Dịch: Moringa
Ninh Thư bước đi trên nền tuyết, lòng bàn chân có đệm thịt, đạp lên tuyết không gây nên tiếng động nào, chỉ để lại một dãy dấu chân rất nhỏ.
Ninh Thư muốn tìm vài món ăn dân dã, đồ ăn của Ôn Lương quả thực quá khó nuốt.
Chỉ cần nhìn Ôn Lương đã biết cậu nhóc bị suy dinh dưỡng.
Một đứa trẻ mới có bao nhiêu tuổi đã phải tự chăm lo cho bản thân, kiếm cái ăn từng ngày, quả thực gian nan.
Ninh Thư chạy chậm trên tuyết, nhìn khắp chốn xung quanh.
Có điều hiện giờ là mùa đông, có rất ít động vật du đãng trong rừng.
Ninh Thư đi quanh một vòng, cũng không phát hiện ra con mồi nào cả.
Bất chợt nhìn thấy một con nhím, loài này lông sắc da dày, cho một phát cào cũng không gây thương tổn gì, may ra xin được tí huyết.
Con nhím thở hổn hển cào tuyết, răng nanh thò ra khỏi miệng dài hai đốt ngón tay.
Ninh Thư cân nhắc sức chiến đấu của mình, chợt thấy không thể dùng một chiêu giết nó, móng vuốt không giết nổi, lại không thể dùng một cú ngoạm cắn đứt cổ con nhím.
Linh khí trong thân người cũng không có nhiều, vẫn chưa đạt tới mức tùy ý phóng xuất được khí kình ra ngoài.
Ninh Thư hậm hực đành phải từ bỏ con nhím này, cô ẩn mình trên nền tuyết, rình tóm một con gà rừng lông ngũ sắc.
Ninh Thư cắn một phát đứt cổ con gà, ngoặm gà rừng chạy trở về, chui qua lỗ chó, thẳng tiến phòng bếp.
Ôn Lương ngơ ngác ngồi trước bếp, sắc mặt mang vẻ sầu bi, thở dài một tiếng.
Ninh Thư ngậm gà rừng đặt cạnh Ôn Lương, Ôn Lương thấy Ninh Thư đã trở lại, lập tức lộ ra vẻ tươi cười, “Mình còn tưởng rằng cậu đi mất rồi chứ.”
Tối qua Ôn Lương đã trò chuyện với Ninh Thư tới hơn nửa đêm, vậy nên đã có sự thân thiết với hồ ly nhỏ này, cũng không vì đối phương biết bí mật của mình mà đâm ra ngượng ngùng xấu hổ.
Dù sao cũng chỉ là một hồ ly nhỏ, chắc sẽ không nói cho ai biết được đâu nhỉ.
Ninh Thư: Chắc chứ cậu em? ಠ◡ಠ
Ninh Thư đẩy đẩy gà rừng tới trước mặt Ôn Lương, Ôn Lương nhấc con gà rừng, giơ tay sờ đầu Ninh Thư, “Cảm ơn cậu, hồ ly nhỏ.”
Ôn Lương đổ thêm ít nước vào trong nồi, đun sôi chuẩn bị nhổ lông.
“Đúng rồi, sau này không thể gọi cậu là hồ ly nhỏ nữa, người khác nghe thấy sẽ biết cậu là hồ ly.” Ôn Lương vừa thêm củi vừa nói.
Cho dù ở bất kỳ nơi nào, hồ ly đều là động vật vừa khiến nhân loại khát vọng vừa khiến bọn họ chán ghét.
Bộ da này của cô giá trị liên thành đấy chứ không ít ỏi gì đâu.
Ninh Thư kêu một tiếng, trước kia đều là cô đặt tên cho người khác, giờ đến phiên cô mặc người xâu xé, thật đúng là phong thuỷ luân chuyển.
Đắng…. à mà thôi.
Ninh Thư muốn phản đối, nhưng tiếng phát ra vẫn chỉ là tiếng động vật như cũ.
“Tiểu bạch nhé.”
Ninh Thư: Quả nhiên....
“Không được, không thể gọi là tiểu bạch, người khác nghe là biết lông cậu màu trắng mất.”
“Tiểu Hắc.”
Ninh Thư: Cậu là ai, tôi không biết cậu, cậu đi ra đi.....
Không gọi là Ninh Thư, ít nhất vẫn còn cái tên Bạch Tam Nương cơ mà.
Sau đó tên Tiểu Hắc cứ thế được chốt hạ.
Ninh Thư cảm thấy đây là dấu ấn lịch sử tăm tối nhất từ lúc mình xuyên qua cho tới nay.
Tiểu Hắc..... ρ(´-_-`●)
Ôn Lương nhanh chóng xử lý sạch sẽ con gà rừng, băm thành miếng bỏ trong nồi hầm.
Hầm mất tầm hơn hai tiếng, canh gà bắt đầu tỏa ra mùi thơm.
Ôn Lương cũng không sốt ruột, lại hầm tiếp.
Ninh Thư quay đầu nhìn Ôn Lương, ánh lửa hắt lên khuôn mặt cậu nhóc, trông có vẻ thực trầm lặng nghiêm túc.
Trời trao số mệnh này cho cậu nhóc, nhất định sẽ tôi luyện cậu nhóc có thể vững vàng can đảm chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt.
Những cực khổ phải chịu đựng ngày hôm nay, là để tạo bước tiến cho một tương lai vinh quang hơn người.
Lửa thử vàng, gian nan thử sức.
Ninh Thư thầm nghĩ hay có khi cô nên truyền thụ Tuyệt Thế Võ Công cho cậu nhóc, nhưng giờ cô lại không nói được tiếng người, nên cũng chẳng biết truyền đạt như thế nào.
Hơn nữa Ninh Thư sợ nếu bản thân bại lộ quá nhiều, lại dẫn tới những hoài nghi không cần thiết.
Biết người biết mặt khó biết lòng, ai có thể dò được lòng người cạn sâu thế nào cơ chứ.
“Ăn đi này, Tiểu Hắc.” Ôn Lương múc một bát canh thịt đặt trước mặt Ninh Thư.
Dịch Lương bưng bát của mình, một người một thú trong phòng bếp cùng nhau ăn thịt gà rừng thơm ngào ngạt.
Ninh Thư nghĩ quả nhiên hồ ly vẫn cần ăn thịt nha, hương vị quá tuyệt vời.
Đồ ăn nuốt vào bụng chậm rãi hóa thành dòng nước ấm, chảy tới mỗi góc thân thể, thật là thoải mái.
Trên mặt Ôn Lương dính mỡ, sắc mặt nhìn không vàng như nến giống lúc nãy nữa.
Hai người chén sạch một con gà, ngay cả canh cũng không còn một giọt.
Ôn Lương thu dọn phòng bếp, đi vào trong viện nhổ một cây thảo dược, giã đắp trên đùi Ninh Thư.
“Cảm ơn cậu.” Ôn Lương vừa giúp Ninh Thư băng bó vết thương, vừa rơm rớm nước mắt.
Ninh Thư không ngờ đứa nhỏ này lại thích khóc tới vậy, đối mặt những kẻ bắt nạt hành hạ, cậu nhóc cũng không khóc cho dù chỉ một giọt.
Đêm qua khóc tới hơn nửa đêm, đến giờ mắt vẫn còn hồng hồng.
Khá dễ hiểu với một đứa trẻ cô độc lại phải sống với quá nhiều gánh nặng, đột nhiên một ngày xuất hiện một người bạn an ủi.
Cảm giác có một nơi để dựa vào.
Ninh Thư hưởng ứng đáp lại vài tiếng, vú em bất đắc dĩ “is me”…
Kỳ thật Ninh Thư muốn Ôn Lương rời khỏi nơi này, bởi có ở lại cái phòng này cũng chả có tác dụng gì.
Hơn nữa ngày hôm qua cô còn làm đám người Ôn Học bị thương, bọn chúng chắc chắn không nuốt nổi cục tức này, hẳn sẽ quay lại trả thù.
Chỉ cần trở nên mạnh mẽ, ít nhất so với việc ở lại đây chờ người nhà trở về còn thực tế hơn.
Phụ mẫu Ôn Lương khẳng định đã chết, muội muội thì may ra còn có thể tìm được.
Lí do Ôn Lương không đi tham gia khảo hạch tông môn, ngẫm thấy dẫu có là môn phái tu chân, cũng muốn thu nhận đệ tử có thiên phú.
Ninh Thư suy nghĩ trong đầu xem làm như thế nào giúp Ôn Lương thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.
Đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá, cô không thể suốt ngày bắt gà rừng đưa cho tên nhóc này.
Sống ở thế giới tàn khốc này, chỉ có trở nên mạnh mẽ, có sức mạnh mới có thể tiếp tục sinh tồn.
Tựa như Ôn Học uy hiếp Ôn Lương, Ôn Học không coi ai ra gì, chẳng phải là bởi vì gia tộc hắn có một tu sĩ Trúc Cơ hay sao.
Đây là quyền lực của sức mạnh.
Ôn Lương không dám phản kháng, chính bởi vì sợ hãi loại thực lực này.
Ninh Thư không biết Ôn Lương có linh căn hay không.
Ôn Lương thắt nút băng vải, nói với Ninh Thư: “Khoảng thời gian này cậu đừng chạy lung tung ra ngoài, ở trong này dưỡng thương cho khỏi nhé.”
Ninh Thư kêu một tiếng, nằm trên đất, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Ôn Lương thấy hồ ly nhỏ nằm luôn trên nền đất lạnh lẽo, tìm trong tủ quần áo cũ nát một ít quần áo cũ cỡ nhỏ.
Những thứ này đều là đồ Ôn Lương không mặc được nữa.
Ôn Lương trải đống quần áo xuống đất, làm thành hình một cái ổ, “Cậu ngủ trên chỗ đó đi, trên mặt đất quá lạnh.”
Ninh Thư mở to mắt, nằm lên trên ổ quần áo.
Ninh Thư tu luyện, còn Ôn Lương xử lý thảo dược trong viện, xem ra tri thức về thảo dược là học với phụ thân mình.
Ninh Thư thở dài, tốc độ tu luyện như bây giờ đúng là chậm như rùa bò.
“Có yêu thú ở trong.”
“Thật đó.”
“Trông con yêu thú đó giống như chó.”
Ngoài sân vang lên tiếng người nói chuyện, kèm theo đó còn có tiếng bước chân hỗn loạn.
Rõ ràng có không ít người.
Ôn Lương đột nhiên đứng lên, vội vàng vọt vào trong phòng, “Chạy mau, có người tới muốn bắt cậu.”
“Chui qua lỗ chó ra ngoài ấy, nhanh lên.” Ôn Lương gấp tới mức trán đổ cả mồ hôi.
Ninh Thư cau chặt mày, cô đã nhuộm đen cả da lông, học tiếng chó sủa, nhìn kiểu gì ra yêu thú được vậy trời.
Tiếng đá cửa “Bang bang bang”, căn bản là không gọi người mở cửa, trực tiếp phá cửa xông vào nhà.
Một đống người ùa vào sân, làm cho cái sân có vẻ chật chội.
Thảo dược mà Ôn Lương trồng bị mấy kẻ kia giẫm đạp, lá cây bị giày xéo nát bét trên đất.