Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 203: Vườn trường kinh hoàng (8)




Edit: Akito
Ninh Thư nhìn chiếc xe vô cùng thê thảm, trái tim nhảy lên kịch liệt, lắc lắc cánh tay đang run của mình, cúi đầu trông thấy trên cánh tay có dấu tay xanh đen, quả nhiên vừa rồi có thứ gì đó bắt lấy cô, này hẳn là quỷ bắt đi.
Ninh Thư đi qua nhìn thấy chủ xe taxi đã hôn mê, lập tức gọi điện thoại cho cấp cứu và cảnh sát.
Lông tơ sau lưng đều dựng thẳng lên, thoáng cái sau lưng đã thấm ra rất nhiều mồ hôi lạnh, cái bút tiên này muốn giết chết cô.
Càng như vậy, trong lòng Ninh Thư cũng càng thêm tàn nhẫn, vạn sự đều có nhân mới có quả, bút tiên giết hại người khác như thế, chính là không được, nguyên chủ Trang Vũ Đồng cũng chưa từng làm hại tới bút tiên, càng không có cừu hận gút mắc gì với cái bút tiên này, lại một hai muốn giết chết người ta.
Để xem cuối cùng là ai xử lý ai.
Một bên Ninh Thư vận khí xua tan hàn ý trong cơ thể, một bên đi về ký túc xá, vừa mở cửa ký túc xá, Ninh Thư liền nhìn thấy Chương Vũ Yên không biết về khi nào đang bò lên cửa sổ, nhìn đặc biệt nguy hiểm, hình như muốn nhảy xuống dưới.
Thần sắc Chương Vũ Yên tuyệt vọng cùng chết lặng, dường như đã gặp phải chuyện đáng sợ gì đó, đôi mắt đăm đăm, cả người như thể đã mất đi linh hồn, động tác thong thả đứng trên thành cửa sổ.
Hàn khí trong ký túc xá rất nặng, loáng thoáng nghe thấy thứ gì đó đang gào thét, cái loại oán độc và lạnh băng này làm cho người ta không thở nổi.
Ninh Thư chạy nhanh tới túm chặt tay Chương Vũ Yên, muốn kéo cô ấy xuống, nhưng làm cách nào cũng không kéo Chương Vũ Yên từ trên thành cửa sổ xuống được, như thể có người dùng sức muốn đẩy Chương Vũ Yên xuống cửa sổ.
“Chương Vũ Yên, tỉnh lại, này…” Ninh Thư hít một hơi thật sâu, vận khí kình trong cơ thể, dùng sức kéo lại, kéo được Chương Vũ Yên xuống dưới, thoáng cái Chương Vũ Yên đè ở trên người Ninh Thư, ép Ninh Thư tới ho khan.
Chương Vũ Yên đã hôn mê rồi, Ninh Thư đưa Chương Vũ Yên lên giường, nhìn thấy trên cổ tay khác của Chương Vũ Yên cũng có dấu quỷ bắt.
Cơ thể Chương Vũ Yên rất lạnh, cơ thể cũng đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt, Ninh Thư đắp mền cho cô ấy, sau đó lại lấy mền của mình phủ trên người Chương Vũ Yên, kéo tay cô ấy xoa xoa.
Bây giờ Ninh Thư coi như là người luyện võ, người luyện võ khí huyết tràn đầy, hy vọng có thể có chút tác dụng với Chương Vũ Yên.
Sắc mặt Chương Vũ Yên rất trắng, hoàn toàn đã không còn bộ dạng gợi cảm kiêu ngạo như hoa hồng gai ngày thường.
Ninh Thư thở dài một hơi, nhắc tới mấy em gái này cũng là xui xẻo, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, có những lúc đúng là không thể đùa với lửa, Lâm Thiển Thiển chính mình tò mò thì thôi, còn kéo mấy người này vào, sống sót cuối cùng chỉ còn có Lâm Thiển Thiển.
Ninh Thư vẫn ngồi bên giường, đợi đến lúc nửa đêm khi thật sự không chịu nổi nữa rồi, mới dựa vào thành giường ngủ mơ mơ màng màng, Chương Vũ Yên ngủ trên giường đột nhiên bật dậy, vẻ mặt chết lặng xốc mền lên, Ninh Thư bị Chương Vũ Yên đánh thức, trông thấy cái dạng này của Chương Vũ Yên, liền biết cô ấy lại bị khống chế.
Ninh Thư túm chặt Chương Vũ Yên, nhưng sức lực Chương Vũ Yên trở nên rất lớn, kéo theo Ninh Thư chậm chạp đi tới cửa sổ.
Ninh Thư: Ta Fuck Your Mom.
Xem hôm nay ai thắng ai.
Ninh Thư dùng sức, gân xanh trên trán đều nổi lên, túm Chương Vũ Yên lại, Chương Vũ Yên quay đầu, khuôn mặt vô cùng dữ tợn, hư thối đến mức đã không thấy rõ lắm có hình dạng ra sao, một cái tròng mắt rớt ra ngoài, được một sợi mạch máu dắt lấy mới không có rơi trên mặt đất, cả người đều tanh hôi cực kỳ, thậm chí Ninh Thư còn cảm giác cánh tay Chương Vũ Yên mình đang cầm đã trở nên ẩm ướt, mục nát.
Ninh Thư cúi đầu nhìn, chứng kiến tay Chương Vũ Yên một mảng hư thối, thậm chí có thể thấy giòi bọ trăng trắng đang chui ra từ trong làn da hư thối.
Ninh Thư bị dọa thiếu chút nữa đã buông tay rồi, nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm, cục cưng không sợ, cục cưng một chút cũng không sợ, đây là thuật che mặt, đây là tay Chương Vũ Yên, không thể buông ra, không thể buông ra.
Không phải Ninh Thư có bao nhiêu lòng tốt muốn cứu Chương Vũ Yên, mà là Ninh Thư đang chống lại cốt truyện, cốt truyện bốn người chỉ dư lại một mình Lâm Thiển Thiển, những người còn lại đều chết hết, cứu những người này là đang cứu chính mình.
Ninh Thư vận khí, dồn khí vào đan điền, cơ bắp cánh tay đều đang run rẩy, túm chặt tay Chương Vũ Yên.
Cũng không biết qua bao lâu, Ninh Thư cảm thấy trên tay nhẹ đi, phịch phịch một tiếng Chương Vũ Yên ngã trên mặt đất, đã không phải là hình tượng dữ tợn hư thối nữa.
Ninh Thư xách Chương Vũ Yên lên giường, lắc lắc cánh tay dùng sức quá mạnh mà phát run.
Thật vất vả chờ đến trời sáng, toàn thân Ninh Thư đều rất mỏi mệt, mà Chương Vũ Yên trên giường lại bắt đầu phát sốt, Ninh Thư sờ trán Chương Vũ Yên, rất nóng.
Ninh Thư tìm di động trong túi xách Chương Vũ Yên, gọi điện thoại cho người nhà Chương Vũ Yên để bọn họ tới đón Chương Vũ Yên đi.
Cô phải về quê, không có khả năng cứ luôn canh chừng Chương Vũ Yên.
Chờ đạo sĩ gì đó tới, người trong ký túc xá không sai biệt lắm đều chết hết rồi, vẫn là phải dựa vào chính mình.
Người nhà Chương Vũ Yên tới rất nhanh, nói tiếng cảm ơn với Ninh Thư rồi đem Chương Vũ Yên đi.
Ninh Thư xách hành lý của mình, khóa cửa ký túc xá, đi đến bến xe.
Ninh Thư ngồi xe buýt, dọc đường đi vì sợ xảy ra chuyện, Ninh Thư đều không ngừng tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, không ngừng vận khí, tản mát ra lực lượng khí huyết cường thịnh, dương khí cường thịnh có thể làm ma quỷ trốn tránh.
Trên đường đi xảy ra không ít chuyện ngoài ý muốn, không phải thủng lốp xe chính là đi lầm đường, tài xế lớn tuổi cư nhiên lạc đường khiến Ninh Thư biết rõ bút tiên đang theo chân mình.
Ninh Thư đổi vị trí với người khác, ngồi đằng sau tài xế, Ninh Thư quay đầu lại, thậm chí có thể nhìn thấy một gương mặt dữ tợn phản chiếu lên kính xe.
Ninh Thư mặt không cảm xúc dời mắt, đơn giản chính là dùng kiểu này dọa người, thấy hoài cũng quen.
Trải qua ba ngày xóc nảy, rốt cuộc cũng tới, chặng đường hai ngày cứ thế kéo dài thêm một ngày, đã thế còn đầy rẫy tình huống trên đường.
Mọi người trên xe đều nói đụng quỷ trúng tà.
Từ trạm xe đến thôn của nguyên chủ còn một quãng đường, Ninh Thư kéo hành lý, cảm giác bên người mình đều tỏa ra hàn khí, rõ ràng là mùa hè, Ninh Thư lại cảm thấy như đang ở mùa đông.
Đến thôn, Ninh Thư không về thẳng nhà, mang theo một cái tai họa như vậy, nếu hại người nhà Trang Vũ Đồng sẽ không tốt.
Đây là một con quỷ không hề có nguyên tắc dùng việc giết người để giảm bớt oán hận trong lòng nó, Ninh Thư đi tới nhà bà đồng, chỗ của bà đồng ở phía Tây cách xa thôn nhất, gần núi, cũng là nơi hoang vu nhất, cơ bản xung quanh không có ai sống.
Nơi bà đồng ở rất đơn sơ, thậm chí có loại cảm giác âm trầm, rèm cửa đều là màu đen, vốn dĩ trong rừng cây ánh sáng đã không tốt, vừa thấy cảnh này, liền cảm thấy càng thêm u ám.
Nhưng Ninh Thư lại cảm giác cả người nhẹ hẳn, hơn nữa hàn ý trên người cũng đã không còn, tựa hồ bút tiên đã rời khỏi người mình.
Nó đang sợ hãi cái gì?
Ninh Thư đi vào trong sân, hướng cửa nhà gọi: “Bà bà, con là Vũ Đồng, con có việc muốn nhờ.”
Qua một hồi lâu trong phòng mới vang lên một giọng nói già nua, khàn khàn chói tai, “Vào đi.”
Ninh Thư vén rèm vải màu đen lên, đi vào, trong phòng rất tối, bốn phía dường như đều không có cửa sổ, ánh sáng không phải rất tốt, trên bàn đốt hai ngọn nến, như thể đang thờ cúng thứ gì đó, Ninh Thư tùy ý đánh giá thoáng qua căn phòng, quay đầu quan sát, lại nhìn thấy trên vách tường gần mình treo một cái đầu lâu, hốc mắt trống rỗng, trong miệng lẻ tẻ mấy cái răng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.