Dịch: Phong Thanh
Biết được việc hệ thống không nhắc nhở La Giang, nên cứ cách hai ngày Ninh Thư lại mang một bình canh gà nóng hổi đến cho hắn.
Đương nhiên canh gà này có bỏ thêm dược liệu.
Tuy Ninh Thư không biết vì sao hệ thống lại không nhắc nhở La Giang, nhưng chắc có lẽ là do sợ lãng phí năng lượng, hoặc cũng có thể là bởi vì hệ thống đã không còn coi trọng La Giang nữa.
Dù là nguyên nhân gì thì đây vẫn là cơ hội cho Ninh Thư.
Mỗi ngày La Giang đều ăn gà công nghiệp béo múp, thêm cả canh gà được nêm bột ngọt vừa miệng, trải qua những ngày tháng tiêu dao tự tại.
Ngày ngày tán tỉnh hết nữ bác sĩ lại đến y tá, cộng thêm cả Ninh Thư.
Mặt đã xấu lại còn không biết xấu hổ.
Rõ ràng đã hết bệnh nhưng vẫn còn ăn dầm ở dề tại bệnh viện, bởi nằm viện không tốn tiền mà, đúng là không biết xấu hổ.
Rõ ràng bị thương, nhưng những ngày tháng ở bệnh viện, La Giang thế mà béo lên mấy kí.
Loại đàn ông cực phẩm này khiến Ninh Thư không biết nên phát biểu cảm nghĩ gì.
Đặc biệt khi nhìn tới mấy cô gái xinh đẹp sắp bị hắn cho nếm trải địa ngục thì lại càng thương xót.
Tụt quần người ta xuống còn không chịu trách nhiệm, đã vậy lại còn không kết hôn, qua một khoảng thời gian lại tìm kiếm người khác.
Mà những những người lúc sau, bối cảnh gia thế càng tốt, càng xinh đẹp thì khen thưởng sẽ càng nhiều.
Ngay cả công chúa, nữ hoàng ngoại quốc cũng trêu chọc được.
Cái cốt truyện thối không ngửi được.
Sau khi Ninh Thư nghe tin nữ bác sĩ ứng tiền viện phí thì tâm can lại càng đau.
Hắn lừa tài lừa sắc, còn yên tâm thoải mái đóng đô ở bệnh viện, tiêu tiền của mỹ nữ.
Làm tốt lắm!
Ninh Thư ngẫu nhiên sẽ nói chuyện cùng nữ bác sĩ, cô tất nhiên phải nói rõ tình hình cơ bản của La Giang.
Việc làm không có, tiền tiết kiệm cũng không, nhà hắn đang ở cũng là của cha mẹ, tính nết cực kỳ khó ở, ẩn ý khuyên nữ bác sĩ không nên có quan hệ với loại người này.
Tiền tiết kiệm không có, nói khó nghe tiền thuốc men mà nữ bác sĩ đã ứng sẽ không trả được.
Ninh Thư là tận tình khuyên nhủ, kỳ thật thấy một cô gái xinh đẹp tài giỏi, tương lai phơi phới, sao cô có thể nhẫn tâm để cho tên bụi đời như La Giang phá hư cuộc đời người ta được.
Nữ bác sĩ cười tủm tỉm nhìn Ninh Thư: “Có phải em đang ghen không? Không muốn chị tới gần anh trai hàng xóm nên mới nói lời này với chị?”
Ninh Thư: →_→
Mỹ nữ, lời chị đây nói là sự thật, tin chị đi.
“Em nói thật, sự thật đó. Tình trạng của La Giang là như vậy.”
Nữ bác sĩ nhẹ nhàng nói: “Mỗi người đều có lúc gặp phải khó khăn, nghich cảnh, bây giờ La Giang có thể nghèo khó nhưng không có nghĩa sau này anh ấy vẫn vậy, chị tin vào tiềm lực của anh ấy.”
Ninh Thư cảm giác nuốt không trôi, đã tiềm lại cmn lực.
Chỉ số thông minh quyết định chỗ đứng, tính cách quyết định vận mệnh.
La Giang chính là bộ dạng không biết hối cải, nếu có ai bảo hắn sai thì hắn sẽ nghĩ do mọi người trên thế giới này tư duy vậy thôi chứ hắn không sai, lại luôn chìm đắm trong ảo tưởng của bản thân mình, đổ lỗi cho kẻ khác, làm chó gì có tiềm lực gì.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chó không bao giờ dừng được việc ăn phân, nếu không phải may mắn nhặt được hệ thống chinh phục mỹ nữ thì cả đời La Giang vẫn cứ mục nát ti tiện như vậy.
“Hắn thì có thể có tiềm lực gì, làm việc gì cũng không nghiêm túc, cũng chẳng có mục tiêu phấn đấu. Cũng sắp 30 tuổi rồi nhưng nào đã vạch ra được hướng đi cho cuộc đời mình. Như vậy thì làm sao có thể thành công, cho dù có tiềm lực mà không hành động cũng coi như bỏ.” Ninh Thư ngồi đối diện nữ bác sĩ nói.
“Cho nên, nếu có thể cho hắn ta xuất viện thì mau mau chóng chóng tống tiễn hắn đi, tránh lãng phí tiền bạc và thời gian của bản thân mình.”
“Êi, con nhỏ chết tiệt kia, dám nói xấu sau lưng anh mày. Có phải muốn độc chiếm một mình anh nên mới nói xấu thanh danh của anh trước mặt bác sĩ Ngô không?” La Giang cầm nạng đi vào văn phòng.
Ninh Thư nghiêng đầu cười mỉm, “Xem ra anh cũng hồi phục khá tốt rồi, lại dùng tiền của bác sĩ Ngô. Anh không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Đây là em ghen ghét bác sĩ Ngô đối tốt với anh, sợ anh bị bác sĩ Ngô cướp đi có phải không?”
Ninh Thư nói một câu rồi rời đi: “Anh vui là được rồi.”
“Con nhỏ kia sao lại ngạo kiều tới vậy chứ.” La Giang chỉ vào bóng dáng đã đi xa của Ninh Thư, “Tính tình em ấy do nhà chú Hồ nuông chiều quá thành vậy, trong nhà chỉ có một đứa con gái rượu, sủng lên tận trời.”
Nữ bác sĩ thoải mái nói, “Còn anh, trong nhà có mấy anh em?”
La Giang nhanh chóng ngồi xuống, “Anh cũng là độc đinh, nếu gả đến nhà anh thì ba mẹ anh sẽ coi em như con gái ruột.”
“Bác sĩ Ngô này, anh muốn ra viện, bữa giờ ở bệnh viện vẫn dùng tiền của em thật ngại quá. Chờ anh đi làm có tiền rồi sẽ trả lại cho em.”
Nữ bác sĩ thở dài nhẹ nhõm trong lòng, ngoài miệng nói: “Không có việc gì, chờ thân thể của anh tốt hơn rồi nói sau.”
Viện phí hơi cao, dù là nữ bác sĩ nhưng gánh vác cũng hơi nặng nề.
Phụ nữ hiển nhiên phải mua quần áo, túi xách, giày dép, đồ trang điểm, tất cả đều cần tiền.
Ngày hôm sau, La Giang được tháo băng vết thương rồi xuất viện.
Người thực hiện tháo băng chính là bác sĩ Ngô.
Sau khi tháo băng, nữ bác sĩ kinh hãi, trừ một vài chỗ vẫn còn bị xước, bộ phận ấy của La Giang đã hoàn toàn bình thường.
Hơn nữa vết chỉ không nhìn kỹ thì không thấy gì.
Lúc này chưa qua bao lâu thời gian nhưng sao vết thương lại có thể khôi phục hoàn hảo tới vậy.
Nữ bác sĩ ngơ ngác nhìn vào chỗ mẫn cảm của La Giang, đặc biệt với vẻ mặt khiếp sợ của nữ bác sĩ, khiến trong lòng La Giang trào ra một cảm giác tự hào và hưng phấn.
Chỗ đó vậy mà ngóc đầu dậy.
Tiểu đệ đệ của La Giang dưới cái nhìn chăm chú của nữ bác sĩ, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nữ bác sĩ trừng mắt liếc hắn một phát rồi kéo cái chăn đắp lên người hắn, “Tốt rồi, có thể xuất viện.”
La Giang cười haha, khiến nữ bác sĩ phải đỏ mặt.
Nụ cười của hắn thật đáng khinh bỉ.
La Giang được voi đòi tiên, hỏi nữ bác sĩ: “Chừng nào thì em rảnh? Anh mời em ăn cơm, sẵn tiện mang em đi chơi luôn.”
“Anh nói hươu nói vượn gì đó?” Nữ bác sĩ nghe được hai từ chơi luôn lập tức không vui.
La Giang vẻ mặt vô tội, “Anh có nói bậy gì đâu. Anh nói ăn cơm rồi mang em đi công viên giải trí, chơi trò bánh xe quay.”
Người đời có câu, nếu nàng chưa trải sự đời thì dắt nàng xem thế gian phồn hoa biến hóa, nếu nàng trải qua nhiều tang thương, lập tức cùng nàng ngồi vòng xoay ngựa gỗ.
Nữ bác sĩ tầm tuổi này, khí chất thanh thoát, ngồi vòng xoay ngựa gỗ là cách hay nhất.
“Nói đi, có phải em hiểu nhầm ý anh rồi không, em nghĩ đi đâu vậy.”
Nữ bác sĩ ngượng ngùng, nhưng không chịu nổi La Giang cầu xin đầy nũng nịu, bèn đồng ý: “Cuối tuần có thể đi cùng anh, em đổi ca trực với đồng nghiệp là được.”
Nữ bác sĩ nghĩ ngợi: “Anh gọi em gái sát nhà đi chung nữa nhé.”
Cô cảm thấy tiến độ với La Giang quá nhanh, ba người đi chung thì an toàn hơn nhiều.
So với La Giang, nữ bác sĩ càng tín nhiệm em gái kia hơn, rõ ràng em ấy sẽ không làm gì cô.
La Giang không chút suy nghĩ lập tức đồng ý ngay, nào ai có diễm phúc mà hẹn hò với hai cô gái cùng một lúc được như hắn?
La Giang xuất viện trong niềm cao hứng phấn chấn. Việc đầu tiên sau khi xuất viện chính là gõ cửa nhà Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn La Giang mặt đầy đào hoa, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
La Giang tay chống cửa, động tác vô cùng lạnh lùng đẹp trai, hỏi Ninh Thư: “Cô bé, có muốn đi công viên giải trí không?”
“Đi công viên giải trí?” Ninh Thư hỏi ngược lại, “Có đi nhà ma không?”
La Giang: …
Má ơi, khẩu vị của em gái này thật nặng.