Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Chương 119: Chia tách




Vừa bước ra khỏi không gian tinh thần, cái nóng hầm hập của biển lửa lại một lần nữa ập đến, chiếm trọn tâm trí Nguyễn Phong. Mặc dù hắn vẫn luôn vận nguyên lực chống cự với nhiệt độ cao đến đáng sợ ở nơi này, thế nhưng hơi nóng vẫn có thể thẩm thấu một phần qua tầng nguyên lực, khiến cho cả cơ thể Nguyễn Phong lúc này đều đỏ rực lên vì nóng. Trải qua một lúc lâu, Nguyễn Phong cuối cùng cũng thích nghi được phần nào với hơi nóng như muốn hấp chín người này. Viên đá màu đỏ chứa đầy hỏa nguyên tố lúc này đã trở nên ảm đạm hẳn đi, cũng giống như tính mạng của chủ nhân nó đang từ từ bước đến hồi kết. Nguyễn Phong đem viên đá cất vào trong túi, sau đó lại quay sang bàn bạc với Càn Hiếu.
“Càn Hiếu này, tôi vừa nghĩ ra được một cách để giúp chúng ta thu phục được linh hỏa, tìm được đường rời khỏi chỗ này đấy.”
“Cậu nghĩ ra được cách gì rồi, mau nói ra tôi nghe thử xem nào”
Lý Càn Hiếu lúc này cả người cũng đã đỏ bừng, mồ hôi vã ra như tắm nhưng rất nhanh đã bị nhiệt độ kinh khủng làm cho bốc hơi sạch sẽ. Vừa nghe thấy Nguyễn Phong nghĩ ra một phương án để thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này, đôi mắt của Lý Càn Hiếu đột nhiên lóe sáng hẳn lên, chờ mong phương án của Nguyễn Phong.
“Thực ra mà nói, phương án này của tôi có lẽ nên gọi là đánh cược thì đúng hơn, mà tiền vốn đánh cược của chúng ta lần này chính là tính mạng. Anh có chấp nhận đặt cược không?”
“Ha ha, câu này mà cũng cần hỏi sao? Chúng ta lâm vào hoàn cảnh như bây giờ, sớm muộn gì thì tính mệnh cũng sẽ bị đe dọa. Ngồi không chờ chết còn không bằng đặt cược một phen, cậu có phương án gì thì cứ nói ra đi, chỉ cần có một phần trăm khả năng thành công thì tôi cũng chấp nhận đặt cược.”
Lý Càn Hiếu tự tin vô cùng nói. Đối với hai người lúc này quả thật đã lâm vào hoàn cảnh nguy trong sớm tối, nếu có cơ hội thì cớ gì không đặt cược một phen. Nguyễn Phong nghe thấy lời ấy thì gật đầu đồng ý vô cùng, sau đó hắn liền đem kết hoạch của mình trình bày ra.
“Nãy giờ tôi đã phân tích kỹ lưỡng loại linh hỏa này, rút cục tôi cũng nhận ra được một điểm. Loại linh hỏa trước mặt chúng ta đây dường như không phải là một loại linh hỏa thuần túy. Anh nhìn mà xem, loại linh hỏa này mang hình dáng của sen Tịnh Đế, thế nhưng về đặc trưng cơ bản nhất lại không phù hợp với tính chất của hoa sen Tịnh Đế. Sen Tịnh Đế bình thường trên một đài hoa cùng lúc có hai nụ hoa, những nụ hoa này có thể nói là giống nhau như đúc, ngay cả thời gian hoa nở cũng là cùng một lúc. Thế nhưng loại linh hỏa trước mặt chúng ta đây thì lại không giống như vậy, mặc dù là hai nụ hoa trên một đài hoa nhưng dường như giữa chúng luôn có sự tranh đấu. Hai nụ hoa của linh hỏa này, một bên thì tĩnh lặng bình đạm, một bên lại cuồng dã bốc đồng, về cơ bản là đối nghịch nhau hoàn toàn. Anh nhìn xem, nụ hoa mang dáng vẻ thanh cao tự nhiên kia giống như đang bị yếu thế vậy, dường như nó đang từng bước bị sự điên cuồng xâm chiếm. Nếu tôi đoán không nhầm thì một khi cả hai nụ hoa đều đồng nhất về tính chất cũng sẽ là lúc mà linh hỏa phá kén xuất thế.”
Nguyễn Phong sử dụng lời nói chỉ dẫn cho Lý Càn Hiếu, giúp cho hắn nhận ra được sự bất thường của linh hỏa. Chờ khi Lý Càn Hiếu đã tường tận được điểm này, Nguyễn Phong lại tiếp tục nói.
“Chính vì nhìn ra sự bất thường của loại linh hỏa này cho nên tôi đã đi đến một kết luận: loại linh hỏa này dường như là do hai loại linh hỏa khác nhau hợp thành. Một khi chúng hoàn toàn dung hợp thì một loại linh hỏa mới với uy lực vô song sẽ xuất hiện. Thế nhưng nếu chờ đến lúc đó thì chúng ta sẽ chết chắc, cho nên tôi mới nảy ra một phương pháp táo bạo để tự cứu chúng ta. Ở đây có anh và tôi là hai người duy nhất, mà linh hỏa dường như cũng là do hai loại linh hỏa khác nhau hợp thành. Nếu anh và tôi có thể chia tách sự dung hợp ấy thì có thể ngăn ngừa không cho loại linh hỏa mới ra đời, đồng thời mỗi người chúng ta cũng có thể thu phục được một loại linh hỏa cho riêng mình và tìm được đường thoát khỏi nơi đây. Tất nhiên đây chỉ là suy đoán một phía của tôi mà thôi. Nếu như linh hỏa này không phải là do hai mà là nhiều loại linh hỏa hợp thành vậy thì chúng ta sẽ thất bại hoàn toàn. Hoặc giả như liên kết giữa chúng đã đạt đến mức không thể tách rời ra được, vậy thì tôi và anh một khi cố tình tách chúng ra cũng sẽ phải nhận lấy kết quả thê thảm cực kì. Tất cả lợi hại tôi đã phân tích ra cho anh rồi, bây giờ anh còn muốn đặt cược nữa hay không?”
“Ha ha, cậu còn chần chừ gì nữa, chúng ta mau thực hiện kế hoạch thôi. Dù sao cũng đã không có lối thoát, không hành động thì cũng phải đối mặt với tử vong, chi bằng chúng ta làm luôn đi. Ít ra thì dù có thất bại chúng ta cũng sẽ được giải thoát sớm, không phải chịu cảnh khổ cực này nữa, ha ha”
Lý Càn Hiếu sau khi nghe xong Nguyễn Phong phân tích thì không chút chần chừ mà đưa ra câu trả lời. Biểu hiện quyết đoán này của hắn khiến cho Nguyễn Phong khâm phục không thôi. Nếu như là người bình thường khi phải đối mặt với một quyết định có liên quan đến sống chết, chắc chắn họ sẽ không thể nào đưa ra được lựa chọn dứt khoát như vậy. Chỉ có những người có trí tuệ cao thâm, đồng thời có được dũng khí vô cùng thì mới có thể sảng khoái đưa ra lựa chọn giống như Lý Càn Hiếu. Nhìn vào biểu hiện của Càn Hiếu, Nguyễn Phong chợt nảy sinh một cảm giác quái lạ trong lòng. Trên người Lý Càn Hiếu dường như mang theo bóng hình của một vị đế vương, quyết đoán vô cùng, làm việc cẩn thận, lại biết lo nghĩ vì người khác. Thế nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi, rất nhanh Nguyễn Phong và Lý Càn Hiếu đã bắt đầu thực hiện kế hoạch táo bạo của họ.
Lửa cháy hừng hực! Vẻ điềm tĩnh của biển lửa đã dần dần biến mất, thay vào đó là một sắc thái điên cuồng bừng bừng. Từng đợt sóng lửa liên tiếp bùng lên, nhiệt độ dữ tợn không ngừng ép về phía hai người Nguyễn Phong và Càn Hiếu khiến cho bước tiến của bọn họ cũng khó khăn trắc trở vô cùng. Trải qua gần một giờ chống chọi với sức ép kinh người của lửa, hai người bọn họ cuối cùng cũng tiếp cận được linh hỏa. Càng đến gần với linh hỏa, nhiệt độ càng thêm tăng cao. Lớp nguyên lực bao bọc quanh người bọn họ dường như cũng muốn tan ra, nhiệt độ kinh người xộc thẳng đến như muốn nung chảy cả hai. Trên thân thể cả hai người lúc này đã nổi lên đầy những vết phồng rộp, cử động cũng trở nên khó khăn vô cùng. Nguyễn Phong và Càn Hiếu chầm chậm điều khiển nguyên lực đến hai bàn tay, không dám vận dụng nhanh hơn bởi mỗi khi nguyên lực lưu chuyển trong kinh mạch lại khiến bọn họ có cảm giác đau nhức vô cùng, dường như kinh mạch cũng đã bị nung nóng đến mức xác xơ sắp hỏng đến nơi.
Một lớp nguyên lực dày đặc bao phủ hai bàn tay của Nguyễn Phong, hắn từ từ đẩy hai bàn tay về phía nụ hoa mang vẻ điềm tĩnh. Khi còn cách nụ hoa chỉ chừng mười phân thì tay hắn gặp phải một lực cản vô cùng lớn, muốn tiến lên thêm một chút cũng khó. Ở phía nụ hoa còn lại, Càn Hiếu cũng gặp phải tình cảnh tương tự như hắn. Nguyễn Phong cố gắng điều động nguyên lực xoáy tròn, hình thành lên một mũi khoan đâm vào lớp chắn vô hình kia, bàn tay hắn từng chút một nhích về phía linh hỏa. Mũi khoan càng đâm sâu càng gặp phải lực cản mãnh liệt, đến khi còn cách nụ hoa lửa chỉ một phân thì không làm sao để tiến lên được nữa. Nguyễn Phong cố gắng tăng mạnh tốc độ vận chuyển nguyên lực, thế nhưng tốc độ vừa tăng lên thì kinh mạch giống như bị co rút lại khiến cho cả người hắn run lên bần bật. Nguyễn Phong cắn chặt răng chịu đựng, cố gắng điều khiển hai mũi khoan tăng mạnh tốc độ. Trên trán hắn lúc này mồ hôi vã ra như mưa, hai hàm răng cắn chặt quá mức khiến cho khóe miệng cũng rỉ máu. Đau đớn chịu dựng đến năm phút đồng hồ, cuối cùng Nguyễn Phong cũng tiến qua được tầng cản trở vô hình, hai tay hắn đã chạm được vào nụ hoa lửa.
Trái ngược với dự đoán của Nguyễn Phong, nụ hoa lửa này lại không hề nóng bỏng một chút nào, thay vào đó là một vẻ mềm mại như hoa, mịn màng tươi mát. Thế nhưng cái cảm giác ấy cứ từng bước nhạt nhòa dần, nụ hoa theo thời gian dần bị ngọn lửa điên cuồng xâm chiếm. Nguyễn Phong biết thời gian đã không còn nhiều, liền vội vàng lên tiếng với Càn Hiếu:
“Anh đã chạm được vào linh hỏa chưa? Thời gian sắp hết rồi, chúng ta cần phải hành động nhanh hơn mới được.”
“Tôi chạm được vào linh hỏa rồi, bên cậu thì thế nào?”
“Tốt, tôi cũng chạm được vào linh hỏa rồi. Tôi đếm đến ba thì chúng ta cùng bắt đầu tách linh hỏa ra nhé”
“Tốt, tôi đang chờ cậu ra hiệu đây”
“Một… Hai… Ba, bắt đầu”
Tiếng đếm của Nguyễn Phong vừa dứt, hai người liền cùng lúc thúc đẩy nguyên lực xông lên tiếp xúc với linh hỏa. Nguyên lực của Nguyễn Phong giống như một cơn gió mát, nhẹ nhàng thổi lên nụ hoa, dần dần tích tụ lại hình thành một cầu nối giữa Nguyễn Phong và nụ hoa. Ngọn lửa đang xâm chiếm nụ hoa dường như nhận ra biến cố bất ngờ có thể đe dọa tới mình vì vậy nó liền bùng phát điên cuồng. Từng đốm lửa không ngừng được thổi về phía cây cầu nối Nguyễn Phong với linh hỏa, khi vừa va chạm thì những đốm lửa ấy liền nổ tung khiến cho mối liên hệ giữa người và hoa lung lay không ngừng. Nguyễn Phong thấy vậy liền phân ra một phần tâm thần điều khiển phong hệ nguyên tố hình thành lên những đòn phản công, không ngừng đánh lui ngọn lửa điên cuồng kia. Mối liên kết càng lúc càng được củng cố vững chắc, dần dần Nguyễn Phong đã có thể thông qua đó cảm nhận được một chút tâm tình của linh hỏa, trong tâm trí Nguyễn Phong dường như thấp thoáng nghe thấy lời nói của Tịnh Liên. Đúng lúc này sắc mặt Nguyễn Phong chợt biến đổi, tình trạng trước mắt nguy cấp vô cùng.
Nguyên lực của hắn đã sắp cạn kiệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.