Thụy thấy Thiên Giai cắn miếng thịt giống như một con non còn chưa mọc đủ răng vậy, cắn mãi mà vẫn không cắn được một miếng.
Trong lòng của Thụy bỗng nhiên có một tia rung động, cảm thấy đối phương rất dễ thương, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, đôi môi đỏ mọng, thân thể còn nhỏ gầy hơn những giống cái khác, từ trước đến nay hắn chưa từng gặp một giống cái nào như vậy cả.
Thụy đưa miếng thịt đã được nướng chín đặt ở trước mặt của Thiên Giai, nhưng cô ta vừa cắn một miếng thì suýt nữa nôn ra, miếng thịt này chả có tí mùi vị nào cả, chỉ thấy mùi đất, mùi hôi của mỡ động vật, khó ăn chết đi được.
Từ trước đến nay Thiên Gian chưa từng ăn thứ gì khó ăn như vậy, trong lòng cô ta cũng đang không ngừng sám hối, trước đây cô ta không nên kiêng ăn, những món ăn mà trước đây cô cho là khó ăn thì nay có thể sánh với sơn hào hải vị.
Thụy thấy giống cái kia không ngừng ho khan thì vội vàng đưa tay ra vỗ lên lưng của đối phương, tay vừa chạm vào liền phát hiện ra lông thú ở trên người đối phương rất mềm mại, hơn nữa hắn còn cảm nhận được hơi ấm trên người giống cái này.
Trong lòng của Thụy trở nên nhộn nhạo, sau đó trực tiếp bế Thiên Giai lên, cũng không để ý đến dáng vẻ ngơ ngác của đối phương, sau đó đặt xuống đám cỏ khô ở bên cạnh, cuối cùng trực tiếp đè lên người cô ta.
Cuối cùng thì Thiên Giai cũng phản ứng lại, xem ra tên cầm thú này muốn làm việc cầm thú với cô ta, thứ cô ta giữ gìn bao nhiêu năm nay lại sắp mất vào tay của người nguyên thủy, việc này sao có thể chứ.
Thụy cũng không biết cách cởi quần jean trên người của Thiên Giai, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân để trực tiếp xé rách cái quần đó, xé xong lại phát hiện bên trong còn có một cái quần nhỏ nữa, nên chỉ có thể tiện tay xé nốt.
Thiên Giai khóc không ra nước mắt, trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ, không ngừng khóc nháo và đánh lên người Thụy, nhưng cũng không thể thây đổi được vận mệnh của mình.
Thụy giống như là kẻ nghiện, say mê mút lấy đỉnh núi đỏ hồng nhô cao kia, hắn phát hiện trên người của đối phương có một mùi thơm khiến hắn vô cùng si mê.
Thiên Giai bị Thụy trêu chọc làm cả người nhũn ra như nước, khi nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh lại đẹp trai, còn có đôi mắt màu hổ phách của đối phương thì chỉ một lúc sau Thiên Giai đã bị đối phương hút hồn.
Một đêm kiều diễm.
Mà Ninh Thư lại tu luyện một đêm, hơn nữa đã dùng hết một bình Tích Cốc đan vậy mà vẫn không thể tu luyện ra một tia kình khí, điều này làm cho Ninh Thư càng thêm uể oải.
Cho dù là ở thế giới hiện đại thì ít nhiều cô cũng luyện ra một tia kình khí, nhưng khi đến một nơi tràn đầy linh khí như thế giới nguyên thủy này thì cô lại không thể tu luyện ra một tia kình khí.
Chuyện này không khoa học!
Điều này đủ để chứng minh thể chất của thân thể này kém như thế nào, Giáo Y đại thúc đã từng nói gen của một người là tốt hay là kém thì đều được biểu hiện trên khuôn mặt của người đó, tuy Ninh Thư không biết thân thể này trông như thế nào nhưng cũng có thể đoán được là nó cũng xấu như những giống cái khác ở trong tộc.
Ninh Thư lại uống một viên Tích Cốc đan, sau đó lại bắt đầu ngồi xuống để tu luyện, nhất định cô phải luyện ra một tia kình khí, bởi vì chỉ cần có kình khí thì cô có thể hấp thụ nguồn linh khí khổng lồ của Linh Tủy tinh thể, chưa có kình khí thì Ninh Thư không dám làm liều.
Bỗng nhiên Ninh Thư nghe thấy tiếng bước chân, vì vậy lập tức dừng việc tu luyện lại, một lúc sau thì nhìn thấy Chi đang đi vào trong hang.
“Sau cô vẫn còn ở đây, tất cả mọi người đều đã đi đến nơi tế bái rồi.” Chi vội vàng lôi kéo Ninh Thư đi ra ngoài.
Ninh Thư vẫn còn hơi ngơ ngác: “Trong tộc đã xảy ra chuyện lớn gì sao?”
“Thì là Thụy đã mang một giống cái về, nên Vu muốn thông báo với thần linh, để thần quyết định xem cô ta có được ở lại trong tộc hay không.” Chi nói với Ninh Thư.
Thần? Xã hội nguyên thủy cũng có khái niệm về thần sao?
Ninh Thư đi đến nơi tế bái, ở trên quảng trường có dựng vài cây cột, trên thân cột được chạm trổ những hình ảnh trừu tượng, nhưng Ninh Thư cũng không hiểu ý nghĩ của những thứ này.
Thứ bắt mắt nhất chính là bức tượng đá ở giữa quảng trường, tuy có thể nhìn ra hình dáng của một con người nhưng đường nét trên khuôn mặt thì lại không quá rõ ràng, có thể là vì tay nghề của người làm ra nó còn non.
“Đó là cái gì vậy?” Ninh Thư chỉ vào tượng đá rồi hỏi.
Sắc mặt của Chi trở nên vô cùng lo sợ, rồi vội vàng nắm lấy cổ tay của Ninh Thư, không để cho cô chỉ vào tượng đá, sau đó mới nói: “Thảo, sao cô dám chỉ thẳng vào thần như thế chứ, đó chính là bất kính với thần linh.”
Đó chính là thần sao?
Chi nhìn về phía tượng đá rồi nói: “Chính thần đã ban cho người thú khả năng biến hình, chỉ cần thần vung tay lên là người thú có thể biến hình, còn có thể dựa vào hình thú để đi săn bắt.”
Ninh Thư: ha ha ha, dù gì thì tôi cũng không tin.
Tất cả người thú ở trong tộc đều đang tụ tập ở quảng trường, Ninh Thư nhìn xung quanh, không chỉ có người lớn mà cả trẻ con cũng có mặt.
Nhìn những đứa bé đứng cạnh nhau thì Ninh Thư chỉ muốn ôm mặt, tại sao giống cái lúc bé cũng xấu như vậy chứ? Chả có chút đáng yêu nào cả.
Trái lại giống đực lại rất đáng yêu.
Cảm giác ông trời đã quá bất công.
Một lúc sau thì tộc trưởng và Vu của Dực Hổ tộc cũng lần lượt đến, tộc trưởng là một ông chú trung niên rất có sức hút, còn Vu lại là một giống cái, trên người bà ấy cắm đầy lông chim, không hợp với khuôn mặt xấu xí khiến Ninh Thư chỉ muốn che mặt.
“Bởi vì trong tộc xuất hiện một giống cái khác, nên chúng ta phải báo lại việc này cho thần, sau đó để thần quyết định giống cái này có thể ở lại trong bộ lạc hay không.” Thanh âm khàn khàn của Vu vang lên.
Thụy biến về hình dáng cùa loài hổ rồi đưa Thiên Giai đi đến nơi tế lễ, bởi vì ở trước mặt mọi người nên Thiên Giải cảm thấy hơi xấu hổ khi trượt từ người Thụy xuống.
Khuôn mặt trắng nõn trở nên đỏ ửng, Thiên Gian còn ngượng ngùng lè lưỡi.
Ninh Thư híp mắt quan sát đối phương, áo phông của cô ta hơi bẩn, cũng không mặc quần jean như trước nữa, mà dùng một miếng da thú để che khuất bộ phận riêng tư của mình.
Một đôi chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, cũng không đi giày, mười đầu ngón chân ở dưới ánh mặt trời giống như những viên trân châu, mái tóc đen dài bị gió thổi nên có chút tán loạn, trắng với đen, đối lập và tương phản, vô cùng xinh đẹp.
Cho dù Ninh Thư đã gặp không ít người đẹp, nhưng mà nhìn quen khuôn mặt của giống cái ở nơi này, lại nhìn Thiên Giai thì trong lòng của Ninh Thư cũng không nhịn được bị đối phương thu hút.
Cô có cảm giác Thiên Giai của ngày hôm nay so với Thiên Giai của ngày hôm qua càng thêm mê người, đoán chừng là cô ta đã trở thành bạn lữ của Thụy rồi.
Ninh Thư nhìn xung quanh, sau đó thấy được Khải, bạn lữ tương lai của thân thể này đang nhìn chằm chằm vào Thiên Giai, trong con ngươi màu hổ phách tràn đầy sự thán phục và kinh diễm, tuy hắn không biết cái gì là đẹp, nhưng khi hắn nhìn giống cái nho nhỏ này thì trong lòng liền có một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Ninh Thư thu hồi tầm mắt, đâu chỉ có giống đực không dời mắt ra khỏi người của Thiên Giai được mà cả giống cái cũng như thế.
“Ôi chao, dáng người của giống cái này thật đẹp, cô ta là người của bộ lạc nào vậy?” Chi cảm thán nói, sau đó khẽ sờ lên mái tóc của mình, sắc mặt trở nên uể oải.
Ninh Thư thấy Chi như vậy thì cảm thấy rất buồn cười, bản lĩnh của Thiên Giai đúng là không nhỏ, có thể trực tiếp thay đổi thẩm mỹ của người thú.
Bây giờ Thiên Giai rất đẹp, nhưng sau này trải qua hương vị của người thú, thì Thiên Giai sẽ lại càng thêm xinh đẹp, dung mạo cũng phát triển theo hướng nghịch thiên.
“Giống cái này, mời cô đặt tay lên trên đá thần.” Vu vừa nhìn thấy Thiên Giai thì khẽ cau mày, không biết giống cái này sẽ mang đến may mắn hay tai họa cho bộ lạc nữa.
Thiên Giai không hiểu người mặc đầy lông chim này đang nói gì, nên chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu để nhìn về phía Thụy.
Sau đêm hôm qua thì hai người đã trở nên gần gũi hơn, và Thiên Giai đã coi Thụy là người duy nhất mà bản thân có thể dựa vào.