Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 394: Chàng là thiên thần của ta (18)




Sau khi An Hựu ra trận, phủ Tướng quân liền trở lại với vẻ yên bình vốn có, bầu không khí căng thẳng nóng như lửa cũng dịu xuống, dần dần nguội lạnh.
Thật giống như trở về trật tự ngày trước, từng trải qua biết bao điên cuồng bỗng chốc yên ắng như vậy, Ninh Thư cuối cùng cũng hiểu được nỗi khát khao trong lòng nguyên chủ Vệ Lệnh Nhàn.
Chính là sự yên bình này. 
Sự xuất hiện của Quận chúa Minh Châu giống như một cơn phong ba bão táp tàn phá mọi nơi nó đi qua.
Sau khi An Linh Vân khỏi bệnh, Ninh Thư tiếp tục để cho nàng xử lý tất cả mọi việc trong phủ Tướng quân. Tính tình An Linh Vân trầm lắng xuống một cách rõ rệt, có đôi khi thấy nàng ngẩn người ra không biết đang suy nghĩ gì, quả là không còn hoạt bát, sôi nổi như ngày trước.
Có những chuyện phải tự bản thân trải qua, nếm trải đau thương thì mới thấu hiểu được. Ninh Thư chỉ là lấy một ví dụ mà có thể khiến An Linh Vân thay đổi thái độ, dạo gần đây không còn nhắc tới Quận chúa Minh Châu nữa. 
Lão thái thái đã khỏi bệnh nhưng tinh thần của bà vẫn chưa thật sự ổn.
Tuy nhiên Ninh Thư không cho rằng mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây, cũng không biết tình tiết Quận chúa Minh Châu bỏ trốn khỏi hoàng cung trong kịch bản có xảy ra không, phải biết rằng hiện giờ Quận chúa Minh Châu đang bị giam trong hoàng cung, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.
Quận chúa Minh Châu ở trong cung nghe tin An Hựu ra chiến trường, cả người đều ngẩn ngơ. Tại sao, tại sao An Hựu lại ra chiến trường? 
Hắn tại sao không tới cứu mình? Quận chúa Minh Châu vô cùng đau khổ, quỳ gối trên bồ đoàn, khóc lóc vật vã, cả người cuộn thành một khối nhìn mà thấy thương hại.
Cung nữ bên cạnh quá chán ghét bộ dạng này của Quận chúa Minh Châu, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Sau một hồi khóc lóc vật vã, Minh Châu dần trở nên kiên định, trong lòng đi đến một quyết định. 
Đó chính là ra chiến trường tìm An Hựu, nàng không thể chịu nổi sự chia cách này, cho dù chết cũng phải chết bên cạnh An Hựu.
Ninh Thư ở trong phủ Tướng quân nghe được một tin nóng hổi, đó là Quận chúa Minh Châu đã lén trốn khỏi cung, hơn nữa còn là mua chuộc một thái giám, cải trang thành tiểu thái giám trốn ra ngoài.
Đối với chuyện này Ninh Thư không biết nên phỉ nhổ thế nào, hoàng cung sao có thể dễ dàng trà trộn mà trốn ra ngoài như vậy được? Tất cả là bởi vì kịch bản viết như vậy nên những việc dù có phi logic đến đâu cũng đều được cho qua. 
Hơn thế, Quận chúa Minh Châu còn để lại thư, nói là muốn đi tìm An Hựu, xin Thái hậu thứ tội.
Lão thái thái biết được chuyện này, thiếu chút nữa ngất xỉu, thật là hoang đường mà, bà đã buộc con trai mình phải bỏ Quận chúa Minh Châu, thế mà nữ nhân này lại như con đỉa bám chặt lấy con trai bà.
Ninh Thư thừa dịp Thái hậu còn chưa làm khó dễ, xung phong vào cung, ở trước mặt Thái hậu cầu xin bà tác thành cho An Hựu và Quận chúa Minh Châu. 
Ninh Thư còn giải thích cô căn bản cũng không ngờ tới Quận chúa Minh Châu sẽ làm như vậy.
Đáng lẽ Thái hậu vẫn vô cùng tức giận, Quận chúa Minh Châu lại có thể chạy trốn khỏi cặp mắt trông coi của bà, vượt nghìn dặm xa xôi để gặp một tên tướng quân, còn chưa đủ rối rắm sao, xem bà là người mù chắc. Hơn nữa Thái hậu cũng từng nói đợi sau khi Minh Châu bỏ tang phục sẽ chỉ hôn cho nàng, vậy mà bây giờ nàng lại bỏ trốn theo một nam nhân, khác gì vả bôm bốm vào mặt Thái hậu rồi.
Khi nhìn thấy Ninh Thư, Thái hậu vẫn rất giận nhưng thấy cô vừa diện kiến đã hạ mình xin nhường chồng cho Quận chúa, quả thực khiến bà sững sờ, cả người ngây dại! 
Đây đích thực là một cách hay. Quận chúa Minh Châu bỏ trốn theo một nam nhân, vốn đã không còn thanh danh, nhưng để một quận chúa hoàng thất làm thiếp dĩ nhiên là không thể, phu nhân Tướng quân bây giờ lại đích thân xin nhường vị trí cho Quận chúa, đây chắc chắn là cách tốt nhất giải quyết êm đẹp chuyện này.
Thái hậu lắc đầu nói: "Ngươi là vợ chính thức của An tướng quân, sao có thể nói nhường là nhường dễ dàng như vậy."
Ninh Thư dạ một tiếng, hoàn toàn không bất ngờ với kết quả này, bởi vì Thái hậu chắc chắn không dám làm như vậy. Nếu mở ra tiền lệ này, Thái hậu còn mặt mũi nào đối diện với các mệnh phụ quần thần và cáo mệnh phu nhân. 
Hơn nữa nếu như vợ chính thức của An tướng quân nhường chồng cho Quận chúa, càng chứng tỏ bị hoàng thất ép buộc, mà Vệ Lệnh Nhàn còn không làm sai điều gì.
Trong chuyện này nói thế nào thì Quận chúa Minh Châu cũng là người không phải.
Ninh Thư trở về phủ Tướng quân, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không nguy hại đến phủ Tướng quân, đây hoàn toàn là hành vi cá nhân của Quận chúa Minh Châu. 
Tin tức An Hựu bại trận truyền về kinh thành, lão thái thái nghe được liền ngất xỉu. Phủ Tướng quân lại bắt đầu dấy lên một màn hỗn loạn vô hình khiến lòng người không khỏi bồn chồn mà tuyệt vọng, một bầu không khí ngột ngạt bao trùm.
Mà phía An Linh Vân cũng xảy ra chuyện. Vì ngày trước nàng theo chân Quận chúa Minh Châu tiêu xài phung phí nên hiện giờ tiền bạc trong phủ không còn lại là bao, ngay cả việc duy trì những sinh hoạt thiết yếu của phủ Tướng quân cũng làm không nổi nữa rồi.
Những thứ vừa ý Quận chúa Minh Châu đều tinh tế nhưng rất đắt đỏ, An Linh Vân với Quận chúa Minh Châu đều không có nhận thức về tiền bạc, gặp thứ mình thích là mua, mua, mua. 
Vung tiền như nước.
Lão thái thái định lấy tiền để dành của mình ra để giúp thêm vào nhưng Ninh Thư không đồng ý, cô quyết định cắt giảm một số nô bộc trong phủ Tướng quân.
Ninh Thư để An Linh Vân lựa chọn những nô bộc phải rời khỏi phủ Tướng quân. 
Toàn bộ nô bộc đều quỳ gối trước mặt An Linh Vân, khẩn khoản cầu xin An Linh Vân đừng bán họ đi.
An Linh Vân từ trước đến nay chưa từng trải qua chuyện thế này bao giờ, nô bộc nào cũng quỳ trước mặt nàng, khóc đến thảm thiết vô cùng đáng thương.
An Linh Vân nhìn Ninh Thư, lưỡng lự: "Mẹ, thật sự phải bán họ đi sao?" 
Ninh Thư nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, bởi vì hiện giờ phủ Tướng quân không nuôi nổi bọn họ nữa, bổng lộc của phụ thân con vốn không nhiều, lợi nhuận từ cửa hàng chỉ đủ chi tiêu trong phủ, con là quản gia của cái nhà này bao nhiêu năm lại không chú ý tới những điều này sao?"
An Linh Vân nói: "Mấy thứ này phần nhiều đều là mua cho Quận chúa Minh Châu."
"Ta biết, nhưng khi đó người trả tiền là con." Ninh Thư nói tiếp: "Chọn những người nào? Những nô bộc này không còn phục dịch trong phủ Tướng quân nhưng vẫn có thể đến những phủ khác hầu hạ chủ nhân mới." 
An Linh Vân giùng giằng, chưa từng trải qua chuyện như vậy bao giờ, An Linh Vân bị dọa sợ mà òa khóc, cầu cứu Ninh Thư, Ninh Thư chỉ nhìn nàng lắc đầu.
An Linh Vân sau cùng cũng chọn ra mấy nô bộc, bán họ cho bà buôn người. Nàng nhận lấy bạc từ tay bà buôn người, chỉ được hai đồng bạc nhỏ.
Mấy nô bộc bị bán đi nhìn An Linh Vân đầy oán hận, nếu không vì khác biệt thân phận, e là bọn họ đã mắng chửi nàng té tát rồi. 
An Linh Vân thật không ngờ những nô bộc thường ngày luôn miệng một câu nhị tiểu thư, hai câu nhị tiểu thư đầy cung kính với nàng bây giờ lại nhìn nàng với vẻ mặt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống.
An Linh Vân sợ đến mức lui về sau một bước, Ninh Thư đẩy nàng ra sau lưng, một mạch sai bà buôn người dẫn người đi.
"Mẹ." An Linh Vân uất ức gọi Ninh Thư. 
Ninh Thư nói: "Không phải sợ, về sau phủ Tướng quân chúng ta phải tiết kiệm chi tiêu rồi. Linh Vân, những việc này con cần phải học dần đi."
"Con biết rồi." An Linh Vân buồn buồn, tâm tình không tốt lắm.
Sau đó, Ninh Thư, lão thái thái và An Linh Vân cùng bàn bạc tiết kiệm chi tiêu như thế nào. Lão thái thái bỏ bữa tổ yến hàng ngày, Ninh Thư cũng bỏ hai ngày một bữa tổ yến, như vậy có thể tiết kiệm không ít tiền. 
An Linh Vân cắn môi nói: "Trong viện của Quận chúa Minh Châu có rất nhiều đồ đạc, có nên bán đi lấy tiền mặt?"
Ninh Thư nhếch môi cười, lại nhìn An Linh Vân, bây giờ An Linh Vân bắt đầu biết học cách tính toán rồi.
"Đừng động vào, sau này Quận chúa Minh Châu sẽ còn trở lại." Ninh Thư khẳng định chắc chắn. 
Sắc mặt lão thái thái bỗng chốc sa sầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.