Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 460: Nam phượng hoàng (28)




Ý của Trương Gia Sâm chính là để Tiết Mạn Mạn ở trong khu nhà cao cấp Tomson, rảnh rỗi thì đi shopping, đừng đến công ty làm người khác nghi ngờ nữa.
Tiết Mạn Mạn nghe Trương Gia Sâm bảo cô ta từ chức thì hoảng hốt, dù thế nào cô ta cũng muốn ở bên cạnh hắn, người đàn ông tốt như vậy cô ta nhất định phải giữ bằng được.
Vả lại công ty vừa mới tuyển rất nhiều cô gái non nớt mới ra trường, Tiết Mạn Mạn biết mình không còn trẻ nữa rồi, cô ta cũng đã 28 tuổi rồi, chắc chắn không thể so được với những cô gái tuổi xuân mơn mởn được.
Ưu thế duy nhất mà cô ta có chính là khoảng thời gian yêu đương trong sáng cùng với Trương Gia Sâm thời đại học.
"Em muốn đi làm, Gia Sâm, anh yên tâm, em nhất định sẽ cẩn thận hơn." Lúc này, Tiết Mạn Mạn bất chấp sự tủi thân, cô ta cam đoan với hắn, lại còn làm nũng nữa.
Lúc này Trương Gia Sâm mới gật đầu.
Sau khi đi vòng vèo quanh công ty, Ninh Thư quay lại phòng làm việc thì nghe thấy những lời bọn họ vừa nói, cô nở nụ cười.
Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn đều là những người tâm địa độc ác, Trương Gia Sâm muốn từng bước thâu tóm Miêu gia, còn Tiết Mạn Mạn thì lại không muốn Trương Gia Sâm có quan hệ gì với người phụ nữ khác, cô ta muốn quang minhg chính đại ở bên cạnh Trương Gia Sâm.
Bọn họ đều là những người tham lam ích kỳ.
Ninh Thư cảm thấy chẳng còn gì để nói, Miêu Diệu Diệu thật lòng yêu Trương Gia Sâm, nhưng hắn lại chẳng hề để ý, người hắn thích là Tiết Mạn Mạn, tình yêu của Tiết Mạn Mạn dựa trên vật chất, nếu như Trương Gia Sâm không có địa vị ngày hôm nay, có một nửa khả năng là cô ta sẽ không chọn hắn.
Có lẽ Trương Gia Sâm cảm thấy chỉ có tình yêu đòi hỏi, tình yêu có lợi ích chung thì mới vững chắc, lâu bền.
Tình yêu dựa trên lợi ích cũng sẽ vì lợi ích mà tan nát.
Ninh Thư cảm thấy thời cơ sắp đến rồi, nên ra tay thôi.
Cô đến cục cảnh sát thăm chị Bình, thời gian này, chị Bình gầy đi rất nhiều, xương gò má cao lên, tinh thần cũng không tốt, tóc đã bạc hơn trước rất nhiều.
Ánh mắt bà ta tràn đầy sự lo lắng và tuyệt vọng.
Ninh Thư không thể nào thương xót cho bà ta, trong vở kịch này chị Bình đã thành công rồi, tuy không biết Trương Gia Sâm đã cho bà ta lợi ích gì, nhưng nếu đã lựa chọn con đường này, thì nên chấp nhận hậu quả bây giờ.
"Bà vẫn không chịu nói ư?" Ninh Thư ngồi đối diện với chị Bình, cô nhìn bà ta qua tấm kính chống đạn bằng thủy tinh.
Đôi môi chị Bình run run, bà ta không nói gì, chỉ hơi hoảng hốt, có thể thấy rằng khoảng thời gian bị thẩm vấn trong cục làm bà ta mệt mỏi vô cùng.
"Bà chớ quên con trai mình, vì bà mà bây giờ cậu ta bị đuổi học rồi, mặc dù ở thành phố này, Miêu gia rất bé nhỏ, nhưng chúng tôi vẫn có thể đễ dàng đối phó với con trai bà." Ninh Thư thản nhiên nói.
Gương mặt gầy gò của chị Bình co quắp lại, vẻ mặt hoảng hốt, bà ta kích động đứng dậy, bà ta cầu xin Ninh Thư qua tấm kính: "Tiểu thư, tôi cầu xin cô, chuyện này không liên quan gì đến con trai tôi, cầu xin cô đừng đối phó với nó."
"Vậy thì bà nói ra nguyên nhân đi, vì sao bà lại hạ độc vào thuốc của cha tôi?" Ninh Thư hỏi bà ta.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, chị Bình không muốn cô làm tổn thương con trai mình, nhưng bà ta lại làm hại cha của Miêu Diệu Diệu, làm hại người thân của cô.
Sao bà ta lại không biết xấu hổ mà cầu xin người khác như thế?
Chị Bình lắc đầu: "Tôi không thể nói được, tôi thật sự không thể nói."
"Tôi cho bà cơ hội nhưng bà lại không biết nắm lấy." Ninh Thư đứng dậy: "Bà bảo trọng nhé, sau này tôi sẽ không tới gặp bà nữa, thực ra tôi cùng chẳng để ý đến lời khai của bà."
Cô cũng không cần cầu xin chị Bình nữa, về phần bà ta muốn nhận hết mọi tội danh, bao che tội danh giết người thay Trương Gia Sâm, cô cũng không thèm để ý nữa, dù sao thì chị Bình cũng phải trả giá tất cả lỗi lầm mà mình gây ra.
Nhìn thấy Ninh Thư sắp rời đi, chị Bình vội vàng gọi cô lại: "Tiểu thư, cô đợi đã, tôi có thể nói, nhưng mà cô phải đáp ứng với tôi một điều kiện."
"Bà muốn nói thì nói, không nói thì thôi, còn điều kiện của bà, tôi sẽ không đáp ứng, bà vốn dĩ không có tư cách ra điều kiện với tôi, cho dù bà không nhận tội thì tôi cũng sẽ có chứng cứ, hơn nữa bà còn là tội phạm giết người, đến con trai bà cũng bị liên lụy vì bà rồi, học hành hay là công việc đều sẽ bị liên lụy."
Còn muốn tôi đáp ứng điều kiện ư, bà suy nghĩ thật đơn giản.
Chị Bình khóc đến nỗi đau thắt ruột gan, Ninh Thư chẳng hề quay đầu lại mà cứ thế bước đi.
Ra khỏi cục cảnh sát, Ninh Thư hít sâu một hơi.
Phụ nữ nhất định phải biết yêu quý bản thân, mặc dù không thể thay đổi cha mẹ nhưng việc chúng ta cần phải làm chính là không được dễ dàng phó thác nửa đời người còn lại của bản thân.
Sau khi kết hôn, phụ nữ phải đối mặt với cả gia đình chồng, phụ nữ sau khi lấy chồng còn phải sinh con, phải lo liệu việc nhà, lại còn phải phục vụ chồng, phục vụ cha mẹ của người chưa từng nuôi mình lấy một ngày.
Nếu như gặp phải một người chồng khó chiều, thì cuộc sống sẽ giống như bị dày vò dưới địa ngục, thà rằng ly hôn trong đau khổ còn hơn không thể giữ vững lập trường của bản thân, không được dễ dàng từ bỏ.
Ninh Thư rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, cho dù cô đơn, cho dù cô chỉ là một linh hồn, nhưng cô vẫn có thể sống tự tại.
Ở mỗi thế giới khác nhau sẽ gặp được những người khác nhau, cha mẹ khác nhau, bạn bè khác nhau.
Mỗi người phụ nữ đều sẽ trải qua cuộc sống muốn hình muôn vẻ dù không có đàn ông.
Giống như loại đàn ông đáng bị hủy diệt như Trương Gia Sâm.
Cô đã chờ quá lâu, bây giờ những thứ trong tay cũng đủ rồi, nên hành động thôi.
Trương Gia Sâm đã ngồi trên chiếc ghế trưởng phòng quản lý này nửa năm rồi, công việc vô cùng thuận buồm xuôi gió, lúc đứng ở trên phòng làm việc nhìn xuống cả cái thành phố này, hắn cảm thấy rất hài lòng.
Nhìn những ngọn núi nhỏ, hắn có cảm giác như bậc đế vương thời xưa đứng trên núi Thái Sơn cúng bái.
Tóm lại là thành công rồi.
Trương Gia Sâm nhìn thấy Tiết Mạn Mạn đang sửa sang lại văn kiện, tiền tài, địa vị và phụ nữ là những thứ mà đàn ông theo đuổi cả đời, thế mà hắn đã nhanh chóng có được tất cả trong tay.
"Trưởng phòng, 15 phút nữa có một cuộc họp." Tiết Mạn Mạn nói với hắn.
Trương Gia Sâm cười lạnh nhạt: "Tôi biết rồi."
Tiết Mạn Mạn nhìn khí thế tao nhã của Trương Gia Sâm, bây giờ hắn đã không còn sầu não như lúc trước nữa, dường như hắn đã tự tin nắm chắc mọi việc trong tay, mỗi lần nhìn thấy hắn như vậy, trái tim của cô ta đều đập loạn nhịp.
Cô ta lại càng yêu người đàn ông này hơn.
Trương Gia Sâm sửa sang lại quần áo của mình, sau đó mới mở cửa phòng làm việc đi về phía phòng họp.
Lãnh đạo các phòng ban đều đã đến đông đủ trong phòng họp, mọi người đều đang chờ Trương Gia Sâm, hắn rất thích cảm giác được mọi người nhìn chăm chú.
Trước kia hắn vẫn luôn ngồi ở vị trí trưởng bộ phận nào đó, nhưng bây giờ những vị chủ quản này đều đã trở thành cấp dưới của hắn.
Trương Gia Sâm chầm chậm bước vào phòng họp, lúc hắn đang định nói chuyện thì đột nhiên “đùng” một tiếng, cửa phòng họp bị đẩy ra, âm thanh rất to, sau đó 5,6 người bước vào.
Vẻ mặt Trương Gia Sâm rất nghiêm nghị, hắn lạnh lùng nói: "Mấy người là nhân viên của bộ phận nào, không thấy chúng tôi đang họp hay sao?"
"Chúng tôi là cảnh sát." Người đứng trước mặt hắn lấy thẻ cảnh sát và lệnh bắt giữ ra: "Anh chính là Trương Gia Sâm phải không? Anh đã bị bắt."
Trương Gia Sâm kinh ngạc, hắn lạnh lùng nói: "Tôi đã phạm tội gì, nếu các anh muốn bắt tôi thì đưa chứng cứ ra đây, dù là cảnh sát cũng không thể tùy tiện bắt người được."
"Anh tham ô, nhận hội lộ, có người đã tố cáo anh, chúng tôi đã có chứng cứ xác thực rồi." Viên cảnh sát đứng đầu nói với đội viên của mình: "Bắt anh ta lại."
Trương Gia Sâm trong lòng run lên, hắn đang muốn nói gì đó, nhưng đã bị mấy viên cảnh sát còng tay lại.
Chiếc còng tay rất lạnh, làm trái tim Trương Gia Sâm cũng lạnh theo, cả người hắn không tự chủ được mà run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.