Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1219: Minh hôn 8




Dịch: Bunnycrusher
“Lưu Tiểu Nha, ngươi đang làm cái gì vậy?” Giọng Lý Tam Lang âm trầm vang lên.
Ninh Thư chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm Lý Tam Lang, tức khắc rụt đồng tử lại, Lý Tam Lang đã khôi phục thực lực!
Rõ ràng lúc trước đã bị phù chú của cô gây thương tổn, cớ sao lúc này lại như chưa hề bị gì vậy.
Mẹ nó, khai mau, thế lực nào đứng sau lưng ngươi?
“Ta cần ngươi quản à.” Đôi mắt Ninh Thư xoay chuyển, sau đó vào từng gian phòng tìm kiếm mật thất.
Cô không tin không tìm ra được nơi để bài vị tổ tiên của Lý gia.
“Cuối cùng ngươi muốn tìm thứ gì?” Lý Tam Lang nhìn Ninh Thư nhanh nhẹn vào từng phòng một, sờ soạng khắp chốn.
Lý Tam Lang muốn ngăn Ninh Thư, nhưng ánh sáng Phật châu khiến hắn khó thực hiện ý định.
“Lưu Tiểu Nha, đừng khiêu chiến nhẫn nại của ta, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?” Mắt Lý Tam Lang đỏ đậm, trong đêm đen nhìn cực kỳ khủng bố.
Ninh Thư không để ý tới hắn, lúc này Lý Tam Lang chỉ dám quát tháo uy hiếp cô, chứ vẫn chưa tìm được cách lại gần cô.
Đây là thư phòng, hẳn là phòng của phụ thân Lý Tam Lang.
Đột nhiên Lý Tam Lang nhảy tới trước mặt Ninh Tư, bất chấp kim quang của Phật châu vươn tay bóp cổ Ninh Thư.
Ninh Thư lập tức tránh đi, mấy lần trước bị ngươi bóp coi như do ngươi nhanh tay, nhưng nếu chịu thêm lần này nữa thì bà đây đúng là đồ thiểu năng trí tuệ!
Lúc này Lý Tam Lang đang ở rất gần Ninh Thư, Ninh Thư nhanh chóng gỡ Phật châu ở cổ tay ra, buộc vào đầu ngón tay, Phật châu trong tay lập tức chưởng thẳng vào ngực Lý Tam Lang.
Bị Phật châu dính chặt vào ngực, Lý Tam Lang rít gào thống khổ, tóc bay lơ lửng trong không trung, khuôn mặt trắng xanh xuất hiện từng đường gân đỏ đậm, đôi mắt chảy hai hàng máu đen kịt.
Huyết lệ trên khuôn mặt xanh trắng càng khiến người nhìn thấy hãi hùng.
Cuồng phong gào thét xung quanh, giá bày đồ cổ bị thổi bay lên, đồ cổ đồ sứ thi nhau đập xuống đất.
Mảnh vỡ vương vãi khắp sàn nhà, giấy bay đầy trời.
Ninh Thư thu tay, chụp Phật châu lại lập tức xoay người bỏ chạy.
Ninh Thư quay đầu lại nhìn, linh hồn Lý Tam Lang dường như sắp hóa thành hư ảo.
Ninh Thư chạy ra khỏi thư phòng, chuẩn bị trèo tường trốn ra ngoài, bị nhốt trong Lý gia thực sự quá bó buộc tay chân, nếu Lý Tam Lang có bản lĩnh thì ra ngoài solo với cô.
Nhưng thế bất nào Ninh Thư vẫn bị bắn ngược trở lại.
Ngồi trên mặt đất, Ninh Thư thộn mặt, cmn, đây là loại chuyện kì dị gì?
Vì cớ gì mà cô lại không thể thoát khỏi cái nhà này.
Chẳng lẽ là kết giới?
Nhưng Ninh Thư đâu có cảm nhận được pháp trận.
Nếu là pháp trận, chắc chắn sẽ có dấu vết của pháp trận.
Ninh Thư thở dài, bà mẹ nó, cuối cùng thì cô rơi vào tình huống quỷ dị gì thế này.
Tiếng động ở thư phòng đã sớm làm mọi người thức giấc, cứ bùm bùm to như thế, ngủ sâu tới mấy cũng bị đánh thức.
Ninh Thư lại thử thêm lần nữa, vẫn tiếp tục bị lực lượng khó hiểu đó bắn trở về, coi như kế hoạch rời Lý gia chết non.
Trước hết cần phải làm rõ tình hình hiện tại đã.
Má ơi, cái chuyện xưa quỷ quái này thật khiến Ninh Thư muốn cào tường.
Rõ ràng chỉ là một câu chuyện xưa về minh hôn, theo như tiểu thuyết ba xu thông thường thì đây phải là câu chuyện kể về một tiểu quả phụ đáng thương đột phá xiềng xích phấn đấu tồn tại đi lên đỉnh cao cuộc đời chứ.
Vì cái lông gì lại xảy ra bao chuyện kỳ quái thế này.
Ninh Thư từ chối tiếp nhận plottwist hại não khác người thế này.
Lực lượng ngăn cản cô rời Lý gia.
Thế giới bên ngoài rộng lớn là thế, còn cô lại bị vây ở chỗ này trốn không ra.
Ninh Thư đành quay trở về phòng, trong phòng vẫn hỗn độn như cũ, bàn ghế lung tung rối loạn, giường đã bị một quyền của Ninh Thư phá nát chỉ còn một tấm ván gỗ.
Ninh Thư ngồi trên mặt đất, bắt đầu tu luyện.
Bị Phật châu đánh thương, hai ba ngày này Lý Tam Lang không xuất hiện, khiến Ninh Thư nảy ra suy nghĩ phải chăng hắn đã siêu thoát.
Đương nhiên, xác suất này là vô cùng nhỏ.
Lý Tam Lang không tới tìm cô, Vương thị bị gãy chân, Ninh Thư dường như bị lãng quên.
Chỉ có điều, trong lòng Ninh Thư không thể bình tĩnh nổi, cảm giác yên lặng trước bão lớn này thật khiến con người ta thấy áp lực.
Dù sao Ninh Thư cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, bắt đầu tu luyện, lúc không có việc gì, Ninh Thư đều thử thoát khỏi Lý gia, nhưng mỗi lần chạy trốn đều chỉ dẫn tới một kết quả, bị bắn ngược về.
Ninh Thư siết chặt nắm đấm, đánh nhẹ lên lá chắn vô hình, tuy khi tiếp xúc có cảm giác cực kì mềm mại, nhưng lại lấy lực tương đương bắn ngược lại.
Giống như lực đàn hồi của lò xo vậy.
Ninh Thư: … ("A`)
Đau đầu thật.
Chẳng lẽ Lý gia cất giấu bảo bối gì đó?
Ninh Thư nhìn nha hoàn sai vặt dễ dàng ra ngoài mà ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, vì cái mọe gì mà cô không thể ra ngoài.
Sao lại đối xử bất công với cô như vậy.
Dù đã đi qua nhiều thế giới, hưng đây vẫn là lần đầu tiên Ninh Thư gặp phải tình huống quỷ dị như bây giờ.
Hoàn toàn không rõ lực lượng bao phủ quanh Lý gia là gì.
Vị diện cao cấp nào cũng khó nắm bắt vậy sao?
Làm ơn bám sát cốt truyện có được không hả!
Vẫn chưa từ bỏ ý định, Ninh Thư đến phòng bếp lấy một con dao phay, dồn khí đan điền, chạy tới bổ vào lá chắn.
Dao phay không ngại ngùng kéo cả Ninh Thư bay ngược trở lại.
Ninh Thư lại ngao ngán thở dài một hơi.
Tại sao không thể rời đi?
Ninh Thư nghĩ cả trăm lần vẫn không ra, vì sao, vì sao hả trời??? (༎ຶ⌑༎ຶ)
Ninh Thư vứt dao phay đã bị cong thành trứng ống, trở về phòng tiếp tục tu luyện.
Có lẽ là vì thực lực của cô vẫn chưa đủ, cho nên chưa thể phá vỡ được lá chắn.
Ninh Thư nuốt một viên Tích Cốc Đan, Tích Cốc Đan có thể giúp cô không đói khát trong vòng nửa tháng.
Ninh Thư vuốt vuốt cằm, chẳng cõ nhẽ vấn đề lại nằm trên người Lý Tam Lang.
Ninh Thư nghĩ tới nghĩ lui, trong Lý gia cô chỉ có quan hệ sâu sắc với mỗi mình Lý Tam Lang.
Thân nhất sơ nhất là vợ chồng*.
*Gần nhất xa nhất là sự vật,
Sâu nhất cạn nhất là suối trong,
Cao nhất sáng nhất là nhật nguyệt,
Thân nhất sơ nhất là vợ chồng. (Bát chí – Lý Quý Lan)

Mà Lý Tam Lang không cho cô đi.
Cho nên là vẫn cứ thí phu đi cho rồi.
Ninh Thư ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện, nếu không thì móc đâu ra sức mạnh để đối đầu với những việc đột ngột xảy ra được.
Lý Tam Lang biến mất hơn một tháng cuối cùng cũng xuất hiện trở lại, nơi vốn bị Phật châu tổn hại giờ đây lại khôi phục như thường.
Ninh Thư không muốn bình luận thêm câu nào nữa.
Chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Ninh Thư đứng lên, đối mặt với Lý Tam Lang.
“Lưu Tiểu Nha.” Lý Tam Lang kêu tên của nguyên chủ, âm trầm, triền miên.
Cảm giác bị quỷ gọi tên thật sự chẳng tốt đẹp gì.
Ninh Thư nhớ có ai đó nói rằng nếu bị quỷ gọi tên thì không được phản hồi, vì vậy không lên tiếng.
Vì sao lại chỉ dọa mỗi mình cô hả, dọa người khác không được sao.
Có phải vì cô đã trở thành cô em gái bị dính lời nguyền trong truyền thuyết không?
“Sao nào, lúc trước không phải ghê gớm lắm sao, sao giờ không hót nữa đi.” Lý Tam Lang vậy mà lại nhìn Ninh Thư cười cười.
Khuôn mặt lúc cười vẫn dữ tợn, gương mặt khủng bố như vậy, cười rộ lên cũng không tăng thêm phần nhan sắc nào cả.
Ninh Thư trấn định, “Có việc này ta không biết có nên hỏi ngươi không, sao ngươi lại khỏe như thường rồi?”
“Đoán xem.” Lý Tam Lang nhìn chằm chằm Ninh Thư, bước gần tới trước mặt Ninh Thư hai bước rồi dừng lại, đột nhiên nói: “Lưu Tiểu Nha, ngươi đủ tư cách để xứng đôi với ta.”
Ninh Thư:???
Ninh Thư vuốt tóc, “Nói tiếng người.”
“Ý ta là, ngươi đi chết đi, sau đó tới bên ta.” Lý Tam Lang nói.
Ninh Thư đã quen với chứng bệnh tâm thần của tên này.
“Ta còn phải cảm tạ ngươi, nếu không phải nhờ ngươi đả thương ta, ta nhất định sẽ không nắm giữ được sức mạnh của linh thạch nhanh đến vậy.” Lý Tam Lang nhìn Ninh Thư cười nói.
Mày Ninh Thư nhướn lên, linh thạch?
Hẳn không phải là cái loại linh thạch mà cô đang nghĩ tới chứ.
Lý Tam Lang giơ ngón tay định sờ Ninh Thư một cái, Ninh Thư vội vàng phòng bị, nhưng ngay sau đó lập tức thấy không đúng.
Cô bị nhốt lại, thân thể chậm rãi bay lên.
Giống như bị nhốt trong bong bóng vậy.
P/s: dạo này u meee đọc shoujo quá, bỏ bê beta lại truyện, mong các bạn thông cảm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.