Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 689: Mau vào trong lòng của vi sư (29)




Loài người bên này đương nhiên không thể ngờ thần khí trấn phái của Hóa Tiên tông lại ở trong tay người khác, đều rối rít đánh giá người của Hóa Tiên tông.
Mà ma tộc bên kia thì tương đối vui vẻ, cha Tiêu Tố Tố hiển nhiên là không ngờ tới cái chân gỗ là Tiêu Tố Tố này thật sự có thể lấy được thần khí của Hóa Tiên tông.
Cha Tiêu Tố Tố nhìn Ninh Thư khóe miệng tươi cười, càng lộ rõ gương mặt đẹp xuất sắc của hắn: “Tố Tố nghe lời, ném Huyền Dương kiếm qua đây.” 
Ninh Thư gật đầu: “Vậy người đỡ lấy.”
Ninh Thư nghe lời ném Huyền Dương kiếm cho cha của Tiêu Tố Tố, hắn nhận lấy, cẩn thận nhìn một chút, lúc này mới cầm chuôi kiếm, muốn rút kiếm ra.
Khi rút Huyền Dương kiếm ra, Huyền Dương kiếm bất ngờ rút ra, như một cọng tóc bằng máu lớn xông vào trái tim cha Tiêu Tố Tố. 
Cha Tiêu Tố Tố lập tức cảm thấy không ổn, vội vã xé y phục ra, nhìn lồng ngực của mình, trong da có thứ gì đó đang di động.
Cha Tiêu Tố Tố lập tức cảm thấy trái tim bị trùng khát máu gặm cắn, cọng tóc khát máu ở trong trái tim di chuyển qua lại, rất đau đớn.
Cha Tiêu Tố Tố đỏ mắt nhìn Ninh Thư mắng: “Tiện nhân.” Lập tức muốn khởi động cấm chế trên người Ninh Thư. 
Khiến cho cha Tiêu Tố Tố ngạc nhiên chính là, đối phương không biến thành thịt băm như trong tưởng tượng của hắn.
Trên mặt cha Tiêu Tố Tố có chút khiếp sợ, cấm chế sao lại không có tác dụng? Hắn lại thử lại mấy lần.
Tình tiết chuyển biến quá đột ngột, vốn tưởng rằng ma tộc sẽ nhận được Huyền Dương kiếm, hiện tại ngược lại là bị trùng khát máu chui vào trong người. 
Loài người bên này cũng không nhịn được hèn mọn mà đắc ý nở nụ cười.
Thanh Hoa Quân cầm quạt chậm rãi quạt quạt, trên miệng mang theo tươi cười, có vẻ rất nhàn nhã, nhìn không có vẻ gì là tới để đánh nhau.
Ninh Thư lại lấy ra Khai Thiên rìu, Khai Thiên rìu vừa xuất hiện, ánh mặt mọi người đều tập trung lại đây. 
Một số người trước kia đã từng nhìn thấy Khai Thiên rìu, nhưng bây giờ nhìn thấy lần nữa vẫn không nhịn được mà hô hấp dồn dập, đây chính là thần khí đó.
Ninh Thư nhìn Thanh Hoa Quân chắp tay nói rằng: “Trước đây cùng Thanh Hoa Quân có một đoạn nhân duyên thầy trò, Tố Tố rất biết ơn sự chăm sóc của Thanh Hoa Quân dành cho Tố Tố, Tố Tố quyết định mang Bàn Cổ Khai Thiên rìu giao cho Thanh Hoa Quân.”
Thanh Hoa Quân sửng sốt một chút, lạnh nhạt nói: “Vô duyên vô cớ, ta sẽ không nhận đồ của ngươi.” 
Ninh Thư vừa cười vừa nói: “Xem như là chấm dứt tình cảm thầy trò.”
Nhìn thấy Ninh Thư muốn mang Khai Thiên rìu đưa cho Hóa Tiên tông, một vài môn phái nhỏ đều đỏ con mắt, Hóa Tiên tông có Huyền Dương kiếm, hiện tại lại có được Khai Thiên rìu.
Thực lực của Hóa Tiên tông chính là một bước lên trời. 
Những tông phái này sắc mặt đều rất không dễ nhìn.
Ninh Thư cũng không để ý Thanh Hoa Quân có chấp nhận hay không, ném Khai Thiên rìu về phía hắn, khát vọng đối với thần khí vẫn sẽ có, Thanh Hoa Quân vẫn là nhận lấy Khai Thiên rìu.
“Ngươi có yêu cầu gì muốn nói với Hóa Tiên tông hay không?” Thanh Hoa Quân hỏi, không thể nào tự dưng lại vô duyên vô cớ cho hắn thần khí được. 
Thanh Hoa Quân cảm nhận được chiếc rìu trong tay là đồ thật.
Ninh Thư mỉm cười, rìu trong tay Thanh Hoa Quân lập tức biến thành tro tàn, sợi máu đó giống như trùng khát máu phóng tới trái tim Thanh Hoa Quân.
Thanh Hoa Quân trực tiếp dùng quạt chặn lại trùng khát máu, lập tức phóng lửa ra, thấy những thứ máu đỏ này bị đốt sạch rồi. 
Ning Thư trên mặt giật giật một cái, mặc dù có chút đáng tiếc trùng khát máu không có tác dụng, nhưng rìu nổ tạo ra bột phấn có độc, mà không phải là độc dược bình thường, hít vào một hơi là không xong rồi, hơn nữa bên cạnh Thanh Hoa Quân còn có Ngọc Linh Nhi.
Trúng độc sẽ rất phiền phức.
Thanh Hoa Quân lạnh lùng nhìn Ninh Thư, vẻ mặt lạnh lùng trước nay chưa từng có, hiển nhiên là ngay trước mặt nhiều người như vậy bị Ninh Thư trêu đùa, rất buồn bực. 
Ninh Thư cười cười, chỉ ngươi được phép làm hại người khác, không cho người khác làm hại đến ngươi à.
Thanh Hoa Quân lạnh giọng mắng: “Ngươi cái thứ nửa người nửa ma hèn mọn này, rốt cuộc muốn làm gì?”
Ninh Thư nhún vai nói: “Mang theo đệ tử của ta qua đây đánh nhau, thuận tiện phát tán uy danh của Trường Sinh môn.” “Trong Trường Sinh môn tất cả đều là nửa người nửa ma, đây chính là một môn phái của những kẻ nửa người nửa ma.” Ninh Thư nhìn những người này: “Mọi người trước tiên cứ đánh nhau đi, không cần quan tâm đến chúng ta.” 
Mặt mày Thanh Hoa Quân xanh lét, nói rằng: “Vậy hãy cho ta thấy sự lợi hại của Trường Sinh môn đi.”
Hiển nhiên là vừa rồi bị mất mặt, bây giờ muốn tìm mặt mũi trở lại.
Thân thể Ninh Thư lơ lửng, gật đầu: “Cũng được.” 
Ninh Thư hơi niệm một cái trong đầu, Khai Thiên rìu xuất hiện ở trong tay, đây mới thật sự là Khai Thiên rìu.
Thanh Hoa Quân nhìn Khai Thiên rìu trong tay Ninh Thư: “Ngươi không có tư cách sở hữu thần khí như vậy.”
“Có tư cách hay không không phải ngươi cứ nói là được.” Giơ rìu lên, phía sau tạo nên một cái bóng thật lớn, hướng về phía Thanh Hoa Quân chém tới. 
Thanh Hoa Quân hơi hơi hí mắt nhìn thế tiến công của Ninh Thư, cây quạt trong tay chuyển động, biến ảo thành vô cùng vô tận mưa kiếm hướng về phía cái bóng đó mạnh mẽ chống đỡ.
“Ầm ầm” một tiếng, ảo ảnh của Khai Thiên rìu trực tiếp bỏ qua những kiếm này, chém về phía Thanh Hoa Quân, Thanh Hoa Quân tránh ra, ảo ảnh chém trên mặt đất, khiến cho trời đất đều chấn động một chút, xuất hiện một cái rãnh sâu hoắm.
Ninh Thư phất Khai Thiên rìu trong tay, lại phóng ra kình khí bàn long, từ phía sau lưng đánh lén Thanh Hoa Quân. 
Thanh Hoa Quân nhuyễn hóa ra càng nhiều kiếm khí chống lại ảo ảnh của Khai Thiên rìu, cảm giác phía sau lưng mình có một đạo linh khí nhỏ bé dao động.
Mặc dù chỉ là một tia linh khí vô cùng nhỏ bé, nhưng hắn vẫn cảm giác được, lập tức cảm giác tóc gáy trên người đều dựng hết lên, trong lúc nhất thời không thể xác định vật này lớn thế nào, chỉ có bản năng tránh ra một bên.
Nhưng cảm giác vẫn đụng trúng, Thanh Hoa Quân cảm thấy mình hình như bị một tòa núi vô cùng lớn đụng trúng, lục phủ ngũ tạng đều dời khỏi vị trí, hộc máu ra. 
Thanh Hoa Quân ngã trên mặt đất thổ huyết, sử dụng kiếm chống đỡ đứng lên, sắc mặt hắn lộ vẻ đau khổ không gì sánh được.
Thanh Hoa Quân không biết là vật gì đã đánh lén chính mình, chỉ có thể đọc khẩu quyết, ngón tay phất qua mí mắt, lập tức thấy cách hắn không xa có một đồ vật trong suốt, là một con rồng lớn trong suốt đang gầm thét, lúc này đang xông lại phía hắn.
Thanh Hoa Quân khó khăn tránh né nhưng lại bị đuôi của con rồng quất qua, cả người lại ngã xuống đất, trên mặt đất cũng nứt vỡ. 
Ninh Thư thu hồi kình khí, ở trên cao nhìn xuống Thanh Hoa Quân.
Thanh Hoa Quân bỏ đan dược vào trong miệng, chỉ có cảm giác có một chút khí lực, vô cùng ngạc nhiên vì thực lực của Ninh Thư, lạnh lùng nói rằng: “Ngươi đã tu luyện tà pháp gì?”
“Ta có thể tu luyện tà pháp gì chứ?” Ninh Thư vẻ mặt hèn mọn:“Tại sao thua rồi, lại nói người khác tu luyện tà pháp, Hóa Tiên tông cũng chỉ được có thế là giỏi.” 
Ngọc Linh Nhi nhìn thấy sư tôn của mình bị thương, vô cùng chật vật, trong lòng nóng nảy, chạy tới bên cạnh Thanh Hoa Quân, ngăn ở trước mặt hắn, nhìn Ninh Thư lòng đầy căm phẫn, hô lớn: “Đại sư tỷ, ngươi quả thật là đại nghịch bất đạo, vậy mà lại có thể ra tay với sư tôn.”
“Ngọc Linh Nhi, tránh sang một bên.” Thanh Hoa Quân có chút nóng nảy nói, nôn ra một búng máu, trong máu mang theo màu đen, có lẽ đã bị thương đến nội tạng.
Ngọc Linh Nhi che ở trước mặt Thanh Hoa Quân, kiên định nói: “Chàng bị thương, ta không đi.” 
“Ta sẽ không để cho người khác làm tổn thương đến sư tôn, đại sư tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?” Ngọc Linh Nhi vẻ mặt mờ mịt, lập tức tức giận bất bình nói: “Mặc kệ là thế nào, ngươi cũng không nên ra tay với sư tôn, lại còn đánh sư tôn bị thương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.