Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Chương 83: Hóa long thương




Trong không trung mây đen che phủ, bất chợt lóe lên hai luồng sáng xanh vàng, tuy rằng rất nhỏ bé, không bắt mắt, nhưng lại mang theo một khí thế bất chấp sóng gió, vượt qua mọi khó khăn, xuyên thấu trùng trùng ngăn cản. Trong đôi mắt đen thẳm thâm thúy của Nguyễn Phong giờ phút này lại ánh lên một vẻ tự tin vô hạn, cùng với đó là một cảm giác thông suốt hiểu thấu, giống như vừa lĩnh ngộ được điều gì đó. Sự thay đổi này ở Nguyễn Phong, người ngoài hoàn toàn không thể nhận biết, bởi tất cả đều đang bị cảnh tượng trăm năm khó gặp trên bầu trời hấp dẫn. Mà bản thân Nguyễn Phong cũng không nhận ra được sự thay đổi này, bởi lúc này đây hắn đang chìm đắm trong một loại cảm giác kì diệu vô cùng.
Nếu nói trong phiến trời biển mênh mông này, có thể nhận ra được sự thay đổi của Nguyễn Phong, có lẽ chỉ có một mình ngân long đang bay lượn trong tầng mây đen kia là cảm nhận được. Trong khoảnh khắc hai luồng ánh sáng từ mắt Nguyễn Phong bắn ra, vừa vặn lại bay vụt qua trước mặt ngân long, khiến cho nó không khỏi kinh ngạc, lại cũng bị ảnh hưởng bởi tâm tình ẩn chứa trong đó mà khí thế toàn thân mạnh mẽ tăng lên, càng thêm cố chấp bất khuất chống trọi lại uy thế trời đất.
Trong tay Nguyễn Phong, ngọn thương sắt giờ này chợt khẽ rung động. Đây là một loại rung động kì dị vô cùng, tu luyện giả bình thường từ ngoài nhìn vào hoàn toàn không thể cảm giác thấy, cả ngọn thương dường như vẫn bất động. Chỉ có những người ánh mắt cao thâm tinh tế mới có thể nhận ra được trong bề ngoài tĩnh lặng vô cùng kia lại là một thứ rung động đến cực điểm, tần suất rung động cực cao mà biên độ rung động lại thấp đến mức khó thể nhận biết. Mà loại rung động này, lại càng lúc càng tăng lên, giống như một thứ sức mạnh đáng sợ đang không ngừng tích tụ, chờ đến thời điểm bộc phát ra.
Phía trước mũi thương sắc bén, cả một mảnh không khí cũng như trở nên tĩnh mịch, dường như đã bị dao động từ ngọn thương phát ra ảnh hưởng, hình thành một khu vực chân không tuyệt đối. Cả một mảnh không gian khoảng nửa mét trước mặt Nguyễn Phong, vậy mà lại không có lấy một cơn gió, tĩnh lặng quỷ dị vô cùng. Thi thoảng có chút bọt nước bắn lên, chẳng may lạc vào trong khu vực này liền ngày lập tức biến mất, không còn chút dấu vết nào. Cảnh tượng kì dị này cứ thế duy trì, kéo dài đến mười phút đồng hồ mới bắt đầu biến chuyển. Có lẽ là vì Nguyễn Phong cảm thấy lực lượng tích tụ đã đủ, hoặc cũng có thể là vì lực lượng đó đã tiến dần đến mức độ Nguyễn Phong không thể kiểm soát cho nên hắn bắt buộc phải động.
Sấm chớp trên trời vẫn điên cuồng thét gào, mạnh mẽ bá đạo vô cùng, mang theo uy thế trời đất không sợ hãi có thể phá tan tất cả. Mà trong khoảnh biển trời mênh mông này, còn một người cũng mạnh mẽ vô cùng, hoàn toàn không thua kém sấm sét. Nguyễn Phong động, động một cách tuyệt đối. Ngọn thương trong tay hắn liên tục bay múa, trong không trung vẽ lên vô số tia sáng màu bạc loang loáng lấp lánh.
Từng đường thương ảnh như ảo như thật, lóe lên không theo một quy luật nào cả, nhưng dường như lại mang trên mình một quy luật huyền ảo nhất. Dần dần, cả thân thể Nguyễn Phong cũng được bao phủ trong tầng tầng lớp lớp thương ảnh. Ánh sáng màu bạc hình thành lên trong không trung một cái kén, che phủ toàn bộ hình dáng của Nguyễn Phong. Theo từng tia sét rạch ngang bầu trời, cái kén màu bạc cũng ngày càng rõ nét, cuối cùng hoàn toàn hóa thành một viên cầu màu bạc lơ lửng trên mặt biển.
Trong vô số người đang tụ tập trên bờ biển, rất nhanh có người phát hiện ra dị tượng mới xuất hiện. Một truyền mười, mười truyền trăm, đoàn người tụ tập trên bờ biển nhanh chóng nhận biết được sự tồn tại của một cái kén màu bạc. Dường như trời xanh cũng bị lây nhiễm bầu không khí của đoàn người, không ngờ bắt đầu có những cơn sóng lấp ập về phía cái kén.
Thế nhưng mặc cho sóng có to hơn nữa, gió có lớn hơn nữa, cái kén màu bạc vẫn sừng sững vững vàng trên mặt biển. Con người có thiên tính thích giao tiếp, chỉ cần có một đề tài là họ có thể bắt đầu nói chuyện. Mà lúc này đây, có đến hai cái đề tài hấp dẫn mặc cho họ bàn tán. Rất nhanh, đoàn người trên bờ biển liền xôn xao đàm luận về những dị sự xảy ra trong ngày hôm nay. Bất kể là kim quy hóa rồng, hay là cái kén màu bạc mới xuất hiện kia, đều không phải là chuyện tầm thường có thể gặp hàng ngày. Trong câu chuyện của bọn họ, mối quan hệ của cái kén màu bạc và việc kim quy lột xác thành rồng cũng trở thành một vấn đề mới đáng để bàn tán.
Có người thì nói cái kén kia là do lớp mai rùa sau cùng rơi xuống mà hình thành. Có người lại nói kim quy hóa rồng, dẫn đến uy áp của trời đất, làm cho vùng biển này bị khuấy đảo mà lộ ra bảo vật ẩn tàng. Thậm chí có người trí tưởng tượng phong phú, còn suy đoán rất có thể cái kén kia chính là một con kim quy nữa đang chuẩn bị hóa rồng. Bất kể là cách nói nào, đều không thể thỏa mãn được sự nghi vấn của tất cả mọi người, cho nên bọn họ chỉ còn cách chờ đợi kết quả rõ ràng mà thôi.
“Này Văn Thái, ngươi nghĩ cái kén màu bạc kia là cái gì? Ta nhìn tình cảnh sóng nước đè ép nó như vậy, ta nghĩ đây hẳn là một bảo vật quá mức mạnh mẽ sắp xuất hiện, cho nên mới bị trời đất đè ép”
“Ngươi tưởng tượng quá nhiều rồi, một kim quy hóa rồng đã đủ hiếm có, giờ mà lại có bảo vật xuất hiện nữa thì chẳng phải quá mức trùng hợp sao? Ta nghĩ cái kén kia chắc chắn là do kim quy hóa rồng mà tạo thành. Đại ca, ngươi hay có cái nhìn mới lạ, không biết có nghĩ ra ý tưởng gì không?”
Văn Thái vẫn nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt, thuận miệng lên tiếng hỏi Nguyễn Phong. Chỉ là sau một lúc lâu mà vẫn không thấy đối phương trả lời, Văn Thái không khỏi có chút kì quặc. Dứt khoát dời mắt khỏi kì cảnh, Văn Thái nhìn chung quanh một lượt, nhưng khiến hắn kinh ngạc là Nguyễn Phong lại không thấy bóng dáng đâu cả. Trong lòng Văn Thái chợt nảy sinh ra một tia nghi ngờ, chỉ là vẫn chưa dám xác định.
“Này Trần Duy, ngươi có thấy đại ca đâu không?”
“Đại ca chẳng phải vẫn đứng đây sao. Ủa, đại ca đi đâu rồi? Kì quái!”
Trần Duy bị Văn Thái hỏi, cũng phát hiện ra sự biến mất kì lạ của Nguyễn Phong. Hai người nhìn nhau một hồi, rồi không ai nói gì, đều nhanh chóng quay lại nhìn ngắm cái kén màu bạc phía xa kia. Đại ca Nguyễn Phong của bọn họ, vốn hay tạo ra những điều không tưởng, lần này chẳng nhẽ cái kén bạc kia cũng là do hắn mà ra?
Đúng lúc này, trên bầu trời chợt xuất hiện một tia sét chói lòa. Tia sét này không nhằm vào ngân long đang điên cuồng vùng vẫy trong tầng mây đen, mà mục tiêu của nó lại chính là cái kén màu bạc mới xuất hiện kia. Từ trên trời cao thăm thẳm một màu đen, một tia sét to cứng, cuồng bạo, mạnh mẽ bổ thẳng xuống cái kén màu bạc. Tốc độ của sấm chớp vốn rất nhanh, nhưng không ngờ lần này tia sét lại giáng xuống rất từ từ. Trong không gian, theo sự xuất hiện của tia sét, từng mảng không khí cũng bị đánh cho bốc khói, đủ biết năng lượng trong tia sét mạnh mẽ đến mức nào. Còn cách một khoảng không nhỏ với cái kén, không ngờ tia sét bắt đầu phân tán, hình thành lên một lưới sét bao phủ phạm vi rộng lớn đến gần trăm mét vuông, từ từ áp xuống dưới.
Ngay vào thời điểm tia sét phân tán ra, trên cái kén màu bạc không ngờ xuất hiện một vết nứt. Rất nhanh, vết nứt dùng một tốc độ chóng mặt lan tràn khắp cả lớp vỏ kén. Một tiếng rồng ngâm kinh hồn chợt vang lên, phát ra từ trong cái kén màu bạc. Đồng thời, còn có một tiếng oanh minh trong trẻo, giống như âm thanh rút một thanh bảo kiếm cực kì sắc bén ra khỏi vỏ.
Lớp vỏ kén màu bạc nhanh chóng sụp đổ, tiêu tán đi trong không gian. Gió vốn điên cuồng gào rít, chợt ngưng lại, im lặng hoàn toàn. Sóng vốn mạnh mẽ cuồn cuộn, trong nháy mắt cũng lặng yên xuống, êm ả vô cùng. Một đạo ánh sáng chói mắt chợt bùng nổ, lao thẳng lên trong không trung, cuốn theo gió, mang theo sóng, hình thành lên một ảo ảnh của loài rồng, mạnh mẽ bất khuất đâm thẳng vào lưới điện, cuối cùng xé rách toang nó ra, vọt thẳng lên tầng không. Tại vị trí đầu rồng, sừng sững một bóng người cứng cỏi, thẳng tắp, đang không ngừng giơ thương nhằm thẳng lên trời. Chỉ là bóng hình rồng này mới xuất hiện, còn chưa kịp tung hoành nơi trời cao thì đã tan rã hoàn toàn, để lại một mình Nguyễn Phong trơ trọi lẻ loi giữa không trung.
“Kì quái, ta rõ ràng đã nắm vững Thăng Long quyết, cũng từ đó mà lĩnh ngộ ra được một chiêu Hóa Long thương này, thế nhưng tại sao lại chỉ có thể thi triển được một nửa? Rút cục ta còn thiếu sót ở đâu”
Nguyễn Phong không ngừng tự hỏi, trong đầu rà xoát lại quá trình thực hiện một chiêu vừa rồi, hàng chục hàng trăm lượt. Chỉ là Nguyễn Phong dù có nghĩ đến mức nào đi nữa thì cũng không thể tìm ra được sai sót của mình. Đôi mắt Nguyễn Phong trong ưu tư bất chợt nhìn lên tầng mây đen, ở đó vẫn còn một bóng hình ngân long đang không ngừng chống chọi với uy thế thiên nhiên.
Chỉ là, vào giờ phút này, ngay cả ngân long kia cũng vẻ như đã kiệt sức, uy thế cuồng bạo bất khuất lúc đầu, giờ đây cũng uể oải vô cùng. Giấc mộng phi thăng hóa rồng của nó, có lẽ sớm muộn sẽ bị nhấn chìm vào biển sâu. Một con rồng mà không thể trở về với bầu trời, tìm lấy tự do của bản thân, còn có thể gọi là rồng sao? Nghĩ đến đây, trong mắt Nguyễn Phong chợt lóe sáng, rút cục hắn đã tìm được một phương pháp khả thi. Mang theo một ý nghĩ không tưởng trong đầu, Nguyễn Phong trực tiếp hướng về trời cao, đi tìm lấy đáp án mà bản thân mong đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.