Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1013: Triệu hoán nữ vương (15)




Tỷ tỷ, đây là cái gì, thật là lợi hại, bây giờ ta có thể nhấc được bàn lên rồi.” Tiểu Đậu Đinh nhấc cánh tay của mình lên.
Đối với một đứa trẻ năm sáu tuổi mà nói, nhấc được cái bàn lên, sức mạnh có chút dọa người rồi.
“Tu luyện ra kình khí chưa?” Ninh Thư hỏi. 
“Rồi ạ, đang chuyển động trong bụng đệ này.” Tiểu Đậu Đinh nhảy nhót nói.
“Tỷ tỷ dạy đệ phóng kình khí ra ngoài, dùng sức mạnh tinh thần.” Ninh Thư hướng dẫn tiểu Đậu Đinh phóng kình khí ra ngoài.
Nhưng tiểu Đậu Đinh còn nhỏ, sự hiểu biết có hạn, Ninh Thư để tiểu Đậu Đinh tự mình luyện tập nhiều hơn. 
Bà Nhạc đã trở về, vẻ mặt uể oải, nhìn thấy Ninh Thư thì thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng quay về rồi, lâu như vậy không có chút tin tức nào, ta và cha con đều lo lắng gần chết.”
“Nương, chẳng phải con đây không có việc gì rồi sao.” Ninh Thư đưa túi tiền trên bàn cho bà Nhạc: “Về sau bớt giặt giũ may vá y phục đi, bây giờ thực lực của con mạnh rồi, có thể nuôi gia đình rồi.”
Bà Nhạc nhận túi tiền, thầm đánh giá trọng lượng, không nhịn được thay đổi sắc mặt, mở ra xem, đều là đồng vàng sáng lấp lánh. 
Vẻ mặt bà Nhạc có chút hoang mang: “Số tiền này từ đâu mà có?”
“Con được chia một ít Ma tinh, bán lấy tiền, về sau nương không cần đi giặt giũ quần áo rồi.” Ninh Thư nói: “Ở trong nhà làm đồ ăn ngon.”
“Số tiền này phải tiết kiệm.” Bà Nhạc nhận túi tiền rồi cất đi. 
Bỗng chốc trở nên giàu có, trong lòng bà Nhạc có chút sợ hãi.
Ninh Thư không nhịn được nói: “Nương, không sao đâu, lần này đi ra ngoài trải nghiệm, triệu hoán thú của con đã lớn mạnh hơn nhiều.” Ninh Thư thả Tiểu Thảo ra.
Ninh Thư cho Tiểu Thảo thể hiện một chút, nhóc con này lại chẳng nghe lời, vừa ra ngoài một cái dây leo đã bám đầy khắp phòng, ngay cả nóc nhà cũng bám đầy rồi. 
Bộ rễ cắm sâu vào nền nhà, sàn nhà giống như bị cày xới một lần vậy.
Ninh Thư đỡ trán, ngọn cỏ tài giỏi của ta.
Bà Nhạc tỏ vẻ ngơ ngác, dường như không kịp phản ứng lại. 
“Tỷ tỷ, tỷ thật giỏi, tỷ thật lợi hại.” Tiểu Đâu Đinh vỗ tay: “Ta cũng biết tỷ tỷ nhất định sẽ trở thành triệu hoán sư mạnh mẽ.”
Ninh Thư thu Tiểu Thảo lại, sàn nhà quả thực không thể nhìn.
Thực sự là ngầu chưa nổi ba giây. 
“Làm sao con làm được?” Bà Nhạc hỏi Ninh Thư: “Triệu hoán thú của con sao đột nhiên lại lợi hại như vậy.”
“Ra ngoài trải nghiệm, nó hấp thu một ít Ma tinh và thi thể ma thú.” Ninh Thư giải thích.
Bà Nhạc gật đầu: “Vậy à, lớn mạnh là tốt rồi, có thể bảo vệ bản thân, rất tốt.” 
Vành mắt bà Nhạc đỏ hoe, Ninh Thư nói: “Nương, về sau nương không cần giặt giũ may vá y phục nữa, bây giờ con có thể nuôi mọi người.”
“Được, được, ta đi nấu cơm.” Bà Nhạc nhận lấy đồng vàng.
Ninh Thư định đi ra ngoài mua một lò luyện đan bắt đầu luyện Trí Tuệ đan, nói với bà Nhạc: “Con có chuyện đi ra ngoài một chuyến.” 
“Được, về nhanh nhé.” Giọng điệu của bà Nhạc nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ninh Thư đến cửa hàng xem có lò luyện đan hay không.
Ninh Thư tưởng rằng thế giới này không có lò luyện đan, nhưng không ngờ có lò luyện đan, dược sư chính là người tinh chế dược của lò luyện đan. 
Xem ra, thuốc nước giống như đan dược bán thành phẩm.
Ninh Thư mua một lò luyện đan có giá hơi chát, lò luyện đan chất lượng kém dễ dàng phát nổ, hơn nữa nguyên liệu Trí Tuệ đan khó tìm, nổ lò đồng nghĩa với việc luyện đan thất bại.
Ninh Thư khiêng lò luyện đan về nhà, ông Nhạc đã trở về, đang ở trong phòng san bằng nền nhà. 
“Con mua cái này làm gì?” Nhạc Hưng hỏi.
“Chính là luyện tập tinh luyện chất thuốc, đây là nhiệm vụ đạo sư bố trí.” Ninh Thư đặt lò luyện đan xuống, nói với Nhạc Hưng: “Cha ơi, cha có thể giúp con xây một cái bếp, để nhóm lửa.”
Thông thường triệu hoán thú của dược sư đều là hệ Hỏa, tinh luyện chất thuốc có thể dùng triệu hoán thú. 
Thế nhưng một số người bình thường chỉ có thể dùng củi đốt, Ninh Thư chỉ có thể khổ cực mà dùng củi đốt, vả lại hỏa lực còn không dễ khống chế.
“Được.” Nhạc Hưng lập tức đồng ý.
Ninh Thư lấy một viên Linh Tủy tinh thể ra đặt ở trên mắt trận, bấm khẩu quyết, bày ra một cái Tụ Linh trận. 
Dưới tình trạng linh khí dồi dào, luyện đan dễ dàng thành công hơn, mà chất lượng khá cao.
Ăn cơm xong, Ninh Thư bắt đầu dạy hai cụ Nhạc gia học Tuyệt Thế Võ Công.
Hai cụ Nhạc gia đều lắc đầu, nói mình lớn tuổi, tu luyện cái gì. 
Tu luyện Tuyệt Thế Võ Công cũng không quan trọng tuổi tác, Ninh Thư ép hai người tu luyện, lúc mới đầu hai người mãi không nắm được mấu chốt, muốn từ bỏ.
Ninh Thư cho tiểu Đậu Đinh ở bên cạnh giám sát, thỉnh thoảng tiểu Đậu Đinh còn nhấc bàn lên hù dọa cha mẹ mình.
Mà Ninh Thư cũng bắt tay vào việc luyện đan, nhất định phải bảo đảm thành công trong một lần, bởi vì cũng chỉ có một phần nguyên liệu Trí Tuệ đan. 
Ninh Thư gẩy ngọn lửa dưới lò luyện đan, sau đó mở nắp lò luyện đan ra, ném các loại linh thảo linh quả vào trong lò luyện đan, dùng sức mạnh tinh thần khống chế nguyên liệu trong lò luyện đan.
Ninh Thư đứng ở bên cạnh lò luyện đan chừng mấy ngày, trong lúc đó không cho phép người khác quấy rầy, đói thì ăn Tích Cốc đan.
Vài ngày sau, trong lò luyện đan bắt đầu tỏa ra mùi đan dược, Ninh Thư dùng sức mạnh tinh thần kiểm tra tình hình trong lò luyện đan, lúc này sắp bắt đầu đông lại. 
Chỉ cần ngưng kết thành công, đồng nghĩa với việc luyện đan thành công.
May mà mình học rong biển cách luyện đan, cách bày binh bố trận, tuy học hành gian khổ, nhưng đến lúc dùng đến, mới thấy may mắn làm sao khi mình đã từng học những kỹ năng này.
Tiểu Thảo là thực vật, rong biển cũng là thực vật, coi như là đồng loại. 
Ninh Thư cắn chặt răng, xuất ra càng nhiều sức mạnh tinh thần, ngưng kết đan dược về một chỗ.
Sau nửa ngày kiên trì, Trí Tuệ đan đã ngưng kết thành viên, Ninh Thư mệt mỏi ngồi dưới đất.
Tiểu Thảo vẫn lượn lờ xung quanh Ninh Thư, rõ ràng đã ngửi thấy mùi của Trí Tuệ đan. 
Ninh Thư lau mồ hôi trên trán, đứng lên nhấc vung lò luyện đan lên, bên trong có mấy viên nhỉ, Ninh Thư đếm, có sáu viên.
Tốt quá, mặc dù không bằng rong biển mỗi lần luyện được chín viên, nhưng rong biển là lão quái vật đã sống không biết bao lâu rồi.
Ninh Thư thu Trí Tuệ đan lại, đổ ra một viên ném cho Tiểu Thảo, bộ rễ của Tiểu Thảo đâm vào đan dược, đan dược lập tức biến mất. 
Năng lực hấp thu này đúng là khiến người ta sợ hãi.
Vùng sáng màu xanh trong ý thức lớn hơn một chút, truyền cho Ninh Thư từng đợt cảm xúc vui mừng lẫn khát khao.
Tiểu Thảo vươn dây leo ra quấn lấy cổ chân Ninh Thư, còn dùng lá cây nhẹ nhàng cọ vào làn da Ninh Thư. 
Ninh Thư:... Thật ngứa.
Ninh Thư lại ném một viên Trí Tuệ đan cho nó, Trí Tuệ đan ngay lập tức bị hấp thu.
Tiểu Thảo lại dùng lá cây nhẹ nhàng gãi Ninh Thư, Ninh Thư lại cho một viên, sau đó nói: “Những thứ này phải giữ lại về sau ăn.” 
Ninh Thư vươn người một cái, toàn thân đều là bụi, khuôn mặt trắng bệch, vô cùng tiều tụy.
Rửa mặt một cái, chào bà Nhạc một tiếng, định ngủ một giấc bổ sung sức lực.
“Hôm sau học viện sẽ khai giảng, đừng ngủ quá lâu.” Bà Nhạc nói. 
Ninh Thư khoát tay áo: “Con biết rồi.”
Mà Tiểu Thảo cũng bắt đầu tiêu hóa sức mạnh của Trí Tuệ đan, bị Ninh Thư triệu hoán vào không gian triệu hoán liền say giấc nồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.