Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 13: Hướng dẫn lữ hành 01




Trong địa lao Hình đường, Thi Thứu lão nhân ngồi khoanh chân, Trình Cửu thì dựa vào song sắt nhà tù, thần sắc tối tăm mặc cho lão mắng.
Giọng lão từ dũng đạo ngầm truyền đi thật xa, ngoài mắng Trình Cửu còn chửi cả Mộ Lâm Giang. Diệp Vân Chu không kìm được ghé mắt nhìn trộm mặt Mộ Lâm Giang, nhưng hắn lại không có phản ứng gì.
“Ngươi không định dùng hình phạt nặng dạy dỗ kẻ phản bội nhục mạ ngươi này hả?” Diệp Vân Chu nhịn cười xúi giục hắn.
“Nhiều người mắng ta sau lưng lắm.” Mộ Lâm Giang rất tự biết mình, “Hơn nữa lão hận ta là chuyện trong dự kiến.”
“Xin lắng tai nghe.” Diệp Vân Chu tò mò.
Mộ Lâm Giang liếc y một cái: “Ta san bằng một ngọn núi của lão, lão không còn cách nào mới chịu quy phục ta.”
Diệp Vân Chu ồ một tiếng: “Xem ra trước đây ngươi vẫn rất quyết đoán.”
Mộ Lâm Giang không quan tâm ý ngoài lời của y. Vệ Nhất đã đứng chờ trước cửa sắt dẫn sâu vào trong hầm giam, thấy Mộ Lâm Giang tới thì đưa một bức chân dung.
“Đây là bức họa Cửu mệnh quan Trình Cửu vẽ, thuộc hạ đã đối chiếu ở Hộ Tịch bộ, không tìm được người này trong Tịch Tiêu cung.” Vệ Nhất cúi đầu hội báo.
Mộ Lâm Giang mở bức họa ra, Diệp Vân Chu thò đầu vào xem xét, trên tranh là một nam tử trẻ tuổi bình thường, ngũ quan bình thường, không có gì nổi bật.
“Người ngoài cơ bản không thể tiếp cận Túc Tiêu điện, xem ra gương mặt này là ngụy trang.” Mộ Lâm Giang trầm giọng.
“Lại là nhân viên nội bộ.” Diệp Vân Chu thở dài, “Ta đoán chừng không sống được ngày nào yên ổn ở Tịch Tiêu cung mất.”
Thi Thứu lão nhân bị giam ở tận trong cùng nhà tù, phù triện phong ấn chồng chất mấy tầng trên song sắt. Lúc lão nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ của Mộ Lâm Giang thì mới ngừng mắng, quay lưng về cửa lao nhìn chằm chằm mặt tường.
“Lâu rồi không gặp, lão chưởng môn.” Mộ Lâm Giang đứng lại trước cửa, cười khẩy một tiếng, “Năm đó ngươi vẫn khá thông minh, giờ già quá lẩm cẩm rồi à, ngắc ngoải nhiều năm như vậy vẫn ầm ĩ đến tận trong nhà lao, cũng không sợ bẽ mặt.”
Thi Thứu lão nhân nộ khí xung thiên xoay người, nhìn dáng vẻ hơi ngẩng đầu kiêu căng ngạo mạn của Mộ Lâm Giang, vừa định chửi người thì tim đột nhiên ngừng đập, nỗi kinh sợ vô hình nháy mắt lan ra toàn thân, lời cũng nghẹn trong cổ.
Mộ Lâm Giang lạnh lùng quát lớn: “Kẻ nào sai khiến ngươi, khai đúng sự thật, ta sẽ để ngươi được toàn thây.”
“Lão phu không biết!” Thi Thứu lão nhân vội cúi đầu, cả người toát mồ hôi lạnh, “Hắn có thể tự do ra vào Tịch Tiêu cung, chắc chắn cũng là người quyền cao chức trọng, Mộ Lâm Giang, ngươi không được lòng người đâu!”
Mộ Lâm Giang nắm chặt tay, Diệp Vân Chu bèn tiến lên một bước: “Ta hỏi vài câu nhé, tên hầu Túc Tiêu điện là do ngươi phái người uy hiếp để gã hạ độc giết ta, đúng không?”
“A, ta chỉ cần thần kiếm, không cần mạng của ngươi, chỉ tiếc phế vật kia vô dụng, bằng không ngươi mà trúng độc Rối của ta, thì sẽ chính là người của ta.” Thi Thứu lão nhân không dám nhìn Mộ Lâm Giang, cúi đầu trợn trắng mắt liếc Diệp Vân Chu, chợt như phát hiện điều gì thú vị, “Nghe nói ngươi dan díu với Mộ Lâm Giang?”
Diệp Vân Chu dâng lên một cảm giác bất lực, giơ tay vỗ nhẹ sau lưng Mộ Lâm Giang hai cái, “Phải thì sao? Nếu tâm nguyện lúc lâm chung của ngươi là muốn xem thoại bản về chúng ta, vậy ngươi hãy ôm hận mà chết đi.”
Thi Thứu lão nhân thình lình phát ra một tràng cười to khó nghe, “Diệp Vân Chu, cơ thể ngươi vờn quanh tử khí, ngươi sống không được bao lâu nữa! Mộ Lâm Giang, ngươi thương của người nhất định sẽ chết thê thảm, ha ha ha…”
Theo phản xạ, Mộ Lâm Giang nghiêng đầu quan sát Diệp Vân Chu, nhưng không nhìn ra nổi thứ được gọi là tử khí. Song Thi Thứu lão nhân đã dành cả đời dốc sức nghiên cứu về quỷ tu và hoạt thi, lời lão nói, Mộ Lâm Giang thực sự không dám coi khinh.
Diệp Vân Chu thì lặng lẽ li3m môi dưới, thầm nghĩ không phải đang nói y là cô hồn dã quỷ chiếm thân thể người ta đấy chứ, hay là nói Bối Hậu Linh giấu trong cơ thể y. Còn không muốn bảo Diệp Vân Chu chết thì quá hoang đường, đã không mắc bệnh hiểm nghèo lại còn có bóng kiếm phòng thân, y nào dễ chết thảm như vậy.
“Nói rõ ràng.” Mộ Lâm Giang cầm dù xoay hai vòng trong bàn tay, mũi dù chỉ thẳng, một tia sáng lạnh xuyên qua song sắt bắn lên mặt đất bên người Thi Thứu lão nhân, trên sàn thủng ra một cái hố bốc khói.
Thi Thứu lão nhân nhắm mắt không nói, Diệp Vân Chu bắt lấy cánh tay Mộ Lâm Giang, đ è xuống: “Thú vị, đánh cuộc một kèo xem ai sống lâu hơn đi, Hình đường có những trò gì ta cũng lười biết, tóm lại cho ngươi thử hết mấy lượt, đồ đệ ngươi cũng khá oán hận ngươi đấy… Trình tiên sinh, có muốn tự tay cầm đao không?”
Trình Cửu nhìn Diệp Vân Chu áp tay Mộ Lâm Giang đang cầm dù xuống, còn cả bộ dạng cợt nhả hời hợt kia nữa, nghĩ bụng có phải mắt Vệ Nhất bị mù hay không, người này tốt chỗ nào, xấu xa chết đi được.
“Thuộc hạ nguyện bị giáng chức, điều về huyện thành, không muốn… nhìn thấy lão nữa.” Trình Cửu quỳ một gối thỉnh cầu.
Diệp Vân Chu có vẻ tiếc nuối, đỡ hờ hắn lên: “Ta cũng không ép uổng người khác, vậy chúc ngươi tiền đồ như gấm, khi nào cần thiết hi vọng ngươi có thể trở về dốc sức vì ta và cung chủ.”
Trình Cửu giật khóe miệng một cái, gượng gạo gật đầu, ngẫm nghĩ rồi vẫn đưa một quyển trục, trải ra nói: “Kẻ thần bí tiết lộ tình báo kia vừa đi, sư phụ đã lập tức phong ấn cẩn thận bản đồ này. Thuộc hạ không biết có tác dụng gì hay không, nên lúc Túc Tiêu vệ khám xét hang động đã mang ra ngoài.”
Thi Thứu lão nhân nhảy dựng lên, tức giận mắng Trình Cửu. Diệp Vân Chu mở quyển trục, nhíu mày ngại ồn, nói với Mộ Lâm Giang: “Làm lão câm miệng.”
Mộ Lâm Giang bặm môi không vui nhìn chằm chằm y, vẫy tay bảo Vệ Nhất làm theo.
Trên bản vẽ là một số hình ảnh núi non sông suối thu nhỏ, tuyến đường hình võng phức tạp, màu sắc khác biệt gây quáng mắt. Diệp Vân Chu không nhìn ra manh mối gì, bèn chuyển bản đồ cho Vệ Nhất, lúc này mới chú ý Mộ Lâm Giang đã nhìn y được một hồi.
“Sao thế?” Diệp Vân Chu không hiểu kiểu gì, có vẻ vô cùng mù mờ hoang mang, như thể Mộ Lâm Giang đang gây sự với y vậy.
“Ngươi là cung chủ hay ta là cung chủ?” Mộ Lâm Giang chống cán dù xuống đất nhắc nhở.
Diệp Vân Chu thấy Mộ Lâm Giang lạnh mặt, hình như không vui, nhớ lại một lát mới ngộ ra, bèn lễ độ cụp mi nhận lỗi, ôn hòa nói: “Xin lỗi, thói quen của ta, sau này khi nói chuyện bên ngoài ta sẽ chú ý.”
Mộ Lâm Giang nghe y xin lỗi xong hoàn toàn không cảm giác được chút khuây khỏa nào.
“Vệ Nhất, đã điều tra rõ lai lịch các tử sĩ tập kích chúng ta ngoài sơn môn chưa?”
“Bọn chúng không phải do Thi Thứu lão nhân sai phái, hơn nữa đều có thuật pháp cấm chế trong đầu, một khi khai ra tình báo sẽ kích hoạt phản phệ, hiện giờ chỉ có một người còn sống đang hôn mê. Là thuộc hạ vô năng.” Vệ Nhất càng nói càng thấy mình làm việc không ra hồn.
Diệp Vân Chu thở dài một tiếng: “Vậy tìm hiểu rõ hàm nghĩa và nguồn gốc của bản đồ này đi, nghĩ cách cạy miệng Thi Thứu lão nhân ra, trong Tịch Tiêu cung nguy cơ tứ phía, thời gian không chờ một ai, chúng ta phải nâng cao hiệu suất làm việc.”
“Vâng, thuộc hạ hổ thẹn.” Vệ Nhất lặng lẽ lau mồ hôi.
“Cung chủ, ra ngoài trước?” Diệp Vân Chu lui ra sau nửa bước, chìa tay mời Mộ Lâm Giang đi trước.
Mộ Lâm Giang dẫn đầu phất tay áo bỏ đi, Diệp Vân Chu đuổi theo đến chỗ cách Hình đường thật xa, bấy giờ mới hỏi: “Đúng rồi, ngươi không có gì muốn dặn dò hả?”
“Lời cần nói đã bị ngươi nói hết rồi, còn muốn ta làm gì nữa.” Mộ Lâm Giang buồn bực nói.
“Ta thấy thân thể ngươi không khỏe nên san sẻ công việc cho ngươi mà.” Diệp Vân Chu chân thành giải thích, “Muốn ta đỡ ngươi một chút không?”
Mộ Lâm Giang giận tái mặt, “Ta đã nói là không ngại…”
“Đã thế, nếu ngươi am hiểu thuật trận thì sao không giải thuật pháp trong đầu tử sĩ bất tỉnh kia, xem đến cùng là ai sai khiến gã?” Diệp Vân Chu bình tĩnh hỏi.
Mộ Lâm Giang hít một hơi, muốn nói gì đó, có phần ảo não vì bị nhìn thấu, đoạn mở dù ra: “Hừ, người phía dưới tự khắc sẽ nghĩ cách, hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp.”
“Ta mới là đương sự bị nhằm vào được không?” Diệp Vân Chu muốn nói lí với hắn, “Viện tiêu cực đặng lười biếng, thứ cho ta không thể chấp nhận.”
“Ngươi còn muốn thế nào nữa, Vệ Nhất đã đủ nghe lời ngươi rồi.” Mộ Lâm Giang cau mày nhìn y.
Diệp Vân Chu quan sát hắn một hồi lâu, nói một cách chắc chắn: “Ta hiểu rồi, thương thế của ngươi quá nghiêm trọng, cho nên ngươi không dám có hành động gì lớn, sợ kẻ khác biết sẽ nhắm vào phản công, chỉ có thể tung tin vịt vớ vẩn như bây giờ, yên lặng chờ kẻ địch tới cửa khiêu khích, sau đó thẩm tra tùy tiện để câu giờ, lăn lộn xong ba tháng.”
“Khí thế bức kẻ khác khuất phục hồi trước của ngươi đâu? Lòng cương quyết san núi diệt môn đâu? Đừng trách ta chỉ huy trước mặt ngươi, chúng ta đã là quan hệ lợi ích, nếu ngươi có bản lĩnh làm ta khâm phục, vậy ngươi nói gì ta cũng làm theo.”
Mộ Lâm Giang từng chút lạnh mặt, hai mắt lấp dưới bóng ô, có phần kìm nén nỗi tức giận và không cam lòng.
Diệp Vân Chu không chút sợ hãi nhướng mày, Mộ Lâm Giang chợt giơ tay nắm cổ áo kéo y lại gần, gần đến mức Diệp Vân Chu thấy ảnh ngược của mình trong mắt hắn, hơi khói ngày đông thổi tới bên tai. Diệp Vân Chu định đẩy hắn ra theo phản xạ, nhưng khi tay ấn lên bả vai Mộ Lâm Giang lại nghĩ tới vết thương đáng sợ trên ngực hắn, bèn lỏng tay.
“Ngươi không sợ chết ư?” Mộ Lâm Giang thấp giọng hỏi bên tai y, ngữ khí pha một cảm xúc kịch liệt đã cận kề bộc phát, “Ta nhớ ngươi và sư huynh ngươi đã có hôn ước, nếu ngươi chết rồi, cậu ta phải làm sao đây?”
Mộ Lâm Giang không nói thì Diệp Vân Chu suýt quên mất thằng cặn bã này, y thờ ơ vỗ cánh tay hắn: “Tĩnh Vi môn ta chẳng quan tâm, hôn ước cũng là đồn nhảm, chúng ta không có bất cứ tình cảm gì, được chứ? Buông tay, không ta sợ ngươi đau quá ngã kềnh ra đây lại mất thể diện.”
Mắt Diệp Vân Chu sáng trong, không tìm được chút đắn đo khó xử nào. Mộ Lâm Giang buông y ra, sửa lại thành ôm eo y, nhắm mắt lắc đầu cười khẽ, sau đó ánh nhìn trở nên lạnh lẽo, ngạo nghễ nói: “Chưa đến phiên ngươi giáo huấn ta, nếu ngươi đã không có ý thức bảo vệ tính mạng, ta cũng sẽ không cho ngươi cơ hội hối hận.”
Diệp Vân Chu thấy dưới dù ngập khói, biết Mộ Lâm Giang lại muốn dẫn y dịch chuyển. Nhắm mắt ngưng thần ít lâu, khi mở mắt thì bên cạnh đã chỉ còn một vùng tĩnh lặng tăm tối.
“Đây là đâu?” Diệp Vân Chu hỏi.
Mộ Lâm Giang buông y ra, vặn thắp một chiếc đèn tường, theo đó vô số ngọn lửa màu vàng ấm lần lượt sáng lên, soi rọi xung quanh.
Dưới chân y là cầu thang bằng đá, cuối cầu thang là một cánh cửa thấp, thoạt trông giống như mật thất, những chiếc bóng lung lay lập lòe đan xen trên hành lang, ẩn chứa không khí thôi thúc vội vã. Mộ Lâm Giang không trả lời, đi thẳng xuống cầu thang, mở cửa vào.
Diệp Vân Chu đỡ khung cửa tiến vào, bỗng nhớ tới điều gì đó, trở tay đóng cửa lại, quả nhiên thấy phía sau treo một cuộn roi.
“Ta nói rồi, muốn dẫn ngươi đến chỗ này, còn nữa, sẽ không định như thế (1).” Mộ Lâm Giang đứng ở trung tâm mật thất. Trần phòng treo một chiếc đèn tinh thạch, ánh sáng lờ mờ, vách tường đối diện cửa treo mấy loan đao và dây thừng, phía dưới còn có bếp lò đang cháy hừng hực cùng một thùng nước phủ kín băng.
(1) Chỗ này tôi hiểu là cung chủ không tính ngồi yên qua 3 tháng á.
Nét mặt Diệp Vân Chu có phần vi diệu, đây chính là ngục giam nơi nam chính bị cầm tù sau khi chạy trốn thất bại và bị gô cổ ở cửa sơn môn. Tại đây, Mộ Lâm Giang bắt đầu sếch ngược thân với roi và bàn ủi, sếch ngược tâm với ảo cảnh nhờ sự trợ giúp của thuốc mê, suýt nữa đã chơi gục nam chính.
Mộ Lâm Giang xắn tay áo lên một chút, chậm rãi xoay người, như cười như không, ngoắc tay về phía cửa gỗ: “Lấy ra đây.”
Diệp Vân Chu nghĩ bụng, không phải chứ, trùm phản diện của nguyên tác cuối cùng đã bị y k1ch thích online rồi à. Đoạn vừa lấy roi vừa cố ý vô tình ngó ngực Mộ Lâm Giang, thực sự hơi tò mò hắn chịu vết thương cũ mức này thì còn giữ được đến một phần mười độ súc vật của nguyên tác không.
Diệp Vân Chu dĩ nhiên sẽ không ngồi im cho hắn play, chỉ không nén nổi tò mò, đi lên trước đưa roi sang, cân nhắc nói: “Đừng đánh mặt.”
“Vậy phải xem biểu hiện của ngươi.” Mộ Lâm Giang nhận roi, chiếc roi tiêu chuẩn đó khá dài, hắn thử vung vẩy, tiếp đó tao nhã cởi áo khoác.
“Ngươi vẫn ổn chứ.” Diệp Vân Chu thâm thúy híp mắt.
“Ta không dùng linh lực.” Mộ Lâm Giang bảo đảm.
Diệp Vân Chu hỏi: “Cởi một món có đủ hứng thú không?”
Mộ Lâm Giang tự tin: “Ta không cởi cũng đối phó được ngươi.”
“Ồ, trường phái mũ áo chỉnh tề.” Diệp Vân Chu gật gù. Nam chính nguyên tác lần nào cũng bị lột s@ch, nhưng Mộ Lâm Giang lại không cởi mấy món, y không hiểu đây là sở thích cá nhân hay là cố tình làm nhục nam chính, giờ xem ra chắc là không muốn bại lộ rằng mình bị thương, còn dồi dào sinh lực lắm.
“Ta không biết ngươi quen dùng kích cỡ trọng lượng thế nào, tự chọn đi.” Mộ Lâm Giang giơ tay búng một cái, chỉ thấy vách tường hai bên từ từ mọc lên hai giá gỗ.
Cuối cùng Diệp Vân Chu không bình tĩnh nổi nữa, sau khi nam chính chạy trốn thành công rồi bị bắt về cái ngục này mới thêm hai hàng vật dụng tình thú, sao giờ lại tự nhiên bảo y chọn, vừa mở cuộc đã bắt đầu chơi độc như thé, phương hướng này không đúng.
Diệp Vân Chu đỡ trán, nghiêm mặt nói: “Ban nãy chỉ đùa thôi, ta là người đàng hoàng, sao có thể quen dùng thứ đồ này. Ngươi có ý kiến với ta thì cứ phạt lương là được, nhưng thứ cho ta không chấp nhận được quy tắc ngầm này.”
Mộ Lâm Giang: “…”
Khóe mắt Mộ Lâm Giang khẽ giật: “Ngươi đang nói gì thế.”
Diệp Vân Chu sửng sốt. Hai giá gỗ kia rốt cuộc dừng lại, y đảo qua thì thấy đó là hai kệ binh khí bày đầy trường kiếm, kiểu dáng vỏ kiếm đa dạng, khắc hoa văn tuyệt đẹp, sang trọng lộng lẫy.
Diệp Vân Chu: “…” Nguyên tác hại ta!
Tác giả có lời muốn nói:
Mộ Lâm Giang: Người trẻ tuổi, ngươi có gì đó sai sai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.