Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 904: Thôn nữ sống lại (43)




Trần Lực: Mẹ cha...
Trần Lực đem bức họa ném xuống đất: "Ông đây sẽ không bỏ qua cho hắn, nữ ma đầu dính máu tanh đầy tay, để hắn nhìn coi ai mới là ma đầu."
"Vậy người này thì sao?" Trần Lực lại lấy ra một bức họa: "Con lớn nhất của Lý thừa tướng, ta nghe nói hắn có chút ý tứ với muội, còn theo ta làm quen, hỏi tình huống của muội nữa."
"Hắn không tồi, về sau phải kế thừa cha hắn, hiện tại đang ở Lễ bộ mài giũa, nghe nói là nhân tài, tiền đồ vô lượng." Trần Lực nói.
"Nghe nói, những gì nghe nói có thể không nhất định đều là thật." Trần Nhị Muội lạnh nhạt: "Vậy huynh có nghe nói hay không, hắn có một hồng nhan tri kỷ, nhưng cha hắn hạ lệnh kêu hắn cưới ta, hiện tại chinh chiến không ngừng, võ quan đắc thế, Lý thừa tướng muốn liên hôn, Lý công tử mà huynh nói chuẩn bị lấy ta về nhà làm Bồ Tát để cung phụng, sau đó sẽ cùng hồng nhan tri kỷ ân ân ái ái đó."
"Ca ca, đi ra từ núi thây biển máu, thật vất vả mới có cuộc sống như thế, ca ca muốn giao phó ta cho người như vậy à." Trần Nhị Muội bất đắc dĩ.
Trần Lực: Mẹ mẹ mẹ cha...
Trần Lực đem bức họa ném xuống đất, nghiêm khắc dầy xéo bằng hai chân: "Thằng khốn nạn..."
"Nhưng mà muội muội, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, cha mẹ..." Trần Lực cũng rất bất đắc dĩ: "Nếu những công tử ca văn nhã này không được, vậy chọn trong quân đội?"
"Nhưng những nam nhân này căn bản cũng không phải phu quân để giao phó suốt đời, lẽ nào ta vì ánh mắt của người khác, mà tùy tiện gả mình đi, ca ca, ta không cam lòng, ta không sợ chết, chỉ sợ ở nhà, lúc nào cũng phải nhìn trượng phu." Trần Nhị Muội nói rằng: "Trả giá lớn để ra khỏi cảnh hậu trạch, mọi người lại liều mạng tiễn ta lui về hậu trạch."
Trần Lực thấy muội muội mình đỏ cả mắt, thở dài một hơi nói rằng: "Tùy muội vậy, ta sẽ không buộc muội."
"Thật là, có người thương cũng là chuyện tốt mà, tựa như chị dâu muội." Trần Lực nói rằng: "Chị dâu muội rất thương ta, rất ấm áp."
Trần Nhị Muội xử lí dược liệu: "Nữ nhân tốt dễ có, nam nhân tốt tuyệt chủng."
Trần Lực:...
Trần Nhị Muội không hề có thành ý nói: "Có lẽ ta có thể gặp được một nam nhân để cho ta nguyện ý gả thì sao."
Trần Lực mặt không chút thay đổi: "Người không thể hoàn hảo, muội luôn vô hạn phóng đại khuyết điểm của người khác, như vậy làm sao có thể gặp được mối duyên tốt."
"Vậy huynh nói, huynh nói những nam nhân này, có điểm nào đáng để ta bao dung hắn rồi nhẫn nhục chính mình nhất?" Trần Nhị Muội hỏi.
Trần Lực:...
"Trong quân ta có việc, ta đi trước." Trần Lực xoay người rời đi.
Trần Nhị Muội liếc mắt một cái khinh thường, tiếp tục xử lí dược liệu.
Chuyện của Bạch Y Xảo và Phương Dũng vẫn chưa giải quyết, Bạch Y Xảo luôn tự cho mình là thê tử Phương Dũng, thực sự là làm ầm ĩ khiến dư luận xôn xao, ngay cả thời điểm vào triều, Yến hoàng đều hỏi Phương Dũng chuyện này.
Phương Dũng nói bọn họ là phu thê, nhưng đã giải trừ quan hệ hôn nhân, hai bên không thể động vào chuyện hôn nhân sau này của nhau.
Mẫu thân Phương Dũng thấy Bạch Y Xảo phiền quá, bắt đầu thu xếp tìm vợ cho Phương Dũng rồi.
Trong lòng Bạch Y Xảo cũng tự tính xem, Phương Dũng có quyền thế, trong tay còn có binh, muốn giết chết nàng một người dân thường thì rất dễ dàng.
Làm lớn chuyện lên, làm cho Phương Dũng không dám vì che đậy chân tướng của sự tình mà giết nàng, có thể chiếu cáo nàng là thê tử Phương Dũng, một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng Bạch Y Xảo có nhiều thủ đoạn hơn nữa, cũng không có cách nào làm di chuyển tòa núi bất động Phương Dũng, hơn nữa mẫu thân Phương Dũng cũng sẽ không đồng ý.
Trước đây Bạch Y Xảo sinh non, sau bởi vì mất máu quá nhiều, sinh dục có chút trắc trở, hiện tại thân phận Phương Dũng khác rồi, không có hậu thế liều mạng kiến công lập nghiệp có ý nghĩa gì.
Dùng thân thể của mình lập nghiệp và tài sản che chở hậu thế, không có hậu thế thì chơi sao.
Mẫu thân Phương Dũng cực kì mất kiên nhẫn với Bạch Y Xảo không thức thời kia.
Trần Nhị Muội có đôi khi cũng vô góp vui, cực kì có ý đồ xấu, không có việc gì là mặc quần áo đắt tiền, ngồi trên xe ngựa sang trọng đến trước mặt Bạch Y Xảo lượn lờ làm nàng tức đến sắc mặt trắng bệch.
Mỗi lần chứng kiến Trần Nhị Muội như vậy, trong lòng Bạch Y Xảo như cào tim cào phổi, như có một cái cào cứ cào trong trái tim của nàng, mang ra từng đường vết thương.
Bạch Y Xảo thực sự là hận không thể nhào tới đem người nữ nhân này cào cho rách mặt, đừng tưởng rằng nàng không nhìn ra vẻ đắc ý trên khuôn mặt chữ điền đó.
Nhưng bên người Trần Nhị Muội có hộ vệ coi chừng, hơn nữa bản thân nàng cũng là tướng quân, Bạch Y Xảo chỉ có thể nhịn, trong lòng nhẫn nại đến xuất huyết, nhìn nàng nghênh ngang mà đi.
Bạch Y Xảo không phải không nghĩ tới đối phó với Trần Nhị Muội, lén lút bịa đặt Trần Nhị Muội là loại người không biết cảm thấy thẹn bla bla…, thế nhưng rất nhanh người truyền bá lời đồn này đã đi xuống ngục.
Trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào đều có thể dùng biện pháp mạnh để phá hủy.
Chính là đơn giản thô bạo như vậy, làm cho Bạch Y Xảo hộc máu, người ta chính là chèn ép bằng quyền lực đấy, sống sót sau núi thây biển máu lấy được quyền lợi, sao lại không cần.
Lúc Bạch Y Xảo bi thảm buồn bực, lại gặp Ôn Ngọc ở đại đô, thấy Ôn Ngọc, Bạch Y Xảo trong lòng có đầy ấm ức muốn nói cùng Ôn Ngọc.
Bạch Y Xảo quen có ấm ức gì cũng có Ôn Ngọc an ủi mình, trong khoảng thời gian này Bạch Y Xảo trong lòng tràn đầy đau khổ.
Nhưng nàng nhìn thấy Ôn Ngọc lại chọn một cây trâm ở sạp, cắm vào trên búi tóc một cô gái, nữ tử cười với Ôn Ngọc đến mặt mày cong cong.
Bạch Y Xảo chớp mắt trong lòng phẫn nộ, có loại cảm giác bị phản bội, Ôn Ngọc luôn miệng nói thích nàng, thương nàng, nhưng bây giờ lại cùng người khác bên nhau.
Trong tiềm thức, Bạch Y Xảo hy vọng Ôn Ngọc giữ mình trong sạch vì nàng, cho dù cả đời không lập gia đình, lòng đặt trên người nàng cũng tốt, chưa từng nghĩ tới những nữ nhân khác sẽ cho Ôn Ngọc hạnh phúc.
Có thể yêu nàng là được rồi.
Bạch Y Xảo chính là một con kỹ nữ lầu xanh Mary Sue tưởng bở.
Ôn Ngọc quay đầu thấy Bạch Y Xảo nhìn mình chằm chằm, sửng sốt một chút, nữ tử bên cạnh hắn hỏi hắn sao vậy?
Ôn Ngọc chỉ hơi sửng sốt một chút, quay đầu nói không có gì với nữ tử, sau đó cũng không quay đầu lại đi cùng nữ tử.
Đi rất bình thản, lúc đó nói phải đem nàng trở thành người xa lạ, hiện tại thực sự coi nàng thành người xa lạ rồi?
Ôn Ngọc quên nàng như vậy so với cười nhạo nàng càng làm cho Bạch Y Xảo khó chịu hơn, nói như vậy trong lòng Ôn Ngọc thật sự không có nàng?
Trên đời ngược tâm nhất chính là, tin tưởng vững chắc thứ vĩnh viễn thuộc về chính mình lại nói mất là mất, Bạch Y Xảo cảm thấy tình yêu của Ôn Ngọc vĩnh viễn thuộc về mình.
Nàng có thể để Ôn Ngọc yêu mà không có được, khắc sâu vào trong lòng.
Nhưng bây giờ Ôn Ngọc làm sao có thể bình thản như vậy, Bạch Y Xảo cũng hoài nghi Ôn Ngọc thực sự có yêu nàng sao?
Nhưng Ôn Ngọc canh giữ ở bên người nàng ba năm có thể là làm bộ sao?
Bạch Y Xảo muốn xông tới chất vấn Ôn Ngọc, chất vấn hắn đến cùng yêu hay chưa từng yêu? Nhưng khi nhìn thấy hắn cúi đầu cùng nữ tử bên người nói chuyện, vẻ mặt ôn nhu, làm sao cũng không nhấc chân nổi.
Ôn nhu đã từng thuộc về của nàng đó!
Bạch Y Xảo cảm giác mình bị thế giới từ bỏ, thứ thuộc về nàng đều không còn, không còn gì cả.
Ông trời thực sự là không công bằng, khuôn mặt Bạch Y Xảo oán hận mà vặn vẹo.
Ninh Thư tắt đi màn hình, bởi vì lòng tham, kết quả đều không có được.
Không có thứ gì ở tại chỗ chờ ngươi, muốn có được tất cả cái tốt, làm sao có thể chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.