Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1124: Yêu nữ Ma giáo 3




Dịch: Gin
Tề Nghị bị Ninh Thư tát một cái, miệng há to, nửa ngày không phục hồi được tinh thần, quên cả giãy giụa.
Không chỉ một mình Tề Nghị ngơ ngác không hiểu gì, Mai Ngũ đứng bên cạnh cũng có vẻ mặt gặp quỷ.
“Ngươi…” Tề Nghị có chút phẫn nộ mở miệng, Ninh Thư cướp lời hắn, “Huynh có thích ta không.”
“Ta…”
“Do dự như vậy, xem ra là không thích rồi.” Ninh Thư lại tát ‘ bang’ một cái vào bên mặt còn lại của Tề Nghị.
“Ngươi…”
“Ta thích huynh nhiều như vậy, thế mà huynh lại không thích ta.” Ninh Thư tay năm tay mười, bạch bạch hai tiếng.
Mặt Tề Nghị đỏ bừng, sưng lên một chút.
“Cho huynh một cơ hội cuối cùng, huynh có thích…?”
“Thích…” Tề Nghị lập tức la lớn.
“Trả lời có lệ, chưa hỏi đã nói ra rồi, huynh đây là trả lời ta cho có lệ mà thôi…” Ninh Thư bạch bạch bạch bạch…
Ninh Thư chân đá vào bụng Tề Nghị, tay rút kiếm bên hông Mai Ngũ đang đứng bên cạnh, nhân lúc Tề Nghị không chú ý, hung hăng xẹt qua cổ Tề Nghị.
Trên cổ Tề Nghị xuất hiện một sợi tơ hồng tinh tế, gương mặt Tề Nghị tràn ngập khiếp sợ mê mang, ngay sau đó chỗ bị kiếm xẹt qua, máu phun tung toé, miệng Tề Nghị nôn ra từng ngụm từng ngụm máu.
Tề Nghị quỳ xuống, hình như muốn nói gì đó, nhưng trong miệng toàn là máu, thình thịch một tiếng ngã sõng soài trên mặt đất, cuối cùng đôi mắt mở lớn, chết không nhắm mắt.
Ninh Thư cầm kiếm tới gần Tề Nghị, dùng chân đá đá Tề Nghị.
Tề Nghị không có động tĩnh, Ninh Thư canh giữ ở một bên, sờ sờ ngực Tề Nghị, xem xem tim còn đập hay không.
Phải nhanh chóng giết Tề Nghị, nếu không về sau sẽ không còn cơ hội nữa, Tề Nghị đã sinh sống ở thánh Ma giáo nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ hiểu rõ tình hình ở Thánh Ma Phong.
Vì vậy kiếp trước mới có thể mang danh môn chính phái tới tàn sát thánh Ma giáo đến độ không còn một ai, chính bởi vì hắn hiểu quá rõ tình hình của thánh Ma giáo.
Vừa rồi Tề Nghị nghe lời như vậy, chẳng qua là vì muốn nhờ cô hỗ trợ tìm đồ vật, không giết chết hắn thì giết chết ai bây giờ.
Một nhiệm vụ xem như đã hoàn thành, giết chết Tề Nghị.
Dù sao Hồng Diệp cũng dâng lên toàn bộ lực linh hồn, dao sắc chặt đay rối, kiểu gì cũng kéo tới việc chém giết.
Ở bên cạnh thi thể thủ một hồi, Ninh Thư kiểm tra hơi thở, thấy không còn hơi thở, Ninh Thư lại bổ một đao về chỗ trái tim, lực đạo rất lớn, xuyên qua thân thể Tề Nghị.
Cô sợ xảy ra tình huống xác chết vùng dậy, nói gì đi nữa thì Tề Nghị cũng là vai chính, tương lai còn trở thành lãnh tụ của bên chính đạo, khó bảo đảm sẽ không xảy ra tình huống giết cũng không chết.
Bị Ninh Thư cắm một đao, Tề Nghị một chút phản ứng cũng không có, hơn nữa thân thể đã dần dần mất đi độ ấm.
Lúc này Ninh Thư mới đứng lên, chết rồi thì tốt.
Ninh Thư quay đầu muốn phân phó Mai Ngũ đem thi thể đi xử lý, lại nhìn thấy một đôi tay uốn lượn như vuốt ưng hướng về phía cổ mình mà bóp.
Ninh Thư ngửa đầu ra phía sau, tránh thoát khỏi bàn tay của Mai Ngũ, lui về sau hai bước nhìn Mai Ngũ, “Phát điên cái gì vậy?”
Mai Ngũ cắn chặt môi, không nói lời nào, tiếp tục tấn công Ninh Thư, Ninh Thư vừa dùng kiếm chắn vừa nhìn Mai Ngũ hô, “Ngươi mắc bệnh gì vậy?”
Mới tới thế giới này, Ninh Thư còn chưa có thời gian để tu luyện, tất cả đều dựa vào phản ứng của thân thể nguyên chủ.
“Mai Ngũ, bổn tiểu thư nói ngươi dừng lại.” Ninh Thư trầm giọng ra lệnh cho Mai Ngũ, “Làm càn.”
Mai Ngũ nhìn chằm chằm mặt Ninh Thư, dừng công kích lại, Ninh Thư thở hồng hộc hỏi: “Sao mọi việc lại thành ra thế này?”
“Ngươi không phải tiểu thư, suy cho cùng thì ngươi là ai, vì sao lại giả trang thành tiểu thư?” Mai Ngũ dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn Ninh Thư, quật cường hỏi: “Ngươi giả trang tiểu thư có mục đích gì?”
Ninh Thư không nói lời nào cả.
Cho dù cô biết việc giết Tề Nghị sẽ có khả năng khiến người khác nhìn ra sơ hở, nhưng vừa nãy là lúc tốt nhất để giết Tề Nghị.
Để Mai Ngũ đi theo là để phòng ngừa Tề Nghị trốn thoát.
Tề Nghị dù sao cũng là người Hồng Diệp thích, cô giết Tề Nghị xác thật kỳ quái.
“Ta chính là tiểu thư của ngươi.” Ninh Thư dứt khoát nói bừa.
Mai Ngũ phẫn nộ, “Tiểu thư nhà ta sẽ không hành hạ người tới chết như vậy.”
Ninh Thư: Phốc…
“Giờ tự nhiên ta lại thích việc hành người tới chết đấy, không thể sao?” Ninh Thư bình ổn hơi thở của mình, đan điền ẩn ẩn có nội khí truyền khắp thân thể.
Trong lúc nhất thời Mai Ngũ không biết nên nói cái gì, chỉ vào Tề Nghị đang nằm trên mặt đất, “Đây là người mà tiểu thư thích nhất, vì sao ngươi lại giết hắn?”
“Ngươi cũng thấy rồi đấy, hắn không thích ta, vì sao ta không thể giết hắn.” Ninh Thư lời lẽ chính đáng nói.
“Ta, ta…” nhất thời Mai Ngũ không biết nên nói cái gì, “Tóm lại ngươi không phải tiểu thư, ta phải nói cho giáo chủ biết.”
Ninh Thư:… ◔̯◔
Ninh Thư túm chặt Mai Ngũ, Mai Ngũ kiên quyết nói: “Ngươi lôi kéo ta cũng vậy thôi, ta vẫn phải nói cho giáo chủ biết.”
“Ngươi không nhận ra kẻ này là gian tế sao, hắn gạt ta giúp hắn tìm bí tịch, giang hồ đều truyền tai nhau 《 quy nguyên thánh công 》 hiện đang ở trong thánh Ma giáo của chúng ta.” Ninh Thư lau nước mắt, “Vì thánh Ma giáo, ta có thể từ bỏ người ta thích.” (༎ຶ⌑༎ຶ)
Mai Ngũ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Ninh Thư, “Ngươi giả trang thành tiểu thư mục đích cũng là vì 《 quy nguyên thánh công 》 sao? Ta phải nói cho giáo chủ chuyện này.”
Mẹ nó, đây chính là trung con chó trung thành của Dạ Hoa, có chỗ nào được coi là trung khuyển của Hồng Diệp.
“Mẹ nó, ngươi nhìn kỹ mặt ta đi, xem trên đời này còn chỗ nào có thể tìm được khuôn mặt thứ hai xinh đẹp như vậy không?” Ninh Thư chỉ vào mặt mình mà nói.
“Ngươi có thể dịch dung.” Mai Ngũ nói, “Mau giao tiểu thư nhà ta ra đây, bằng không ngươi chuẩn bị táng thân cho thánh Ma giáo đi.”
Ninh Thư: Mệt tâm quá đi… ಠ益ಠ
“Ta thực sự là tiểu thư của ngươi.” Ninh Thư vô lực nói.
“Ngươi có gì chứng minh?” Mai Ngũ nhìn chằm chằm Ninh Thư, trong ánh mắt tràn ngập sát khí, trong phạm vi hắn bảo vệ, tiểu thư thế mà lại bị người đánh tráo.
Ninh Thư hỏi lại, “Ngươi có gì chứng minh ta không phải tiểu thư của nhà ngươi.”
“Ngươi không phải tiểu thư, ta tin tưởng trực giác của mình.” Mai Ngũ vận hành khinh công muốn bay đi, Ninh Thư gắt gao túm Mai Ngũ lại.
Tính tình này thật khiến người ta phải bắt nhốt lại.
“Ta có thể chứng minh ta là tiểu thư nhà ngươi, nhìn đi…” Ninh Thư vén tay áo lên, “Thủ cung sa.”
Mai Ngũ:…
“Ngươi không phải là tiểu thư, ngươi không phải là tiểu thư, cho dù ngươi có nói gì đi chăng nữa, ngươi cũng không phải tiểu thư.” Mai Ngũ quật cường nói.
Ninh Thư:…
“Sao ta lại không phải là tiểu thư của ngươi, về cơ bản ta chưa bao giờ rời khỏi mí mắt ngươi, sao có thể đánh tráo được.” Ninh Thư nói.
“Từ trước tới nay tiểu thư chưa bao giờ thảo luận với ta loại chuyện này, chưa bao giờ có ý đồ muốn thuyết phục ta.” Mai Ngũ nhàn nhạt nói.
Ninh Thư:…
Ngươi không phải không tin sao, ta cho ngươi lời giải thích mà vẫn bị hoạnh họe sao.
“Được, ta không phải tiểu thư nhà ngươi.” Ninh Thư cũng lười cãi nhau với Mai Ngũ.
Mai Ngũ vừa nghe, sắc mặt biến đổi lợi hại, vươn tay công kích Ninh Thư, Ninh Thư cũng không tránh né, bị Mai Ngũ nắm cổ.
Ninh Thư không sợ hãi, “Lại đây, cắt đứt cổ ta đi, ta mà chết, tiểu thư nhà ngươi cũng không trở về được đâu.”
Lấy chỉ số thông minh của Mai Ngũ, muốn lý giải chuyện này khá là khó khăn.
Song Mai Ngũ vẫn gắt gao bóp cổ Ninh Thư, “Nói, ngươi đem tiểu thư giấu đi đâu rồi.”
Mặt Ninh Thư đỏ lên nói: “Ngươi không muốn tiểu thư nhà ngươi bị bóp chết, thì nhanh buông tay ra, bằng không ta sẽ không nói cho ngươi biết.”
Mai Ngũ nửa tin nửa ngờ mà thả lỏng tay ra một chút, Ninh Thư hít một hơi thật sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.