Dịch: Gin
Ôn Nhu nhìn thấy Tống Hàn hộc máu, lập tức vọt tới chỗ Tống Hàn, đỡ hắn ngồi dậy.
“Ca ca, ca dừng tay lại đi.” Ôn Nhu vươn hai tay chắn trước mặt Ôn Lương.
Ôn Lương đang sôi máu chợt ngừng chân lại, cảm thấy em gái mình thật đúng là chọc gậy bánh xe, một lúc lâu cũng không đè được cơn tức giận xuống.
Ninh Thư thân mến cảm nhận được, tam quan không quan trọng, ngũ quan mới quan trọng.
Hồ ly nhỏ đang nhóp nhép mứt hoa quả, nghe thấy thế, không kiên nhẫn nổi tức khắc gào lên với Ôn Lương: “MK, con nhóc đó không nghe lời thì đánh cho nó mấy phát, cứ thấy người ta hiền lại bắt nạt, toàn tự biên tự diễn coi mình là tiên nữ giáng trần.”
Ninh Thư: Lời này có đạo lý…
Ôn Lương đi tới chỗ Ôn Nhu, thật sự giơ tay tát thẳng vào mặt Ôn Nhu.
(Tôi xin bu em, đánh mạnh nữa lên bu em ơi.)
Ôn Nhu bị dọa sững người.
Tiểu hồ ly: Ta chỉ nói vu vơ thôi…
Ngay cả Tống Hàn đang ôm ngực hộc máu cũng bàng hoàng sửng sốt.
“Ca ca.” Ôn Nhu trợn to mắt nhìn Ôn Lương đạm mạc vô tình.
Ôn Nhu cực kỳ ấm ức.
“Cha mẹ chết sớm, không thể dạy bảo muội, trưởng huynh như cha, ca sẽ thay cha mẹ hoàn thành trách nhiệm.”
Tống Hàn nhìn thấy khóe miệng Ôn Nhu chảy máu, vội vàng móc khăn tay lau vết máu nơi khóe miệng của Ôn Nhu.
Ôi chộ ơi, tình chàng ý thiếp quá cơ.
Một bên là anh trai vô tình lãnh khốc, một bên là sư huynh nhu tình mật ý.
Ôn Nhu vốn dĩ không có nhiều tình cảm sâu đậm với Ôn Lương hiền lành.
Trừ bỏ huyết mạch, con bé và Ôn Lương là hai người xa lạ.
Vậy nên con bé có hướng về ai không cần nói mọi người cũng biết.
Dối trá lúc nào cũng được bao bọc bởi ngọt ngào, dễ nghe.
Tống Hàn ôm Ôn Nhu, cắn chặt răng, cố hết sức nhảy lên pháp khí phi hành, thúc dục bí pháp, trong nháy mắt đã chạy xa ngàn dặm, biến thành một điểm nhỏ.
Ôn Lương ngây ngốc nhìn vào điểm đen nho nhỏ dần mất hút.
Ninh thư đi tới bên người Ôn Lương, an ủi: “Nhóc có cuộc đời của nhóc, con bé cũng có cuộc sống của riêng mình, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của chính mình.”
“Nhóc không cần phải gánh trách nhiệm nặng nề này lên trên vai mình vậy đâu.””
Cho dù nhóc có muốn gánh, thì người ta cũng chẳng cảm kích đâu.
“Mình thực sự không hiểu được tại sao Ôn Nhu lại thành ra thế này.” Ôn Lương gắt gao cau mày.
“Âm Dương Tông, Âm Dương Tông…” Ôn Lương lẩm nhẩm ba chữ Âm Dương Tông trong miệng.
Ninh Thư nói: “Thời gian nhóc ở cùng em gái quá ngắn, vì vậy nhóc làm sao có thể yêu cầu con bé làm theo ý mình được, mà nhóc cũng không thể nào can thiệp vào quyết định và cuộc đời của con bé.”
“Nhóc cũng đừng cảm thấy bực tức, cho dù tất cả mọi người trên trái đất này có lỗi với nhóc, có phản bội nhóc, thì nhóc cũng phải cười rạng rỡ nói với vận mệnh rằng: Thường thôi!”
Ôn Lương quay đầu nhìn Ninh Thư, không nói chuyện.
“Không thích súp gà cho tâm hồn (chickensoup for the soul) sao?” Ninh Thư hỏi, “Bát súp gà tẩm độc kia, à nhầm, không trải qua mưa gió thì làm sao có thể đón được bão táp, nhóc nhất định phải nỗ lực hết 100% công suất, mới có thể tự tin rằng bản thân là bất bại.”
“Chỉ cần nhóc cố gắng, nhóc có thể trở thành Saitama đời F2.”
Ôn Lương: ……
“Ôn Lương, nhóc không thể nào gọi được người đang giả bộ ngủ dậy đâu, ta khẳng định con bé sẽ tỉnh ngộ sớm thôi.” Ninh Thư nói tiếp: “Cái nhóc cần làm bây giờ đó là tĩnh tâm tu luyện.”
“Chỉ cần nhóc có sức mạnh trong tay, nhóc muốn gì cũng đều có thể làm được, lấy thực lực bây giờ của nhóc, đối phó với Âm Dương Tông khác gì lấy trứng chọi với đá.”
“Hơn nữa, ta cũng không thể nào ở bên nhóc cả đời được.”
Tiểu hồ ly cũng nói: “Ta cũng phải quay trở về tộc để tu luyện, không ở bên ngoài dạo chơi thêm được nữa rồi, thực lực của ta cũng quá yếu.”
“Giờ nhóc có tính toán gì không?” Ninh Thư hỏi.
Ôn Lương nhìn về phía hai người kia biến mất, xoay người nói: “Về nhà.”
Ôn Lương nghĩ, bây giờ Ôn Nhu mới mười một tuổi, chắc hẳn Âm Dương Tông sẽ không nhanh chóng biến Ôn Nhu trở thành lô đỉnh.
Tranh thủ hai năm, cậu nhất định phải mạnh hơn nữa, tiếp tục đi tới Âm Dương Tông, dù sao tất cả mọi nguyên nhân đều nằm ở Âm Dương Tông.
Âm Dương Tông đã trở thành mục tiêu lớn nhất của Ôn Lương.
Nhưng đời không như mơ, sự tình vượt qua dự tính của Ôn Lương.
Tống Hàn sử dụng bí pháp để đào tẩu, nhưng lại không biết bí pháp tiêu hao quá mức thọ mệnh cũng như tiền đồ tu luyện của hắn.
Chạy trốn được một thời gian, Tống Hàn không chịu đựng nổi, ngã xuống mặt đất, khiến Ôn Nhu sợ hãi.
Sắc mặt Tống Hàn tái nhợt nhìn Ôn Nhu, suy yếu nói: “Huynh không xong rồi.”
Nước mắt Ôn Nhu cuồn cuộn chảy cuống, chẳng khác gì rèm châu, khụt khịt nói: “ Sư huynh, huynh sẽ không sao đâu, không có việc gì đâu.”
Ôn Nhu chưa từng nghĩ tới các sư huynh, có một ngày đột nhiên biến mất, tức khắc kinh hoảng nói: “Có cách gì có thể giúp huynh không, có cách gì không?”
Tống Hàn đang gánh chịu di chứng sau khi sử dụng bí pháp, nên cả người chỉ có mệt mỏi thôi, chứ không phải là sẽ chết, thấy Ôn Nhu khóc lóc thảm thiết cùng dáng vẻ vô cùng lo lắng, trong đôi mắt Tống Hàn phát sáng.
Tống Hàn ôm ngực, bộ dáng suy yếu như sắp chết, “Thực sự có cách cứu được huynh, muội có thể cứu được huynh.”
“Cách gì ạ?”Ôn Nhu vội vàng hỏi.
“Tiểu Nhu, muội có tin ta không?” Tống Hàn nắm chặt tay Tiểu Nhu.
Hai mắt Ôn Nhu đẫm lệ mông lung gật đầu “Muội tin.”
“Muội tin ta, ta sẽ không tổn thương muội.” Tống Hàn đè lên người Ôn Nhu, mặt Tống Hàn vốn dĩ tái nhợt như tờ giấy lúc này cũng lộ ra một tia ửng hồng.
Bị Tống Hàn đè ở dưới thân, Ôn Nhu theo bản năng cảm thấy không ổn, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Tống Hàn.
Tống Hàn chịu đựng đau đớn trong kinh mạnh, chậm rãi cởi bỏ y phục trên người Ôn Nhu, trong mắt tràn đầy ý nghĩ nóng lòng muốn thử.
Âm nguyên của Tiểu Nhu đều là thứ mơ ước của sư phụ và các sư huynh đệ, bởi vì hiện giờ Ôn Nhu còn nhỏ, nên không ai đề cập tới, nhưng trong lòng tất cả mọi người, ai ai cũng nhớ thương.
Nhân dịp cơ hội này đoạt đi âm nguyên của Tiểu Nhu, sau này cho dù bị sư phụ cùng các sư huynh đệ khác trách tội thì sự cũng đã thành, gạo cũng đã nấu thành cơm rồi.
Hơn nữa Tiểu Nhu lại còn tự nguyện dâng lên.
Trong đầu Tống Hàn tính toán xong xuôi, không ngừng trêu trọc cơ thể Ôn Nhu.
Ôn Nhu cảm thấy lạ lẫm, vừa thoải mái vừa khó chịu, trong lòng dâng lên một cỗ thẹn thùng, nhưng thân thể nhạy cảm, cuối cùng lại mềm nhũn ra như nước.
Ôn Nhu thiên chân lại mê mang nỉ non hỏi Tống Hàn: “Sư huynh, huynh làm gì muội vậy?”
“Ngoan, sư huynh sẽ khiến muội thực sự sảng khoái.” Giọng Tống Hàn trầm thấp khàn khàn, cảm giác không sai biệt lắm, trực tiếp tiến vào.
Mục đích của Tống Hàn là đoạt âm nguyên của Ôn Nhu.
Lần tiến vào này khiến Ôn Nhu đau tới nhăn mặt, cơ thể Ôn Nhu còn quá non nớt, cô bé cảm thấy cơ thể của mình như bị chọc thủng cả một lỗ.
“Sư huynh, sư huynh…” Ôn Nhu khóc lóc nỉ non.
“Nhịn, nhịn một chút là ổn.” Tông Hàn an ủi qua loa Ôn Nhu, lại tiếp tục nhiệm vụ.
Tuy lần đầu hơi đau, nhưng dần dần Ôn Nhu không còn cảm thấy khó chịu nữa, ngược lại có cảm giác tê dại kỳ lạ lan chạy khắp người.
Tống Hàn nhìn Ôn Nhu dưới thân động tình, nhịn không được cong cong khóe miệng.
Tuy rằng Ôn Nhu không bị biến thành lô đỉnh, nhưng Âm Dương Tông vẫn cho cô bé dùng một ít đan dược, khiến cơ thể cô bé trở nên mẫn cảm, nơi đó cực kỳ khẩn trí.
Tuy tu luyện, nhưng cũng phải hưởng thụ vui sướng cực hạn chứ.
Cho nên Ôn Nhu dù mới mười một, mười hai tuổi, nhưng cơ thể đã tới lúc chuẩn bị để người ta trưng dụng rồi.
Toàn thân Ôn Nhu phiếm hồng, cơ thể phập phồng, lâm vào trong vui sướng mê ly khó có thể hình dung.
Mà Tống Hàn trên người Ôn Nhu đang kích tình lại bày ra sắc mặt quái dị, gắt gao cau mày.
Vì sao không có sức mạnh nào chảy vào trong thân thể hắn, cả vết thương trên người hắn cũng không có khỏi được.
Còn không bằng lô đỉnh bình thường, bởi lô đỉnh bình thường còn có thể cướp được sức mạnh cơ mà.