Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 234: Hoàng hậu hận (10)




"Mẫu hậu, nhi thần đã viết xong, có thể đi chơi với biểu ca không?" Hoắc Thừa Vọng và Tiêu Thanh Dương đi từ điện bên cạnh qua, trong tay cầm chữ đã viết xong.
Ninh Thư nhìn qua, nói: "Từ ngày mai trở đi, mỗi ngày Thanh Dương viết thêm mười chữ, chữ của con thật sự không đẹp, bổn cung nhớ chữ viết của cha con rất đẹp."
"Cha con biết viết chữ á, từ trước tới nay con chưa từng thấy cha viết chữ, mẹ con bảo chữ viết của cha như gà bới mà?" Tiêu Thanh Dương giật mình hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư:...
Đứa bé hư.
Hoắc Thừa Vọng che miệng cười, Ninh Thư phất phất tay: "Đi chơi đi."
Đến khi hai thằng bé đi rồi, Ninh Thư định vào tẩm điện ngồi thiền, rèn luyện cơ thể xong mới có thể làm việc.
Cũng không lâu thì Hoắc Thừa Vọng hốt hoảng, khóc lóc chạy tới, hô lên với Ninh Thư: "Mẫu hậu, người cứu mạng với, phụ hoàng muốn đánh chết Thanh Dương ca ca."
Ninh Thư vội vã từ trên giường xuống, sắc mặt trầm xuống, trực tiếp ôm lấy Hoắc Thừa Vọng, hỏi: "Ở đâu?"
"Ở Ngự hoa viên." Hoắc Thừa Vọng sợ đến mức khóc òa lên: "Phụ hoàng thật đáng sợ."
Ninh Thư bước thật nhanh đến Ngự hoa viên liền thấy Tiêu Thanh Dương bị đặt trên ghế dài, giống như một con nghé đang vùng vẫy.
"Dừng tay, dừng tay cho bổn cung." Ninh Thư thấy gậy đánh vào người Tiêu Thanh Dương, vội vã lên tiếng nói, Tiêu Thanh Dương chỉ là một đứa bé bảy tám tuổi, gậy như thế đánh vào người, còn không phải là chết sao.
Hoắc Khanh tên khốn nạn này.
Thấy Ninh Thư tới, Hoắc Khanh lạnh mặt, tiểu hồ ly được Hoắc Khanh ôm vào trong ngực, màu lông vàng óng trên người được ánh mặt trời chiếu vào khúc xạ ra màu sắc xinh đẹp sáng loáng.
Nói thật ra thì, con hồ ly này thật sự rất đẹp, khiến người ta không nhịn được muốn xoa vuốt da và lông của nó, nếu không phải vì Hoắc Khanh, ước chừng da và lông con hồ ly này đã sớm thành khăn choàng trên cổ phi tử hậu cung rồi.
Ninh Thư thả Hoắc Thừa Vọng xuống, khom người hành lễ, hỏi Hoắc Khanh: "Hoàng thượng, đứa bé Tiêu Thanh Dương này đã làm sai điều gì sao?"
"Mang theo Hoàng tử chạy loạn trong cung, thân là bạn học của Hoàng tử, chơi bời lêu lổng như vậy, chẳng phải là làm hư Hoàng tử sao." Sắc mặt Hoắc Khanh rất khó coi, Tiêu Thanh Dương xuất thân từ phủ Nguyên soái, Tiêu Tiêu lại để đứa bé trong phủ Nguyên soái làm bạn học, có phải cảm thấy vị trí này ngày sau chính là của Hoắc Thừa Vọng rồi không, đã sắp xếp người bên cạnh Hoắc Thừa Vọng rồi?
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, nói rằng: "Thừa Vọng bây giờ còn nhỏ, thần thiếp chỉ muốn để Thừa Vọng có thể chơi đùa với người khác, cho nên mới kêu Thanh Dương tiến cung."
Mắt Hoắc Khanh gợn sóng thâm trầm, khiến người ta không nhìn thấu tâm tình bây giờ của hắn, nhàn nhạt mở miệng nói: "Mẹ hiền hay làm con hư, chớ quên Thừa Vọng là con cái Hoàng gia, căn bản không cần bạn bè gì chơi cùng, có vài người sinh ra đã nhất định phải cô độc."
"Người đâu, đánh chết con chó này cho trẫm, mê muội mất cả ý chí như vậy, há có thể là con trai của trẫm." Hoắc Khanh trầm mặt nói.
Lập tức có thị vệ đến bao vây cún con, còn dùng gậy đánh chó, chó con hét thảm, bị gậy đánh trúng đầu, bước đi cũng xiêu vẹo.
"Mẫu hậu, mẫu hậu người mau cứu cún con, mẫu hậu..." Hoắc Thừa Vọng lôi kéo tay áo Ninh Thư, khóc cầu cứu Ninh Thư, khóc òa lên.
Ninh Thư lắc đầu với Hoắc Thừa Vọng, đây không chỉ là chuyện của một con chó.
Chó con bị đánh trúng đầu té trên mặt đất tứ chi co quắp, ô ô hai tiếng, lại bị một người thị vệ đánh trúng đầu, đầu nhỏ của cún con biến dạng, máu tươi văng ra.
"A..." Hoắc Thừa Vọng thét lên một tiếng, Ninh Thư nhanh chóng ôm lấy Hoắc Thừa Vọng, để nó úp đầu vào ngực của mình.
Thời điểm chó con bị đánh chết, Hoắc Khanh che mắt tiểu hồ ly lại, thân thể tiểu hồ ly run lên, tựa như sợ, Hoắc Khanh ghé vào bên tai tiểu hồ ly, khẽ nói rằng: "Đừng sợ trẫm, trẫm sẽ không làm vậy với em, thứ kia chẳng qua chỉ là một con súc sinh, em ở trong lòng trẫm là đặc biệt nhất."
Hoắc Khanh trấn an tiểu hồ ly, quay đầu nhìn Ninh Thư nói một cách lạnh lùng: "Hoàng hậu không chỉ phải quản lý tốt hậu cung này, còn phải trông nom con cái cho tốt, là con cái Hoàng gia, không thể tùy hứng như thế."
Ninh Thư ôm Hoắc Thừa Vọng đang phát run khom mình hành lễ với Hoắc Khanh, buồn bã nói: "Thần thiếp nhớ kỹ."
Hoắc Khanh không để ý tới Ninh Thư dường như rất thương tâm, ôm tiểu hồ ly rồi đi, Ninh Thư chỉ lướt nhìn bóng lưng Hoắc Khanh, nhếch mép cười lạnh một tiếng.
Hoắc Khanh thực sự là một đối thủ mạnh đó.
"Cô cô." Mắt Tiêu Thanh Dương hơi đỏ lên, nằm trên ghế dài run chân đến mức không đứng dậy nổi, Ninh Thư kêu thái giám cõng Tiêu Thanh Dương lên.
Thi thể cún con được thu dọn, mang về.
Hoắc Thừa Vọng vẫn luôn khóc thút thít trong lòng Ninh Thư, túm thật chặt lấy Ninh Thư, cả người đều đang phát run, nhắm mắt lại tựa như không dám mở ra.
Ninh Thư thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ lưng nó, nhẹ nhàng nói: "Thừa Vọng đừng sợ, mẫu hậu sẽ bảo vệ con, mẫu hậu sẽ bảo vệ Thừa Vọng."
Ninh Thư ôm Hoắc Thừa Vọng một mạch về tới tẩm cung, Hoắc Thừa Vọng không buông Ninh Thư ra, Ninh Thư vẫn ôm nó.
"Cô cô, là con không chăm sóc tốt cho tiểu Hoàng tử." Tiêu Thanh Dương lau nước mắt nhìn Ninh Thư.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ninh Thư cau mày hỏi.
Tiêu Thanh Dương kể lại sự việc một lần.
Hai đứa bé chơi đuổi nhau trong Ngự hoa viên, mà tiểu hồ ly đã chữa khỏi vết thương tới đi dạo, gặp phải hai người với một con cún, tiểu hồ ly thấy đứa bé trắng trẻo mềm mại đang chơi với một con chó ngu xuẩn, vì thế chạy tới trêu đùa con chó ngu ngốc này một phen.
Nhưng một con chó sao có được sự thông minh như tiểu hồ ly, ngửi thấy mùi trên người tiểu hồ ly thì chạy đuổi theo tiểu hồ ly, Hoắc Khanh đến tìm tiểu hồ ly, thấy tiểu hồ ly bị một con chó đuổi, trong lòng nhất thời buồn bực vô cùng, nhất là khi thấy hai động vật lăn cùng một chỗ chơi đùa, càng thêm tức giận và đố kị, trong lòng bùng nổ dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Trực tiếp đi tới đá cún ra, phủi sạch bụi trên người tiểu hồ ly, ôm vào lòng, ánh mắt nhìn Hoắc Thừa Vọng và Tiêu Thanh Dương rất bất thiện.
Hoắc Thừa Vọng đã lâu không thấy phụ hoàng của mình, nhìn thấy Hoắc Khanh thì rất vui, còn chưa kịp nói, đã bị Hoắc Khanh rầy la một trận, quát nó không chịu học tập rèn luyện, không biết lễ nghi phong phạm Hoàng gia, biết Tiêu Thanh Dương là bạn học của Hoắc Thừa Vọng, Hoàng tử phạm sai lầm, bạn theo học chung phải chịu, Hoắc Khanh kêu người dùng gậy đánh Tiêu Thanh Dương.
Sau đó Hoắc Thừa Vọng liền tìm tới Ninh Thư.
Chuyện này chỉ khiến một con chó phải chết, nhưng Ninh Thư lại biết đây là Hoắc Khanh đang cảnh cáo mình, cảnh cáo Tiêu gia.
Tiểu hồ ly thực sự là đi tới đâu cũng có thể xảy ra chuyện tới đó, chưa hoàn toàn nắm chắc, Ninh Thư không thể chính diện đối đầu với Hoắc Khanh.
Muốn khiến người ta diệt vong, trước tiên phải khiến hắn điên cuồng, cứ để xem vì tiểu hồ ly Hoắc Khanh còn có thể làm ra chuyện điên cuồng bao che cho nó như thế đến mức nào.
Cảm giác đúng là mỉa mai, không có tình cảm với vợ, thậm chí một chút lòng cảm kích cũng không có, đối đãi với con trai của mình cũng thờ ơ, lại đem hết thảy nhiệt tình cho một con cáo, dường như đem tất cả tình cảm trọn đời đều cho hồ ly.
Trong đầu Ninh Thư chửi rủa mẹ nó cả trăm lần, bàn tay vàng của nữ chính quá to lớn, ánh sáng chói lóa như thể khiến cho người ta không cách nào nhìn thẳng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.