Buôn Đồ Người Chết

Chương 7: Cứu mạng




Tôi hít sâu một hơi, thật không nghĩ tới, nơi này lại có quỷ cản đường.
Về đến nhà chú Tư, tôi và Lý mặt rỗ thi nhau ngáp ngắn ngáp dài, dù sao đã hai ngày hai đêm trên xe, thật sự là mệt mỏi. Chú Tư liền an bài chúng tôi ngủ ở phòng chính, dù chúng tôi từ chối thế nào, cũng không chịu để chúng tôi ngủ ở phòng bên.
Tiểu Nguyệt vừa cười vừa nói: "Hai người cứ an tâm đi. Đây là phong tục của người Thái, khách nhân chí thượng, nếu không chú Tư sẽ mếch lòng đấy."
Bất đắc dĩ không thể chối từ, hai chúng tôi đành vào phòng chính. Dù rất mệt mỏi, nhưng khi nằm xuống giường tôi lại thao thức, bởi nơi xa xôi này, thực sự quá đẹp. Nhìn qua cửa sổ bầu trời trong vắt, ánh trăng sáng vằng vặc, còn thêm những dãy nhà sàn sừng sững, thật như mộng ảo.
Tôi nhìn như say mê, Lý mặt rỗ bên cạnh cũng cảm thán một câu, chờ hắn tích đủ tiền, sẽ cưới một cô gái người Thái, sống trọn đời ở đây, chết cũng đáng.
Tôi nhổ vào một câu, nói: "Ngươi khi không đừng có lôi người Thái vào đây. Ta nói ngươi biết, ngươi muốn tìm một cô gái người Thái, ta không có ý kiến. Nhưng ngươi phải thật thà nói cho người ta biết ngươi đã có con riêng, nếu xảy ra chuyện gì, tiểu Nguyệt làm sao còn mặt mũi về quê?"
Lý mặt rỗ nói: "Lão tử trong lòng ngươi là người như vậy ư? Ta trước giờ chưa từng lừa phụ nữ, chủ yếu là do tính cách, ngươi hiểu không?"
Tốt, hắn cũng tự tin đấy.
Tôi ngủ một giấc tới trưa mới dậy, vừa bước xuống giường, tôi ngửi thấy một mùi thơm phức. Bụng tôi đã đói lả, kêt rột rột, đi ra cửa đã thấy bên ngoài rất đông người quây quanh bàn, chú Tư cũng ngồi đó, đang nói chuyện phiếm cùng mọi người.
Tiểu Nguyệt trông thấy tôi, liền chạy tới nói: "Sao anh lại ngủ dậy muộn như vậy, chú Tư và mọi người chờ anh từ sáng."
Tôi lập tức thấy mình vô duyên, vội vàng đi ra xin lỗi chú Tư. Chú Tư cười nói, chắc đói muốn chết rồi hả? Chúng ta ăn cơm thôi.
Tôi nghe chú Tư giới thiệu một lượt những người trên bàn, mới biết, những người này đều là trưởng bối dân tộc Thái. Có khách tới, lại còn là bạn của tiểu Nguyệt, chú Tư liền gọi các trưởng bối tới tiếp khách.
Mọi người thực sự quá nhiệt tình, khiến tôi không khỏi ngại ngùng. Có điều, đồ ăn vừa bưng lên, chút ngại ngùng cũng theo đó mà biến mất, tôi lập tức ăn như gió cuốn.
Thức ăn ở đây màu sắc, hương vị đều đủ, rất nhiều thứ tôi chưa thấy bao giờ. Ấn tượng nhất là cá chép nướng đất, dứa xào, còn có cả cơm lam, những món này tiệm cơm chẳng bao giờ bán.
Rất nhanh tôi với Lý mặt rỗ đã no căng bụng, tiểu Nguyệt chủ động bảo chúng tôi ra bên ngoài dạo chơi, tôi vui vẻ đồng ý, bơm đầy bình xăng, liền xuất phát.
Ba người chúng tôi đi chơi rất vui, quên mất cả sự việc quỷ cản đường tối hôm qua. Cả một buổi chiều, chúng tôi du ngoạn sơn thủy, còn bắt được một ít động vật hoang dã, mò cả cá trong khe suối. Tiểu Nguyệt nhìn thấy lắc đầu, nói những loại này người trong thôn chán chẳng muốn ăn, với chúng tôi lại là bảo bối.
Lý mặt rỗ cười hớn hở: "Đây chính là cơ hội buôn bán. Thịt thú rừng này bên ngoài rất có giá, chi bằng chúng ta mở công ty, chuyên cung cấp cho khách sạn lớn đi."
Tiểu Nguyệt lắc đầu, nói cái này không thể được. Những động vật hoang dã này coi như là kho lương thực dự trữ của dân bản, ngươi đoạt đi, không sợ gặp báo ứng sao?
Lý mặt rỗ đỏ mặt nói, hắn cũng chỉ đùa chút thôi.
Trên đường về, thấy chúng tôi có vẻ mệt mỏi, tiểu Nguyệt nói: "Hai người có thể tươi tỉnh nét mặt lên được không? Đêm nay còn có tiết mục, đừng làm mất hứng của các cô nương trong bản."
Tôi hiếu kỳ hỏi tiểu Nguyệt là tiết mục gì? Tiểu Nguyệt nói tối nay sẽ tổ chức một hội nhảy múa, cùng những người bạn thời thơ ấu đón chào chúng tôi.
Vừa nhắc tới vũ hội, Lý mặt rỗ lập tức tinh thần lên cao chót vót, nói buổi tối nay chỉ mời nữ, đừng mời nam, đến lúc đó hắn sẽ biểu diễn một màn múa thoát y, để các cô nương mở rộng tầm mắt.
Tôi cũng hơi kích động. Từ lúc tới đây còn chưa nhìn thấy một cô gái Thái nào, không biết tiểu Nguyệt mặc trang phục dân tộc Thái, có đẹp như tiên nữ hay không? Nghĩ tới mà lòng tôi tràn ngập ước mơ...
Lúc ăn cơm, Lý mặt rỗ cứ thấp tha thấp thỏm, mắt chốc chốc lại nhìn ra phía đất trống bên ngoài, bộ dạng rất hấp tấp.
Hắn có tâm tư gì, kẻ ngu cũng nhìn ra được. Tiểu Nguyệt nói, ngươi đừng mong ngóng, giờ này các cô nương đều ở nhà ăn cơm, không ai ra ngoài đâu, chín rưỡi tối mới bắt đầu tập hợp.
Ăn cơm xong, chúng tôi ngồi tán gẫu với chú Tư. Trong lúc nói chuyện, vô tình lại đề cập tới chuyện quỷ cản đường.
Chú Tư nói với tôi, quỷ cản đường đã xuất hiện từ rất lâu rồi. Từ khi nó xuất hiện, tai nạn trên đoạn đường đó xảy ra rất nhiều.
Tôi vội hỏi: "Chẳng lẽ không có ai mời thầy trừ tà về xem xét ư?"
Chú Tư lắc đầu, thở dài: "Dân bản cũng đã mời về không ít thầy cúng, nhưng đều là không có bản lĩnh, chẳng làm được gì, còn lừa gạt tiền của mọi người."
Theo tổ tiên lưu truyền, trên con đường này, từng có một ni cô bị chết. Hình như là ngã từ trên nhí xuống chết tươi, từ đó về sau đoạn đường này không yên ổn.
Các lão nhân trong bản nhận định, là do ni cô muốn tìm người chết thay, cho nên mới hại người đi đường.
Tôi cười nhạt, cảm thấy sự tình này không đơn giản như vậy. Nếu như ni cô kia muốn tìm người chết thay, với oán khí của nó, chắc chắn có thể tùy tiện hại chết mấy người một lúc. Vậy mà chú Tư lại nói, mặc dù tai nạn xe cộ xảy ra rất nhiều, nhưng cho tới nay chưa có ai thiệt mạng.
Trò chuyện một lát, bỗng có tiếng cười lanh lảnh, tiếng vòng bạc leng keng từ xa vọng lại, Lý mặt rỗ kích động, đứng cả lên ghế.
Các cô nương tới tham gia vũ hội, chắc đã đến rồi.
Chú Tư vỗ vai tôi, vừa cười vừa nói, cứ vui chơi đi, đừng bận tâm chuyện kia làm gì. Tôi gật đầu, liền dẫn tiểu Nguyệt ra ngoài.
Bên ngoài là mười mấy cô gái mặc trang phục Thái, đang đi tới chỗ chúng tôi. Dưới ánh lửa trại chiếu lên, khuôn mặt các nàng đỏ bừng, trên đầu đeo rất nhiều trang sức, xanh xanh đỏ đỏ, dung mạo xinh đẹp, tôi nhìn mà ngây cả người.
Lý mặt rỗ thì đã sớm chạy ra chào hỏi các nàng. Tiểu Nguyệt tươi cười nhìn tôi: "Trương ca, anh đợi ở đây, tôi vào thay y phục." Nói xong nàng chạy vào trong.
Đến khi tiểu Nguyệt xuất hiện trước mặt tôi, tôi ngây dại, trơ ra như khúc gỗ.
Nàng mặc một bộ trang phục sặc sỡ đủ màu sắc, dáng người tuyệt tần, nhìn qua đường cong càng thêm hoàn hảo. Mặc dù không hở hang, nhưng lại gợi cảm vô cùng. Trên đầu đổi mũ vải hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm vẻ nhu tình, một đôi môi đỏ chúm chím nổi bật trên làn dan trắng nõn, nhìn tôi cười cười, đây quả là một bức tranh tiên nữ, để tôi đắm chìm trong đó.
"Nhìn được không?" Tiểu Nguyệt tới trước mặt tôi, nói: "Đi, nhanh ra khiêu vũ."
Tôi đần độn gật gật, trong đầu tràn ngập bóng hình của nàng.
Các cô nương vây quanh đống lửa nhảy mua, để thể hiện sự hiếu khách chào đón chúng tôi. Trong lòng tôi rất cảm động, cũng học mấy điệu nhảy đơn giản, gia nhập cùng mọi người.
Các nàng đều rất nhiệt tình sáng sủa, lúc đầu tôi còn có chút câu nệ, sau đó thì tan biến, hòa cùng.
Ngay lúc chúng tôi đang hưởng thụ thời gian vui vẻ, tôi lại mơ hồ nghe phía ngoài đường vào bản vang lên một tiếng: "Cứu mạng!"
Tôi cẩn thận chú ý lắng nghe, lại chẳng thấy gì. Tưởng rằng đó là ảo giác, cũng không đẻ ý tới. Nhưng rất nhanh, tiếng cầu cứu lại xuất hiện. Mà lần này âm thanh rất rõ ràng, tất cả chúng tôi đều nghe thấy.
Một cô gái trong hội bỗng nhiên hô lên: "Nghe giống giọng của Nham Lượng đại ca. Hôm nay cả nhà anh ấy lái máy kéo, đưa con lên thị trấn khám bệnh."
Tôi lập tức nói: "Các cô mau đi báo cho chú Tư, lão Lý, tiểu Nguyệt, chúng ta đi trước cứu người."
Nói xong, tôi kéo hai người chạy ra bên ngoài thôn. Lý mặt rỗ mười phần khó chịu, liên mồm: "Mỹ nữ tới tay thì lại bay."
Chúng tôi chạy rất nhanh tới đầu đường đất vào thôn, nhìn thấy một máy kéo đâm phải cây đại thụ, một người đàn ông bị bánh xe đè lên hai chân, máu thịt be bét.
Trông thấy chúng tôi, hắn thống khổ kêu lên cứu mạng.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn tình hình này, hai chân của hắn chắc là không thể giữ được. Chúng tôi liền đồng tâm hiệp lực đẩy máy kéo ra, người kia sắc mặt nhợt nhạt nắm lấy tay tôi: "Cứu...mau cứu con của ta."
"Con ngươi đâu?" Tôi hỏi.
Người đàn ông chỉ tay tới khe nước bên cạnh, sau đó liền ngất đi. Lý mặt rỗ lập tức chạy tới máy kéo, nổ máy bật đèn.
Đèn máy kéo soi tới, tôi trông thấy một màn kinh dị dưới khe nước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.