý đấy, ta cũng tính để Ân Tư đi tìm dược liệu, vừa lúc giả bộ đang tìm chìa khóa, giúp chúng ta hấp dẫn một bộ phận hỏa lực.”
“Có lẽ ngươi có thể ăn nói đường hoàng lên một chút.” Mộ Lâm Giang nhắc nhở y, “Chứ không phải khiến ta cảm thấy ngươi đang lấy cấp dưới của ta làm mồi nhử.”
Diệp Vân Chu thoáng đăm chiêu, cười nói: “Đó là cho y mượn cơ hội lập công chuộc tội, tránh việc quá để ý chuyện mình bị kẻ khác ám toán mà làm hỏng kế hoạch của ngươi, đây là tốt cho y.”
Mộ Lâm Giang xị mặt: “Ngươi vẫn nên câm miệng đi.”
Khi hai người trở lại Túc Tiêu điện, Ân Tư đã đứng chờ trước cửa. Y theo sau Mộ Lâm Giang vào thư phòng, quỳ một gối hành lễ vô cùng quy củ.
Diệp Vân Chu ngồi xuống châm trà theo thói quen, bỗng lại cảm giác một ánh mắt sắc bén đâm về phía mình, như ánh kiếm hiện lên trong đêm lạnh. Y lần theo nơi bắt nguồn cảm giác khó chịu, ngẩng đầu lên, phát hiện Ân Tư vừa lườm mình xong lại chậm rãi cụp mi mắt xuống.
Diệp Vân Chu bưng chén trà nhoẻn cười: “Ân đại nhân, không cần giữ lễ tiết, muốn ngồi thì ngồi, nếu thích cái ghế dựa này của ta, vậy ta nhường ngươi là được.”
Ân Tư không ngờ Diệp Vân Chu lại phản công trực tiếp, ngữ khí cung kính mà không chút cảm xúc: “Thiếu quân nói quá lời, thuộc hạ không dám.”
“Tại sao ngươi không dám?” Diệp Vân Chu dò hỏi tới cùng, “Ta thấy Ưng điện chủ rất tự nhiên, ngươi hành xử như thế ngược lại làm ta sợ đấy.”
“Ngài là thiếu quân, lễ nghĩa là lẽ đương nhiên.” Ân Tư lạnh lùng đáp.
Mộ Lâm Giang đứng ở cửa sổ thở dài một tiếng, giơ tay ném tấm bản đồ địa hình kia cho Ân Tư: “Bớt tranh cãi đi, ngồi xuống, ta nuôi các ngươi để nghe âm dương quái khí hả? Sao ta không nuôi hai con anh vũ cho rồi.”
“Thuộc hạ biết tội.” Ân Tư nhận bản đồ đứng dậy lui sang một bên, liếc Diệp Vân Chu đang bắt tréo chân một cái, không nói gì nữa.
“Vậy ta sẽ vào thẳng chủ đề luôn. Ân đại nhân, ngươi hẳn xem hiểu bản đồ trên tay, ta sẽ không nói nhiều, hôm qua Vệ Nhất muốn tìm ngươi, không biết sự việc xảy ra mấy ngày nay ngươi đã nghe hắn nói qua chưa.” Diệp Vân Chu nghiêm mặt nói.
Ân Tư gật đầu một cái: “Tiếp tục.”
Diệp Vân Chu mở hai danh sách ra, lấy một ngọc giản chặn lên: “Ta cùng cung chủ muốn đích thân đi tìm chìa khóa trước, cung chủ có thương tích trong người, cho nên ta có làm một ít chuẩn bị.”
Đồng tử Ân Tư co lại, lạnh lùng nói: “Ngươi biết cung chủ có thương tích?”
Diệp Vân Chu nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu, y không hiểu ngữ khí này của Ân Tư rốt cuộc là kinh ngạc “thế mà y lại biết”, hay là vẫn còn nửa nữa “biết cung chủ có thương tích mà còn cho hắn ra ngoài” chưa nói xong.
“Ân đại nhân, bình tĩnh chút đi, ngươi không phải phụ huynh của hắn.” Diệp Vân Chu không nhanh không chậm gõ gõ ngọc giản, một tia sáng trắng bắn lên giữa không trung, đốm sáng nổ bung như pháo hoa đọng lại ở đó, ngưng trệ bất động, sau đó màu sắc rõ ràng tức khắc lan ra từ các đốm sáng kia. Có dãy núi rừng cây trùng điệp xanh mướt, có ngọn núi kì lạ chót vót dựng đứng, có cánh đồng phủ đầy tuyết trắng, phong cảnh đa dạng tạo thành một màn ảo ảnh cao sơn lưu thủy, chiếm hết hơn nửa không gian thư phòng.
Mộ Lâm Giang tiến lên một bước, buông cánh tay đang khoanh lại xuống, không ngờ Diệp Vân Chu dành cả đêm dùng linh thức vẽ lại bản đồ tinh tế sống động đến nhường này. Bằng tu vi Trúc Cơ, nếu không kịp nghỉ ngơi sẽ dễ dẫn đến tổn thương não. Hắn kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại biết vị trí của nhiều linh thảo như vậy?”
Diệp Vân Chu nghĩ thầm nam chính nguyên tác lần nào cũng thập tử nhất sinh, bán mình cứu công vì mấy thứ khỉ gió này, sao y có thể không nhớ rõ.
“Ta từng du lịch qua không ít nơi, vận may tương đối tốt.” Diệp Vân Chu lắc cổ tay phải trước mặt hắn, ám chỉ thực lực mình cũng không tồi, “Căn cứ bản đồ và ghi chép địa phương trong Tàng Thư các, ta đã vẽ ra tuyến đường chi tiết, các nguy hiểm và những việc cần chú ý cũng đánh dấu rồi. Ta đã tận lực, cho nên Ân đại nhân cũng nỗ lực một chút, mau chóng mang đồ về được không?”
Ân Tư nhận ngọc giản và danh sách cuộn trong tay, hiếm thấy mà có chút ý kháng lệnh, cầm danh sách nhìn về phía Mộ Lâm Giang, lại cúi đầu nói: “Thương thế của ngài, không thể mạo hiểm.”
“Kình Lôi sơn ba trăm năm trước, ta cũng đã mạo hiểm như thế.” Giọng Mộ Lâm Giang bình tĩnh, “Ta không hối hận, Ân Tư, ngươi có hiểu không?”
“Thuộc hạ chỉ nguyện cung chủ bình an vô sự.” Ân Tư cong gối quỳ xuống, “Nếu cung chủ phải đi, chờ thuộc hạ mang thuốc trở về, bảo hộ ngài.”
Diệp Vân Chu thầm lắc đầu, y thấy rõ gợn sóng nơi đáy mắt Mộ Lâm Giang. Từng đi qua những năm tháng tư thái hào hùng lay chuyển tám phương, làm sao có thể bằng lòng với tình trạng hiện giờ, Mộ Lâm Giang chỉ vô lực, không phải vô tâm.
“Ta có thể bảo vệ hắn.” Diệp Vân Chu thản nhiên mở miệng.
“Thiếu quân?” Ân Tư rõ ràng không tin.
“Ta phải đính chính một chút, đừng gọi ta là thiếu quân.” Diệp Vân Chu thú nhận, đập Nhược Thủy kiếm lên bàn, hai ngón tay phải khép lại vạch một đường, một bóng kiếm cổ xưa như ẩn như hiện phủ lên thân kiếm, quanh người y kiếm khí lẫm liệt, “Chúng ta chỉ là đồng bạn hợp tác, những tin đó đều là hắn cố ý loan ra để đánh lừa kẻ khác, ta không thích hắn.”
Ân Tư hơi mở to hai mắt, thấy rõ bóng kiếm kia bèn cẩn thận thu sự coi khinh lại, nhưng đối với chuyện Diệp Vân Chu đính chính thì vẫn nửa tin nửa ngờ.
Diệp Vân Chu nở nụ cười, liếc Mộ Lâm Giang trêu chọc: “Hơn nữa ngươi biết thương tích của hắn, vung dù hai cái cũng phải thở hồng hộc, còn ra vẻ uy phong thế nào được.”
Mộ Lâm Giang: “…”
Ân Tư lặng lẽ liếc hắn một cái, y tin.
Thái độ thù địch của Ân Tư với Diệp Vân Chu tiêu giảm không ít, nhưng đã lật mặt nhanh chóng, không vui nói: “Đức hạnh của cung chủ khiến người khác phải kính ngưỡng, ngươi không thích, có mắt… không thấy Thái Sơn.”
Diệp Vân Chu vô cùng chắc chắn Ân Tư muốn mắng mình có mắt không tròng, nhất định là ngại cung chủ ở đây nên mới nể mặt nói văn nhã hơn một tí. Y nhìn về phía Mộ Lâm Giang, Mộ Lâm Giang cười khẩy một tiếng.
“Có mắt không thấy Thái Sơn.” Mộ Lâm Giang mỉm cười nói.
Diệp Vân Chu trợn trắng mắt: “Ân đại nhân sớm ngày xuất phát đi, đừng chậm thuốc cứu mạng cung chủ.”
Mộ Lâm Giang tiếp một câu: “Ngươi cũng về đi.”
“Hả? Ta còn hồ sơ phải sắp xếp lại.” Diệp Vân Chu sửng sốt, “Buổi tối ta định tới Tàng Thư các chuyến nữa nghiên cứu địa hình mấy châu thành phụ cận Vĩnh Trú Đăng một chút.”
“Hiện tại mạng ngươi là của Tịch Tiêu cung, nghe lời.” Mộ Lâm Giang đi đến bên cạnh ghế dựa của y, duỗi tay vỗ vai y, nhẹ giọng đi.
Diệp Vân Chu khẽ run lên, vừa định nói mình không sao thì không ngờ Mộ Lâm Giang đã chợt giơ tay, động tác mau lẹ bổ lên gáy y.
Trước mắt Diệp Vân Chu tối sầm, thầm mắng một câu sơ suất, nghiêng người ngã quỵ trong ngực hắn.
“Người trẻ tuổi vẫn quá ngạo mạn, không hiểu rằng việc gấp thì chớ nên làm vội.” Mộ Lâm Giang đỡ bả vai Diệp Vân Chu, khom lưng luồn qua đầu gối bế người lên.
Ân Tư do dự một chút, hỏi: “Thuộc hạ đưa y về?”
“Không cần, ta ở cùng chỗ với y, hôm qua để quên ít đồ, vừa lúc tiện đường đi lấy.” Mộ Lâm Giang ôm người xuống lầu, ô tự động treo trên đỉnh đầu, che đi một phần bóng dáng.
Ân Tư đứng trong phòng, cảm giác não mình không đủ dùng. Vệ Nhất lại nhân cơ hội đến đây tìm y, gõ cửa.
“Ân đại nhân, cung chủ ly cung rồi thì quyền hạn điều hành Túc Tiêu vệ…”
“Vệ Nhất.” Ân Tư cắt ngang việc xin chỉ thị của hắn, “Những đồn đãi đó, là thật hay giả?”
Vệ Nhất cẩn thận xem sắc mặt Ân tư, không nhìn ra điều gì, đành phải nói thật: “Diệp công tử không thừa nhận, nhưng ta cảm thấy có ẩn khuất.”
“Hử?” Ân Tư nhíu mày.
“Ngài xem, cung chủ đã từng ôm ai chưa? Chưa từng. Cung chủ đã ngủ cùng một gian phòng với ai chưa? Cũng chưa từng. Cung chủ đã đắp chung chăn với ai chưa? Càng chưa từng!” Nắm tay Vệ Nhất đập lên lòng bàn tay, tin tưởng vững chắc vào kết luận của mình, “Tóm lại chính là như vậy.”
“Y quá yếu.” Ân Tư nói thẳng, y dốc lòng với kiếm đạo, bóng kiếm kia đích xác có uy thế Đại Thừa kì, nhưng chung quy vẫn là ngoại lực, không phải tu vi của bản thân Diệp Vân Chu.
“Hầy, chuyện kiểu này phải tùy duyên mà xét, Ân đại nhân ngài vô dục vô cầu, đương nhiên không rõ.” Vệ Nhất lại đàm kinh nghiệm, “Hơn nữa ngài xem, quá để ý tu vi không phải sẽ tương đương với xem mắt à? Người tu luyện chúng ta tùy tâm hành sự, cần gì phải theo những quy định cứng nhắc ấy.”
Mày Ân Tư vẫn chưa giãn ra, nghe xong một đống vớ vẩn của Vệ Nhất thì nhăn càng sâu, cầm ngọc giản tính lập tức lên đường ngắt linh thảo, sớm ngày trở về miễn cho Mộ Lâm Giang gặp phải nguy hiểm.
Mộ Lâm Giang đưa Diệp Vân Chu về biệt viện, đặt lên giường sắp xếp ổn thỏa. Trên giường rơi ra một miếng ngọc bội, hắn cất ngọc vào túi càn khôn, đóng cửa xuống lầu, đi đến nửa cầu thang thì phía sau chợt truyền đến cảm giác lạnh lẽo như bị dòm ngó.
Mộ Lâm Giang nắm chặt cán dù, bỗng chốc quay đầu lại, một góc áo màu đen xẹt qua ở ven tường cầu thang, là quần áo của Diệp Vân Chu.
Trong lòng hắn buồn bực, Diệp Vân Chu hẳn không tỉnh nhanh như vậy chứ. Hắn cầm ô nhẹ bước lên lầu, hành lang từng tấc một lộ ra trong tầm nhìn, bóng dáng kia thỉnh thoảng xuất hiện trong giới hạn nhìn rõ của hắn, hành lang yên tĩnh không một tiếng động.
Ngay khoảnh khắc lên đến tầng hai, Mộ Lâm Giang giật mình, Diệp Vân Chu đang dựa trên cánh cửa khép hờ, vịn khung cửa, sắc mặt tái nhợt, đuôi lông mày rủ xuống, nhìn thẳng vào hắn.
Dưới trận pháp phòng ngự, hành lang tối đen như mực, như con quái vật vô hình nào đó đang ngủ đông. Cùng với cánh cửa, trên trần nhà cũng treo những ngọn đèn tinh thạch mờ ảo, ánh sáng cam vàng chiếu xuống làm khuôn mặt Diệp Vân Chu nửa sáng nửa tối, tựa người trong tranh, u buồn mà đẹp đẽ.
Mộ Lâm Giang đột nhiên hít thở không thông, thấy không rõ thứ tỏa sáng trong mắt Diệp Vân Chu rốt cuộc là ánh sáng phản xạ lại hay là nước mắt. Hắn cúi đầu hít sâu, khi nhìn lại thì cửa phòng đã đóng chặt, Diệp Vân Chu không còn ở đó nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp sư phụ: Ta có thể đánh mười thằng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.