Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1229: Minh hôn 18




Dịch: Bunnycrusher
Mấy người vẽ hoa văn trên mặt vẫn chưa biết nên chọn chủ ý gì, nếu tiếp tục đuổi theo thì không nhất định đuổi kịp được, nếu may mắn tìm được Hiên Viên Hạo cũng không nhất định đấu lại được.
Một khi đến được thị trấn, Hiên Viên Hạo sẽ có thể điều động lực lượng quan phủ địa phương.
Khuôn mặt Đại Tư Tế vặn vẹo nhăn nhúm, “Truy!”
Đoàn người nhanh chóng truy tung.
Ninh Thư bám theo.
Đoàn người có vẻ khá tinh thông thuật truy tung, chỉ cần xem một ít dấu vết trên cây cối lá cỏ đã bắt đầu tìm được phương hướng.
Ninh Thư cảm thấy những người này hẳn là sinh ra từ trong rừng rậm núi sâu, rất thông thuộc thuật truy tung con mồi.
Trăn Trăn, lúc này đừng khóc nhé con!
Ninh Thư dồn khí đan điền, đi đường như giẫm đất bằng, không gây quá nhiều xóc nảy.
Trước nguy cơ diệt chủng, hành động của những người này cực nhanh nhẹn, chỉ một lúc sau đã tìm được nơi ở của hai người.
Chiến thần và tiểu binh đang nướng thịt ăn.
Ninh Thư tránh ở một bên quan sát tình hình.
Sau khi gột rửa sạch sẽ, khuôn mặt Hiên Viên Hạo hiện rõ vẻ ngọc thụ lâm phong, khí thế ngút trời.
Ninh Thư càng nhìn càng thấy giống vai chính.
Đại Tư Tế lạnh lùng nhìn Hiên Viên Hạo, “Giao linh thạch ra cho ta.”
Hiên Viên Hạo đứng lên, “Thứ tốt năng giả cư chi*, Thạch Tộc các ngươi, tính đi tính lại cùng lắm chỉ mấy trăm người, linh thạch ở trong tay ta có thể bảo vệ hàng ngàn hàng vạn bá tánh Lập Quốc.”
*Thứ tốt năng giả cư chi: ta google thì không có giải thích rõ nghĩa, hiểu chung chung là “Thứ tốt nằm trong tay người xứng đáng”, có đủ năng lực để sử dụng và bảo hộ nó.
“Người Lập Quốc các ngươi là người, vậy toàn thể tộc nhân của ta không phải con người chắc, Lập Quốc các ngươi không có linh thạch vẫn có thể sống, tộc nhân ta mất đi linh thạch sẽ chết.” Đại Tư Tế sắc mặt vặn vẹo.
Ninh Thư nhịn không được gãi đầu, linh thạch này quan trọng đến vậy?
“Thạch Tộc các ngươi chỉ không thể phơi nắng thôi mà, các ngươi có thể núp dưới mặt đất vào ban ngày, buổi tối hẳn đi ra.” Nữ tử mặc giáp nói.
Ninh Thư chớp chớp mắt, không thể phơi nắng là chứng bệnh gì vậy?
Có lẽ tộc người họ là nhóm người bị thiếu khuyết gien chống đỡ tia tử ngoại.
Nghe đến đây, về cơ bản Ninh Thư có thể xác định được linh thạch này chin phần mười là kết giới thạch.
Đoàn người này chắc là sinh hoạt trong kết giới.
“Bắt ngươi sống dưới mặt đất ngươi có hài lòng không?” Người bên cạnh Đại Tư Tế hung ác nghiến răng.
Nữ tử mặc giáp chống nạnh, cười nhẹ nói: “Ta cũng không phải không thể phơi nắng.”
Ninh Thư: … oke, fine... ʘ ͜ʖ ʘ
Cái logic này, Ninh Thư phục sát đất.
Đại Tư Tế nhìn chằm chằm Hiên Viên Hạo, “Trả linh thạch lại cho ta ngay, chuyện khác ta có thể không so đo, nhưng nếu ngươi không trả thì chúng ta chỉ có thể cá chết lưới rách.”
Hiện Viên Hạo không để ý tới lời nói của Đại Tư Tế, đưa bàn tay xương khớp rõ ràng lên, sửa lại ống tay áo của mình, “Loại đồ trân quý như linh thạch, vốn không phải là thứ các ngươi nên có được.” (Vô sỉ!!)
Hoa văn trên mặt Đại Tư Tế run run, “Nghĩa là ngươi không trả lại cho chúng ta?”
“Ta mới lấy đồ của các người, vẫn còn chưa thương tổn đến tộc người các ngươi, nếu là người của triều đình, lúc này đã phái binh bao vây tiễu trừ thôn của các ngươi rồi.” Hiên Viên Hạo nói.
“Ta chỉ mới cầm đồ đi, còn chưa đánh các ngươi, mà các ngươi, không chỉ hạ độc mà còn hạ cổ vào người ta!”
“Đừng cảm thấy oan ức, thất phu vô tội hoài bích có tội mà thôi.”
(Có một câu cần phải nói. Thiên hạ vô sỉ mặt dày mới làm vai chính được đúng không?!)
Ninh Thư: ….( ´_ゝ`)
Ninh Thư gật đầu, xem ra Hiên Viên Hạo vẫn còn có tình người.
Có cái lone ấy!
Trộm đồ thì cũng thôi đi, còn bắt người ta phải tâm phục khẩu phục!
Ninh Thư vừa ngồi xổm xem diễn, vừa đập chan chát mấy con muỗi trên chân.
Hai bên không đạt được thỏa hiệp, lao vào đánh nhau.
Điều khiến Ninh Thư kinh ngạc chính là, nữ tử nhỏ gầy kia vậy mà có võ công, tuy không phải quá cao thâm, nhưng cũng có thể ứng phó một hai người.
Ninh Thư cảm thấy bối rối, lúc này cô nên giúp một tay, hay là trực tiếp gia nhập chiến đấu, một trận ba phe?
Võ công của Hiên Viên Hạo rất cao, gần như tất cả đều vây công Hiên Viên Hạo.
Nhưng Hiên Viên Hạo khí định thần nhàn, tựa như chưa dùng hết sức, quả nhiên võ công cao cường.
Ninh Thư nhặt cục đá dưới chân, dùng kình khí bọc lại, ném thẳng vào người Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Hạo lập tức xoay người, vươn bàn tay, trực tiếp bóp nát cục đá thành bột phấn.
Ninh Thư: … ఠ ͟ಠ
Luôn có điêu dân bật hack cản đường bổn cung.
Mịa nó!
“Ai?” Hiên Viên Hạo quát lạnh.
Ninh Thư trực tiếp tặng thêm một tảng đá to bằng đầu cho Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Hạo một chưởng bổ đôi tảng đá, nhìn chằm chằm Ninh Thư, “Ngươi là ai?”
“A, là ngươi.” Nữ tử mặc giáp vẫn nhớ rõ Ninh Thư.
“Chuyện này không liên quan tới ngươi, tốt nhất ngươi đừng liên quan vào.”
“Những việc này không phải một kẻ bình dân áo vải như ngươi có thể quản được.”
“Vô Hựu, đây là ai?” Hiên Viên Hạo hỏi nữ tử.
“Là người trong thôn dưới chân núi Bạch Vân Quan, lúc trước người này đã bắt mạch cho ngài đấy.” Vô Hựu nói.
“Thân thủ của kẻ này có vẻ không giống với thôn phụ bình thường lắm.”
Nhóm người Đại Tư Tế cũng cảnh giác chăm chú nhìn người vừa mới xuất hiện này.
Ninh Thư nói: “Ta chỉ đi ngang qua thôi.”
“Dù sao thì các ngươi vẫn nên trả linh thạch lại cho người ta đi, mấy trăm sinh mệnh cũng là sinh mệnh mà, đường đường là chiến thần, khẳng định dụng binh như thần, người như ngươi còn cần linh thạch sao?” Ninh Thư tùy ý nói.
“Vậy trăm vạn bá tánh của Lập Quốc thì tính sao?” Vô Hựu nói.
“Vậy toàn gia người ta phải hy sinh mới hợp lẽ thường sao?” Ninh Thư hỏi lại, “Muốn hy sinh số ít, cứu vớt số đông cũng phải hỏi xem người ta có nguyện ý hay không chứ.”
Vô Hựu nói: “Ngươi nào biết tướng quân vì bá tánh Lập Quốc, vì bảo vệ toàn bộ Lập Quốc mà vất vả tới mức nào.”
“Tiểu cô nương, ngươi chắc là não tàn phấn của tướng quân nhà ngươi rồi.” Ninh Thư cười tủm tỉm nói.
“Tiểu cô nương cái gì! Ngươi kêu ai là tiểu cô nương! Tuy vóc dáng ta nhỏ, nhưng ta là một nam tử hán đích thực!”
Ninh Thư: …. (´・_・`)
Là cô mù, hay là người khác mù?
Quả nhiên là cốt truyện lựa chọn mù.
Ninh Thư vẫn không nhịn được hỏi Hiên Viên Hạo, “Ngươi cảm thấy hắn là tiểu tử hay là cô nương?”
“Dĩ nhiên ta tin tưởng Vô Hựu, tuy thân thể hắn có chút đơn bạc, nhưng cũng là một nam tử hán đường đường chính chính.”
Ninh Thư gật đầu, “Các ngươi cao hứng là được.”
Đại Tư Tế nhìn Ninh Thư, “Lời này của ngươi đúng là có lý, tộc nhân chúng ta luôn an phận một góc, chưa bao giờ nghĩ tới làm chuyện gì thương thiên hại lý.”
“Nhưng tới tồn tại thôi cũng vô cùng gian nan.” Người bên cạnh Đại Tư Tế thổn thức.
“Chuyện này có can hệ gì tới ngươi chứ, ta khuyên ngươi, trước khi hành động hãy ngẫm lại một chút, tướng quân không chỉ là Chiến thần mà còn là Vương gia, ngươi chỉ là một thôn phụ nhỏ bé, còn mang theo hài tử, mọi việc cần phải suy xét cho rõ ràng.” Vô Hựu nói.
Mặt Ninh Thư không lộ cảm xúc, “Ngươi uy hiếp ta?”
“Không phải, chỉ là quen thói, vốn là mưu sĩ, mọi việc ta đều muốn suy xét kĩ càng.” Vô Hựu nói.
Nữ mưu sĩ?!
Chuyện lãng mạn giữa tướng quân và mưu sĩ?!
Hiên Viên Hạo không nói nhiều lắm, nhưng thái độ rất kiên quyết, hiển nhiên không nghĩ tới chuyện giao linh thạch ra.
Đại Tư Tế nói: “Đây đã là khối linh thạch cuối cùng rồi, nếu còn dư một khối nào, chúng ta đã đành ngậm bồ hòn làm ngọt.”
“Không có linh thạch bảo hộ, tộc nhân của chúng ta sẽ chết.”
Ninh Thư thở dài, xem ra linh thạch này cô không bắt vào tay được rồi, nếu thật sự trộm lấy, mấy mạng người này đều phải cõng trên lưng.
Mọe nó, nhân quả lớn tới vậy, Ninh Thư không dám chọc ngoáy.
Một bảo bối như linh thạch, không chỉ 2333 thèm thuồng, Ninh Thư cũng nhỏ dãi.
Không chỉ giúp xây dựng thế giới thêm chắc chắn, còn có thể giúp thế giới giảm khả năng chịu thương tổn hay ăn mòn.
Là cực phẩm đấy anh em ạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.