Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Chương 177: Chướng ngại




Sáng sớm!
Tiết trời đông càng thêm giá buốt vì những đợt khí lạnh từ phương Bắc thổi về. Cả tòa thành Đông Long ngày hôm nay đều bị bao phủ bởi những đám mây nặng trĩu xám xịt, đâu đây lất phất hoa tuyết trắng tinh bay trong gió cũng bị sắc trời u ám nhuộm thành một màu xám tràn u sầu. Thời tiết trở lạnh, thế nhưng vẫn không ngăn được tâm tình nóng bỏng của con người. Trên những tuyến đường dẫn đến doanh trại vệ binh kinh đô đã sớm đông nghẹt người. Từng dòng người tấp nập tiến về phía doanh trại, những tiếng cười nói bàn luận xôn xao đây đó khiến cho bầu không khí càng được hâm nóng. Tất cả mọi người lúc này đều đang bàn luận về cùng một chủ đề: ba trận đấu cuối cùng của vòng thi võ đầu tiên!
Hôm nay đã là ngày cuối cùng của vòng thi võ đầu tiên, số thí sinh còn lưu lại đến vòng này chỉ có sáu người nhưng cũng chính là sáu người mạnh nhất trong lĩnh vực thi đấu tay không tại hội thi năm nay. Có thể nói, sáu người này đều đã lưu lại trong lòng dân chúng kinh đô cũng như tất cả những sĩ tử đến từ khắp nơi trên cả nước những ấn tượng sâu sắc. Chỉ cần nhắc đến bất cứ một cái tên nào trong số sáu người này, những khán giả đến xem thi đấu ngày hôm nay chắc chắn sẽ thao thao bất tuyệt kể lại từng trận đánh của bọn họ, thậm chí ngay cả những chiêu thức sở trường cũng như từng tình huống diễn biến gay cấn đều được kể ra vanh vách, qua đó cũng đủ thấy được sự quan tâm của khán giả đến những thí sinh này.
******************************
“Tùng tùng tùng!”
Ba tiếng trống báo hiệu giờ thi đã bắt đầu. Hôm nay cả khu vực thi đấu chỉ còn lại một sân đấu duy nhất, phạm vi xung quanh đều được cải tạo thành khán đài đủ để đáp ứng số lượng khán giả khổng lồ. Từ khu vực của ban giám khảo, một vị quan giám khảo nhanh chóng bước ra giữa sân đấu. Trên sân đấu đã được để sẵn một chiếc hòm gỗ rất to, vị quan giám khảo này thò tay vào trong hòm lấy ra hai tấm thẻ gỗ được sơn son thếp vàng rất nổi bật, sau đó giõng dạc hô to:
“Trận đấu đầu tiên của ngày hôm nay, xin mời hai thí sinh Nguyễn Phong và Trương Chình bước lên sân đấu.”
Tiếng hô của quan giám khảo vừa dứt, cả khán đài đột nhiên bùng lên từng trận hoan hô và bàn luận sôi nổi. Có thể nói sáu thí sinh sẽ thi đấu ngày hôm nay đều là những người nổi bật, chính vì vậy nên trận đấu giữa bọn họ chắc chắn sẽ hấp dẫn vô cùng. Những khán giả này xôn xao bàn tán, đoán già đoán non không biết ai sẽ là người chiến thắng trong cặp đấu đầu tiên. Có người thì ủng hộ hết mình cho thí sinh mà họ yêu thích, lại có người phân tích điểm mạnh và điểm yếu của hai thí sinh, dựa vào những trận đấu trước đây để đánh giá, từ đó đưa ra những nhận định hợp lý về kết quả trận đấu này. Từng luồng ý kiến không ngừng được đưa ra, khắp mọi chỗ trên khán đài đều xôn xao những tiếng nghị luận, thậm chí có người còn cãi nhau chỉ vì bất đồng quan điểm.
“Vút!”
Một tiếng gió rít vang lên chói tai, khiến cho tất cả khán giả đang nghị luận đều trở nên yên lặng. Một bóng người lướt gió mà tới, nháy mắt đã đáp xuống trên sân thi đấu. Từng động tác của người nọ đều đẹp mắt vô cùng, dáng người anh tuấn như vừa dạo bước giữa không trung khiến cho không biết bao nhiêu thiếu nữ đến xem thi đấu đều bị hớp hồn. Mà những người tinh mắt lúc này cũng phải trầm trồ khen ngợi một tiếng, bởi động tác của người nọ nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại đòi hỏi trình độ khống chế rất cao, qua đó cũng đủ thấy trình độ của người nọ thực cao thâm.
Từng tràng tiếng vỗ tay xen lẫn tiếng hoan hô nháy mắt đã bùng nổ trên khắp các khán đài, trên khuôn mặt của từng khán giả đều lộ rõ vẻ hào hứng chờ mong một trận thi đấu hấp dẫn. Chỉ có điều tiếng vỗ tay vang dội chẳng kéo dài được lâu, bởi trên sân đấu vẫn chỉ có một thí sinh mà thôi. Thay vào đó, từng tràng tiếng bàn luận lại bắt đầu xôn xáo khắp khán đài. Người ta rỉ tai nhau về thành tích của thí sinh trên sân đấu, lại phê phán thái độ của thí sinh còn chưa xuất hiện. Đến muộn trong một trận đấu quan trọng như thế này chính là thiếu tôn trọng đối với đối thủ, đối với ban giám khảo và cả những người hâm mộ nữa. Năm phút trôi qua, lòng kiên nhẫn của khán giả sắp vơi hết, không ít người còn lớn tiếng la ó chỉ trích thí sinh đến muộn. Phía ban giám khảo, vài vị quan có phụ trách trận đấu ngày hôm nay đều đã rục rịch muốn đi ra tuyên bố kết quả trận đấu, bọn họ còn ngồi yên đến giờ đều là vì quy củ mà thôi.
“Hết giờ rồi, thí sinh nọ vẫn không đến, chúng ta cũng nên tuyên bố kết quả thôi”
Một vị quan có chức vụ to nhất ở đây lúc này đột nhiên lên tiếng, vị quan giám khảo lúc trước lặng yên gật đầu, sau đó liền bước ra sân đấu giõng dạc tuyên bố:
“Thí sinh Nguyễn Phong vì lí do không đến dự thi nên trực tiếp bị xử thua. Trận đấu đầu tiên của ngày hôm nay, người chiến thắng là Trương Chình!”
Vẫn là tiến tuyên bố rõ ràng vang vọng khắp cả khán đài, thế nhưng hiệu quả đạt được lại thật kém hơn lúc trước rất nhiều. Khán giả trên khán đài có kẻ thì thở dài, có kẻ thì than trách, có kẻ lại to tiếng mắng mỏ, biểu hiện của mỗi người tuy không giống nhau nhưng chung quy lại đều là một bộ thất vọng chán chường.
Ở một góc khán đài phía đông, có mấy khán giả bộ dáng lúc này đều buồn rầu thở dài, một người trong số đó đột nhiên lên tiếng nói:
“Trần Duy, Văn Thái, hai anh có biết Nguyễn Phong đang ở đâu không?”
“Chúng tôi cũng không rõ nữa, từ chiều hôm qua đại ca đã đi ra ngoài, đến sáng này vẫn chưa trở về.”
“Người thường đến kinh đô mà muốn qua đêm thì có một vài chỗ rất hợp lý, ví dụ như quán rượu, sòng bạc, mấy tòa lầu nổi tiếng ở Đông Long, còn có vài chỗ nữa đấy, tôi cũng chẳng rõ lắm đâu. Có điều, theo tôi nghĩ, đại ca có khả năng là đi đến phủ của Hoàng lễ sinh, dù sao sư phụ cũng đang ở lại đó mà.”
“Ừ, có lẽ là vậy. Mà thôi, nếu đại ca thật là đến chỗ sư phụ thì hôm nay hắn không thi đấu chắc cũng có lý do, có lẽ là để ẩn giấu thực lực. Dù sao thì đại ca cũng giành được một suất trong vòng thi đấu cuối cùng rồi mà!”
“Ừm, anh nói phải đấy Văn Thái. Thôi, chúng ta tập trung xem trận thi đấu tiếp theo đi.”
**************************************
Phủ lễ sinh.
Trong một cái sân nhỏ, Vũ Ngôn đang lặng yên đứng giữa trời tuyết để mặc cho gió lạnh thổi vào người. Trên khuôn mặt của ông lúc này tràn ngập vẻ lo lắng, Nguyễn Phong đã tiến vào thế giới tinh thần gần nửa ngay rồi, thời gian còn lại cho đến lúc toàn bộ ký ức của hắn chìm vào tình trạng ngủ đông đã không còn nhiều. Kể cả có sự trợ giúp của Vũ Ngôn thì lúc thời gian mà Nguyễn Phong có cũng chỉ còn khoảng hai tiếng nữa, nếu đến lúc đó hắn vẫn không tỉnh lại thì e là hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại được. Đúng lúc này, Hoàng lễ sinh bước vào trong sân, trên tay còn cầm theo một cặp lồng chứa đồ ăn sáng.
“Lão Hoàng, hôm nay ông không có việc gì phải lo sao?”
“Ha ha, cứ cho là như vậy đi. Thế nào rồi, Nguyễn Phong đã tỉnh lại chưa?”
Vũ Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt càng đậm thêm nét lo lắng:
“Vẫn chưa!”
Hoàng lễ sinh nhìn thấy vẻ lo lắng của Vũ Ngôn thì cũng thấu hiểu được phần nào. Làm bạn bè đã bao nhiêu năm, hiếm khi lão thấy được bạn mình lại lo lắng đến như vậy, qua đó cũng thấy được người học trò này trong lòng Vũ Ngôn có vị trí thế nào. Lặng lẽ đặt cặp lồng thức ăn trước mặt Vũ Ngôn, Hoàng lễ sinh biết rõ trước khi Nguyễn Phong tỉnh lại thì Vũ Ngôn sẽ không ăn, thế nhưng lão vẫn cứ nhắc nhở:
“Lão Vũ, từ tối qua đến giờ lão vẫn chưa ăn chút gì, chỗ thức ăn sáng này còn nóng, lão mau ăn đi. Ta cũng biết lão lo lắng cho đệ tử, nhưng mà ta nghĩ lão cũng không nên quá lo lắng. Ta thấy đứa nhóc này rất giỏi, chắc chắn sẽ thành công đấy.”
Vũ Ngôn nghe những lời an ủi của người bạn lâu năm, trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ cảm kích. Đúng lúc này, một luồng sáng mờ nhạt từ trong gian phòng bay ra, nháy mắt đã bị Vũ Ngôn thu lấy. Vẻ mặt ông thoáng giãn ra một chút, tâm tình cũng có vẻ tốt hơn nhiều.
“Thế nào, Nguyễn Phong thành công rồi à?”
“Ha ha, chưa đâu, giờ nó mới bước vào giai đoạn gian nguy nhất.”
“Vậy mà lão còn cười được sao?”
“Tại sao lại không cười chứ? Vướng mắc trong lòng nó đã được giải, những gian nguy trước mắt thì có đáng là gì. Lần này xem ra nó chắc chắn sẽ thành công rồi.”
Nói đến đây, Vũ Ngôn không kìm được lại bật cười một tiếng lớn, dường như thành công của Nguyễn Phong còn khiến ông vui sướng hơn thành công của chính mình.
Cùng lúc ấy, trong thế giới tinh thần. Nguyễn Phong ánh mắt sáng rực nhìn thẳng về phía trước, cả thân thể hắn nhanh chóng lướt đi như một cơn gió, tốc độ được đẩy nhanh đến mức tối đa. Xung quanh hắn lúc này, từng tiếng răng rắc không ngừng vang lên, cả một vùng sương khói mờ mịt đã bắt đầu rạn nứt, tạo thành từng hố sâu không đáy đang nhanh chóng đuổi theo Nguyễn Phong.
“Rắc rắc… Rầm!”
Một mảng sương khói bỗng nhiên đổ sụp xuống ngay trước mặt Nguyễn Phong, thế nhưng vẫn chẳng thể ngăn được bước tiến của hắn. Lấy đà giậm mạnh xuống nền đất, trên nền đất lập tức xuất hiện một lỗ hổng sâu không thấy đáy, chỉ có điều thân thể Nguyễn Phong đã bay vụt lên vượt qua mảng sụp đổ. Không chờ cho Nguyễn Phong kịp đáp xuống đất, dưới mặt đất đã lại nứt vỡ ra mấy chục hố sâu, chỉ chờ hắn bước hụt sẽ lập tức nuốt chửng hắn. Đạp lên một mảnh sương khói vừa mới đổ xuống, Nguyễn Phong lại tiếp tục phóng về phía trước, liên tục qua vài lần như vậy đã vượt xa tốc độ sụp đổ. Sương khói càng ngày càng ít, không gian trước mắt hắn cũng dần trở nên rõ ràng. Phía xa xa bỗng chốc xuất hiện một bức tường trong suốt lập lòe ánh sáng, dù còn cách cả một đoạn đường dài nhưng Nguyễn Phong lại vẫn cảm nhận được bức tường kia vững chắc vô cùng. Sắc mặt hơi biến đổi một chút, Nguyễn Phong càng lao nhanh hơn về phía bức tường kia. Cùng lúc ấy, trên tay hắn cũng ngưng tụ một luồng gió lốc dữ dội, nháy mắt đã biến hình thành một mũi thương sắc bén.
“Bụp!”
Nguyễn Phong tung ra một đòn công kích sắc bén nhất, đánh thẳng lên bức tường trong suốt kia. Mũi thương va chạm với bức tường dày lập tức bị chặn lại, chỉ có thể nhích từng chút một đâm sâu vào bức tường kia. Năng lượng ẩn chứa trong mũi thương dần dần bị tiêu hao, cuối cùng toàn bộ năng lượng chợt bùng nổ, càng mở rộng lỗ thủng trên bức tường.
Mới chỉ đâm vào được một nửa!
Nguyễn Phong thấy vậy vẫn không nản lòng, trên nắm tay lại ngưng tụ một đòn công kích mới. Lần này hắn lại không áp dụng cách công kích trước kia, thay vào đó lại ngưng tụ ra bốn lưỡi đao gió sắc bén xoáy tròn quanh nắm tay. Đấm mạnh vào lỗ hổng đang dần khép lại trên bức tường, bốn lưỡi đao gió lập tức khoét rộng lỗ hổng khiến cho nắm tay hắn càng dễ dàng tiến lên.
“Phụp!”
Một âm thanh xuyên thấu vang lên, sau hai đòn công kích toàn lực của Nguyễn Phong, lỗ hổng trên bức tường đã bị đục thủng hoàn toàn. Nhìn xuyên qua lỗ hổng, Nguyễn Phong lại bắt gặp cảnh tượng quen thuộc, một vầng trăng sáng, một tòa thủy đình, và còn có… một cặp mắt cũng đang nhìn lại phía hắn.
“A, anh Phong!”
Phía bên kia bức tường, chủ nhân của cặp mắt nọ sau khi nhìn rõ khuôn mặt hắn thì lập tức hô to một tiếng vui mừng. Người đang đứng bên kia bức tường chính là nhóc Lục Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.