Khuôn mặt quá gầy, gò má nổi rõ, quai hàm rõ nét sắc bén, làn da trắng bệch và không chút máu còn giống như ma cà rồng hơn là Đường Ẩn trong quan tài, đến mức Lục Tước có chút không quen với bản thân như thế này.
Ngay sau đó, Lục Tước đã tìm ra lý do tại sao hắn lại gầy như vậy ——
Người đàn ông cẩn thận chăm sóc tóc của ngài thân vương tháo đã nới lỏng băng quấn quanh tay mình, băng quấn quanh tay anh ta, trên cổ tay có một vết dao sâu, mép dao chưa lành hẳn, người đàn ông dường như không có ý định xử lý vết thương, dùng dao rạch lại vết thương đổ đầy máu vào cốc.
Khi làm điều này, vẻ mặt của người đàn ông rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đến gần như chết lặng.
Lục Tước nhìn đôi mắt xanh trống rỗng kia, không hiểu sao trong lòng hắn cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, hắn nhìn mình đưa ly rượu đầy máu lên miệng Đường Ẩn đang say ngủ, Đường Ẩn lúc nào cũng luôn khao khát máu tươi lại không mở mắt ra, vẫn bị mắc kẹt trong giấc mơ ngọt ngào kia.
Máu ứa ra tràn vào đôi môi nhợt nhạt, huyết tộc đang ngủ say sẽ không nuốt nó, thờ ơ với dòng máu thơm ngon, hơn phân nửa máu tươi trào ra khóe môi, xuôi theo bên mặt và cổ, chảy vào hoa hồng đỏ tươi.
Nhưng người đàn ông nhắm mắt làm ngơ và tiếp tục ấn mép chiếc cốc vào môi Đường Ẩn, cạy răng nanh đang khép lại, cho đến khi chén máu nhìn thấy đáy thì người đàn ông mới lấy khăn giấy ướt ra, cẩn thận lau làn da cho Đường Ẩn, giọng nói của hắn trầm thấp như rượu làm say lòng người như tiếng đàn Cello đẹp đẽ "Làm sao lại ăn đến vương vãi khắp nơi rồi?"
Khi nói chuyện một mình với Đường Ẩn đang ngủ, người đàn ông giương lên một nụ cười cưng chiều, hắn cười rất đẹp mang theo một loại dịu dàng ảm đạm nhưng khi Lục Tước nhìn thấy nụ cười này trên mặt của mình thì chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Người đàn ông thâm tình nhìn người đẹp trong quan tài, hắn từ từ cúi đầu xuống tựa như muốn hôn người đẹp này.
Lục Tước thấy thế thì vươn tay che kín mặt Đường Ẩn, cho dù người này giống hệt mình, hắn cũng không thể chịu nổi người khác đối xử thân mật với Đường Ẩn như thế.
"Cậu đã đến."
"Lục Tước" cảm nhận được cản trở vô hình, nụ cười trên gương mặt vốn thuộc về Đường Ẩn trong nháy mắt biến mất, hắn vô cảm ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh thẳm chìm trong bóng râm của xương lông mày nhìn thẳng về phía trước.
Lục Tước không nói gì, hắn nhìn thấy bản thân gầy gò nói với mình: "Tôi không có nhiều thời gian, mỗi câu tôi muốn nói tiếp theo đều rất quan trọng ——"
"Mạnh lên."
"Đi vùng cấm của tộc tinh linh."
"Giết rồng ảo ảnh và chiến tranh."
"Đến bảo khố của rồng thời gian và vĩnh hằng cướp đoạt đồ cất giữ quan trọng nhất của nó."
"Dẫn dắt nền văn minh nhân loại đến một kỷ nguyên thịnh vượng."
Lục Tước lạnh lùng nhìn bản thân, không hề có ý định nghe lời đối phương, dù sao đây chỉ là một ảo ảnh không biết tạo ra bởi thứ gì, cho đến khi mỗi câu mỗi chữ của một "Lục Tước" khác chém đinh chặt sắt nói:
"Chỉ có làm như vậy, cậu mới có được tình yêu của em ấy."
Lục Tước đột nhiên mở to mắt, hắn liền nhìn ảo ảnh trong nháy mắt vỡ vụn, bối cảnh tinh xảo kia giống như bức tranh bị xé rách biến thành những đốm sáng tan biến, trước khi mọi thứ biến mất, người đàn ông có khuôn mặt giống hệt hắn mệt mỏi dựa vào quan tài, nhẹ giọng thì thầm với huyết tộc đang say ngủ: "Ngài đó."
Một giây tiếp theo, dòng sông đen ngòm lại hiện ra trước mắt Lục Tước, hắn phát hiện mình đã lội đến giữa sông từ bao giờ, nước sông tràn qua môi của hắn còn thiếu chút nữa tràn qua chóp mũi của hắn, nếu như hắn ở trong ảo ảnh này lâu hơn chút nữa, e rằng hắn sẽ chịu chung số phận y như những xác chết trên sông Ferry.
Lục Tước giẫm lên những xương trắng, đi đến cuối sông, nhìn thấy một hang động khổng lồ kỳ lạ, những thạch nhũ trên đỉnh hang và măng đá trên mặt đất nối liền với cột đá giống như bị người điêu khắc thành các pho tượng động vật, chặm trổ giống y hệt, sinh động như thật.
Nước chảy đổ xuống từ đỉnh của cái hang, chiếc xích nặng trĩu nâng cây cầu đá lên, Lục Tước đi dọc cây cầu đá và thấy một bàn thờ cổ xưa ở cuối hang động, trên đó trưng bày một ngôi đền phát ra ánh sáng xanh mờ.
Giọng nói kỳ lạ phát ra từ ngôi đền ——
"Thằng nhóc mới tới nhân mô cẩu dạng (*), tại sao trong lòng nó chỉ nghĩ tới đàn ông?"
Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
"Để mị xem tên đàn ông trong lòng nhóc ta ra sao —— ôi vcl! Người này lớn lên trông đẹp quá! Đừng cản mị! Mị muốn đi ra ngoài!"
"Wao wao, đúng là người đẹp."
"Người đẹp này có chút quen mắt, làm sao giống hệt người trong lòng của nhóc tộc hổ kia?"
"..."
Lục Tước nhìn thấy những đốm lúc sáng lúc tối trong bàn thờ giống như những con đom đóm không ngừng bay và lốp bốp đụng vào nhau, một lát sau, một đốm sáng khá lớn bay ra khỏi bàn thờ, biến mất vào cơ thể hắn.
Đường Ẩn đang trêu chọc gấu trúc con ở cửa cấm địa chờ Lục Tước đi ra, không ngờ Lục Tước lại âm thầm vào cấm địa như vậy, cũng không chào hỏi với cậu một tiếng.
Harsco dời tảng đá ngồi ở bên cạnh Đường Ẩn, nhìn nửa sườn mặt Đường Ẩn đang đợi Lục Tước, trong lòng không khỏi cảm thấy chua chua, nếu như khi đó hắn bước vào cấm địa cũng có Đường Ẩn chờ ở bên ngoài, vậy hắn nhất định tràn đầy nhiệt tình không hề sợ hãi.
"Người vào khu vực cấm không ra nhanh như vậy, kỷ lục nhanh nhất cũng là hai ngày, hiện tại là ngày đầu tiên Lục Tước bước vào khu cấm, Cơm Cơm cậu không cần phải ở đây chờ." Gấu Manh Manh khuyên nhủ: "Màn người đi ra lâu nhất cũng phải nửa tháng, lỡ như anh ấy chết trong khu cấm thì chẳng lẽ cậu phải đợi nửa tháng sao?"
Harsco cho gấu Manh Manh một ánh mắt khen ngợi.
Đường Ẩn đột nhiên đứng dậy, đặt gấu trúc con vào trong ngực gấu Manh Manh: "Người của tôi đến rồi." Gấu Manh Manh: "?"
Gấu Manh Manh bàng hoàng quay đầu lại, nhìn thấy Lục Tước đang bước ra khỏi khu vực cấm: "Trời ơi, bệ hạ, Lục Tước còn ra nhanh hơn ngài!"
Harsco: "Nhóc không nói thì không ai nghĩ nhóc bị câm điếc đâu."
Đường Ẩn nhìn Lục Tước không bị thương, nhẹ nhõm tiến lên hỏi: "Không bị thương chứ? Có được năng lực mới gì? Có đói không?"
Năng lực cụ thể của Lục Tước ở kiếp trước vẫn luôn là một ẩn số, đặc biệt Lục Tước thu được thứ gì từ khu cấm của tộc thú nhân thì không ai biết.
Lục Tước nhìn ánh mắt mong đợi của Đường Ẩn, hắn do dự một lát, nắm lấy tay Đường Ẩn, đặt tay Đường Ẩn lên trên đầu mình.
Một vật nhỏ nhọn chống đỡ lòng bàn tay Đường Ẩn, lòng bàn tay Đường Ẩn chợt ngứa ngáy, cậu nhịn xuống tiếng than nhẹ gần như thốt ra khỏi miệng mình, dời tay ra thì thấy một đôi tai động vật màu trắng nhọn trên đầu Lục Tước.
Lông xù!!!
Lục Tước bản lông xù!!!
Đường Ẩn khiếp sợ rồi!
Đường Ẩn nhéo nhéo tai thú mới mọc, tai thú kia linh hoạt run run hai lần như nụ hoa không thể chịu đựng.
Chủ nhân của tai thú từ từ nhắm mắt lại, lông mi rũ xuống, che đi vẻ lẳng lơ và lạnh lùng khó tả trong đôi mắt màu xanh, đó là hai biểu hiện hoàn toàn khác nhau nhưng lại hội tụ một cách hoàn hảo trong cặp mắt này.
Đường Ẩn nhìn ánh mắt này của Lục Tước, tim cậu bỗng nhiên đập thình thịch, cảm giác được rung động quen thuộc ở kiếp trước.
Kiếp trước Lục Tước luôn bao bọc trong âu phục và giày da, keo kiệt không để lộ ra từng tấc da thịt nhưng luôn có một vẻ gợi cảm không biết tên có thể làm lay động trái tim cậu, trước đó, Đường Ẩn vẫn luôn nghĩ vấn đề nằm ở bộ đồ.
Nhưng trước đó cậu đã đặc biệt may những bộ âu phục cho Lục Tước, bao gồm cả vòng đeo đùi và thắt lưng mà Lục Tước mang trước đó dù trông rất đẹp nhưng lại không có mùi vị như trong trí nhớ của Đường Ẩn có thể khiến cậu cồn cào trong lòng không dứt ra được.
Bây giờ Đường Ẩn đã hiểu rõ.
Là khí chất.
"Thưa ngài, khả năng mới của tôi là." Đôi mắt xanh dường như mạch nước ngầm đang che dấu những ham muốn tham lam, như đang dụ dỗ điều gì đó, nhưng cảm xúc ngủ đông trong nháy mắt biến mất không thấy, giọng nói của Lục Tước trầm thấp giàu từ tính: "Cửu Vĩ."
Tai trái của Đường Ẩn cảm thấy tê dại một hồi, cảm giác tê dại nhẹ này dường như lan đến xương quai xanh bên trái của cậu khiến Đường Ẩn vô thức khẽ nâng vai trái lên.
Ngay cả giọng nói cũng có vẻ khác thường, rõ ràng chất giọng cũng không có thay đổi bao nhiêu nhưng âm điệu kỳ diệu kia lại có sức hút làm cho người mê muội, khóe môi Lục Tước khẽ nhếch lên, Đường Ẩn đột nhiên phát hiện khóe miệng Lục Tước luôn là hình dạng sắc bén: "Ngài có muốn nếm thử hương vị của tôi bây giờ không?"
Đường Ẩn rất không có tiền đồ nuốt một ngụm nước miếng.
Cậu cảm thấy Lục Tước lúc này ngọt chết người.
Nhưng mà xung quanh còn có người khác có phải không tốt lắm hay không, Đường Ẩn nhìn Lục Tước chủ động dâng cổ lên còn có gân xanh nổi trên cái cổ kia, Đường Ẩn liếm môi, quyết định ngửi thử trước.
Chóp mũi của cậu áp lên cổ Lục Tước giống như một tên nghiện không ngừng ngửi mùi máu của Lục Tước, đó là cái nóng hầm hập bốc hơi qua da thịt, dù cho Đường Ẩn còn chưa nếm thử nhưng có thể chắc chắn máu của Lục Tước bây giờ phải ngon hơn.
A a a thơm quá, Lục Tước quá thơm rồi.
Mũi của Đường Ẩn tràn đầy hương vị của Lục Tước, cậu chuyển từ chỉ ngửi sang cắn một cái, răng nanh đâm vào da thịt ở cổ, máu thấm vào môi và răng của Đường Ẩn, cảm giác tê dại như có dòng điện nổ tung từ đầu lưỡi Đường Ẩn, tiếp theo là vị ngọt đậm đà và sức nóng có thể làm tê liệt thần kinh.
Đường Ẩn bị mùi vị này kích thích đến mức nhất thời tạm thời há miệng ra mà hít vào một hơi há miệng hít một hơi nhưng cơ thể cậu dường như bị một lực lượng bí ẩn nào đó khống chế lại khiến cậu ăn một lần càng muốn ăn thêm nữa tiếp tục hút máu tươi.
Cái khô nóng đó cuốn lấy thân thể lạnh lẽo của Đường Ẩn, lần đầu tiên cậu có ảo giác cảm giác ấm áp từ trong ra ngoài, cùng lúc đó, Đường Ẩn bỗng nhiên cảm nhận được một tồn tại mềm mại bất an cọ xát và quấn lấy cậu không ngừng.
Đường Ẩn vốn nghiện hút máu không thể nào tự kiềm chế được, cậu mất một giây để xem đó là thứ gì thì thấy chín chiếc đuôi cáo to và dài đang tranh nhau cọ vào người cậu, bình tĩnh mà nói, đuôi của Lục Tước rất xinh đẹp, màu trắng tinh khiết, lông bồng bềnh như một viên kẹo bông mềm vây quanh Đường Ẩn.
Điều kiện tiên quyết là không nhìn thấy những cái đuôi đó đang làm gì ——
Hai cái đuôi hồ ly chen vào chân Đường Ẩn, hai cái quấn quanh eo cậu, lại có thêm bốn cái vuốt ve bên ngoài hai chân, còn cái cuối cùng gan to bằng trời vuốt ve mông cậu.
Đường Ẩn: "?"
Kích thích liên tục này buộc Đường Ẩn không có thời gian ăn cơm, máu trào ra khóe môi, cậu trách mắng Lục Tước: "Anh tự quản cho tốt."
Lục Tước nở một nụ cười xin lỗi, hắn đưa tay lần lượt kéo chín cái đuôi phía sau, túm lấy một cái kéo về sau lưng, tám cái đuôi còn lại không bắt được thì tùy ý làm càn, Lục Tước chỉ có thể vừa xin lỗi vừa nói: "Tôi xin lỗi, lần đầu mọc đuôi không có nhiều kinh nghiệm kiểm soát."
Một đuôi: "Bỏ tay ra!"
Hai đuôi: "Mảnh mai quá!"
Ba đuôi: "Cong vểnh quá!"
Bốn đuôi: "Mềm quá!"
Năm đuôi: "Trơn quá!"
Sáu đuôi: "Cute quá!"
Bảy đuôi: "Chặt quá!"
Tám đuôi: "Vui quá!"
Chín đuôi: "He he~".