Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Chương 138: Tìm được!




Thời gian cũng giống như nước, vô tình cuốn đi chẳng ai giữ lại được. Đêm thu lạnh lẽo! Giữa chốn đô hội phồn hoa náo nhiệt! Tại lầu Ngưng Bích! Trong một căn phòng đậm chất trăng, bốn người tri kỷ cùng ngồi lại bên nhau: thưởng nguyệt, đối tửu, ngâm thơ mà chẳng buồn quản đến thời gian vội vã. Trên trời cao, vẫn vằng vặc một vầng trăng sáng, đơn côi tỏa ra từng tia sáng như dát bạc lên khắp thế gian. Lý Nguyên Kiệt nâng chén rượu trong tay lên, ánh mắt say mê nhìn vào vầng trăng phản chiếu nơi chén rượu. Uống cạn chén rượu trong tay sau một hồi “ngắm trăng”, Nguyên Kiệt liền lên tiếng.
“Người ta vẫn nói, hoa trong gương, trăng dưới nước, đều vô cùng đẹp nhưng chỉ là thứ hão huyền, mãi mãi chẳng thể với tới. Trăng sáng trên trời cao kia cũng vậy, con người biết bao giờ mới chạm được vào trăng. Thế nên dù trăng có đẹp đến mấy cũng chẳng thể làm người ta vui vẻ, chỉ có bên ngồi cạnh tri kỉ, cùng uống rượu ngắm trăng mới thật sự là sảng khoái. Ha ha, thơ hay đã ngâm, rượu ngon đã uống, tri kỷ cũng đã có, đêm nay chỉ còn thiếu duy nhất một tiết mục đặc sắc để trợ hứng mà thôi. Tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho các cậu một tiết mục rất hay, đảm bảo các cậu sẽ thích cho mà coi.”
Lý Nguyên Kiệt khẽ vỗ tay, tấm rèm che cửa nhanh chóng được vén lên. Từ ngoài cửa bước vào là một đoàn ca vũ chỉ gồm các thiếu nữ, ai nấy đều xinh đẹp trẻ trung, phơi phới nét thanh xuân. Có người giống như một đóa hoa hồng, tươi thắm quyến rũ. Có người giống như một đóa mai xuân, cứng cáp mà kiêu sa. Có người lại giống một đóa phượng hồng, rừng rực cuốn hút. Tuy mỗi người một vẻ nhưng đều vô cùng xinh đẹp, giống như ngàn hoa đua sắc rực rỡ vô cùng.
Tấm rèm cửa nhẹ nhàng buông xuống, ca nữ cuối cùng bước vào. Sự xuất hiện cuả nàng giống như ánh bình minh, rạng rỡ vô cùng nhưng chẳng hề chói lóa, khiến cho người ta chỉ muốn mãi đắm chìm vào ánh bình minh ấy. Trên khuôn mặt nàng có một lớp sa mờ che đi dung mạo, thế nhưng điều ấy cũng chẳng thể làm giảm đi được vẻ đẹp của nàng mà chỉ càng khiến cho người khác bị cuốn hút. Tất cả những thiếu nữ xinh đẹp xung quanh nàng bỗng chốc trở nên bình thường, dường như tất cả đều đã bị lu mờ đi bởi vẻ đẹp của ca nữ. Ba người Nguyễn Phong nhất thời cũng trở nên ngây ngẩn, nàng ca nữ ấy giống như một đóa hoa sen, dù đứng giữa muôn vàn hoa tươi nhưng vẫn nổi bật lên bởi thứ khí chất thanh nhã đặc biệt của mình.
“Ha ha, tôi đã biết các cậu sẽ có biểu hiện như vậy mà. Thế nào, đệ nhất ca nữ thành Đông Long hẳn là vừa tầm mắt các cậu rồi chứ?”
Giọng nói của Lý Nguyên Kiệt đã đánh thức ba người Nguyễn Phong từ trong tâm tưởng. Trần Duy vội nâng một chén rượu lên uống cạn, giống như muốn bình ổn lại tâm tình lúc này. Nguyễn Phong cũng hít sâu một hơi, sau đó mới thong thả đáp lời Nguyên Kiệt:
“Hổ thẹn, hổ thẹn! Đến tận giờ tôi mới nhận ra mình thực là người cô lậu quả văn.”
“Ha ha, nếu cậu là một kẻ cô lậu quả văn vậy tôi có lẽ một chữ bẻ đôi cũng chẳng biết.”
Nói đến đây, Nguyên Kiệt liền quay lại ra hiệu cho đoàn ca vũ bắt đầu biểu diễn. Một thiếu nữ đi đến góc phòng, sau khi tìm kiếm một chút liền bấm vào một cơ quan đặc biệt nào đó. Chỉ thấy giữa căn phòng rộng rãi đột ngột có sự biến đổi, sàn gỗ khẽ tách ra sau đó từ từ trồi lên, hình thành một sân khấu hình tròn đường kính chừng mười lăm mét. Nàng ca nữ nhẹ nhàng bước lên đài, gót sen nhẹ điểm cũng đủ khiến vô số nam nhân mãi ngóng trông theo. Những thiếu nữ còn lại cũng nhanh chóng lựa chọn vị trí, chỉnh đốn đội hình. Chỉ trong giây lát, tiết mục biểu diễn đã được chuẩn bị cẩn thận.
“Tích tịch tình tang…”
Tiếng đàn bầu nhẹ nhàng vang lên, từng âm thanh réo rắt như tiếng mưa rơi thấm vào lòng người. Cung đàn khi trầm khi bổng, gợi lên trong tâm trí người xem khung cảnh một làng quê yên bình. Ở nơi ấy, con người sống vui vẻ hòa cùng với thiên nhiên. Ở nơi ấy, tình người ấm áp thấm nhuần mỗi tấc không gian. Ở nơi ấy, có một đôi tình nhân với tình yêu thắm thiết. Cung nhạc đột ngột chuyển, khung cảnh làng quê dần rời xa tâm trí người nghe, thay vào đó là một khung cảnh kinh thành phồn hoa náo nhiệt, từng dòng người vội vã hối hả bước đi. Chàng trai kia đã sớm tiến đến kinh thành tham gia vào khoa cử, mong chờ đạt được công danh, vinh quy bái tổ. Tiếng nhạc nhanh dần, náo nức giống như tâm trạng sĩ tử đi thi, lại có phần chờ mong giống như tâm trạng người ở nhà ngóng đợi. Nguyễn Phong nghe nhạc mà dường như thấy được chính bóng dáng mình trong ấy, chàng sĩ tử kia phải chăng là hắn, còn người thiếu nữ kia có lẽ là Tiểu Yến chăng?
Trong chốc lát, tình cảm trong lòng Nguyễn Phong dần trở nên đồng điệu với khúc nhạc. Trên đài cao, nàng ca nữ đang múa lên những động tác đẹp đẽ vô cùng, thể hiện lên một nỗi niềm nhung nhớ chờ mong của nàng thiếu nữ gửi đến tình lang nơi phương xa. Theo điệu múa của nàng, người xem phía dưới dường như cũng lạc vào trong biển cảm xúc của người múa. Bốn thi nhân ngồi xem dường như thật sự thấy được một bóng hồng ngập chìm trong nhớ nhung, là nàng thiếu nữ trong câu chuyện, hay chính là nàng ca nữ trên đài kia đang nhớ ai?
Tiếng nhạc dần chậm lại, mang theo một thứ sắc thái vui tươi nhộn nhịp. Hình ảnh chàng sĩ tử đạt được công danh dần hiện lên theo điệu nhạc, cảnh vinh quy bái tổ tràn ngập niềm vui, bà con hân hoan chào đón người con đã làm rạng danh cho quê hương. Phía xa xa, hòa cùng dòng người đang hân hoan đón chào chàng sĩ tử, một bóng hồng lặng yên đứng nhìn, từng giọt nước mắt hạnh phúc tuôn dài trên mi.
Tiếng nhạc lại đổi, niềm hân hoan càng thêm tăng lên. Chàng sĩ tử đạt được công danh vui mừng đến rước nàng dâu về nhà. Trong không khí vui tươi của ngày thành thân, bà con lối xóm thành tâm chúc phúc cho cặp vợ chồng mới. Đôi tình nhân trải qua quãng ngày xa cách, cuối cùng cũng đến được với nhau, tình cảm càng thêm phần mặn nồng đằm thắm.
Cung đàn bỗng chốc nhanh dần, từng âm thanh dồn dập vội vã. Khung cảnh làng quê êm ấm bỗng chốc bị tàn phá, quân giặc tràn về tàn hại nhân dân, khiến cho đời sống của thôn quê tràn ngập niềm đau và nỗi khổ. Chàng sĩ tử còn chưa kịp vui vầy bên người vợ son đã phải vội vã về kinh, nhận mệnh vua ban đem quân đi đánh giặc. Nơi quê nhà xa xôi, tân giai nhân mỏi mòn chờ đợi người chồng đi đánh trận, từng tin tức từ phương xa truyền về đều khiến nàng thấp thỏm lo âu. Tiếng nhạc bỗng chốc kéo dài ra, giống như nỗi nhớ đằng đẵng của người vợ dành cho chồng đi chinh chiến. Trên đài cao, từng động tác của nàng ca nữ cũng chậm lại, có khi chan chứa một niềm mong mỏi cùng chờ đợi, đôi lúc đậm một nỗi sầu lo buồn thương.
Tâm tình Nguyễn Phong lúc này đã trở về với thực tại, cảnh tượng được biểu diễn bỗng khiến hắn thấy quen thuộc lạ thường. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn chợt nhận ra đoạn múa này dường như rất giống với nội dung của tác phẩm “Chinh phụ ngâm”. “Đào nở, sen tàn, quyên hót mấy mùa, mà sao vẫn chưa thấy chàng về”. Trên đài cao, từng khung cảnh dần được thể hiện qua vũ điệu của nàng ca nữ, thời gian chờ đợi mỏi mòn đằng đẵng, dường như đã chẳng còn đếm được bằng ngày hay giờ. Trong mắt người phụ nữ chờ chồng chỉ còn những vòng quay của tự nhiên, mỗi mùa sen nở sao chưa thấy tin chồng gửi về. Cảm nhận được ý cảnh trong điệu múa lời nhạc, Nguyễn Phong trong lòng càng thêm khẳng định ý cảnh này được lấy từ tác phẩm “Chinh phụ ngâm”. Chỉ có điều, tại sao tác phẩm này lại được lưu truyền tại đây? Dù xét về bất cứ yếu tố nào đi nữa thì điều này cũng không phù hợp. Câu hỏi này cứ mãi hiện lên trong tâm trí hắn, thế rồi hàng loạt câu hỏi vốn đã bị hắn bỏ lại trong ký ức cũng dần được gợi lại khiến hắn cảm thấy rối bời. Thở dài một tiếng, Nguyễn Phong cố gắng đem những câu hỏi khó giải đáp ấy dẹp sang một bên. Hiện giờ hắn chưa đủ khả năng để giải đáp những bí ẩn này, suy nghĩ nhiều cũng chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi.
Khi Nguyễn Phong lại quan sát lên màn biểu diễn trên đài thì điệu múa cũng đã dần đi đến hồi kết. Nỗi nhớ của người chinh phụ cứ mãi kéo dài, mà tin tức về người xa thì vẫn biền biệt chẳng thấy, khiến cho nàng chỉ có thể chìm vào giấc mơ ngày phu quân khải hoàn. Trên đài cao, nàng ca nữ dường như đã quá nhập tâm vào nhân vật, từng giọt nước mắt tuôn rơi thấm ướt tấm sa che mặt. Thế rồi trong lúc tâm tình bối rối, nàng ca nữ bỗng bước hụt chân, cả cơ thể đột ngột ngã ra khỏi đài biểu diễn. Nguyễn Phong thấy vậy thì chẳng chút chậm trễ đã lao tới, kịp thời đỡ lấy nàng ca nữ. Tấm sa che mặt của nàng ca nữ lúc này cũng đã tuột mất một bên, nhẹ nhàng rơi xuống để lộ ra dung mạo tuyệt vời của nàng. Nguyễn Phong vừa nhìn thấy dung mạo nàng thì chợt cảm thấy trời đất quay cuồng. Tâm tình hắn bỗng chốc không thể nào khống chế được, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào dung mạo của nàng ca nữ. Bàn tay hắn khe khẽ đưa lên, nhẹ lau đi từng giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt nàng. Trong lòng hắn lúc này cảm xúc rối bời, có phần vui mừng, có phần lo lắng, có phần sợ hãi phải đối diện, và còn một phần mong chờ háo hức. Tất cả đều bởi vì nàng ca nữ đang trong vòng tay hắn đây.
Ngọc Thanh!
Nàng chính là Ngọc Thanh!
Cuối cùng hắn cũng đã tìm được nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.