Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Chương 65: Thụ Yêu




Giữa trưa, mặt trời đã sớm lên đến đỉnh đầu, ánh nắng chiếu rọi mang theo nhiệt lượng hừng hực, hun nóng cả bầu không khí, khiến cho nhiệt độ tăng đến đỉnh điểm trong một ngày. Tháng giêng đã sớm trôi qua, đem đi cả nàng xuân xinh tươi, dịu dàng, để lại cho tháng hai một bầu không khí cứ nóng dần lên theo từng ngày. Tuy nói một năm mười hai tháng, phân thành bốn mùa cân bằng, mỗi mùa đều phải kéo dài ba tháng, nhưng trên thực tế, càng đi dần về hai cực Bắc và Nam của đại lục Hồng Bàng thì thời tiết lại càng có xu hướng biến đổi cực đoan, bốn mùa cũng khó mà được đảm bảo như ở vùng Trung địa.
Trong một ngày, thời điểm giữa trưa là lúc nóng nhất, nhưng cũng là lúc mà các loài thú săn mồi hoạt động dữ dội nhất. Đừng nhìn vào cái vẻ im lặng, yên bình bề ngoài mà đánh mất sự cảnh giác của bản thân, bởi chỉ cần lơ đãng một giây, bất cứ người hay động vật nào đều đã có thể trở thành thức ăn trong miệng các loài thú săn mồi đáng sợ. Lấy ví dụ điển hình như con hươu sao đang thoải mái uống nước bên suối này, nhìn tâm tình vui vẻ của nó, liệu có ai nghĩ đến một sinh mạng hiền hòa như vậy lại sắp sửa trở thành thức ăn trong miệng của một con thú săn mồi. Giữa khoảng rừng rậm vô cùng, một con suối nhỏ vắt ngang rừng, chia màu xanh thành hai nửa giống hệt nhau. Ven bờ suối, cây cối có vẻ yên tĩnh vô cùng, một con hươu non đang từ tốn uống nước bên bờ suối, cái lưỡi nho nhỏ, đỏ hồng thi thoảng lại liếm xuống dòng nước trong mát, thu vào trong miệng vị tinh khiết, mát lạnh của nước suối, lại có chút ngọt ngào của hương vị thiên nhiên. Con hươu hồn nhiên không biết rằng, sau lưng mình đang có vài đôi mắt vẫn chăm chú dõi theo từng động tác của nó.
“Gừ ràoooooooo…”
Một tiếng hổ gầm vang lên, kéo theo vô cùng uy nghiêm của chúa tể sơn lâm, còn có cả sự thèm khát, sự hoang dã và cả sự hung tợn. Từ trong bụi cỏ, một con hổ to lớn mạnh mẽ lao ra, hai chân trước giơ cao lên, móng vuốt sắc bén loang loáng phản chiếu lại ánh mặt trời chiếu vào. Cái mồm con hổ mở to, hàm răng sắc bén dữ tợn không chút ngại ngần hướng thẳng đến cổ con hươu non mà ngoạm lấy. Con hươu có lẽ đã bị tiếng hổ gầm uy nghiêm kia làm cho hoảng sợ, ngay cả động tác bỏ chạy cũng không có, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, lãnh trọn cú vồ của con hổ. Hậu quả tất nhiên không cần nói đến, con hươu đã hoàn toàn không còn khả năng chạy nhảy nữa, trở thành một bữa trưa ngon miệng cho vị chúa tể sơn lâm hung dữ kia.
“Bặc, xoẹt….”
Đúng lúc này, một tiếng dây cung vang lên, gây cho người nghe cảm giác như dây thần kinh của bản thân bị kéo căng trong thời gian dài, giờ mới được thả ra vậy. Từ một bụi cỏ phía bên kia dòng suối, hai mũi tên giống như đã hẹn trước, cùng nhau bay vút ra, vẽ lên trên không trung hai đường thẳng song song thẳng tắp, nối tiếp bởi hai đóa hoa đỏ tươi tung bay giữa không trung. Hai mũi tên găm lên người con hổ, cắm sâu đến tận cán, chỉ cần nhìn qua cũng biết được người bắn tên lực tay mạnh cỡ nào, cung tên cứng ra sao mới có thể bắn ra được hai mũi tên mạnh mẽ như vậy.
Con hổ bị hai mũi tên găm vào người, nhanh chóng đổ gục ra đất. Mặc dù hai mũi tên không bắn vào chỗ hiểm yếu, nhưng mỗi mũi tên đều mang theo lực lượng lớn vô cùng, khi xuyên qua thân thể con hổ cũng đã gây lên tác động không nhỏ, khiến cho nội tạng con hổ cũng bị chấn động, đau đớn vô cùng. Hơn nữa, hai mũi tên lại trực tiếp xuyên qua da thịt, cắm thẳng vào khớp xương của con hổ, khiến cho nó cử động cũng khó khăn, không thể giữ vũng thăng bằng mà đổ gục xuống. Từ trong bụi cỏ, ba người nhanh niên nhanh chóng bước ra, trong tay hai người chính là hai bộ cung tên thô to, cứng rắn vô cùng, mà người còn lại trong tay cầm một thanh đao không nhỏ, có vẻ như sẵn sàng tặng cho con hổ một nhát cuối cùng, tiễn đưa nó lên bếp lửa. Sau khi giải quyết xong xuôi chiến lợi phẩm mới săn được, ba thanh niên mới dừng tay nói chuyện với nhau
“Đại ca, chúng ta đi trong rừng cũng hơn một tháng rồi. Tuy nói săn giết các loài hồn thú, bồi đắp cho chân hồn là một việc bắt buộc, ta làm cũng không thấy ngại ngùng gì, nhưng hoàn cảnh trong rừng cũng thật là chán đi, đến bao giờ chúng ta mới có thể tiến vào được nơi có người ở đây?”
“Trần Duy, chúng ta đây là đi rèn luyện cơ mà, mới trải qua một chút khó khăn thế này mà ngươi đã không chịu được rồi sao?”
“Rèn luyện thì cũng phải hợp lý chứ. Chúng ta là rèn luyện để đi thi khoa cử, để ra làm quan cho triều đình, chứ có phải rèn luyện để trở thành người rừng đâu?”
“Không trải qua khó khăn thì làm sao thành tài. Ngươi mới chịu khổ cực có một tháng đã kêu than, vậy làm sao so được với những kẻ tài năng cao siêu, lại có gia thế hiển hách hậu thuẫn? Chúng ta xuất thân bình thường, không có điều kiện tốt như bọn họ, nếu không dựa vào cố gắng nỗ lực của bản thân, thì làm sao mà giành được thành tích cao trong khoa cử?”
“Nhưng mà…..”
“Thôi, hai người các ngươi không cần cãi nhau nữa. Văn Thái nói rất đúng, chúng ta phải nỗ lực nhiều hơn những con cháu thế gia rất nhiều thì mới cạnh tranh được với bọn họ. Thế nhưng Trần Duy ngươi cũng không cần lo lắng, nếu ta không nhầm, thì chúng ta sắp đi tới một nơi có người ở rồi. Có lẽ là một ngôi làng xây dựng trong núi giống như làng chúng ta. Các ngươi bây giờ nên bớt tranh cãi, giành sức mà đi tiếp đi. Sư phụ vẫn đang chờ chúng ta đi kiếm thức ăn về đấy”
Ba người thanh niên này chính là Nguyễn Phong, Văn Thái và Trần Duy. Từ ngày ra đi ở Kinh Bắc thành, bọn họ đã lặn lội trong rừng hơn một tháng. Một tháng này đối với bọn họ cũng có ích lợi rất nhiều, chân hồn của mỗi người đều được bồi đắp cẩn thận, tạo nên một nền tảng vô cùng vững chắc. Nếu như so sánh với trước kia, mặc dù nguyên lực không tăng lên bao nhiêu, nhưng khả năng vận dụng nguyên tố của mỗi người đều đã tăng lên mạnh mẽ, hơn nữa kỹ năng chiến đấu cũng được tôi luyện trở lên mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều. Chỉ cần nhìn từ hai mũi tên mới vừa được bắn ra, có thể thấy được trên đó ẩn chứa nguyên tố đã được điều khiển một cách hoàn hảo, giúp cho hai mũi tên đạt đến sức mạnh lớn nhất mà nó có thể chịu đựng. Điều này cũng đòi hỏi trình độ vận dụng nguyên tố vô cùng cao thâm, bởi nếu thiếu một chút nguyên tố, thì sức mạnh của mũi tên sẽ bị giảm đi đáng kể, mà nếu thừa một chút nguyên tố, thì mũi tên sẽ không chịu nổi mà bị tàn phá, cái mốc tối đa thật sự rất khó đạt được, cho nên để có thể vận dụng mũi tên như vậy cũng khó khăn vô cùng. Rất nhanh, ba người Nguyễn Phong đã về đến điểm tập kết. Sư phụ bọn họ là Vũ Ngôn đã ngồi chờ sẵn ở nơi đó, đôi mắt khép kín, hai tay để lên đùi, hai chân xếp bằng, nhìn qua có vẻ như đang tu luyện, chỉ có ba người là học trò của Vũ Ngôn mới biết, sư phụ bọn họ thực ra đang tĩnh tâm suy nghĩ, thế nhưng vẫn có thể nắm rõ mọi động tĩnh trong hoàn cảnh xung quanh. Vũ Ngôn thấy ba đệ tử vừa trở về, liền mở mắt ra quan sát một lượt. Ba đệ tử này, tính cách tuy khác nhau, nhưng quan hệ lại rất thân thiết, trên con đường tu luyện cũng giúp đỡ nhau rất nhiều, đạt được thành tựu không nhỏ. Một tháng rèn luyện, khí chất của cả ba đã sớm thay đổi, cũng đã đạt được một bước tiến lớn trên con đường tu luyện gian nan vất vả. Gật đầu một cái, Vũ Ngôn lên tiếng nói:
“Các trò, một tháng vừa rồi rèn luyện tuy khổ cực, nhưng đối với các trò thật sự có tác dụng rất lớn. Hiện tại ta thấy các trò đều có tiến bộ nhất định trên con đường tu luyện, chúng ta cũng đã có thể tiến sang bước tiếp theo của hành trình rèn luyện được rồi. Chiều nay, chúng ta sẽ cùng nhau tiến vào thôn xóm gần nhất, chuẩn bị cho hành trình sắp tới”
“Dạ, thưa sư phụ”
Trần Duy nhanh chóng trả lời, biểu tình vô cùng vui vẻ. Có thể thoát khỏi cảnh màn trời chiếu đất, thoát khỏi cuộc sống người rừng, đối với hắn lúc này quả thực là niềm vui lớn nhất. Nguyễn Phong và Văn Thái lại có vẻ chững chặc hơn nhiều, đối với quyết định của sư phụ cũng không có biểu hiện thái quá như Trần Duy. Bốn người nhanh chóng hoàn thành bữa ăn trưa, sau đó lên đường đi đến thôn xóm gần nhất.
Sau bốn tiếng đồng hồ đi liên tục trong rừng, cuối cùng nhóm người Nguyễn Phong cũng tìm được một thôn làng sinh sống trong rừng. Bước vào trong thôn, thu vào mắt bọn họ không phải là cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt của một thôn làng trong dịp đầu năm mới, mà lại là vẻ tiêu điều xác xơ, tang thương vô cùng. Người dân Đại Việt vốn rất chú trọng dịp đầu năm, chỉ riêng ba tháng đầu năm đã có vô số ngày lễ, hội theo truyền thống từ ngàn xưa để lại. Chính vì vậy, trong khoảng thời gian này, dù có bước đến bất cứ nơi nào trong Đại Việc quốc cũng đều có thể nhìn thấy cảnh nhân dân vui vẻ ca múa mừng lễ hội. Thế nhưng, nơi này lại tràn ngập một vẻ tang tóc tiêu điều như vậy, không khỏi khiên người ta cảm thấy hoài nghi, liệu có phải bọn họ không biết tính thời gian hay không. May mắn tìm được một người đi lại ngoài đường, Nguyễn Phong liền hỏi hắn về tình cản kì lạ này
“Bác ơi, cho cháu hỏi, tại sao làng mình lại có vẻ buồn bã như vậy?”
“Các cậu hẳn là người mới từ bên ngoài đến phải không, vậy thì không biết cũng là phải. Tôi khuyên các cậu nên nhanh chóng rời khỏi đây đi thôi, nếu còn ở lại lâu dài, có lẽ sẽ mang họa vào thân đấy”
“Sao vậy bác, đã có chuyện gì xảy ra thế ạ?”
“Nói thật cho các cậu biết, khu rừng quanh đây mới xuất hiện một con thụ yêu, ngày ngày nó đều bắt dân làng xung quanh phải hiến tế người để cho nó ăn, bằng không nó sẽ tiêu diệt cả ngôi làng. Hơn một tháng nay, mấy làng quanh đây đã phải hiến tế cho nó không biết bao nhiêu người, cứ thế này sớm muộn gì mọi người cũng bị nó ăn thịt hết mất”
“Cái gì, không ngờ lại có loài yêu quái hung tàn bạo ngược như vậy? Tại sao mọi người lại không cùng nhau hợp sức lại, tiêu diệt nó đi để cuộc sống được bình yên?”
“Cũng không phải là chúng ta không nghĩ đến chuyện đó, chỉ là con quái vật này thực sự mạnh lắm, chúng ta đã cử dũng sĩ các làng hợp thành một đội, cùng đi tiêu diệt nó, chỉ là đến nay vẫn chưa có một ai trở về cả. Chính vì vậy chúng ta mới phải hiến tế dân làng để duy trì cuộc sống chứ”
Nghe đến đây, bốn thầy trò Vũ Ngôn trên khuôn mặt đều mang theo vẻ nghiêm trọng, không ngờ một con yêu quái lại có thể mạnh mẽ như vậy, tiêu diệt tất cả dũng sĩ của các làng, khiến cho bọn họ không thể không hiến tế. Vũ Ngôn trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Nguyễn Phong, Trần Duy, Văn Thái. Các trò đều là đệ tử của ta, cũng phải kế thừa tinh thần chính nghĩa, bảo vệ con người, chống lại các loài yêu ma quỷ quái. Hiện nay có một con yêu quái đang hoành hành như vậy, các trò cảm thấy thế nào?”
“Thưa sư phụ, tất nhiên là chúng ta phải đi tiêu diệt con yêu quái này rồi ạ”
“Tốt, vậy chúng ta sẽ nghỉ qua đêm tại đây, chuẩn bị mọi thứ cần thiết, sáng ngày mai chúng ta sẽ lên đường đi tiêu diệt con yêu quái này”
“Rõ, thưa sư phụ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.