Bút Kí Huyền Môn

Chương 67: Quy hồn




Dương Vũ trong lòng khẽ động, nàng và hắn gặp nhau chưa quá một ngày mà đã có một thứ được gọi là tin tưởng sao? có chút gì đó không tin được 
-nếu thực sự tôi là loại người như cha cô nói thì sao? cô không sợ tôi sẽ dở trò với cô ư?
Thu Linh có chút mỉm cười, nhìn hắn tự tin nói 
-xem bộ dáng của huynh kìa, bây giờ ngay cả việc thở còn khó khăn, huống gì là làm hại được tôi 
Đến đây nàng mới lại cầm đôi đũa lên, vừa gắp cho hắn một chút thức ăn vừa hỏi 
-a Tam sao rồi, không nguy hiểm tới tính mạng chứ 
-không sao, chỉ là một vong hồn bình thường, bất quá hắn thường xuyên lui tới những nơi có âm khí nặng, lâu dần bị thấm vào cơ thể thôi 
Nói đến đây Dương Vũ chợt dừng lại vì biết mình đang nói cái gì, thế nhưng nhìn qua thấy Thu Linh vẫn còn thản nhiên mới hiểu nàng đã đoán biết được việc này, có chút không ngờ tới
-sao…tại sao cô biết 
Thu Linh quay sang nhìn hắn 
-ngày hôm qua tôi còn thấy hắn vác hai bó củi to, không thể nào mà ngày hôm nay đã lăn ra bệnh được, dĩ nhiên phải liên quan đến việc gì kì quái 
Đến đây thì cũng không còn gì để dấu, Dương Vũ liền kể lại sơ qua toàn bộ sự việc ban nãy, Thu Linh thấy hắn kể lại thì vội buông đũa nghe một cách chăm chú, thực tình nàng cũng rất hiếu kì những chuyện như thế này, hơn nữa là từ chính một pháp sư thì quả thực là không thể bỏ lỡ, sau khi nghe hắn kể song thì nàng nàng đã vội thắc mắc
-sao huynh không bắt vong hồn đó lại mà thẩm vấn, có khi biết được chuyện gì hệ trọng thì sao?
-tôi đã nói rồi đó, nó cũng chỉ là một vong hồn bình thường, đến tám phần là chẳng biết gì, chỉ là thấy hắn âm khí quá thịnh nên mới nhập thân, chỉ là không ngờ gặp phải tôi thôi 
Dương Vũ có chút đắc ý, lấy tay cầm đũa gắp thức ăn hưởng thụ mà không để ý Thu Linh vẫn còn đang ngơ ngác nhìn hắn với cái ánh mắt ngưỡng mộ, đến một lúc sau xem ra đã hồi phục tinh thần thì nàng mới lại hỏi 
-vậy phải làm như thế nào đây 
Thế nhưng đáp trả lại nàng thì Dương Vũ chỉ dửng dưng nói một câu làm Thu Linh suýt nữa té ngửa 
-tôi không biết 
Rồi lại cắm cúi vào ăn, cũng không phải vì hắn tham ăn mà chỉ vì mấy ngày qua ngất đi hắn chưa được một chút gì vào bụng, ban nãy còn phải tác pháp cho nên đói bụng là điều đương nhiên, đến một lúc sau, sau khi vơ vét đến gần nửa mâm thức ăn cùng hai chén cơm to thì xem như cũng đã căng bụng, thở dài thành tiếng làm bộ dáng sảng khoái, Thu Linh thấy hắn đã song xuôi thì mới gặng hỏi 
-huynh là pháp sư, tại sao nói không biết 
-tôi đùa thôi, muốn biết chuyện này thì phải bắt đầu từ tên a Tam kia 
Dương Vũ mỉm cười, thấy Thu Linh cũng đã hiểu ý mình cho nên liền dở giọng của một kẻ hiểu biết 
-chỉ cần biết nơi hắn hay đến thì sẽ tra ra ngọn nguồn của việc này, hơn nữa có thể sẽ rất liên quan đến những sự kiện linh dị trong thôn 
Thu Linh cũng ồ ồ mà gật đầu đồng ý, chỉ có điều nàng đã thấy hắn trừng chị hai tên pháp sư dởm kia thì biết chắc khúc sông mà bọn chúng tiêu diệt cái thứ gọi là thủy quái vẫn còn đó, cảm thấy bất an nên vội nhắc tới, Dương Vũ nghe nàng nói đến chuyện này thì lại im lặng mà không nói gì, hắn vẫn nhớ lúc đó nhìn hình dáng con sông và yêu khí tích tụ trên đó có điểm gì khá bất hợp lí, cụ thể hắn đã xác định đoạn sông đó chính là một long đàm, tức là một cái điểm uốn của một con rồng, chiếu theo phong thủy thì vượng khí rất thịnh, thế nhưng hai bên sông không tồn tại lấy một ngọn cỏ, chứng tỏ rằng yêu khí đã quá mạnh, lấn át đi thịnh khí của cái long đàm này, cư nhiên lúc đó hắn chỉ nhìn thấy yêu khí luẩn quẩn ở khắp mặt sông, nếu là pháp sư bình thường thì sẽ khinh thường mà coi đó là một yêu vật bình thường,nhưng đối với Dương Vũ thì đó mới thực sự là một thứ ghê gớm, và cũng biết chắc rằng việc này nguy hiểm tới cỡ nào nên không dám nói cho nàng, đến cuối cùng, biết càng ít thì tính mạng càng được đảm bảo.
Vì muốn nàng không đề cập tới chuyện này nữa cho nên Dương Vũ liền đề cập tới thứ khác
-cô giúp tôi một việc được không?
Thu Linh nghe hắn muốn nhờ vả mình thì cũng chú ý lắng nghe, thế nhưng Dương Vũ đang tính nói gì thì lại trở nên im lặng, Thu Linh biết hắn có chuyện khó sử cho nên cười tươi một cái nói 
-huynh cứ nói đi, nếu như không quá đáng thì ta hứa sẽ giúp huynh 
Thấy nàng có vẻ hào sảng như vậy thì Dương Vũ cũng thành thật mà nói 
-ở trấn phía trước có một quán trọ tên Lý Nguyên, tôi có để lại vài món đồ đạc ở đó, đáng lẽ ra ta đã nhờ cha cô tới đó thế nhưng không ngờ sự việc lại thành ra thế này…cô có thể giúp ta được không 
Thu Linh những tưởng hắn nói đến việc gì, có chút hồi hộp nhưng khi hắn nói song thì nàng mới bật cười một cái 
-an tâm đi, tưởng việc gì chứ cái này tôi làm được, nếu cưỡi ngựa thì chỉ khoảng hai canh giờ là về tới 
-được, đa tạ cô trước 
Dương Vũ khẽ cúi đầu, thế nhưng Thu Linh lại có chút thắc mắc 
-nếu tới đó người ta không cho tôi lấy đồ thì sao?
Dương Vũ nghe nàng nói thì mới nghĩ tới, cũng không muốn mất công viết thư mà trực tiếp chấm ngón tay vào ly trà viết ra hai chữ lên bàn, bảo cô đến đó cứ nói với tên chủ quán hai chữ này thì lập tức sẽ không làm khó dễ cô, Thu Linh cũng có chút an tâm nên liền đứng dậy thu dọn bàn ăn, còn không quên nói mấy lời kêu hắn cứu an tâm, một lúc sau song xuôi thì liền bước ra ngoài cửa, thế nhưng Dương Vũ lại nổi lên một chút lo lắng, gọi nàng lại rồi cầm lấy tay nàng, Thu Linh còn tưởng hắn định làm gì thì khẽ dụt tay lại, nhưng khi thấy hắn cắn đầu ngón tay lại cho rỉ máu ra thì có chút tò mò, Dương Vũ vừa vẽ cái gì đó lên lòng bàn tay cô vừa nói 
-đây là khu thiên ấn, nếu như trên đường đi gặp phải tà vật thì cứ trực tiếp đánh lên người nó, ít ra cũng sẽ cứu cô một mạng 
Vẽ song lại nói 
-ấn này chỉ dùng được ba lần, sau ba lần sẽ tự mất đi, cho nên phải cẩn thận 
-yên tâm đi, không cần đến thứ này đâu 
Nói vậy nhưng Thu Linh cũng cảm thấy một chút gì đó an toàn, nhìn hắn một cái rồi ra ngoài, Dương Vũ ngồi trên bàn một lúc, nghĩ nàng đã khởi hành cho nên cũng lập tức đứng dậy, vào trong phòng thuốc tìm một ít chu sa rồi nhét vào trong áo, lại tìm thêm một chút pháp dược rồi đi ra ngoài tiến thẳng tới đoạn sông kia 
Tới nơi, hắn lấy mọi thứ cần thiết ra, chu sa đổ trực tiếp vào một cái bát, lại cho vào đó một thứ bột gì đó rồi nhỏ thêm vài giọt máu, lấy tay khuấy đều tạo thành một thứ hỗn hợp, nhìn qua một cái rồi có chút lắc đầu, ao ước bây giờ trong tay có những thứ pháp khí kể cả sơ dụng nhất thì hắn cũng đâu phải dùng tới những thứ này. cúi xuống vẽ lên mặt đất một hình quy hồn phù thật lớn trên mặt đất rồi đổ thứ hỗn hợp kia lên cuối cùng đặt cạnh đó là một bộ quần áo của nữ nhi, chính là đồ của biểu tỷ Thu Linh,vì không biết tên lẫn sinh thần bát tự của nàng nhưng có đồ vật khi sống mà nàng đã mặc thì với hắn cũng là quá đủ, song xuôi mới lấy ra ba que nhang thắp lên rồi cắm lên mặt đất, khoanh chân ngồi xuống đọc quy hồn chú 
“hoàng tuyền đơn hành
Âm ty mở lối 
Dương gian sở cầu
Minh tưởng linh thông
Dẫn dắt âm hồn
Tức tốc quy đàn”
Lập tức hình vẽ quy hồn phù trên mặt đất kia sáng lên một cái, chiếu theo đó là một vùng tối sầm lại, đâu đó trong tiếng gió vang lên những tiếng hú hét nghe qua đã sởn gai ốc, thế nhưng thứ mà Dương Vũ tìm thì lại không thấy, âm hồn của biểu tỷ Thu Linh vẫn chưa xuất hiện, theo lý mà nói đến âm ty thì phải qua hết bảy đường sáu nẻo, lại phải kinh qua không ít các bộ, ty thì mới đến được luân hồi, hơn nữa hắn cũng cảm thấy một lực lượng thần bí nào đó đang ngăn trở nàng ta quay lại, rất có thể nàng ta vẫn còn đang ở tại dương gian

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.