Bye Bye

Chương 132: Cuối Cùng (hết)




Khi Úc Hưởng về nước, Giao Bạch đã là bác sĩ thực tập tại một bệnh viện hàng đầu. Cậu đi theo chuyên gia đầu ngành kiểm tra phòng bệnh. Mười mấy học sinh bên cạnh không hoàn toàn là sinh viên hệ đại học chính quy, mà còn có nghiên cứu sinh thạc sĩ và tiến sĩ, học lực không giống nhau, lý thuyết y học cũng không cùng trình độ.
Nửa tháng này đến lượt khoa tim mạch, một nhóm người đứng trong phòng bệnh, bệnh nhân rất căng thẳng, một bác sĩ bước tới nhẹ giọng hỏi han để xoa dịu cảm xúc của cô.
"Bệnh nhân ngày hôm qua có dấu hiệu gì bất thường?" Cô trưởng khoa lật xem hồ sơ bệnh án.
Một thực tập sinh ngay lập tức trả lời số liệu.
Cô trưởng khoa rất hài lòng với sinh viên đã chuẩn bị bài trước, khen ngợi tại chỗ.
Giao Bạch cuối hàng, lưng dựa hờ lên tường. Giống những người khác, cậu cầm một cuốn sổ nhỏ trên tay, vừa ghi chép vừa lắng nghe.
"Sao cậu đứng lùi xa như vậy, tiến lên trước chút đi." Đàn anh kéo Giao Bạch, trong khẩu trang truyền ra một giọng nói trầm thấp.
"Không cần đâu ạ." Giao Bạch lười hòa vào đám người. Thính lực của cậu rất tốt, đứng ở đằng sau cũng không có vấn đề gì.
Đàn anh không kéo được cậu bèn nhích ra sau, đứng cùng cậu, thỉnh thoảng liếc cậu một cái.
Hôm qua còn chưa thế này, qua một buổi tối mà ánh mắt nóng bỏng hơn rất nhiều.
Đi làm không tiện đeo nhẫn, ngón áp út của Giao Bạch trống rỗng. Lần nào tới bệnh viện đón cậu tan tầm, Thích Dĩ Lạo cũng không khoe khoang không rùm beng, nên rất nhiều người nhận định cậu độc thân.
Khi đàn anh nhìn sang, Giao Bạch vô tình cố ý bóp cổ, nghiêng đầu, một bên cổ áo trắng hơi mở ra theo động tác của cậu.
Một dấu hôn đỏ sẫm như ẩn như hiện, đó là vết do mút mạnh, liếm láp nhiều lần mà ra, thể hiện ham muốn chiếm hữu cháy bỏng.
Đàn anh đờ đẫn hồi lâu, sau đó hoảng hốt di chuyển lên phía trước, không đứng sóng vai với Giao Bạch nữa.
Giao Bạch đang ghi nhớ tên bệnh nhân, bình thường cậu không gọi số giường mà gọi thẳng tên, giúp thắt chặt mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân. Đây là kinh nghiệm học được từ chị gái điều dưỡng.
Chuyên gia hỏi về triệu chứng bệnh, điểm danh yêu cầu một học sinh trả lời, nhưng học sinh kia không đáp được, bị hỏi là học trường nào.
Học sinh thấp thỏm bất an trả lời.
"Đại học Y à?" Vị chuyên gia cố ý kéo dài âm cuối, nhìn lướt qua nhóm thực tập sinh, "Tôi nhớ có vài người nữa cũng đến từ trường này nhỉ?"
Một trong số những người cùng trường bước ra, trả lời câu hỏi rất tốt, chuyện nhỏ này mới xem như cho qua.
"Khi ấy chúng tôi đã chịu rất nhiều áp lực, hai đêm trước khi đổi khoa đều mất ngủ, phải tranh thủ mọi thời gian có thể để ôn lại kiến ​​thức lý thuyết của khoa đó..." Cô trưởng khoa đi ra ngoài.
"Cũng đều vậy mà." Chuyên gia tán gẫu với cô.
"..."
Giao Bạch là người cuối cùng ra khỏi phòng bệnh. Cậu lấy điện thoại ra bắt máy: "Ai đó?"
Đầu bên kia không có âm thanh, mấy giây sau láng máng có tiếng tàu hỏa khởi hành.
Hu hu...
Trong đầu Giao Bạch hiện lên một bóng dáng mờ nhạt: "Úc Hưởng? Có phải là cậu không?"
Trả lời cậu là tiếng gào khóc thảm thiết.
.
Khi Giao Bạch nhìn thấy Úc Hưởng, những ký ức mơ hồ đó trở nên rõ ràng.
Năm ấy lúc Giao Bạch từ biệt anh em nhà họ Úc, Úc Hưởng đã bị thuốc bào mòn, toàn thân sưng mập hơn rất nhiều, ngây ngô ngốc nghếch, nhưng bây giờ đã bình phục.
Úc Hưởng vẫn vậy, mắt to mũi hếch, trắng trẻo mềm mại, cậu ta vừa thấy Giao Bạch liền khóc.
Song tiếng khóc của cậu ta không trước đây the thé chói tai như trước đây, mà nhẹ nhàng dè dặt hơn nhiều.
Rất hiển nhiên, bệnh tình của cậu ta đã được kiểm soát.

"Qua Qua, trông anh mặc áo choàng trắng đẹp thật đấy." Úc Hưởng vừa ngượng ngùng vừa kích động, viền mắt đỏ hoe.
Giao Bạch vò tóc cậu ta.
"Huuuu..." Úc Hưởng lập tức òa khóc, "Qua Qua! Qua Qua Qua Qua!"
Đây là một góc rẽ trên tầng ba, mặc dù yên tĩnh hơn nhiều so với những nơi khác, nhưng vẫn thỉnh thoảng có người đi qua.
Có một người đi tới từ đầu kia của hành lang, không ngừng chớp mắt với Giao Bạch.
Giao Bạch nói với đàn chị: "Em trai em ạ."
Nghe thấy Giao Bạch giới thiệu mình như thế, Úc Hưởng khóc dữ dội hơn, nước mũi nước mắt chảy tèm lem, sắp khóc ngất tới nơi.
Giao Bạch: "..."
Đã đến giờ tan tầm, cậu kéo Úc Hưởng đi, quay đầu lại hô, "Chị ơi, chị giúp em báo với giáo viên một câu, em tan ca trước nhé."
.
Trước khi điều trị, cảm xúc của Úc Hưởng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Sau khi điều trị, cảm xúc của cậu ta thu vào chậm chạp hơn. Giao Bạch đã cởi áo khoác trắng, ngồi cùng cậu ta trong một nhà hàng gần bệnh viện, mà cậu ta vẫn đang nức nở.
"Chúng ta đã lâu không gặp nhau, tôi cứ ngỡ anh đã quên tôi." Úc Hưởng gạt lệ, "Tôi cũng tưởng mình không nhớ rõ anh nữa. Anh không biết đâu, những thứ thuốc kia phá hỏng trí nhớ của tôi rồi."
Giao Bạch rót cho cậu ta một cốc nước: "Tác dụng phụ sẽ giảm bớt thôi."
Úc Hưởng nín khóc mỉm cười: "Không sao hết, dù sao tôi vẫn nhớ cả anh trai và anh."
"Cậu về nước một mình à?" Giao Bạch hỏi trong lúc chờ thức ăn.
"Đúng nha." Úc Hưởng chớp mắt, "Anh của tôi không trở về, anh ấy có việc."
Úc Hưởng đợi giây lát, thấy Giao Bạch không có ý muốn hỏi, cậu ta bĩu môi, chủ động nói: "Anh của tôi phát hiện ra tung tích của Sầm Cảnh Mạt ở Đông Âu."
Giao Bạch dừng nhắn tin cho Thích Dĩ Lạo, cậu cảm giác như mình đã rất lâu không nghe thấy họ Sầm này.
"Tên kia..." Úc Hưởng lẩm bẩm, "Anh ta vẫn luôn chú ý tới tin tức của anh. Anh có tin được không, khi anh tôi tìm tới chỗ ở của anh ta, trong phòng anh ta tràn ngập tư liệu về anh. Không giống như thích anh đến mức bất thường, mà là có bệnh."
Giao Bạch nghĩ bụng, còn chẳng phải chắc?
Mỗi người trên đời đều có cách sống riêng và mục tiêu riêng. Cái giá phải trả để Sầm Cảnh Mạt nắm giữ ký ức vòng đầu tiên là tam quan của anh ta hoàn toàn sụp đổ, không còn tham vọng sự nghiệp, cưới vợ thờ ơ lạnh nhạt rồi ly hôn chóng vánh, gia tộc suy tàn cũng không để ý, anh ta chỉ muốn khám phá bí mật của thế giới thông qua mình.
Nếu không thì tại sao lại nói "Thánh Nhân đãi kẻ khù khờ" chứ, có đôi lúc, con người vẫn nên hồ đồ chút mới tốt.
Những gì Sầm Cảnh Mạt gặp phải bây giờ là điều mà Thích Dĩ Lạo từng trải qua. Điểm khác nhau khác biệt là, Thích Dĩ Lạo dùng tính mạng chống cự, còn Sầm Cảnh Mạt thì hưởng thụ.
.
Giao Bạch nhắn tin xong liền ném điện thoại lên bàn, Thẩm Nhi An đề phòng Sầm Cảnh Mạt ngóc đầu trở lại, vẫn luôn phái người tìm kiếm, chưa bao giờ bỏ cuộc, đó cũng xem như một kiểu vướng mắc của số phận.
"Anh của tôi muốn báo thù cho tôi." Úc Hưởng lầm bầm, "Tôi bảo anh ấy quên đi, không biết anh ấy nghe lọt không, bây giờ anh ấy cực kỳ cố chấp."
Dừng phút chốc, Úc Hưởng gãi gãi lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: "Qua Qua, cảm ơn anh vì năm ấy."
Giao Bạch xua tay.
Trước nhiệm vụ là một kiếp, trong nhiệm vụ là một kiếp, sau khi nhiệm vụ hoàn thành lại là một kiếp khác. Bình thường cậu cũng không hồi tưởng lại những điều của kiếp trước, quá bận rộn.
Món ăn được đưa lên bàn, một lúc sau cơm cũng được bưng tới. Giao Bạch rất đói, cậu chịu trách nhiệm nghe và ăn.
Úc Hưởng hết nhớ lại là đến cảm khái, liến thoắng rất nhiều. Cậu ta nhìn gò má Giao Bạch phồng lên nhúc nhích, kết hợp với đuôi mắt mềm mại vô hại, cậu rất giống chú cún con, cún con dễ thương nhất trên thế giới.
"Qua Qua, thật tốt khi còn có thể gặp được anh." Úc Hưởng sụt sịt, định khóc nữa.
Giao Bạch vội vã nuốt thức ăn trong miệng xuống: "Đừng gào, ăn đi."

"Tôi không đói." Úc Hưởng cảm thấy mình và Giao Bạch đã thân thiết trở lại. Họ vẫn giống trước đây, không xa cách, điều này khiến cậu ta rất vui mừng. Cậu ta nhanh chóng nhập vai người thân, lấy làm lo lắng, "Làm bác sĩ có vất vả lắm không, anh có bị người nhà bệnh nhân ức hiếp không?"
"Không có." Giao Bạch nhét thức ăn vào miệng, "Hầu hết mọi người đều lý trí."
Nếu cậu bắt đầu nhiệm vụ ở giai đoạn này, chuyện sẽ khủng khiếp lắm, chắc chắn sẽ có máu chó làm loạn trong bệnh viện.
"Thế có vất vả không?" Úc Hưởng hỏi, "Anh còn phải thi cao học nhỉ?"
Giao Bạch lắc đầu: "Tôi được miễn thi rồi."
Hai mắt Úc Hưởng bùng phát ánh sáng mạnh mẽ, đáng tự hào nha, dù chính bản thân anh ấy là một thiên tài.
.
Bữa tối của Giao Bạch bắt đầu trong tiếng líu ríu của Úc Hưởng, rồi kết thúc trong sự ngập ngừng của cậu ta.
"Cậu muốn nói thì cứ nói đi." Giao Bạch lau miệng.
"Lát nữa anh có muốn tới chỗ tôi ngồi không?" Úc Hưởng háo hức nhìn cậu, giống như hồi đi học mời bạn tốt đến nhà mình làm khách vậy.
Giao Bạch nói: "Đêm nay tôi còn phải trực ca đêm." Khoảng thời gian trước nửa đêm thuộc về vị trong nhà, cậu phải về nhà.
Úc Hưởng hoàn toàn không nghĩ tới vụ bác sĩ trực ban, ngơ ngác nói: "Còn phải trực đêm à?"
Giao Bạch: "..."
Úc Hưởng ở bàn đối diện ủ rũ thành cây dưa chua, còn Giao Bạch ăn uống no đủ, hơi buồn ngủ: "Cậu ở khách sạn hả?"
Úc Hưởng rũ đầu: "Không phải, tôi mua nhà rồi, tôi không đi nữa, tôi sẽ ở lại Tây Thành."
"Thế cậu gấp cái gì?" Giao Bạch nói, "Hôm khác lại gặp nhau sau."
Úc Hưởng mở to mắt, đúng vậy, họ sống trong cùng một thành phố và còn trẻ, có rất nhiều thời gian để hẹn gặp mặt.
"Qua Qua, tôi đã bỏ lỡ đám cưới của anh rồi." Úc Hưởng đã vui vẻ trở lại, đuổi theo Giao Bạch, rời khỏi nhà hàng cùng cậu.
Giao Bạch cho biết đám cưới vẫn chưa được tổ chức, kế hoạch dự kiến ​​sẽ được thực hiện vào đầu năm sau.
Úc Hưởng mừng rỡ nhảy tới trước mặt cậu: "Quá tốt, tôi muốn làm phù rể! Cha mẹ nuôi của anh đều là quỷ hút máu xấu xí, mặc kệ bọn họ, để tôi làm người nhà của anh, tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí cho hôn lễ, như vậy có được không? Nhẫn cưới thì sao, tôi có thể thiết kế cho anh. Anh sẽ mặc áo cưới à..."
Càng nói càng thái quá.
Trên đường phố có người đi bộ và xe cộ qua lại, Giao Bạch để lại cho Úc Hưởng một bóng lưng, thậm chí chẳng thèm phí lời nhảm nhí.
Úc Hưởng nhìn phần gáy gọn gàng của cậu, lắp bắp: "Qua Qua, anh kết hôn lần hai rồi mà tôi ngay cả con chó còn chưa có."
Đôi mắt Giao Bạch gần như trợn lên trời.
"Trước khi về nước, tôi bán một phần mềm do mình phát triển. Số tiền kia được tôi sử dụng lập nghiệp lần hai, giờ tôi còn nhiều tiền hơn lúc đó. Tôi dự định thu mua một nhà công ty giải trí để nuôi chó." Đằng sau truyền đến tiếng Úc Hưởng thì thầm.
1
Giao Bạch loạng choạng: "Cố lên, tôi ủng hộ cậu."
.
Úc Hưởng lái xe tới, xe của cậu ta và Giao Bạch lần lượt hòa vào dòng xe cộ, đồng hành một quãng rồi mỗi người một ngả, hẹn lần sau gặp lại.
Giao Bạch trở về Lan Mặc Phủ với gió nhẹ mưa phùn, còn Thích Dĩ Lạo đang làm việc trong thư phòng tầng năm. Hắn đã quen với việc xử lý công việc tại nhà từ lâu, cũng càng ngày càng quyến luyến gia đình.
Trước đây là Giao Bạch ở nhà chờ Thích Dĩ Lạo, không biết từ lúc nào đã đảo ngược.
Giao Bạch tắm rửa sạch sẽ, mặc áo choàng tắm đi xuyên qua phòng ngủ tiến vào thư phòng, Thích Dĩ Lạo đặt giấy tờ xuống, hôn cậu thật sâu.

"Anh còn bao nhiêu việc phải làm?" Giao Bạch và hắn gắn bó như môi với răng.
"Chỉ còn một ít." Thích Dĩ Lạo ngậm lấy bờ môi mềm mại ướt nước của cậu, chốc chốc lại mút nhẹ rồi mút mạnh, "Em lên giường trước đi."
Giao Bạch cắn cúc áo sơ mi của Thích Dĩ Lạo, nói không rõ tiếng: "Thế em ở đây chờ anh."
Thích Dĩ Lạo ôm cậu lên đùi, để cậu nằm trong lòng mình, một tay vuốt ve sống lưng mang hơi ẩm của cậu, giống như vuốt con mèo.
Giao Bạch không nói chuyện với Thích Dĩ Lạo, cậu đang do dự có nên bận rộn một lúc hay không.
Trước kia cậu tự học cắt nối biên tập video, rảnh rỗi sẽ quay video rồi cắt ghép gửi cho Thích Dĩ Lạo đánh giá. Tháng trước cậu đang bị Thích Dĩ Lạo đè ra chơi đùa trước cửa sổ sát đất, đột nhiên nghe được âm thanh điện tử.
Trong giây phút ấy, Giao Bạch giật mình kinh sợ, Thích Dĩ Lạo thì không có sau đó .
Trợ thủ nhỏ tìm Giao Bạch, không phải là xảy ra vấn đề gì sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ của cậu, mà do phía trên muốn tuyển dụng một nhóm kiến trúc sư mới.
Trong số tất cả những người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ cho đến nay, điểm số của Giao Bạch rất cao, bấy giờ mới được chú ý đến.
Trợ thủ nhỏ giải thích với Giao Bạch rằng, chỉ cần xây dựng thành công một thế giới, kiến trúc sư sẽ được nhận thưởng hậu hĩnh.
Giao Bạch không nói thêm câu nào mà quyết định nộp hồ sơ nhận lời mời.
Ai ngờ kiến trúc sư thể loại máu chó ngày xưa lại đông đúc tràn ngập, thứ phía trên thiếu chính là kiến trúc sư thể loại tâm linh kinh dị.
Giao Bạch từng đọc rất nhiều thể loại truyện tranh boylove, nhưng duy nhất không có tâm linh kinh dị. Cậu vô cùng hoài nghi phía trên biết cậu không có ý tưởng cho cái gì thì gửi cậu cái đó, cố tình làm khó cậu.
Nhưng cậu vẫn muốn nhận.
Trợ thủ nhỏ không tiết lộ điều liên quan đến thù lao, ngộ nhỡ là điểm sinh mệnh thì sao?
Mặc dù chỉ có một phần triệu khả năng, cậu cũng phải nắm bắt bằng được cơ hội này. Vì một người hai người bên cạnh cậu đều từng trải qua nhiều khổ sở về sức khỏe, aiz.
.
Giao Bạch kéo vạt áo sơ mi của Thích Dĩ Lạo ra khỏi quần tây rồi luồn tay vào trong. Thật khó cho cậu, vất vả mãi mới nghĩ ra được một số bố cục phác thảo gửi lên, nhưng không được, không được, là không được.
Trong lúc cậu phàn nàn khác nghề như cách núi, trợ thủ nhỏ cho biết, các kiến trúc sư thường đến từ đủ mọi ngành nghề khác nhau, người nhỏ tuổi nhất chính là học sinh cấp hai.
Cái gì gọi là rắc muối lên vết thương, chính là cái này.
Giao Bạch hết cách, chỉ có thể thường xuyên ra nghĩa trang sân sau để cảm nhận bầu không khí âm u, đọc trọn bộ tuyển tập truyện truyện ma truyền thuyết trong dân gian.
Thế vẫn chưa đủ, cậu còn trò chuyện với giáo viên trong lúc trực ca. Bệnh viện mà, luôn có một vài câu chuyện rùng rợn đến tận tâm can.
Lòng bàn tay của Giao Bạch áp lên cơ bụng săn chắc của Thích Dĩ Lạo nhích trên nhích dưới. Đêm nay cậu cũng phải cố gắng để mình hù dọa bản thân, kích phát linh cảm, tranh thủ lần sau có thể quá cảo, thành công giành được công việc bán thời gian này.
Tâm linh kinh dị cũng có thể máu chó, vạn vật đều máu chó, cậu tin chắc nhất định có thể dung hòa hai nhân tố này.
Mắt liếc đến một cục tròn trắng, Giao Bạch ngoắc ngoắc tay với nó.
Mèo lớn lông xù tròn vo nhảy lên, ôm lấy chân Giao Bạch đang vắt vẻo cạnh Thích Dĩ Lạo. Nó lăn một cái chui vào trong lòng cậu, chen giữa cậu và Thích Dĩ Lạo.
"Ngày mai mày phải đi tiêm phòng, lão Thích sẽ dẫn mày đi, nghe chưa?" Giao Bạch gãi gãi cằm mèo.
Con mèo ngước đôi mắt vàng cao quý lạnh lùng nhìn cậu, trong miệng phát ra tiếng meo meo khe khẽ. Cậu chọc bụng nó một cái, nó nằm vật xuống.
Giao Bạch ôm con mèo lên ước lượng: "Anh ba, hình như con mèo lên cân."
"Mắt thường có thể nhìn ra." Thích Dĩ Lạo đặt tài liệu trên bàn sang một bên rồi tắt máy tính xách tay, "Mập như quả bóng."
Giao Bạch vuốt lớp lông trắng muốt trên lưng mèo: "Sang năm cho nó giảm cân."
"Tuần sau sẽ bắt đầu." Thích Dĩ Lạo nhấc con mèo giữa bọn họ đặt xuống đất.
Giao Bạch tặc lưỡi: "Thảm."
Con mèo lượn vòng quanh chân Thích Dĩ Lạo, Thích Dĩ Lạo ôm Giao Bạch đi về phòng ngủ, nó cũng theo sau.
Lúc ấy Thích Dĩ Lạo biết Giao Bạch nuôi mèo yêu mèo đều là vì mình, sáu chữ "yêu ai yêu cả đường đi" rất nặng, hắn đã chấp nhận sự tồn tại của con mèo.
Mèo cảm nhận được điều đó, tự nhiên không sợ hắn nữa.
"Xuống tầng." Thích Dĩ Lạo xoa người trong lòng, liếc mèo một cái.
Con mèo lắc đuôi rời đi.

.
Trong lúc Thích Dĩ Lạo tắm rửa, Giao Bạch gọi điện cho Chương Chẩm.
Chương Chẩm đang đi công tác ở Berlin cùng Thích Hoài. Anh vừa trải qua một vụ tai nạn xe hơi, tai nạn liên hoàn. Có người bất hạnh chết ngay tại chỗ, còn anh và Thích Hoài đều là kẻ may mắn.
Một đợt sóng gió, bị kinh sợ nhưng không nguy hiểm tính mạng.
Các nhân viên y tế giống như những thiên thần giáng trần, mang đến sức sống vô hạn. Chương Chẩm nhớ tới người em trai cũng là bác sĩ, vào giây phút ấy anh bỗng hiểu được niềm tin của em trai.
Chương Chẩm không nhắc đến nguy cơ thoát chết trong gang tấc, anh đứng tại đầu đường ở quốc gia khác, một tay cầm cafe do Thích Hoài mua, tán gẫu với em trai mình: "Bạch Bạch, hai ngày nữa anh về nước, muốn anh mua hộ cái gì không?"
"Không có gì muốn mua, anh trở về là được." Giao Bạch lún sâu trong chiếc chăn bông thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt.
Chương Chẩm hơi tiếc nuối, lần nào đi công tác anh cũng hỏi cái vấn đề này, nhưng em trai anh chưa một lần yêu cầu anh đem gì về, anh muốn được cần đến.
Khi Chương Chẩm nghĩ như vậy, Giao Bạch nói, "Thế thì mang cho em một cái gối ôm đèn giao thông."
"Ừ!" Ưu sầu trên mặt Chương Chẩm bị quét đi sạch sẽ.
"Đúng rồi, anh bắt gặp Thẩm Nhi An ở Berlin."Chương Chẩm nhấp một hớp cafe, "Bên cạnh có một cô gái, hình như là phóng viên."
Giao Bạch biết, đó là Triệu Liễm.
"Hiện giờ cậu ta còn phô trương hơn anh ba, anh không tiện chào hỏi cậu ta." Chương Chẩm không có ác ý gì, chỉ trình bày sự thật, anh cũng không can thiệp vào vòng tròn bạn bè của em trai mình.
Hơn nữa, Thẩm Nhi An là người quen từ thuở thiếu thời của em anh, đã rất nhiều năm, anh không muốn quản.
Miễn là Thẩm Nhi An không làm tổn thương em trai.
Giao Bạch và Chương Chẩm hàn huyên chốc lát thì nghe thấy tiếng Thích Hoài gọi Chương Chẩm lên xe.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Giao Bạch cuộn mình trong chăn và lướt điện thoại. Hiện nay Thẩm thị phát triển không ngừng, thư ký của Thẩm Nhi An vẫn là người trong nguyên tác, còn Đàm Quân... Đang ở trong tù với án tù chung thân.
Lương Đống vẫn đang tìm kiếm người nhà của thiếu niên kia, Khương Yên và Nhiên Diệp cũng vẫn quấn quít triền miên không chết không thôi đến phòng thiền, tháng ngày còn rất dài.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn đang vang lên, Giao Bạch không kiên nhẫn hô lên: "Tắm xong chưa? Nếu anh còn lề mề nữa, em sẽ phải đi trực đêm đấy!"
Cửa mở ra, một luồng khí nóng phả ra, lẫn với mùi hoa hạt dẻ.
Thích Dĩ Lạo lau mái tóc đen ướt sũng, trên lông mày cao và sống mũi vương vết nước. Hắn hơi gật đầu, vành môi hé mở, yết hầu khêu gợi khẽ động: "Còn chẳng phải là do tôi muốn giải tỏa trước một lần, để em bớt khổ hay sao?"
Giao Bạch bình tĩnh nhìn hắn.
Thích Dĩ Lạo ném khăn lông lên ghế dựa, đi đến bên giường, cúi người hôn lên đôi mắt vĩnh viễn nóng cháy sáng ngời của người yêu: "Sao lại nhìn chú như thế?"
"Em nhớ tới lần đầu tiên hai ta gặp nhau." Giao Bạch ha ha hai tiếng, "Lúc đó anh đuổi em đi, chê em bẩn."
Thích Dĩ Lạo: "..."
"Tránh ra, em muốn yên tĩnh một mình." Giao Bạch giả vờ tức giận, giơ chân đá lên người Thích Dĩ Lạo.
"Không nghịch." Thích Dĩ Lạo quỳ một chân trên giường, năm ngón tay dịu dàng nắm mắt cá chân nhỏ nhắn của Giao Bạch, đôi môi vuốt ve dọc theo hình xăm của cậu.
Như tín đồ thành kính.
Đây không phải là lần đầu tiên Giao Bạch chứng kiến cảnh tượng này, nhưng trái tim cậu vẫn nóng lên. Cậu rướn người khỏi chăn, ôm chặt Thích Dĩ Lạo bằng toàn bộ sức lực mình có.
Vào ban đêm,chẳng biết Lan Mặc Phủ đã thoát khỏi cảm giác lạnh lẽo từ lúc nào, tầng dưới rất yên bình, một nhóm vệ sĩ và một con mèo ngắm trăng trong sân.
Ở tầng trên, Thích Dĩ Lạo đang ôm ấp vầng nhật nguyệt của hắn.
Giữa cơn sóng nhiệt nóng bỏng, nụ hôn của Thích Dĩ Lạo trải dài trên cổ Giao Bạch, phủ lên vành tai ửng hồng của cậu, phả ra hơi thở khẽ khàng dày đặc.
Hai tay Giao Bạch bị giơ lên, đè trên đỉnh đầu, bùa hộ mệnh trước ngực phập phồng theo nhịp thở dốc của cậu, hương trầm mộc tan vào biển tình. Cậu nghiêng đầu sang, cọ môi vào tóc mai của Thích Dĩ Lạo.
Thích Dĩ Lạo hôn cậu.
Điểm đặc sắc của câu chuyện nằm ở việc không thể đoán trước kết cục.
Xin thứ lỗi cho chú vì đã không yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
Chú yêu em.
7
----------oOo----------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.