Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1231: Minh hôn 20




Dịch: Bunnycrusher
Cổ trùng là loại đồ vật thiên biến vạn hóa, có rất nhiều tác dụng, sử dụng trong nhiều tình huống đa dạng.
Cổ có thể là côn trùng, động vật, thậm chí là thực vật.
Cái gì gọi là kim thiền cổ, ***, tưởng tượng cảnh những cổ trùng đó phá thể ra ngoài cũng đủ dọa người.
Ninh Thư nghe xong cực kỳ muốn học.
Học được thuật chế cổ xem như nắm giữ thêm một loại kỹ năng, nói không chừng sẽ có lúc cần dùng tới.
Tính ra dù lần này không chiếm được linh thạch, cũng thu hoạch được một phần không tồi.
Những người này sống tận sâu trong rừng núi, có rất nhiều động thực vật, các loại độc vật khác lạ, từ đó mới sinh ra thuật tạo cổ này.
Đại Tư Tế thở dài, “Xem ra khi trở về, tộc ta phải chuẩn bị dọn đi một chuyến, không thể chỉ định cư ở nơi đó, đời đời ở đó sinh sống.”
Ninh Thư an ủi: “Kiểu gì cũng sẽ tìm được chỗ ở.”
Ninh Thư vẫn cảm thấy thôn dân ở đây bị thiếu khuyết cái gì đó, có thể vì thân thể thiếu khuyết nguyên tố vi lượng, nên mới sợ hãi ánh nắng mặt trời.
Tộc người này không phải là cương thi chứ.
Nhưng nhìn một cái đã biết không phải là mấy con cương thi có xác mà không có hồn.
Không phơi nắng, không sợ thiếu Canxi sao?
Nếu sống cùng những người này lâu dài, sau này có bị đồng hóa giống vậy luôn không?
Ninh Thư nghĩ ngợi không biết nên nói thế nào.
Đoàn người không dám dừng lại lâu, ngựa không ngừng vó chạy trở về thôn.
Thôn này do mọi người tiến vào núi sâu rừng già lập ra, tìm một chỗ thuận lợi lập thành một thôn.
Giờ là lúc mặt trời lên cao, trong thôn không một bóng người lang thang.
Đại Tư Tế giải thích: “Không có linh thạch bảo hộ, thôn dân không dám ra ngoài.”
Đại Tư Tế đi tới một căn nhà trông khá giống một tông miếu, trong miếu có một tượng đá đang ngồi xổm, điêu khắc cực kỳ đơn sơ thô cuồng, Ninh Thư ngắm mãi vẫn không thể hình dung ra được là thứ gì, chỉ có thể nhìn ra là khắc họa một con người.
Trên thân tượng đá đục khoét một hố nhỏ sâu, Đại Tư Tế đặt linh thạch lên cái hố đó.
Một lúc sau Ninh Thư lập tức cảm nhận được không khí trong miếu dần lạnh đi, không còn cảm giác ấm áp được ánh mặt trời chiếu rọi nữa.
Ninh Thư bước ra khỏi miếu, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mặt trời lúc này không còn chói mắt như lúc nãy nữa, dường như mặt trời đã bị chặn lại bởi một tầng đồ vật vô hình nào đó.
Là kết giới.
Ninh Thư nhìn tượng đá, tượng đá này làm cách nào mà có thể khiến kết giới thạch phóng xuất ra kết giới?
Những điều chưa biết trên thế giới thật sự còn quá nhiều, rất nhiều thứ vẫn chưa có cách giải thích phù hợp.
“Tượng đá này khắc họa một vị cao nhân, vị cao nhân này đã ban cho chúng tôi một đường sinh cơ, giúp chúng tôi có thể sinh sống dưới ánh nắng của mặt trời mà không bị mặt trời thương tổn.”
Đại Tư Tế đặt giao châu trên tường bên cạnh hố sâu, sau đó quỳ xuống, dập đầu với tượng đá.
“Đại Tư Tế trở lại, Đại Tư Tế trở lại rồi …”
Thôn dân trốn sâu trong phòng đều cảm giác được ánh mặt trời bị ngăn cản bên ngoài, sôi nổi chạy khỏi nhà, vui mừng múa hát.
Những người đi theo Đại Tư Tế ra ngoài lúc này đã rửa sạch hoa văn trên mặt, lộ ra bản mặt nhợt nhạt, có mấy chỗ còn bị mặt trời thiêu bỏng rát, đỏ đỏ trắng trắng, trông như bị bệnh nặng.
Ninh Thư nhịn không được hoài nghi, thật sự nghiêm trọng đến vậy sao.
Nếu là bệnh bạch tạng thì không đúng lắm, cũng không có gặp người có da trắng bạch, màu da của những người dân nơi đây cực kỳ bình thường.
Đại Tư Tế tập họp thôn dân lại, “Hiện tại chúng ta phải chuyển đi, kẻ trộm đi linh thạch chính là tướng quân của Lập Quốc, không thể ở đây đợi bọn chúng mang binh lính thảo phạt chúng ta được.”
“Tại sao lại như vậy?”
“Ta không muốn rời khỏi chỗ này…”
Đại Tư Tế thể hiện niềm đau kịch liệt, vừa trở lại thôn, Đại Tư Tế đã rửa mặt sạch sẽ, tuổi tác của Đại Tư Tế còn lớn hơn Ninh Thư tưởng.
“Vì sống sót, chúng ta cần phải chuyển đi.”
“Tất cả mọi người trở về thu thập đồ đạc đi, không nên mang vác quá nhiều, ảnh hưởng đến tốc độ của hành trình.” Đại Tư Tế phất phất tay, “Trở về chuẩn bị đi.”
“Đại Tư Tế, chúng ta phải dọn đi đâu đây?”
“Trước cứ dọn đi đã, có địa phương thích hợp thì định cư lại, tóm lại phải rời khỏi chỗ này, hơn nữa phải tránh xa thành trấn.” Đại Tư Tế nói.
Một số người thổn thức gạt nước mắt.
Dọn đi đối với bọn họ chính là cửu tử nhất sinh, trên chặng đường di chuyển sẽ bị mặt trời chiếu rọi, thậm chí có thể sẽ chết trên đường đi.
Đại Tư Tế nói xong, Ninh Thư ho khan một tiếng nói: “Kỳ thật có một biện pháp không cần phải chuyển đi.”
“Biện pháp gì?” Đại Tư Tế hỏi, không phải vạn bất đắc dĩ, Đại Tư Tế cũng không muốn mang cả thôn dân dọn đi nơi khác.
Ninh Thư nói: “Ngươi đưa giao châu cho ta, lấy cái này làm mắt trận, bày trận một chút, bố trí thuật che mắt.”
“Thật sự dùng được sao?” Đại Tư Tế không xác định lắm.
Ninh Thư bình tĩnh nói: “Trừ cách này ra, các người chỉ có thể dọn đi thôi, nghe nói hài tử của các người có thể sẽ chết nếu bị mặt trời chiếu vào, nếu hài tử chết thật, rất có khả năng sẽ dẫn tới diệt tộc.”
“Đưa giao châu cho ta, nếu không thành công thì nói sau.” Ninh Thư nói.
Đại Tư Tế rối rắm một lúc, cuối cùng vẫn đi vào tông miếu cầm hạt châu đưa cho Ninh Thư.
Ninh Thư bóp pháp quyết, nhờ người dân hỗ trợ bố trí mấy cục đá.
Ninh Thư bố trí một trận pháp thật lớn, che dấu hết toàn bộ thôn làng, khiến người ngoài không thế nhìn thấy.
Đồng thời cũng bố trí bát quái trận xung quanh thôn, có thể khiến người khác lạc đường, không thể đến được thôn làng.
Tất cả trận pháp đều sử dụng cây cối, cục đá.
Làm xong cũng tiêu phí không ít sức lực Ninh Thư gần như đem tuyệt học cả đời áp dụng vào.
Đại Tư Tế có chút không xác định: “Chỉ như vậy, hoàn thành xong rồi?”
Trên mặt Đại Tư Tế chỉ thiếu ba chữ ‘ta không tin’ nữa thôi.
“Trận pháp chung quanh ngay cả ta cũng sẽ lạc đường.”
“Đại Tư Tế, để ta mang ngươi ra ngoài nhìn một chút.” Ninh Thư mang Đại Tư Tế ra khỏi thôn, rẽ trái quẹo phải, đi đến mức đầu Đại Tư Tế sắp hôn mê.
“Khó đi như vậy, người trong thôn làm sao ra ngoài săn thú được?” Đại Tư Tế hỏi.
Đại đa số thời gian họ sống yên trong thôn, nhưng cũng cần phải ra ngoài kiếm sống.
Thảo dược có thể giúp bọn họ tạm thời chống đỡ được ánh nắng một chút.
“Vậy tạo một con đường dành riêng cho thôn dân đi.” Ninh Thư nói.
Đại Tư Tế gật đầu liên tục, “Ý này hay đấy.”
“Chúng ta không biết phải báo đáp ngươi thế nào, vì sao ngươi lại muốn giúp chúng ta đến vậy?” Đại Tư Tế hỏi.
Ninh Thư phiền muộn trả lời, “Chỉ vì muốn tìm một nơi sống yên sống ổn.”
“Bản lĩnh của ngươi lớn đến vậy, nơi nào cũng có thể sống yên ổn.” Đại Tư Tế nói, “Sức lực đến bậc này, cao nhân cùng lắm cũng chỉ thế.”
Ninh Thư cười cười: “Cũng không tính là bản lĩnh gì, trên thế giới này còn có nhiều người bản lĩnh hơn.”
“Đại Tư Tế có thể cho mẹ con chúng tôi một nơi ăn ở không.”
Đại Tư Tế liên tục đáp ứng, đi vào thông báo cho thôn dân không cần phải dọn đi nữa, thôn dân cao hứng đến mức nào tạm thời không đề cập tới, Đại Tư Tế kêu người dân tới giúp Ninh Thư làm nhà.
Chỉ mấy ngày làm việc, nhà tranh đã ra hình ra dạng, vì sống trong núi sâu, nhiều trùng xà kiến độc, nhà làm ra chính là nhà sàn.
Còn có thể phòng ẩm, rất tốt.
Các thôn dân còn bỏ vào nhà một số đồ vật như thịt xông khói, rau dưa tươi mát.
Đại Tư Tế tặng một con lợn rừng nhỏ cho Ninh Thư để cô nuôi dưỡng.
Ninh Thư vốn định nói bản thân còn có một con trâu, không muốn nuôi thêm nữa, vừa trâu vừa heo, còn địu thêm một đứa nhỏ, quá mệt mỏi.
Nhưng thịnh tình không thể chối từ, Ninh Thư chỉ đành nhận lấy.
Người ở đây so với thôn dân dưới Bạch Vân Quan càng nhiệt tình thuần phác hơn.
Ninh Thư khai khẩn đất đai trước nhà để trồng đồ ăn, đương nhiên chuyện lớn như khai khẩn cũng có nhiều người tới hỗ trợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.