Cá Của Tôi Trải Rộng Toàn Tinh Tế

Chương 62: Bức thư




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
01
Trước đây chúng ta đã từng nói, nếu có điều gì không thể nói thẳng thì em và anh sẽ trao đổi bằng cách viết thư, thế nên hôm nay em sẽ viết lá thư đầu tiên cho anh.
Đây là lần đầu tiên trong đời em viết một bức thư, nếu như sai mẫu thì xin đừng để ý.
Được rồi, quay lại vấn đề chính, chủ đề của bức thư này chủ yếu là giải thích, em có thứ gì không hài lòng ở anh hay không, thật ra Lục tiên sinh (gọi thẳng tên đầy đủ của anh có vẻ không trang trọng lắm) anh đã rất hoàn hảo rồi, là người yêu tốt, nhị thập tứ hiếu tiếng lành đồn xa cả thị trấn. (*)
(*) Nhị Thập Tứ Hiếu (二十四孝) là một tác phẩm tuyển tập những cố sự nổi tiếng được lưu truyền trong dân gian. Nói về 24 tấm gương hiếu thảo thời cổ đại do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già.
Điều duy nhất làm em có hơi khó chịu là, anh luôn nghi ngờ em muốn tự sát.
Tuần trước, em đứng bên sông một mình ngắm nhìn rất lâu, chỉ vì suy nghĩ xem cá tôm dưới sông có ngon không, em thực sự không phải nhảy sông tự tử, Lục tiên sinh ơi, anh thử nghĩ xem mực nước sông chỉ đến thắt lưng của em, chẳng lẽ em lại lộn ngược để tự dìm chết mình? Hơn nữa nếu chết đuối thì cái xác sẽ rất đáng sợ, lỡ em doạ cho bà cụ giặt quần áo bên bờ sông hàng ngày thì sao? Em trông giống một người không có lương tâm lắm sao?
Em đã nói em chỉ xem tôm cá bên sông nhưng anh vẫn nhìn em bằng đôi mắt của nữ chính khổ vì tình trong bộ phim truyền hình, Lục tiên sinh, bớt xem mấy phim truyền hình này đi, sẽ biến thành người khờ đó.
Nói về xà phòng, những con cá con tôm lớn lên trong nước sông giặt quần áo? Ăn có ngon không?
Nếu ngon, mong đêm nay anh nấu một đĩa tôm kho và một đĩa cá rán, với rượu 82 năm, em sẽ cân nhắc tha thứ cho anh vì lúc nào cũng ấn đầu (*) bảo em muốn tự sát.
(*) 按头: là một ngôn ngữ mạng, nghĩa là bắt, ép một việc... phổ biến nhất là trong trường hợp xem phim thấy CP thích muốn hôn nhau thì lúc đó bạn sẽ trở thành người ấn đầu.
02
Lần này vẫn là một lá thư bất mãn.
Thật ra em đã không hài lòng với chuyện này từ lâu rồi, em không nghĩ có thể tiếp tục như vậy được nữa, Lục tiên sinh, anh nghĩ dùng sức mạnh của mình trên giường có hợp lý không?
Em đã nói là không dùng, anh nói với em cũng dùng được mà, Lục tiên sinh, khi một sức mạnh bị anh chiếm đoạt, em không có quyền ưu tiên sử dụng nó, mỗi lần anh chỉ cho em sức mạnh cửu vĩ.
Ơ.
Có phải anh muốn nhìn bộ dạng đuôi tai hồ ly của em? Em nói cho anh biết, sức mạnh mất nết đó làm em nằm liệt giường có thể chết trên giường, em sẽ không sử dụng nó từ trên giường đến phòng tắm.
Lục tiên sinh, anh tốt nhất đừng dùng cửu vĩ, lần sau mà thấy cái đuôi đó, em sẽ cạo trọc.
03
Em muốn lấy lại lá thư đầu tiên đã nói anh là một người yêu hoàn mỹ nhị thập tứ hiếu, hôm nay em phải nói chuyện này, em đã chịu đựng chịu đựng chịu đựng rất lâu, trước đó thật có lỗi khi phải đả kích Lục tiên sinh nhưng hôm nay cân nhắc đến lỗ tai của em, Lục tiên sinh anh có thể từ bỏ nghệ thuật biểu diễn ca hát hàng ngày được không, em cảm thấy mình sắp mất đi sự nhạy cảm với âm nhạc rồi.
Lúc đầu em nghĩ Lục tiên sinh luyện thanh nhạc hàng ngày thì giọng hát của anh sẽ luôn tiến bộ nên lúc đầu em sẽ động viên anh, trái lương tâm khen anh hát hay.
Không nghĩ tới Lục tiên sinh anh được khen xong cũng không vui, mà lại lộ ra ánh mắt kỳ quái trong bộ phim khổ tình true and fals daughter, ơ em tại sao lại lấy cái thứ quỷ này để làm ví dụ cho anh?! Tất cả cũng tại Lục tiên sinh, tại anh tối nào cũng toàn xem mấy bộ phim kỳ quái thiếu dinh dưỡng đó, lần nào anh cũng đặt mình vào vai nữ chính.
Kết quả là khi em nằm cạnh anh, em sẽ có cảm giác tội lỗi không thể giải thích được mình là một tên cặn bã, vua thủy tề, đàn ông phụ tình, thôi đừng nói chuyện này nữa, trọng điểm là Lục tiên sinh, anh thật sự không có khiếu ca hát, sau này chúng ta có thể từ bỏ sở thích ca hát này không, không chỉ cho em, mà còn cho cả gia đình này, anh nhìn Tiểu Mi, mỗi lần nó nghe anh hát đều dựng cả lông lên ra sao? Kiểu này không tốt cho nhóc con đâu.
04
Lục Tước, lần này em sẽ gọi tên đầy đủ của anh, có nghĩa là em rất tức giận.
Lục Tước.
Tại sao anh luôn nghi ngờ em không thích anh? Em chưa bao giờ là người sẽ bạc đãi bản thân, thích thì thích, không thích thì không thích, em hỏi anh đã bao giờ thấy em trái lại ý muốn của bản thân ở cùng với một người mà em ghét chưa, anh bảo là rồng ảo ảnh và chiến tranh.
Anh được lắm, Lục Tước.
Chuyện đó lại là chuyện khác, em cố tình nói vậy vì em căm thù sâu sắc gã, Lục Tước, em và anh có hận hù sâu nào không? Em hận anh đến nỗi, em thà tự ghê tởm bản thân còn hơn nói yêu anh sao?
Mấy câu nói vừa buồn nôn lại kiểu cách nên em chưa bao giờ nói, em tưởng Lục Tước, anh rất thông minh chỉ cần chúng ta sớm chiều ở chung thì anh sẽ hiểu tấm lòng của em, nhưng bây giờ em đã thấy mình sai rồi, làm sao em có thể mong đợi một người xem mấy bộ phim nữ chính khổ vì tình thông minh đến nhường nào?
Hôm nay em nhận được một sợi dây chuyền ngọc trai từ Hesvista, Hesvista nói đó là món quà từ mất răng cửa, nói rằng viên ngọc trai này là nước mắt mà Permilia đã từng rơi xuống.
Em nhận được quà này định đi thăm mất răng cửa, vì không biết răng cửa bổ sung cho nó còn dùng được không, nếu như không thể dùng thì liền giúp nó xử lý hậu quả cho tốt. Dù sao người ta lúc trước đã tặng em một món quà lớn như vậy, mà chúng ta chỉ bù lại răng cửa, em không phải loại người lợi dụng người khác.
Không ngờ tới anh lại có tâm trạng không ổn, anh nghĩ em ở bên anh chỉ vì Permilia, anh thế mà cảm thấy em cũng không yêu anh.
Lục Tước, anh có biết tại sao em lại tức giận nấu cơm cho anh ăn khi anh tủi thân nói ra câu đó không?
Sao em lại không thích anh chứ?
Từ lần đầu tiên em nhìn thấy anh, anh đối với em rất đặc biệt, anh cũng biết lúc em còn là huyết tộc vô tâm, em cứu anh thả anh đi, lại âm thầm bảo vệ anh, bảo vệ anh suốt chặng đường, nếu như em không thích anh thì tại sao làm như thế? Em rảnh đến mức phải đi làm từ thiện sao?
Anh nói em thèm cơ thể thèm máu của anh, đúng! Em thèm máu của anh! Bây giờ em cũng thèm anh làm cơm, nhưng điều này có gì mâu thuẫn với việc em thích anh không?!
Anh thực hiện ước mơ em đã hằng ao ước, anh đối với em mà nói thì khác với tất cả mọi người, được, em biết em nói như vậy, anh sẽ thắc mắc không biết em có thích Merce nữa không, em viết lá thư này mà sắp tức đến mức đau gan rồi.
Làm sao để chứng minh em yêu anh? Nếu trái tim nhân loại có thể lấy ra rồi trả lại, em sẽ cho anh thấy trái tim của em.
Lục Tước, anh có biết trong kí ức bấy lâu nay của em, rất nhiều điều rất đỗi bình thường đến mức có thể bỏ qua, nhưng chỉ có một người mà em luôn nhớ rõ.
Người đó có mái tóc vàng sáng như mặt trời, có đôi mắt sáng như bầu trời xanh, em rất thích nhìn vào mắt anh, như thể nhìn thấy bầu trời luôn trong xanh và đầy nắng.
Trong đôi mắt đó không nên có vẻ lo lắng.
Không nên ảm đạm mất ánh sáng, không nên đau lòng buồn bã.
Em luôn nhớ người đó đã nói với em rằng, anh ấy nguyện đổ giọt máu cuối cùng vì tương lai nhân loại, khoảnh khắc đó cả thế giới của em như bừng sáng.
Em nhìn anh ấy, không khỏi tự hỏi, tại sao nhân loại này lại có một niềm tin vững chắc và sáng chói đến vậy?
Lúc đó trên người anh ấy có máu của người khác nên em không bị quấy nhiễu bởi mùi máu. Em có hơi khó tin mà nhìn anh ấy giống như tìm thấy kho báu.
Lục Tước, anh có biết hay không, vì thực hiện lý tưởng của mình mà người đó bị thương bao nhiêu? Ánh sáng trong đôi mắt của người đó dần dần mờ đi, đôi khi em có hơi lo lắng, lo lắng ánh mắt anh ấy sẽ ảm đạm như những nhân loại khác.
Nhưng vào ngày liên bang được thành lập, toàn thân người đó đầy chiến công, đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ với tư cách là vị thần bảo hộ của nhân loại mà phát biểu. Ánh nắng dường như đã dát lên anh ấy một lớp vàng, đôi mắt xanh ấy thật rạng rỡ, đó vẫn là ngày nắng em thích nhất.
Em biết, anh ấy chỉ trở nên sống nội tâm, thực ra khi đến gần người đó vẫn có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ cơ thể.
Em thích người đó.
Dù không có máu tươi hấp dẫn, em vẫn thích người đó.
Em thích đôi mắt sáng ngời của người đó nhìn em, em thích tình yêu mà anh ấy truyền lại cho em, em thích cách anh ấy mô tả tương lai cho em, như thể phần còn lại của cuộc đời em tươi sáng hơn vì nó, làm sao em có thể không thích anh ấy?
Dù anh ấy luôn nghĩ em sẽ tự tử, dù anh ấy luôn sử dụng những sức mạnh đó làm những việc quá đáng, dù anh ấy luôn hát những bài hát không hay cho em nghe... em cảm thấy được gặp và ở bên cạnh anh ấy là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời em.
Sẽ tốt hơn nếu anh ấy có thể sửa chữa những thiếu sót đó, anh có nghĩ vậy không, Lục Tước.
Không thay đổi được cũng không sao, chuyện này em cũng phải chịu trách nhiệm, chẳng lẽ em đối với anh ấy không đủ tốt để khiến anh ấy không có cảm giác an toàn?
Em chưa từng yêu ai, đây là lần đầu tiên em yêu một ai đó, nếu có gì sai sót mong anh cũng viết thư cho em được không? Lần trước em nhắc đến việc viết thư, đó là để chúng ta có thể giám sát lẫn nhau cùng nhau tiến bộ.
Em viết cho anh rất nhiều bức thư tìm tật xấu, mà mỗi lần anh viết thư cho em đều là gì mà "Anh yêu ngài", tới lui là chủ đề này, có chuyện anh không nói cho em, làm sao em biết trong lòng anh còn giấu nhiều điều như vậy?
Viết nhiều chữ rồi, em viết đều mỏi, hôm nay anh đọc xong thư thì đến xoa tay cho em, nghe chưa?
05
Lục tiên sinh, lần này em đến đây để xem xét vấn đề bệnh lý của anh, đúng, Lục tiên sinh, em nghi ngờ anh có vẻ bị bệnh.
Thật ra sáng nay khi anh kéo rèm đứng cạnh giường rồi vô tư hát cho em nghe, em thực sự không có ý xấu gì cả, mới nói với anh "Đừng hát nữa" nhưng ai ngờ tới, ai ngờ tới Lục tiên sinh anh khóc.
Em xin lỗi, em không biết bây giờ anh rất dễ bị tổn tương, em không biết ca hát rất quan trọng đối với anh, sau này em sẽ không ngăn cản anh hát nữa, em sẽ không lén nhét máy trợ thính khi anh hát, dù anh hát dở thế nào, em cũng sẽ nghe anh hát xong, anh đừng có như ngày hôm nay, khóc rồi ôm em, nói với em sau này sẽ không bao giờ hát nữa.
Em có hơi sợ, lúc đó em không dám nói, em sợ cảm xúc anh quá kích động sẽ ngất xỉu, bây giờ nếu tâm trạng anh tốt rồi thì chúng ta nên đến bệnh viện khám bệnh?
Đúng rồi, sáng nay em chưa nói lời yêu, em sẽ bổ sung thêm ở chỗ này:
Em yêu anh, Lục Tước.
[Toàn văn hoàn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.