Mẹ Ngải không sao hình dung được hai năm qua con gái mình đã sống với Trình Phi thế nào.
Bị Trình Phi theo dõi, cài định vị vào người.
Ninh Thư an ủi: "Nếu Trình Phi không có tật bệnh trong người thì anh ta cũng coi như là một con rể tốt."
Nhưng không hẳn sẽ hoàn mỹ như hiện tại.
"Nhanh nhanh ly hôn thôi, đừng có dính líu tới nữa. Chẳng may Trình Phi ra khỏi cục cảnh sát thì làm sao bây giờ?" Mẹ Ngải lo lắng.
Giáo sư Ngải cau mày, nói với Ninh Thư: "Nếu Trình Phi luôn ở trong tù thì chúng ta mới an toàn."
"Ba à, nếu có thể có chứng cứ chứng minh Trình Phi giết chết chính ba mẹ nuôi, và em gái năm tuổi của anh ta thì đó sẽ không còn là tội danh giết người không thành công nữa."
"Mà là tội phạm quốc tế." Ninh Thư không nhịn được thở dài, "Con đã thử cả mềm cứng rồi mà vẫn không cạy được thứ gì từ miệng Trình Phi. Nếu có tội danh xui khiến bắt cóc, cộng vào mấy tội thì sẽ không thể phạt nhẹ."
"Vấn đề là chuyện bắt cóc Lý Thần đã nhận tội, chứng cứ cũng khớp." Giáo sư Ngải nhăn mày, "Sao nhà mình lại gặp phải kẻ như Trình Phi chứ."
"Giờ mẹ ngẫm lại, không biết lúc đầu ai giới thiệu Trình Phi tới xem mắt với con, mẹ muốn lật tổ mộ nhà bà ta lên." Mẹ Ngải vô cùng tức giận.
Ninh Thư đột nhiên phát hiện, người có dung mạo đẹp cũng rất nguy hiểm.
Dễ thu ong hút bướm, người không đáng chú ý mới là an toàn nhất.
Hồng nhan bạc mệnh.
Ngải Vân không quá xinh đẹp nhưng khí chất xuất chúng, trong đám người nhìn một cái sẽ không quên được.
Có nhan sắc thôi chưa đủ, còn phải có năng lực bảo vệ nhan sắc của mình.
Không thì sẽ biến thành bi kịch.
Nhan sắc là kiếm hai lưỡi, có thể được lợi, cũng có thể vì nó xảy ra bi kịch nào đó.
Ai da, ai bảo mình quá xinh đẹp đâu.
Ninh Thư sờ mặt thở dài.
"Ngải Vân, mẹ đang nói chuyện với con đấy, con nghĩ cái gì thế hả?" Mẹ Ngải đẩy Ninh Thư.
"A vâng, vậy ly hôn đi, con muốn ly hôn từ lâu rồi."
Ninh Thư trở về phòng nghỉ ngơi, nằm trên giường nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tinh thần vẫn luôn căng cứng, vừa thư giãn cái đã cảm thấy mệt mỏi.
Lại thêm trước đó sử dụng Tinh Thần lực, Tinh Thần lực tiêu hao, cả người cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Lúc tỉnh ngủ ngoài trời đã tối.
Mẹ Ngải bưng canh cho Ninh Thư, "Uống đi."
Ninh Thư uống canh gà, nhìn sắc mặt áy náy của mẹ Ngải, nói: "Mẹ, con không sao, mẹ yên tâm."
"Con cũng biết Trình Phi là người như vậy, sao con còn muốn đi du lịch với hắn?" Mẹ Ngải định vươn tay đánh Ninh Thư, nhưng nghĩ đến trên người Ninh Thư có vết thương, lại thu tay về.
"Còn tự quẹt mình bị thương nữa, con nghĩ cái gì vậy hả?" Mẹ Ngải liên tục lải nhải.
"Không dẫn sói vào nhà làm sao bây giờ, con không túm được đuôi của Trình Phi. Ít nhất hiện giờ Trình Phi sẽ phạm tội cố ý giết người chưa thành công." Ninh Thư bất đắc dĩ nói.
Hơn nữa ngày nào mẹ Ngải cũng nói bên tai cô về chuyện gương vỡ lại lành với Trình Phi.
Cô làm gì bây giờ, cô cũng rất tuyệt vọng nha.
Ninh Thư có thể cảm giác được Trình Phi đang nghi ngờ cô, lần này du lịch, nói không chừng Trình Phi sẽ ra tay.
Chủ động cho một cái cơ hội, nhưng Trình Phi có thói quen che giấu, cho dù là dưới tình huống như vậy, anh ta cũng không hé miệng ra chữ nào.
Từ đầu tới đuôi đều phủ nhận.
Quả thực khiến người ta luống cuống.
Ninh Thư đến cục cảnh sát, hỏi cảnh sát điều tra vụ bắt cóc: "Có biết vì sao Lý Thần tới quán cà phê không?"
Cảnh sát bảo: "Cậu ta bảo đột nhiên hứng lên rồi tới đó."
Ninh Thư ha ha ha cười một tiếng, "Lời này tin được à."
"Rõ ràng Lý Thần nói dối chuyện này, không giải thích được lý do tới quán cà phê. Chuyện này có ẩn tình, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra."
Ninh Thư gật gật đầu, cảm ơn cảnh sát, loại chuyện này vẫn nên để người chuyên nghiệp tới làm.
Ninh Thư lại đi xem Trình Phi. Trên người Trình Phi mặc áo tù nhân, nhưng vẫn đẹp trai rạng ngời như trước.
Anh ta gọi xuyên qua cửa sổ: "Ngải Vân."
Ninh Thư ừ một tiếng.
"Em đợi tôi, nhất định tôi sẽ ra ngoài." Trình Phi cười với Ninh Thư.
Ninh Thư:...
Đã tới nước này rồi mà vẫn còn bày bộ dạng đó.
"Anh vẫn muốn làm tôi thành tiêu bản hả?" Đậu xanh, ám ảnh cực đoan, cố chấp nghĩ mình đúng.
Trình Phi gật gật đầu.
"Rốt cuộc tôi có chỗ nào khiến anh điên như thế, tôi đổi là được mà." Người này cam đoan bị bệnh, không phải yêu, mà là chiếm hữu.
"Bất kể em biến thành bộ dáng gì, tôi đều thích." Trình Phi nói.
Ninh Thư trợn trắng mắt, "Không, anh sợ tôi già, sợ tôi thối rữa, cho nên muốn làm tôi thành tiêu bản để tôi vĩnh viễn duy trì sắc đẹp tuổi trẻ. Anh sợ tôi trở nên già nua nhăn nheo."
Không phải nói đầu bạc già cỗi sao?
Trình Phi yêu thứ này à?
Thậm chí Ninh Thư có thể tưởng tượng ra loại hình ảnh buồn nôn, có lẽ Trình Phi sẽ sờ tiêu bản, hôn tiêu bản, sẽ cởi tiêu bản.
Ông trời ơi.
Ninh Thư không dám để cho chính mình nghĩ tiếp, chỉ là nghĩ thôi đã thấy lạnh run cả người.
Ninh Thư hỏi: "Mong anh ngốc ở trong này vui vẻ."
Ninh Thư xách túi xoay người chạy, cô đang nói nhảm cái gì với Trình Phi thế này.
Còn không bằng trở về tìm chứng cứ, để cả đời này Trình Phi đừng mong chui ra khỏi đó.
"Ngải Vân, em chờ một chút." Trình Phi đứng lên, để tay trên mặt thủy tinh, nhìn Ninh Thư, "Ngải Vân, tôi có thể hỏi em một chuyện không?"
"Yêu, không hẹn, Lam Tường, lớn rồi, cứu mẹ tôi, không hối hận, chuyện này không thể, ngày mai có việc, đã từng gầy rồi, không có nhiều tiền, không biết gì hết cả."
Trình Phi:...
"Tôi muốn hỏi em, vết thương trên người thế nào rồi, nhớ phải uống thuốc tiêu viêm và thay băng vải đó. Vết thương hơi sâu, có thể sẽ lây nhiễm, đợi chút nữa rời cục cảnh sát thì nên đi khám." Trình Phi nói.
Ninh Thư gật đầu, "Anh cứ lao động cải tạo cho tốt đi, phải xứng với đảng và nhà nước, biết chưa?"
Ninh Thư xoay người rời đi, cô quyết định đi về nhà tìm xem có chứng cớ gì.
Lúc tới cửa, Ninh Thư lấy chìa khoá mở cửa.
Ninh Thư đi vào trong nhà, trực tiếp phóng xuất ra Tinh Thần lực xem xét trong phòng có thứ gì.
Tinh Thần lực là thứ tốt, không cần chổng mông tìm đồ khắp nơi.
Ninh Thư đứng tại trước két sắt, đồ giá trị của Trình Phi hẳn là đều ở bên trong.
Két sắt khá dày, Tinh Thần lực muốn chui vào hơi mất công.
Luôn cảm giác có thứ gì ngăn cách Tinh Thần lực của cô, khó khăn đưa Tinh Thần lực xuyên thấu két sắt, Ninh Thư đã mồ hôi đầm đìa.
Ninh Thư thu hồi Tinh Thần lực, vuốt vuốt huyệt Thái Dương, vừa rồi quét qua, cô đã biết trong tủ là cái gì.
Một cái sổ tiết kiệm, sổ tiết kiệm viết bằng tiếng nước khác, hiển nhiên không phải ngân hàng trong nước.
Còn có sổ khám bệnh phối đôi của bệnh viện, dường như là phối đôi trái tim.
Tên là Trình Phi, một bên khác là tên em gái năm tuổi của anh ta, mắc bệnh tim bẩm sinh, khuyết thiếu van tim.
Ninh Thư nhíu mày.
Chẳng lẽ mục đích đôi vợ chồng Hoa kiều kia nuôi dưỡng Trình Phi là vì trái tim?
Trái tim thích hợp cho con gái mình?